DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu
Chương 86: Chương 86


Sau ngày hội thưởng đó, cả giới tu chân đều lan truyền một câu chuyện động trời khiến người ta khiếp sợ không thôi: Vị Thành Dương lão tổ đoạn tình tuyệt ái đó đang chuyên sủng một con tiểu mị yêu.
Người ta đồn rằng mị yêu kia là một công tử trẻ tuổi, có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mặc áo báo bằng lụa đỏ mỏng manh, mái tóc đen dài ngang eo, thoạt trông rực rỡ rạng ngời, Thành Dương lão tổ bị y mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Tin đồn như mọc cánh bay đi, hôm đó từ Thái Vi Cảnh, lan truyền đến Vô Lượng Tông —— hai phái chỉ cách nhau một cái Tuyết Quật Cốc, từ vị trí mà nói thì xem như là hàng xóm.

Khi Thái Vi Cảnh kêu gọi anh hào trong thiên hạ hợp sức trừ yêu vệ đạo, Phạm chưởng môn của bọn họ lại bế quan từ chối không đến, chỉ cho một trưởng lão không quá quan trọng đến.
Tin tức được trưởng lão truyền về.
Phạm Cô Hồng tuyên bố bế quan đang thưởng trà cùng Nhân Hoàn trưởng lão, bên cạnh còn có một vài nữ đệ tử xinh đẹp hầu.
Nhân Hoàn: “Con tiểu hồ ly tinh cũng có bản lĩnh quá nhỉ, dụ dỗ được ranh con Thành Dương.”
Sắc mặt Phạm Cô Hồng nặng nề: “Sớm biết như thế, đáng lẽ nên nghĩ cách giết nó ngay từ trong bí cảnh rồi.”
Nữ đệ tử đang châm trà bên cạnh xen mồm vào: “Người tu vô tình đạo, nếu như sinh ra thất tình lục dục, chẳng phải sẽ phá công hay sao? Vì sao chưởng môn và trưởng lão phải âu sầu?”
Lúc này Nhân Hoàn lên tiếng quát một câu: “Không lễ phép.” Trưởng bối nói chuyện, đâu có chỗ cho bọn họ chen vào?
Phạm Cô Hồng thì lại vui vẻ cười nói: “Bọn nhỏ còn bé, ít kinh nghiệm, không biết cũng phải thôi.

Nếu tu vi còn thấp, sinh ra thất tình lục dục, tức là phá sông, nhưng ranh con Thành Dương, chỉ thiếu chút nữa là viên mãn rồi, sâu không lường được, sách cổ có ghi, có thể phá được thất tình nghĩ là phá được đại đạo…”
“Nói như vậy, Thành Dương Hoành muốn phá đại đạo, thì phải tiến thêm một bước nữa?” Nữ đệ tử mở to đôi mắt long lanh ánh nước, vẻ mặt ngây thơ.
Mặt Phạm Cô Hồng dần tối xuống, không trả lời nữa, Nhân Hoàn thì lại phất tay một cái: “Các ngươi lui xuống hết đi, lão phu có chuyện quan trọng cần thương lượng với chưởng môn.”
Đám nữ đệ tử đồng loạt dịu dàng cúi đầu, nối đuôi nhau đi.

“Có lẽ nó chỉ nhất thời sa vào sắc dục, chứ không phải là thật lòng, thế nhân đều biết, nó ghét Yêu tộc đến mức nào mà,” Nhân Hoàn nói, “Huống chi, thân phận Hồ Ngân Nhung đặc biệt, có thể là nó cố tình làm trò, mượn tay dụ rắn ra khỏi hang… chưởng môn thử nghĩ xem, loại người như Thành Dương Hoành, coi thể diện của bản thân và danh dự của môn phái quan trọng hơn cả mạng mình nữa.

