—Thịnh Tiêu: “Bằng, chứng.”—
Nếu không biết Yến Tương Lan đã tôi thể sau khi đột phá Hư cảnh, Thịnh Tiêu còn tưởng y bị chập mạch.
(Tôi thể là tu luyện thân thể, làm cho thân thể từ từ cường hóa từ ngoài vào trong, khi gân cốt cường hóa đến một cấp độ nhất định sẽ sinh ra một hạt giống nguyên lực, từ đó trở thành người tu luyện chân chính.)
Thịnh Tiêu không để ý đến Yến Tương Lan còn ngồi đó lầu bầu một mình, đặt kiếm xuống rồi đi ra sân sau thu dọn đồ đạc— Nếu trông cậy vào Yến Tương Lan thì không chừng ngày mai hai người vẫn chưa thể lên đường được.
Yến Tương Lan giống như cái đuôi nhỏ đi tò tò theo sau, ngó dáo dác hỏi: “Thiên Đạo đại nhân, đại nhân? Lôi kiếp đâu, không có lôi kiếp ta đột phá kiểu gì? Lúc ta thăng lên Hư thần cảnh giống như bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, tại sao bây giờ… Ê ngươi đừng dọn nữa, ta không thích mấy thứ đó, bỏ lại đây cũng không sao.”
Thịnh Tiêu cầm chăn lên rũ một cái, bỗng một vật cứng ‘cộp’ một tiếng rơi bên mép giường.
Yến Tương Lan còn đang léo nhéo, thấy vậy tiện tay nhặt lên, khi nhìn rõ đó là gì lập tức hóa đá.
Y không cảm xúc giơ tay ném nó ra ngoài cửa sổ với lực tay cực mạnh, gần như là dùng hết sức bú sữa mẹ, ước gì có thể ném nó đến tận chân trời góc bể.
“Bõm!”
Hình như là rơi vào hồ nước ở sân sau.
Thịnh Tiêu thờ ơ phất tay lấy nó về, cầm trong tay lau khô nước— Là viên ngọc như ý mỡ dê tối qua.
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan xanh lè cả mặt, lạnh lùng xòe tay với hắn: “Thịnh Vô Chước, nhân lúc ta còn chưa tức giận, mau đưa đây để ta hủy nó.”
“Ừ.” Thịnh Tiêu ngoài miệng thì đồng ý, nhưng tay lại bỏ vào trong nhẫn trữ vật, tiếp tục tỉnh rụi thu dọn đồ đạc.
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan nghiến răng kèn kẹt, chực chờ muốn xông lên mạng đổi mạng với Thịnh Vô Chước, nhưng còn chưa hành động thì nghe Thịnh Tiêu trả lời vấn đề hồi nãy của y.
“…Đã qua lôi kiếp, đừng quá lo lắng.”
Mũi chân vừa giơ lên của Yến Tương Lan lập tức đặt xuống lại, vừa nghe là biết Thịnh Tiêu đã ngăn cản lôi kiếp thăng lên Hư cảnh trong khi y ngáy khò khò, còn giúp y chải vuốt lại kinh mạch.
Y lạnh lùng trừng Thịnh Tiêu hồi lâu, đột nhiên phất tay áo bỏ đi.
Thôi.
Ăn không của người ta rồi còn gì.
Một lát sau, hai người ngồi trên phi thuyền nhỏ bay tới Trung Châu.
Yến Tương Lan ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ tĩnh tọa, tiếp tục vận chuyển linh lực của Hư cảnh đi khắp kinh mạch toàn thân, bắt đầu thông thạo đồng hóa nội phủ ở Hóa cảnh cảnh đã lâu.
Còn Thịnh Tiêu ngồi bên cạnh rũ mắt nhìn đèn Tê Giác, hộ pháp cho y.
Không có Yến Tương Lan nói chuyện chọc cười, bên trong phi thuyền yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua khe cửa.
Đi được nửa chặng đường, Yến Tương Lan đã điều hòa linh lực hoàn tất, nhưng y tập trung tinh thần tĩnh tọa quá lâu nên tiếp tục nhắm mắt để suy nghĩ một số chuyện.
Chẳng qua chưa suy nghĩ xong, bỗng cảm giác Thịnh Tiêu lặng lẽ đến gần.
