DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Buộc Ta Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Giáo Thảo
Chương 17: Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


edit: tiểu khê
Phía sau là Diêu Lỗi ôm cái tay vặn vẹo nằm trên đất liên tục kêu rên, sắc mặt Giang Chấp siêu cấp hù người, như điên lên lại đá mạnh lên bắp chân gã ta một cái nữa.

Liền phát ra tiếng xương gãy khiến người ta phát sợ, tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến Hạ Duẫn sợ đến mức hoảng loạn.

Hạ Duẫn chưa từng thấy Giang Chấp đánh nhau, không nghĩ tới lại có thể lợi hại như vậy, sức lực của Diêu Lỗi cậu đã lĩnh giáo qua, thế mà Giang Chấp lại có thể đánh gã ta đến mức không có chút sức đánh trả nào...!
Cậu sững sờ nhìn bóng lưng Giang Chấp, trong tâm cảm thấy được người này thực sự quá đẹp trai rồi, thật sự là anh hùng! Nếu cậu là con gái chắc chắn sẽ thích hắn.

Hai mắt Giang Chấp nhiễm màu đỏ tươi, ánh mắt lưu luyến quanh cậu, "Cậu sao rồi?"
"Tôi không bị thương." Hạ Duẫn mặt mũi trắng bệch, khóe mắt hồng hồng nhìn đặc biệt đáng thương.

Giang Chấp gật đầu, sau đó liền đánh mấy quyền lên mặt Diêu Lỗi, gương mặt kia trong nháy mắt liền sưng thành đầu heo, Diêu Lỗi trực tiếp hôn mê.

Thấy hắn lại còn muốn đánh, Hạ Duẫn nhanh chóng cản hắn, "Đừng đánh chết người, tôi bây giờ đi báo cảnh sát!"
Giang Chấp lúc này mới ngừng tay, hai tay ôm chặt lấy Hạ Duẫn, "Vào nhà trước, lát nữa sẽ có người tới thu dọn."
Hạ Duẫn gật đầu, không nhịn được co lại trong lồng ngực của hắn, Giang Chấp ôm cậu rất chặt, gân xanh trên tay nổi lên hết, cũng là ôm, nhưng gã kia lại làm cho cậu ghê tởm đến phát nôn, nhưng giờ phút này Giang Chấp ôm cậu trong lồng ngực lại khiến cậu an tâm trong nháy mắt.

Hạ Duẫn run run rẩy rẩy ấn mật mã, hai người đi vào trong nhà.

Trong giây phút về nhà nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, cậu liền thả lỏng, miệng thở hổn hển càng nghĩ càng phát sợ, không nghĩ tới là con trai mà cũng gặp phải chuyện như vậy.

Cậu bị dọa tới hoảng loạn, không thể tưởng tượng nếu Giang Chấp không đến cậu sẽ bị lôi đi đâu, chắc hẳn sẽ bị lôi xuống bãi đỗ xe.


"Thật sự rất cảm ơn cậu." Hạ Duẫn nói đặc biệt chân thật, "Nếu không phải có cậu tôi sẽ nhất định rất thảm."
Cơn giận trong mắt Giang Chấp còn chưa tan, ngữ khí lại tận lực nhẹ nhàng, "Cậu trước kia thường gặp biến thái sao?"
"Cũng không phải thường xuyên, ngẫu nhiên thôi, thế nhưng chưa từng gặp qua gan to như vậy."
Hạ Duẫn đẹp tinh xảo còn hơn con gái, xác thực có chút phiền toái, có lúc có thể gặp phải các loại biến thái, nam nữ đều có.

Giang Chấp nhíu mày nói, "Đưa số điện thoại di động cho tôi, về sau có việc có thể gọi cho tôi."
Hạ Duẫn liền vội vàng gật đầu, hai người lấy điện thoại di động ra thêm nhau trên Wetchat.

Xác định cậu không có chuyện gì Giang Chấp liền dự định đi, Hạ Duẫn nhanh chóng kéo hắn, "Cậu đừng đi, ở lại ăn bữa cơm rồi đi!"
Dù sao Giang Chấp thật sự đã cứu cậu, Hạ Duẫn cũng không phải là người không có lương tâm, cơm nhất định phải mời, hơn nữa tay nghề làm cơm của cậu cũng không tệ, không thì về sau có thể ra ngoài ăn mấy bữa.