Sao có thể làm ra chuyện như vậy ngay trước mặt tất cả mọi người?”
Phạm Cô Hồng im lặng hồi lâu, sâu xa đáp: “Có lẽ vậy.”
Nhân Hoàn biết việc này nhiều lời cũng vô ích, bèn chuyển chủ đề đi: “Chưởng môn, còn một chuyện, không biết có nên nói hay không.”
Phạm Cô Hồng: “Giữa ta và ngươi, còn gì mà không dám?”
Nhân Hoàn: “Đám nữ đệ tử đó… suốt ngày đi theo bên cạnh ngài, không được hay lắm, phu nhân đã để ý, phu nhân của chưởng môn, dù sao cũng là thiên kim của Nam Sơn Phái…”
Phạm Cô Hồng cười nhạo: “Xưa đâu bằng nay, năm đó ta là “con rể Nam Sơn Phái”, bây giờ lại là chưởng môn “Vô Lượng Tông”, Vô Lượng Tông được như ngày hôm nay, chẳng lẽ còn muốn phụ thuộc?”
Nhân Hoàn không quá đồng ý: “Chuyện này…”
Phạm Cô Hồng phẩy tay ngăn lại: “Chẳng là thấy bọn nó vui tai vui mắt thôi.”
Sau đó lại vuốt bộ râu bạc của mình, cười khổ, “Nhân Hoàn, ngươi xem bộ dạng của bản tôn thế này, chẳng lẽ còn làm gì được nữa?”
Nhân Hoàn ngậm miệng, kỳ thực Phạm Cô Hồng chỉ lớn hơn một trăm tuổi Thành Dương Mục Thu, không tính vào hàng “cụ ông” trong giới tu chân.

Nhưng chênh lệch tư chất thiên phú quá lớn, thiên tư của Thành Dương Mục Thu hơn người, luôn có thể đột phá bằng tốc độ nhanh nhất, nên đến bây giờ vẫn trong hình dạng thanh niên, là thiên tài thế gian hiếm có.

Nhưng Phạm Cô Hồng, có thể nói được như hôm nay tất cả là nhờ ông bỏ bao công sức mà có, thận trọng từng bước, mới giành được phẩm chất như hôm nay.
Ngân Nhung gây ra sóng gió lớn trong hội thưởng tra, tưởng rằng mọi chuyện đã chấm dứt ở đó.


Song không ngờ rằng, bắt đầu từ ngày hôm sau, đã nhận được vô số lễ vật đến từ các môn các phái, các loại kỳ trân dị bảo giá trị liên thành, đồ chơi đồ trang trí tinh xảo quý giá, nhiều vô số kể.
Ngân Nhung nhìn thoáng qua lễ vật xếp thành núi nhỏ, vuốt mắt, nghi rằng mìn chưa tỉnh ngủ, thậm chí còn định quay đầu trở về giường.
Thành Dương Mục Thu bị bộ dạng ngây ngô này của y chọc yêu, ngoắc ngoắc tay với Ngân Nhung: “Lại đây.”
Ngân Nhung lại liếc nhìn đống lễ vật đó một cái nữa, ngoan ngoãn chạy tới, Thành Dương Mục Thu nắm tay y, kéo y đến gần đống lễ vật đó thêm chút nữa.