Cảm giác tồn tại của Thịnh Tiêu quá mạnh mẽ, hương hoa quế lẫn với cái lành lạnh của sương tuyết bay vào mũi Yến Tương Lan giống như hòn đá rơi tõm xuống cái đầm lặng nước, thoáng cái vẽ ra từng vòng gợn sóng.
Yến Tương Lan tức giận mở mắt ra, vẫn còn ghim chuyện ngọc như ý hồi nãy, há miệng cất giọng chướng khí: “Thịnh tông chủ, phi thuyền của Trừng Xá Viện vừa lớn lại miễn phí, ngài không cần chen chúc một chỗ với ta ở trong khoang thuyền chật hẹp này đâu, coi chừng ta cắn trúng quý thể của ngài.”
Thịnh Tiêu sớm đã học được cách làm thế nào bỏ ngoài tai lời lẽ quái gở chướng khí của Yến Tương Lan, hắn giữ chặt Yến Tương Lan lại không cho y cắn người lung tung, đồng thời duỗi năm ngón tay tới vuốt gọn lại tóc tai giúp y.
Yến Tương Lan chỉ dùng một cây trâm hoa quế búi tóc sơ sài, không có lấy một sợi dây cột tóc, qua một lúc lâu có vài lợn tóc dài tự nhiên xõa xuống.
Thịnh Tiêu có làm gì đều không qua loa, hắn cầm mấy lọn tóc vén lên nhưng nó dường như không nghe lời tiếp tục xõa xuống, nhíu mày quyết định rút cây trâm ra để búi tóc lại cho y.
Yến Tương Lan quay lưng về phía Thịnh Tiêu hơi sửng sốt, chút lửa giận trong lòng chợt tắt lụi không còn miếng.
Hồi nhỏ y đã lười như hủi, mỗi năm đều dùng dây cột tóc đuôi ngựa, hoặc là dùng cây trâm tùy tiện búi lên một cục lỏng lẻo, dây cột tóc dài bay lượn theo từng bước chân chạy nhảy thoăn thoát giàu sức sống của y.
Hướng phu nhân cũng mặc kệ y, nhưng lễ tết vẫn là phải ra ngoài gặp người, mỗi lần như thế nàng đều chải chuốt gọn gàng cho ra hình người rồi mới để y ra cửa.
Sau mười tuổi, không còn ai giúp y cột tóc nữa.
Thịnh Tiêu là người đầu tiên.
Yến Tương Lan không hiểu sao thấy kỳ kỳ, ngón tay mất tự nhiên vẽ vòng tròn trên đầu gối, cảm nhận từng ngón tay của Thịnh Tiêu nhẹ nhàng vững vàng luồn qua khe tóc, nói nhỏ: “Thịnh Tiêu.”
“Ừ?”
“Chắc chắn mẹ ta sẽ rất thích ngươi.” Yến Tương Lan hồi nào tới giờ đều không nói gì về tuổi thơ bi đát của mình, càng không muốn Thịnh Tiêu đồng cảm thương hại mình, bất giác thốt ra xong lập tức bổ sung thêm: “…Uyển phu nhân cũng rất thích ngươi, đến Trung Châu ngươi đi với ta tới Dược Tông đi.”
Động tác trên tay Thịnh Tiêu khựng lại giây lát rồi tiếp tục, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
“Còn Nhạc Chính Trấm thì không chắc.” Yến Tương Lan chống cằm lười biếng nhịp đùi: “Thế nào hắn cũng sẽ sống mái với ngươi một phen, chậc, Thiên Đạo đại nhân à, ngươi muốn hợp tịch kết đạo lữ với ta, đúng là trắc trở muôn trùng nha.”
Thịnh Tiêu im lặng, búi tóc gọn gàng chỉnh tề cho Yến Tương Lan.
Nhưng mới búi tóc xong chưa bao lâu, Yến Tương Lan quen thuộc ngửa ra sau, ngã vào trong lòng ngực vững chắc của Thịnh Tiêu, ngước mắt nhe răng cười với hắn.
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Ngồi dậy.”
“Rối nữa thì ngươi búi lại cho ta.” Yến Tương Lan lười biếng ngồi trên bắp đùi của Thịnh Tiêu, nhắm mắt lại mơ màng nói: “Ta ngủ một giấc, đến nơi kêu ta.”