Còn có một chuyện, lúc nãy cậu bị dọa đến hoảng sợ, có hơi sợ khi ở nhà một mình, có Giang Chấp thì đỡ hơn rất nhiều.

Giang Chấp tựa hồ nhìn thấu cậu đang căng thẳng, không biết sao liền lưu lại, "Được."
Hạ Duẫn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên ghế sopha, "Cậu ngồi xem TV trước, tôi đi nấu ăn."
"Tôi giúp cậu." Giang Chấp dáng vẻ muốn đứng dậy.

"Không cần, chút chuyện này tôi vẫn tự làm được." Hạ Duẫn ấn hắn trở lại, mình thì vui vẻ mà chạy vào phòng bếp.

Nhà Hạ Duẫn không lớn, lại trang trí rất ấm áp, ánh đèn vàng ấm áp rất có không khí gia đình, trên ghế sopha đâu đâu cũng có gấu bông lẫn gối ôm, dưới chân là thảm trải mềm mại, còn có hương thơm thoang thoảng.

Giang Chấp có thể tưởng tượng được dáng vẻ Hạ Duẫn ngồi trên ghế sopha vừa ăn vặt vừa xem ti vi, còn ôm gấu bông.


Trong phòng bếp vang lên tiếng động, âm thanh Hạ Duẫn truyền đến, "Cậu là người đầu tiên tôi mời ăn cơm tại nhà, hãy quý trọng cơ hội lần này đấy!"
Giang Chấp khóe miệng không nhịn được cong lên, "Được."
Hạ Duẫn thích ăn thịt nhất, cho nên lần này chuẩn bị đều là món từ thịt, vốn muốn thả chút hành lên, lại nghĩ Giang Chấp không ăn hành thái cậu liền yên lặng thu tay về.

Cậu đột nhiên cảm thấy có chút thần kỳ, mấy ngày trước cậu còn muốn tìm cơ hội cho Giang Chấp ăn hành xào rau thơm, nhưng bây giờ có cơ hội nấu cơm cho hắn, tâm tình lại thay đổi hoàn toàn, thế mà bắt đầu suy nghĩ tới khẩu vị Giang Chấp.

"Cậu có không ăn cái gì không?" Cậu liền hỏi một câu.

Giang Chấp lắc đầu, "Không có, cậu muốn làm gì cũng được!"
Ha, rõ ràng là không thích ăn hành thái cùng rau thơm, Hạ Duẫn không nghĩ tới Giang Chấp là người rất tri kỷ, cậu cứ nghĩ rằng Giang Chấp là cái người hay bới lông tìm vết.

Hạ Duẫn cảm giác hình tượng Giang Chấp trong mình ngày càng rõ ràng, ngay cả mấy lời trước kia của hắn cũng không đáng ghét như vậy nữa.

Trong không khí bay tới mùi thơm thức ăn, Giang Chấp nhìn chằm chằm thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, mặt liền trở nên nhu hòa.

Hạ Duẫn nhanh chóng xào xong mấy món liền bưng ra, Giang Chấp giúp đỡ bưng ra, mỗi món đều được làm từ thịt, hơn nữa còn nấu cùng ớt, đỏ rực khắp bàn.

Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, dáng mắt Giang Chấp thiên về hẹp dài, lúc thường nhìn rất lạnh nhạt, giờ khắc này dưới ánh đèn mềm mại chậm rãi trở nên ấm áp.

"Thịt bò sắt sợi xào ớt (*)." Hạ Duẫn đầy mặt mong đợi nhìn hắn, "Cậu mau nếm thử."
Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, như hai quả nho đen.

Giang Chấp gắp một miếng, ăn ăn rồi không nhịn cười được, "Ừm, ăn rất ngon."
Nhìn vẻ mặt của hắn không giống làm bộ, Hạ Duẫn thở phào nhẹ nhõm, "Tôi nói mà, các món thịt là sở trường của tôi, ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Nói xong Hạ Duẫn liền không quản hắn, mình bắt đầu cúi đầu ăn cơm, một đũa lại tiếp một đũa món ăn, ăn đến hai má đều phình ra.

"Đúng rồi, áo khoác của cậu vẫn ở chỗ tôi đây này!" Hạ Duẫn nói xong ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ Giang Chấp liền thấy hơi kinh ngạc.

