—Ngọc Đồi Sơn… Đi Thịnh gia!—
Thịnh Tiêu im lặng không nói, trên mặt không cảm xúc, chỉ duỗi tay tới ý bảo Yến Tương Lan đưa hạt châu cho mình.
Yến Tương Lan xỏ giày vào đi qua, tay cầm hạt châu giấu sau lưng, bước đến cười nói: “Thiên Đạo đại nhân sao thế, xấu hổ?”
Có lẽ cũng chỉ có mình y là nhìn ra nét ‘xấu hổ’ trên khuôn mặt lạnh lùng như băng sương của Thịnh tông chủ.
Thịnh Tiêu không đòi hạt châu nữa, vươn tay tới sờ vào dái tai của Yến Tương Lan: “Đau?”
Yến Tương Lan lấy bông gòn nhét trong lỗ tai ra, thấy không có vết máu liền tiện tay ném qua một bên, lười biếng nằm nhoài ra bàn, nói: “Không đau, nhưng không bằng Thịnh tông chủ đau lòng cho ta nha.”
Thịnh Tiêu nhướng mày, bất mãn y nói chuyện mình bị thương với giọng điệu hời hợt như vậy.
“Đã bắt hết phạm nhân?” Yến Tương Lan cầm hạt châu, nhàm chán táy máy vài cái lên hoa tai, thoáng cái đã sửa xong đôi hoa tai mà nãy giờ Thiên Đạo đại nhân loay hoay mãi mà không được, bây giờ có thể vận hành tự nhiên.
Thịnh Tiêu liếc hoa tai một cái rồi dời mắt về, nói: “Ừm.”
“Định xử lý thế nào?”
“Giết.”
Yến Tương Lan đeo hoa tai lên ngay ngắn, thính lực vừa mới phục hồi liền bị chữ ‘giết’ này nhét đầy lỗ tai, tay của y không khỏi run lên, làm hoa tai đung đưa mạnh phát ra tiếng lách cách vang dội.
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn y.
Yến Tương Lan im lặng hồi lâu, đột nhiên vòng tay ôm cổ Thịnh Tiêu, ngửa khuôn mặt nghiêm túc lẫn thâm tình nhìn hắn.
Thịnh Tiêu biết tỏng hết mấy trò mèo của Yến Tương Lan, thấy cái mặt này của Yến Tương Lan là biết ngay y sẽ nói một đống lời đường mật để lấp liếm cho qua.
Thịnh Tiêu đang chuẩn bị ‘rửa tai lắng nghe’ thằng nhãi lừa đảo này định khoác lác cái gì, nhưng lần này Yến Tương Lan lại không ra chiêu cũ, mà là mang theo tình cảm nồng nàn mở miệng: “Thịnh Vô Chước, chúng ta hợp tịch được không?”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu ngu người.
“Hợp tịch.” Yến Tương Lan nắm cổ tay của Thịnh Tiêu, nói năng lưu loát: “Dù sao bây giờ ngươi đã có động phủ, Giải Trĩ Tông… Ừm, miễn cưỡng có thể ở được, ta không kén chọn. Có điều sau khi ta học thành tài ở Dược Tông xong, chắc chắn sẽ dành phần lớn thời gian ở y quán Bắc Cảnh. Ồ ồ ừ ừ không tệ không tệ, ngươi ở Giải Trĩ Tông đại sát tứ phương đánh đánh giết giết, ta ở y quán dùng đôi tay thần diệu cứu sống người bị thương, quá tuyệt.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu thấp giọng nói: “Ngươi muốn… Hợp tịch với ta?”
Năm đó chưa kịp cập quan, hắn đã từng lần đầu tiên cố gắng dồn hết can đảm, hiếm khi chủ động lên tiếng, nói với Yến Linh muốn hợp tịch.
Nhưng đổi lại là sự cự tuyệt vô cùng lạnh lùng, cho tới khi hai người gặp lại, thậm chí đã song tu, Thịnh Tiêu giống như vẫn còn sợ hãi câu nói ‘không được’ của năm đó, chần chừ mãi không nói đến chuyện hợp tịch.
Thịnh Tiêu ăn no căng cái bánh ngon do Yến Tương Lan vẽ ra, nhưng chưa bao giờ kỳ vọng một ngày y sẽ thực hiện lời ‘hứa hẹn’ đầy dối trá đó.
“Đúng vậy, hợp tịch hợp tịch.”
Yến Tương Lan nói ra lời hợp tịch cũng chột dạ không kém, dù sao năm đó vì chuyện hợp tịch mà y khiến Thịnh Tiêu khó xử không ít, lần này y lại chủ động nói ra, tuy trong dạ lúng túng nhưng ngoài mặt vẫn gượng cười, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Có được không?”