Y rất thích nhắm vào ba cái chuyện nhỏ này mà chơi đùa, từ nhỏ đến lớn Thịnh Tiêu đều nuông chiều y, có thể yên tâm thoải mái đánh một giấc, còn nhích người trở mình sao cho nằm dễ chịu, làm cho mái tóc vừa búi gọn lại rối nùi, ngay cả cây trâm hoa quế cũng rớt kẹt vào trong tóc dài.
Thịnh Tiêu lặng lẽ gỡ cây trâm xuống, để y ngủ thoái hơn.
Phi thuyền của Trừng Xá Viện có đường đi chuyên biệt, lại thêm vài pháp trận bổ trợ nên chỉ mới nửa ngày đã đến trước cổng Dược Tông ở Trung Châu.
Yến Tương Lan bị kêu tỉnh dậy, há miệng ngáp to một cái, sau khi búi tóc gọn gàng xong liền lướt một đường từ phi thuyền đến trước sinh môn của Dược Tông, truyền nhẹ một luồng linh lực vào rồi đợi người ra mở cửa.
Thịnh Tiêu đứng phía sau nhìn bờ lưng nhỏ gầy của Yến Tương Lan, con ngươi hơi tối lại không biết nghĩ gì.
Vóc dáng của Yến Tương Lan không khác mấy so với sáu năm trước, y kết anh quá sớm cộng thêm bệnh tật triền miên và trúng độc, thân hình cao ráo nhưng ốm nhom như cây tre miễu chẳng hề giống người Bắc Cảnh chút nào.
Nếu y bình an lớn lên, có lẽ sẽ có được chiều cao lý tưởng mà y hằng mơ ước— Chứ không đến nỗi đã hai mươi tuổi rồi mà còn bị người khác chê lùn.
Năm đó khi Thịnh Tiêu thả y ra khỏi Giải Trĩ Tông, ẩn thân đi theo hồi lâu, nhìn y mạo hiểm lảo đảo vượt gió tuyết, có mấy lần muốn xông tới ôm chặt y vào lòng, nhưng vì Thiên Diễn Châu trên cổ tay tỏa ra sát ý nồng nặc với Yến Linh mà không dám.
Chờ đến khi Yến Linh ra khỏi phạm vi đuổi bắt của Giải Trĩ Tông, y chợt đứng sững lại, ngước mắt mờ mịt nhìn xung quanh.
Có vẻ y không biết nên đi hướng nào.
Yến Linh ở trong bóng tối im lặng hồi lâu, mới nện từng bước nặng trĩu đi tới Dược Tông.
Chẳng qua đi được nửa đường, Uyển phu nhân đã vội vã chạy tới, dìu y đứng lên.
Yến Linh dựa đầu vào ngực Uyển phu nhân, hít mũi ngửi mùi thuốc thoang thoảng, đột nhiên không biết tối nay là năm nào, giống như đứa trẻ đi lạc rốt cuộc về đến nhà, vỡ òa.
“Mẹ ơi!”
Khóe mắt của Uyển phu nhân đỏ hoe, nàng ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dính bê bết máu của y.
Khi đó Thịnh Tiêu nghĩ Hề Tuyệt đang khóc vì Túng phu nhân.
Mãi cho đến hôm nay mới nhận ra, đó là sự yếu đuối và tan vỡ muộn màng tận tám năm của một đứa trẻ sau khi cha mẹ qua đời.
Uyển phu nhân vội vã mang Yến Linh đã hôn mê bất tỉnh về Dược Tông.
Thịnh Tiêu không thể vào đó, chỉ có thể trơ mắt dõi theo bóng lưng của hai người họ khuất dần trong bóng tối.
Hắn đứng trước Dược Tông suốt cả đêm, tuyết rơi đọng trên người hắn như muốn vùi lấp, đến hừng đông mới xoay người rời đi.
Bên trong Dược Tông, Hề Tuyệt đã đợi lâu.
Khi đó hắn vẫn chưa biết cách dùng phân thần Thiên Diễn, chỉ có thể hóa ra ảo ảnh, không thể sờ chạm vào đồ vật, hắn ở Dược Tông chờ lâu đến nổi nóng hết cả ruột gan, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa liền quay đầu nhìn sang.
Yến Linh bị tra tấn chỉ còn da bọc xương, toàn thân chằng chịt vết thương ghê rợn và vết máu trông như lau hoài không sạch, hoàn toàn không còn là dáng vẻ hoạt bát hiếu động của ngày nào.