Chọn chọn lựa lựa giới thiệu, còn nói: “Đồ nhiều quá, sợ lục lạc chứa đồ của ngươi không cất hết được, ngoại trừ những thứ mang theo bên mình được mà ta mới nói, thì mấy thứ khác có thể bỏ vào trong kho, còn lại có gì ngươi thích không?”
Ngân Nhung vẫn không dám tin, “Cho ta hết sao?”
Ây da, mấy cái này còn nhiều hơn cả những gì y kiếm được khi làm hoa khôi ở Tú Xuân Lâu nữa! Đống “của cải” mà y giao lại cho sư phụ, không mất đến mấy ngày, đã được hoàn lại nhiều gấp mấy lần!
Chỉ khoe khoang tình cảm với tổ tông tí thôi, mà thu hoạch được nhiều như vậy! Đây chính là niềm vui khi làm yêu phi! Chẳng trách các bậc mị yêu hiền triết đi trước thích làm yêu phi như thế!
Thành Dương Mục Thu cười bóp bóp lòng bàn tay y: “Là của ngươi tất.”
Ngân Nhung rất không tiền đồ nói: “Ta rất muốn nhảy vào, dùng bảo vật chôn mình xuống.”
Thành Dương Mục Thu lại bị chọc cười: “Nhảy thôi.”
Ngân Nhung lại ôm cánh tay của đạo lữ nhà mình, vừa cười vừa làm nũng, bộ dạng nhà nghèo mới phất không có tí hi vọng gì: “Không được không được, đắt như vậy, hư rồi thì làm sao bây giờ! Nhào vào lòng ngươi thì hơn.”
Thành Dương Mục Thu bèn thuận thế đó ôm y: “Chẳng lẽ ta không quý bằng bảo vật sao? Có ta ở đây, muốn bao nhiêu kỳ trân dị bảo cũng không khó.”
Ngân Nhung càng vui hơn nữa, quàng tay ôm cổ Thành Dương Mục Thu, đổi khách làm chủ, ngoài miệng không giữ kẽ nữa: “Hai ta bên nhau, người bị làm hỏng có bao giờ là ngươi đâu.”

Mới dứt lời, Ngân Nhung lập tức nhận ra có gì đó không đúng, quả nhiên, màu mắt tổ tông tối đi, giọng khàn khàn: “Hửm?”
Ngân Nhung lớn lên trong kỹ quán, sách vỡ lòng học chữ là các thể loại tiểu thuyết sắc tình ướt át, lời khiêu khích người khác há mồm là ra, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Y đơn phương “chiến tranh lạnh” hồi lâu với Thành Dương Mục Thu, qua mấy ngày nay, thời điểm hai người ngủ chung giường đã ít rồi, thì càng đừng nói những chuyện khác.

Ngân Nhung cũng hơi muốn, bị tiếng “hửm” kiềm nén của Thành Dương Mục Thu gợi lên cơn ngứa ngáy trong lòng, bèn rướn cổ lên, ngửa đầu hôn một cái trên cằm hắn, “Ta nói, người bị giày vò lúc nào cũng là ta.”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Ngân Nhung từ cằm của hắn, hôn đến yết hầu, “Cơ mà, ta thích lắm, Mục Thu ca ca.”
Ngân Nhung liếm nhẹ lên yết hầu của hắn, “Tối nay chơi hỏng một lần nữa nhé, được không?”
Thành Dương Mục Thu chẳng chờ được đến tối, những lúc như thế này, ưu điểm “trên Hành Cao Cư không có một người sống” lập tức nổi bật lên.

Cả ngọn Vụ Liễm Phong hoàn toàn không có ai quấy rầy, cho dù tuyên dâm ngay giữa ban ngày thì cũng không ai quan tâm, chỉ là trời nóng quá, Ngân Nhung cảm giác như mình sắp bị hòa tan.
Huống chi, chút xa cách làm tình cảm thêm mặn nồng.
Khi áo bào lụa đỏ phủ lên mu bàn chân rồi nhưng vẫn thấy nóng, Ngân Nhung khó chịu dùng đuôi mình cuốn lấy phần hông gầy mạnh mẽ của Thành Dương Mục Thu, đề nghị: “Đi xuống suối.”
Nước suối thường ngày tắm rửa đều nước của sông Nại Ly, chỗ đó liên thông với linh mạch của Vụ Liễm Phong, linh khí nồng nặc, là thánh thủy mà bao nhiêu môn phái nhỏ, thế gia, đám tán tu tranh rách đầu chỉ để uống một giọt, lại bị hai người họ dùng để hạ nhiệt khi làm chuyện đó.
Thế còn chưa đủ, sau đó, mặt nước bằng lặng không ngừng bị khuấy động, tạo thành làn sóng càng ngày càng kịch liệt.