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn móng vuốt không an phận của y, im lặng hồi lâu mới nói: “Đừng gạt ta.”
Hắn có thể chịu đựng tất cả lời nói dối của Yến Tương Lan, thậm chí cả việc y vì người khác mà chỉa kiếm vào hắn, nhưng tuyệt đối không được lấy tình cảm ra đùa giỡn chỉ vì chọc hắn cười.
Trái tim của Yến Tương Lan run nhẹ, y cất giọng dịu dàng và chân thành: “Lần này sẽ không.”
Yến Tương Lan nhìn ra Thịnh Tiêu không hiểu sao lại có mâu thuẫn với chuyện hợp tịch, cầm tay hắn lắc lắc, dụ dỗ: “Không hợp tịch cũng được, dù sao chúng ta đã sớm…”
“Không.” Thịnh Tiêu không để y nói hết đã cắt ngang, lạnh lùng nói: “Hợp tịch.”
Yến Tương Lan sửng sốt, không nhịn được nằm ra bàn cười run người, đồng thời đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của Thịnh Tiêu, mười ngón tay nắm chặt, lòng bàn tay đều là ấm áp.
Chẳng qua ấm áp chưa được lâu, Thịnh Tiêu lại bổ sung thêm một câu: “…Chờ xong chuyện của Ngọc Đồi Sơn đã.”
Yến Tương Lan lập tức suy sụp, siết chặt tay Thịnh Tiêu, chu môi nũng nịu: “Chuyện của hắn đâu có liên quan gì, tại sao phải kiêng dè hắn? Hơn nữa chỉ cần nửa ngày là hoàn tất lễ hợp tịch, sẽ không làm trễ nãi chuyện của Giải Trĩ Tông đâu.”
Thịnh Tiêu vẫn là nói: “Không.”
Hắn không phải là lo lắng Ngọc Đồi Sơn sẽ làm gì ở lễ hợp tịch, chẳng qua luôn cảm thấy giống như chỉ cần ngày nào Ngọc Đồi Sơn còn nhăm nhe phá hủy Thiên Diễn, là ngày đó hắn và Yến Tương Lan còn sẽ đứng ở phía đối lập.
Chỉ cần chưa giải quyết xong chuyện Ngọc Đồi Sơn và Thiên Diễn, mâu thuẫn giữa Thịnh Tiêu và Yến Tương Lan giống như bị chôn sâu dưới tảng băng lớn, bề ngoài trông bình yên vô sự, nhưng sóng ngầm bên dưới lại chực chờ nổi lên đánh chìm tất cả.
Yến Tương Lan cũng biết Thịnh Tiêu đã quyết định chuyện gì thì khó mà lay chuyển, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi.”
Với y, lễ hợp tịch có cũng được không có cũng chẳng sao, không cần phải gấp gáp làm gì.
Yến Tương Lan lườm hắn một cái, còn tưởng người này thật sự không vội vàng hợp tịch, thuận miệng nói: “Đều được hết, dù sao ngươi ở đâu, nơi đó chính là nhà.”
Y vốn là nói sự thật, nhưng vừa tỉnh ngủ nên giọng điệu có hơi lười biếng, không hiểu sao nghe như lời tâm tình thỏ thẻ.
Thiên Đạo đại nhân khẽ giật mình, vành tai ẩn trong tóc hơi đo đỏ.
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, nói: “Muốn về Yến Ôn Sơn không?”
Yến Tương Lan mím nhẹ, nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Tất nhiên là muốn.
Yến Ôn Sơn là quê nhà của y hồi nhỏ, cũng là nơi bắt đầu tất cả bi thảm, cha mẹ cũng gián tiếp chết vì y, dù Yến Tương Lan có nhớ nhung đi nữa thì cũng sợ không dám về.
“Ta…” Yến Tương Lan nói nhỏ: “Ta không dám.”
Thịnh Tiêu nắm tay y, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Năm ngón tay của Yến Tương Lan hơi gập lại.
Thật ra y vẫn luôn không hiểu câu nói cuối cùng ‘Đừng sợ’ của Yến Hàn Thước để lại rốt cuộc có ý gì, là muốn y đừng sợ khổ nạn, hay là đừng sợ tương lai không biết trước?
Yến Tương Lan nhìn vào mắt Thịnh Tiêu, ngơ ngẩn hồi lâu, đột nhiên giống như gom đủ dũng khí mà bật thốt ra.
“Muốn.”
Y muốn về Yến Ôn Sơn, nằm mơ cũng muốn về đó.