Hề Tuyệt nhìn mà ngây ra như phỗng.
Uyển phu nhân đặt Yến Linh nằm trên giường, im lặng bỏ linh đan cải tử hồi sinh vào trong miệng Yến Linh, nó lập tức hóa thành luồng linh lực chảy vào trong kinh mạch của y.
Hề Tuyệt ngơ ngác đi tới bên cạnh giường, trên mặt tỏ ra sợ hãi giống như đã gây ra chuyện sai, trong đôi mắt trong veo tràn ngập sợ hãi.
Hắn sợ sệt muốn nắm lấy bàn tay đẫm máu rũ bên mép giường của Yến Linh, nhưng vì là ảo ảnh nên chỉ có thể xuyên qua.
Hề Tuyệt giống như không tin tà cố chấp đụng vào, nhưng dù có làm bao nhiêu lần cũng chỉ có thể xuyên qua bàn tay đang bốc lên tử khí.
Không thể chạm vào.
“Hắn… Hắn đã chết rồi?” Đồng tử của Hề Tuyệt mông lung mất tiêu cự, lầm bầm: “Hắn không cần ta nữa?”
Linh đan của Uyển phu nhân vào trong bụng, vết thương ngoài da của Yến Linh đã lên da non, nhưng Vô Tẫn Kỳ đã lan ra nửa kinh mạch, giống như muốn cướp sạch sự sống của y.
“Không sao đâu.” Uyển phu nhân dịu dàng trấn an hắn: “Chỉ bị thương ngoài da thôi, ta đã kêu người đi lấy Ngu Đàm Hoa, luyện thành linh đan ăn vào sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Hề Tuyệt không chạm được vào Yến Linh, chỉ có thể dùng ngón tay hiện lên kim văn kề sát đầu ngón tay lạnh lẽo của Yến Linh, phảng phất như làm vậy là có thể chạm vào y.
“À.” Hai mắt của hắn mờ mịt, toàn thân run rẩy giống như đang phát bệnh thần kinh, nói nhỏ: “Hắn còn cần ta, không có đi.”
Uyển phu nhân dịu dàng nói: “Ừ, thằng bé sẽ không đi đâu hết.”
Hề Tuyệt buồn thiu ‘Ừ’ một tiếng: “Là người Giải Trĩ Tông làm hắn bị thương, Khúc… Khúc…”
Hắn ‘Khúc’ nửa ngày mà vẫn không thể nhớ ra Tông chủ của Giải Trĩ Tông là ai, ngón tay chạm vào đầu ngón tay của Yến Linh như đang chơi đùa, nói nhỏ: “Ta nhớ không ra, thôi thì xử toàn bộ Khúc gia vậy.”
Uyển phu nhân lặng lẽ thở dài một hơi, nói: “Khúc Minh Liêm muốn có được ‘Kham Thiên Diễn’, không biết Linh Nhi bịa ra Tương văn gì, thằng bé nói mình đã cắn nuốt ‘Kham Thiên Diễn’, nếu giết thằng bé thì hai Tương văn cấp Linh sẽ biến mất theo, vì thế bọn hắn mới không dám lấy mạng Linh Nhi.”
Nhưng cuối cùng Khúc Minh Liêm vò mẻ chẳng sợ nứt, kêu Khúc Tương Nhân cưỡng ép rút Tương văn của Yến Linh ra.
Vì lấp liếm lời nói dối— Có lẽ Yến Tương Lan cũng có tư tâm phá hủy ‘Nhàn Thính Thanh’ nên mới để Vô Tẫn Kỳ ăn mất một nửa Tương văn, dàn dựng cảnh tượng Tương văn bị rút ra để che mắt.
“Nhưng hắn đau.” Hề Tuyệt nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Yến Linh, lẩm bẩm: “Ta muốn toàn bộ Khúc gia phải chết, một tên cũng đừng hòng sống.”
Uyển phu nhân sửng sốt.
Sau khi Hề Tuyệt nảy sinh tâm tư độc ác nói ra lời này, bỗng thay đổi sắc mặt, khóe mắt cũng đỏ lên, ngồi xuống ôm đầu gối giống đứa trẻ bị bỏ rơi, lẩm bẩm.
“Đừng bỏ rơi ta.”