Giang Chấp môi mỏng đỏ rực, trên làn da tái nhợt càng diễm lệ, khóe mắt cùng chóp mũi cũng hồng hồng.

Thấy hắn không biến sắc mà ăn, Hạ Duẫn ngây cả người.

"Giang Chấp, có phải cậu không thể ăn cay đúng không?"
Giang Chấp ngẩng đầu, "Vẫn được, lúc thường cũng có thể ăn một chút."
Hạ Duẫn sững sờ nhìn hai món ăn tràn ngập sắc đỏ, "Tôi mua toàn là loại ớt rất cay, sớm biết thể không bỏ ớt vào rồi."
Cậu liền vội vàng đứng lên, "Cậu chờ chút để tôi làm cho cậu vài món khác."
"Không cần." Giang Chấp kéo cậu ngồi xuống, "Hai món này ăn thật ngon."
Hạ Duẫn tỉ mỉ nhìn hắn, thấy hắn đầy mặt nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng yêu.

"Giang Chấp à." Cậu cười híp mắt trước mặt hắn, "Cảm giác về sau bạn gái của cậu chắc hạnh phúc lắm."
Vừa dứt lời, Hạ Duẫn lập tức nhớ tới mấy ngày trước cậu còn nói ai gả cho Giang Chấp là xui xẻo lắm.

Giang Chấp khó hiểu nhìn cậu.

Hạ Duẫn cũng không xấu hổ, nghiêm túc hỏi, "Nói thật thì cậu thích người như thế nào vậy? Tôi thật rất tò mò, cậu nói cho tôi đi!"
Cậu cũng không tin Giang Chấp xưa nay không có người thích.

Giang Chấp nghĩ cũng không nghĩ, "Giống cậu vậy."
Hạ Duẫn liếc xéo hắn một cái, "Con gái! Tôi nói là nói con gái! Cậu đừng có lôi tôi vào, người bình thường đều thích con gái xinh đẹp đi!"

Giang Chấp để đũa xuống, hạ giọng xuống, "Cậu còn đẹp hơn hoa khôi trường."
Hạ Duẫn giơ tay bóp nặn mặt hắn, vốn nên tức giận, nhưng lại không sao nổi giận được, "Cậu còn nói không thấy ngại à, tôi bị mọi người gọi là giáo hoa đều do cậu hết đấy."
Giang Chấp tùy ý cậu nắm, chăm chú nhìn cậu, ánh mắt rất thâm thúy, "Lúc đó tôi nói là thật lòng."
"Cái gì?" Hạ Duẫn sững sờ.

"Lúc ấy có người hỏi tôi cậu như thế nào, tôi thực sự thấy cậu rất đẹp, lần đầu nhìn liền thấy vậy."
Hạ Duẫn lần đầu tiền bị con trai nghiêm túc khen mình đẹp đến vậy, còn là đại soái ca, dù da mặt cậu dày cũng không nhịn được đỏ mặt.

"Vậy còn cậu? Chắc cậu ghét tôi lắm!" Giang Chấp nhẹ giọng hỏi cậu.

Hạ Duẫn ngẩng đầu nhìn hắn, càng hiếm thấy nhìn được sự sốt sắng trong mắt hắn.

"Tôi đúng là ghét cậu đấy!"
Giang Chấp ánh mắt tối sầm lại.

"Đẹp trai hơn tôi, học giỏi hơn tôi, ngay cả môn thể dục cũng giỏi hơn tôi, khiến tôi sống sờ sờ thành một tên ngu ngốc, lại còn cùng lớp với cậu nữa, tôi quá xui rồi."
Nghe cậu nói, hai mắt Giang Chấp chậm rãi sáng lên.

Hắn lắc đầu, "Cậu học không được tốt cũng không được coi là khuyết điểm."
Hạ Duẫn: "Cậu nói thật khéo, đếm ngược thứ bảy cả lớp mà không coi là khuyết điểm."
Giang Chấp nhíu mày, "Tôi có thể dạy cậu học."
Hạ Duẫn sững sờ, "Hả?"
Giọng Giang Chấp nói rất êm tai, kiên định mà mạnh mẽ, "Nghỉ hè tôi sẽ đến dạy cậu học."
(*) 辣椒炒肉丝和尖椒牛柳, nó giống vậy nè mọi người ^^
.


Đọc truyện chữ Full