Thịnh Tiêu phảng phất như đang mỉm cười, nhưng trên bản mặt quan tài lại không nhìn ra chút ý cười nào, hắn vuốt gọn mái tóc rối bù do mới ngủ dậy cho Yến Tương Lan, giống, cất giọng dịu dàng như trấn an một đứa trẻ: “Được, vậy chúng ta trở về.”
Yến Tương Lan ngơ ngác để Thịnh Tiêu tùy ý vuốt ve tóc mình, ấp úng: “Nhưng… Nhưng Yến Ôn Sơn cách Giải Trĩ Tông rất xa.”
Mặc dù Yến Ôn Sơn là biên giới giữa Trung Châu và Bắc Cảnh, nhưng Trung Châu gần như chiếm hết địa mạch dồi dào linh lực nhất, dù nói là biên giới nhưng Yến Ôn Sơn lại gần với Vô Ngân Thành hơn.
Thịnh Tiêu nói: “Không có gì đáng ngại.”
Yến Tương Lan nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Giải Trĩ Tông và Trừng Xá Viện đều có phi thuyền bay với tốc độ rất nhanh, lâu lâu về Yến Ôn Sơn không có vấn đề gì, dù sao y cũng phải mở y quán ở Vô Ngân Thành.
Yến Tương Lan không khỏi vui sướng, hai mắt cong cong lộ rõ vẻ cao hứng, nói: “Ta có thể về nhà.”
Thịnh Tiêu: “Ừ.”
“Về nhà về nhà.” Yến Tương Lan vừa lẩm bẩm vừa xổ hết nhẫn trữ vật ra, lấy linh giới trong mỗi cái nhẫn ra nói: “Chúng ta phải tìm linh giới rộng hơn chút, à, không tìm được cũng không sao. Cha mẹ ta luôn miệng nói Yến Ôn Sơn là vùng đất phong thủy bảo địa, có không ít tu sĩ đại năng tu luyện mà không cần đến Thiên Diễn, còn phi thăng nữa đó.”
Yến Tương Lan bận rộn trước sau mở ra từng cái nhẫn trữ vật, lầm bầm về kế hoạch trong tương lai— Giống như y rất thích tưởng tượng về chuyện tương lai, mỗi lần nhắc tới là lải nhải không kéo da non, mặt mũi hưng phấn hết cả lên, niềm vui trong mắt như hóa thành thực thể tràn ra ngoài.
Thịnh Tiêu không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó nhìn Yến Tương Lan không chớp mắt.
Năm đó có lẽ tiểu Yến Linh nói chuyện tương lai với Hề Tuyệt cũng vui vẻ như bây giờ, nhưng tất cả sự tưởng tượng hồi đó của y đều biến thành ‘ảo tưởng’.
Yến Tương Lan và Thịnh Tiêu sớm chiều bên nhau, y đã quen với việc tự nói tự nghe, một mình chiếm chiếp líu lo không ngừng nghỉ, khi đang dừng lại lấy hơi thì bỗng nghe Thịnh Tiêu nói.
“…Muốn trồng thêm cây quế nữa.”
Yến Tương Lan ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, không nghĩ tới Thịnh Tiêu thế mà lại suy nghĩ viễn vông chung với y.
“Được chứ.” Yến Tương Lan cong ngón tay búng một chiếc chìa khóa linh giới rơi vào lòng bàn tay của mình, cười tủm tỉm nói: “Trồng, trồng cả rừng.”
Y thỏa mãn, cuối cùng cũng có người cùng y mơ mộng hão huyền.
***
Ngọc Đồi Sơn sẽ không từ bỏ ý đồ, hai thế gia Trung Châu là Hề gia và Khúc gia đã bị xóa sổ, chỉ còn lại Nhượng gia, Phong gia, Hoành gia và Ứng gia cùng với các tiểu thế gia khác, mặc dù cũng có Thiên Diễn nhưng đều lặng lẽ phát tài, thậm chí đến bây giờ không ai biết gia chủ của Ứng gia đang ở đâu.
Có lẽ Ngọc Đồi Sơn sẽ không vạ lây Nhượng gia, mà năm đó Thịnh gia không dính vào chuyện ‘Kham Thiên Diễn’, cộng thêm Tông chủ Giải Trĩ Tông là người của Thịnh gia, chắc chắn Thịnh gia sẽ không trở thành mục tiêu kế tiếp.
Suy tới đoán lui, sợ sẽ là Hoành gia.
Thịnh Tiêu tới Thiên Diễn học cung tìm Hoành Ngọc Độ trước.