Sau này hắn sẽ trở nên vô cùng lợi hại, giết sạch tất cả những ai từng ức hiếp bắt nạt bọn họ.
Sẽ không còn ai dám đe dọa bọn họ nữa.
Hề Tuyệt không làm được, nhưng Ngọc Đồi Sơn sẽ làm được.
Thời gian sáu năm đủ cho hắn nắm giữ triệt để ‘Kham Thiên Diễn’ trong tay, càng là vì sự thiên vị của Thiên Diễn mà có thể thâu tóm hết linh lực Thiên Diễn khắp cả Thập Tam Châu, chỉ cần hắn muốn, ngay cả Thịnh Tiêu cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ngoài tự do và cái chết, hắn có tất cả mọi thứ.
***
‘Phừng—’
Thịnh Tiêu hoàn hồn lại, phát hiện đèn Tê Giác đang lóe sáng, là Thượng Nguyên truyền âm tới.
“Tông chủ, tin tức từ Trừng Xá Viện, Ngọc Đồi Sơn đã đến Trung Châu.”
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Ngọc Đồi Sơn tới quá nhanh, tối qua hắn còn ở Vô Ngân Thành, cho dù có ngồi phi thuyền bay cả đêm thì cũng phải giữa khuya mới đến Trung Châu.
Thịnh Tiêu không biết nghĩ đến gì mà bóp tắt đèn Tê Giác, lạnh nhạt nói: “Yến Tương Lan.”
Yến Tương Lan nghe thấy cái tên này bèn sửng sốt giây lát, kinh ngạc quay đầu lại nói: “Hả?”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tiêu gọi y với cái tên này, trái lại cảm thấy vô cùng mới mẻ.
“Ngọc Đồi Sơn.” Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn còn lén lút qua lại với hắn?”
Yến Tương Lan trừng hắn, tỏ ra vô tội: “Oan uổng quá đi Thịnh tông chủ, hôm qua ta gặp hắn một lần, chỉ trò chuyện có mấy câu thôi, không hề tiết lộ nửa chữ cơ mật, mong ngài minh xét!”
Y không muốn nói dối Thịnh Tiêu, nhưng lời này cũng quá mập mờ, ngẫm lại thì thấy đầy rẫy sơ hở.
Không tiết lộ cơ mật nhưng lén lút qua lại là thật?
Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc, xòe tay với y.
Yến Tương Lan: “Cái gì?”
“Đèn Tê Giác.”
Yến Tương Lan u ám nhìn hắn: “Thịnh Vô Chước, ngươi không tin ta? Ta thật sự không tiết lộ nửa chữ.”
Thịnh Tiêu: “Đưa ta xem một chút thôi.”
Yến Tương Lan: “…”
Trong đầu Yến Tương Lan thoáng hiện lên những truyền âm với Ngọc Đồi Sơn đa phần là nói xấu Thịnh Tiêu, lập tức liều chết bảo vệ đèn Tê Giác.
“Không có thật mà, ta chỉ nói chút chuyện nhà với hắn!”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.
Hắn định nhìn thử xem Yến Tương Lan và Ngọc Đồi Sơn nói chuyện riêng với nhau liệu có mật hiệu nào đó để người ta dễ bắt thóp hay không, ai ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Đưa đây.”
Yến Tương Lan lùi ra sau một bước: “Không đưa!”
Ngay lúc này, Sinh môn của Dược Tông mở ra, Yến Tương Lan lập tức như con thỏ phóng cái vèo vào trong, chỉ để lại một làn khói chưa tan.
Thịnh Tiêu sầm mặt theo sau.
Hôm nay có lẽ Nhạc Chính Trấm không ở Dược Tông, nếu không đã sớm chạy ra mắng Thịnh Tiêu xa xả.
Yến Tương Lan như một làn khói chạy vào chủ viện của Uyển phu nhân, cảm giác khí thế khủng bố của Thịnh Tiêu dí sát sau lưng, rất sợ bị hắn tóm lại dạy dỗ một trận, cuống quýt dùng linh lực vọt vào trong, nhanh tay lẹ mắt giấu kỹ đèn Tê Giác.
Khi Thịnh Tiêu đi vào sẽ không tìm thấy đèn Tê Giác bị giấu ở đâu.
Yến Tương Lan khoái chí cười he he với hắn.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.