Một hồ nước linh tuyền, bị bắn văng tung tóe khắp nơi, trong hồ còn nổi lên vài sợi trắng sữa mờ ám.
Ngân Nhung nằm úp sấp trong hồ nước, không muốn cử động, cánh tay trắng nõn khoát lên thành hồ, cằm gối lên trên cánh tay, tai hồ ly trên đỉnh đầu ướt nhẹp lông, cái đuôi to đằng sau mông ngâm trong nước, ở trong nước nên không xù ra như bình thường nữa, trông lại càng ngoan, khiến người ta nhìn thấy yêu hơn vạn lần.

Thành Dương Mục Thu thích không nỡ rời tay tuốt chóp đuôi của y, vẫn không thấy đủ, đang định hôn một cái lên mặt y, thì lại bị Ngân Nhung nghiêng đầu tránh đi.

“Sao vậy?”
Sao vậy? Ngươi hỏi sao vậy? Cái người này cũng thật là, bảo “chơi hư”, là hung hăng như thế luôn, mà bởi tại Ngân Nhung đánh giá thấp thực lực của một nam nhân trưởng thành khi nhịn quá lâu.
Ngân Nhung hung dữ lườm hắn một cái, bởi vì trong đôi mắt to màu hổ phách đong đầy nước mắt, cho nên hung dữ bị giới hạn, trái lại càng lộ vẻ đáng thương.
Ngân Nhung dùng giọng mũi uy hiếp: “Sau này còn như vậy nữa, ta sẽ không làm với ngươi nữa.
Giờ Thành Dương Mục Thu đã quen tay làm nhanh với việc nói lời xin lỗi, vừa hôn nước mắt của y lấy lòng, vừa yếu ớt giải thích: “Lâu quá không có… nên không kiểm soát được.

Mà đối mặt với đệ nhất mỹ nhân giới tu chân, thì ai cỏ thể kiềm chế được chứ?”
Ngân Nhung thành công bị câu nói này vuốt lông, hít hít mũi, nghiêm túc nói: “Ngươi nói có lý.”
Thành Dương Mục Thu lại bị sự đáng yêu của y đánh trúng: “Ừm.”
Ngân Nhung tiếp tục nằm nhoài ra mép hồ, trong lòng vẫn còn nhớ đến mớ bảo bối kia, “Mục Thu ca ca, ngươi có Tàng Bảo Khố sao? Có thể cho ta mượn dùng không?”
“…” Thành Dương Mục Thu nhớ lại cái tháp Bác Cổ nào đó không mở ra được, chìm vào im lăng.
Ngân Nhung tưởng là hắn chê đám lễ vật kia không đủ quý giá, nhấn mạnh: “Gửi nhờ thôi, không để mất chỗ quá lâu, chờ sửa soạn xong xuôi, thì bán đi hết, đổi thành linh thạch.”
Thành Dương Mục Thu: “Tại sao phải đổi thành linh thạch? Không thíchcừ bỏ đi là được rồi.”
“!”
Ngân Nhung khiếp sợ: “Đồ đắt tiền như vậy, sao có thể bỏ được?”
Y dùng ánh mắt nhìn tên phá gia chi tử hung dữ trợn mắt nhìn Thành Dương Mục Thu chốc lát, mới ra vẻ ông cụ non nói, “Ta bán nó đi, tất nhiên là có lý do rồi.”
Thành Dương Mục Thu: “?”
“Không phải ngươi muốn kết thành đạo lữ với ta sao?” Trên mặt Ngân Nhung hơi đỏ lên một chút khó nhận ra, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh, hào khí nói: “Nếu muốn kết đạo lữ, thì ta phải chuẩn bị sính lễ kỹ càng mới được.”.


Đọc truyện chữ Full