Không nghĩ cũng thừa biết y và Ngọc Đồi Sơn không ít lần tính kế mình.
Uyển phu nhân không có ở chủ viện, Yến Tương Lan xem Dược Tông là nhà của mình nên không cần chào hỏi, mang theo tâm trạng vui vẻ chắp tay sau lưng đi đến thiên viện mà Uyển phu nhân giữ lại cho y.
“Đừng chù ụ nữa mà.” Yến Tương Lan đắc ý nói: “Đó gọi là binh bất yếm trá, ngươi có muốn bắt tội ta thì cũng phải đưa ra bằng chứng, đúng không? Ta xem ngươi làm thế nào tự ý đi lục soát nhà của người ta.”
Thịnh Tiêu không giỏi ăn nói, chỉ có thể lạnh lùng nhìn y hả hê.
“Hôm nay ta nói trước luôn, nếu ngươi có thể tìm ra đèn Tê Giác định tội ta, ta cam đoan để ngươi muốn làm gì thì làm, trái lời không phải nam nhân đích thực.”
Yến Tương Lan vừa khoác lác vừa hí hửng mở cửa thiên viện ra, băng qua bóng cây quê rợp trời ở trong sân, khi định đẩy cửa gỗ chạm trổ hoa văn ra, đột nhiên nghe bên trong truyền ra tiếng nói rất chi là quen thuộc.
“…Có phải nam nhân trời sinh đều ác liệt như vậy?”
“Hứ! …Nhìn đàng hoàng chính trực lắm, ai dè…”
Yến Tương Lan nhướng mày.
Đây là giọng nói của y?
Trong lúc y đang chần chừ, Thịnh Tiêu đứng phía sau ngờ ngợ ra gì đó, thân hình cao lớn như bóng đêm từ từ bao phủ cả người yến Tương Lan, mang đến áp lực cực lớn cho y.
Sau đó một cánh tay từ phía sau duỗi tới, lướt qua vành tai của Yến Tương Lan đẩy cửa ra.
Két một tiếng.
Ngọc Đồi Sơn đang ngồi chồm hổm trên ghế cắm đầu ăn ngấu nghiến bị giật mình cái đụi, hai má phồng to đang nhai dược thiện, trợn tròn nhìn sang.
Yến Tương Lan run nhẹ.
Ngọc Đồi Sơn ngồi một mình ở đây, trên bàn đều là những món dược thiện sở trường nhất của Uyển phu nhân, hắn ăn đến nỗi mặt mày hớn hở cả lên, trên bàn còn đặt một đèn Tê Giác đang tỏa sáng, có mấy đốm lửa trôi lơ lửng xung quanh tim đèn, hình như là từng luồng linh lực.
Khi cửa bị mở toang ra, ngọn lửa bên trong đang cháy lách tách.
—Đó là truyền âm của Yến Tương Lan.
“…Đóa hoa cao lãnh? Vô tình vô dục? Thiên Đạo đại nhân? Hứ, cha sinh mẹ đẻ tới giờ ta mới biết đóa hoa cao lãnh mà cũng có nhiều nết xấu như vậy.”
“Linh hồ! Linh hồ! Sao hắn thích ta mà không thấy thay đổi miếng nào hết thế? Hắt xì, không ổn rồi, nói nữa ta bị nhảy mũi mất, hồ ly mà cũng biết rụng lông?”
“Ca! Ca! Ta muốn trâm cài tóc lòe loẹt diêm dúa! Càng lồng lộn càng tốt!”
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan xanh lè cả mặt, cảm nhận sự áp bách sau lưng càng lúc càng khủng bố hơn bao giờ hết.
Ngọc Đồi Sơn thấy vẻ mặt của Thịnh Tiêu đen sì, kinh hoảng ôm chặt chén canh thuốc, có bị phỏng cũng cố nén nước mắt tu hết một hơi.
Rất sợ Thịnh Tiêu đạp đổ chén canh của mình.
Thịnh Tiêu nào thèm đá đổ chén canh của hắn, ánh mắt lạnh hơn băng, nhấc bàn tay to nặng nề phủ lên cái gáy của Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan tê rần cả da đầu, giống như chim cút bị dọa sợ quắn đít.
Thịnh Tiêu phun ra từng chữ lạnh băng: “…Bằng, chứng.”
Yến Tương Lan: “…”
===Hết chương 91===
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Chương 91
Chương 91