Mới gặp Hoành chưởng viện đã thấy chim lưu ly bay lượn xung quanh hắn mỗi ngày lại biến mất không tăm hơi, bỗng chốc cảm thấy không quen cho lắm.
“Sao thế?” Thịnh Tiêu nhíu mày đi tới: “Chim lưu ly đâu?”
Hoành Ngọc Độ đang xem Ly Tương Trai nộp lên linh khí đã sửa xong, day mi tâm nói: “Đừng nói nữa.”
Thịnh Tiêu: “Cái gì?”
Hoành Ngọc Độ nâng tay lên, dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ biến ra mấy con chim lưu ly.
Lúc đầu mấy con chim lưu ly thân thiết bay quanh người Hoành Ngọc Độ, nhưng chưa bay được mấy vòng liền giống như bị cái gì đó trấn áp, bọn chúng hoảng loạn ríu rít, nghe mà điếc tai.
Thịnh Tiêu vừa mới nhíu mày, mấy con chim lưu ly đã nổ bụp bụp giữa không trung.
May là Hoành Ngọc Độ đã dùng linh lực tạo ra cấm chế hộ thân trước, nếu không chắc chắn sẽ bị chim lưu ly nổ tung gây tổn thương
“Chuyện là vậy đó.” Hoành Ngọc Độ thu hồi linh lực ‘Hoán Minh Nguyệt’, lặng lẽ than thở: “Xem ra đúng như lời Nhượng Trần đã nói, Thiên Diễn xảy ra vấn đề rất lớn.”
Đồng tử của Thịnh Tiêu khẽ động: “Nhượng Trần tới tìm ngươi?”
“Ừ.” Hoành Ngọc Độ kêu Thịnh Tiêu ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà, thuận miệng hỏi: “Chuyện của Khúc gia gây ầm ĩ lớn như vậy, sao ngươi còn có thời gian rảnh đến Thiên Diễn học cung?”
Thịnh Tiêu nói ngắn gọn chuyện Ngọc Đồi Sơn cho Hoành Ngọc Độ.
Tay cầm chén trà của Hoành Ngọc Độ hơi khựng lại.
“‘Kham Thiên Diễn’ ra tay với Hoành gia?”
***
Đầu tháng chín cuối thu, bông tuyết đã rơi lả tả khắp Trung Châu.
Ngọc Đồi Sơn đứng trên lầu cao, áo trắng bị gió thổi bay phần phật, hắn giơ tay vén lọn tóc bị thổi tung ra sau tai, mỉm cười nhìn nhà nhà thắp đèn đuốc sang choang bên dưới.
Nhượng Trần đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Ngươi chắc chưa? Nếu bị Thịnh Tiêu bắt được, không phải là chuyện nhỏ đâu.”
Gió tuyết thổi vù vù, Ngọc Đồi Sơn híp mắt cười không dứt: “Vậy chơi mới vui.”
Nhượng Trần nhìn hắn giống một đứa trẻ háo hức muốn thử trò chơi mới, nhíu mày nhắc nhở: “Không thể gây ra chuyện lớn như lần trước.”
Ngọc Đồi Sơn chậc một tiếng ngồi xuống bên bờ, hai chân đong đưa qua lại, cười hì hì: “Còn chưa đâu tới đâu mà, giết người mà kêu là chuyện lớn?”
“Những tán tu đó đều là dân liều mạng…” Nhượng Trần lạnh lùng nói: “Chuyện ngươi tụ tập bọn hắn ở Trung Châu đã khiến Giải Trĩ Tông chú ý, lại còn dám dẫn bọn hắn đến Khúc gia giết người.”
Ngọc Đồi Sơn tỏ ra cực kỳ vô tội: “‘Khí Tiên Cốt’ vốn là Thiên Diễn giả mà, tất cả mọi người ở Ác Kỳ Đạo đều biết, nhưng bọn hắn vẫn bất chấp nguy hiểm trúng độc mà dùng nó, tại sao? Chẳng phải là vì bọn hắn rảnh quá không có gì làm à?”
Nhượng Trần nhíu mày.
Ngọc Đồi Sơn nghiêng đầu cười tủm tỉm: “Nhượng đại sư không nhuốm bụi trần, sợ là không biết tán tu là gì, đúng chứ?”
“Ta không phải đại sư.” Nhượng Trần bình tĩnh nói: “Ta không biết những tán tu đó là người phương nào.”
Ngọc Đồi Sơn thế mà bình thản nói ra: “…Là những người bị thế gia các ngươi đày đọa không sống nổi, tu vi mấy trăm năm không chút tiến triển, thậm chí bị ép ra tâm ma.”
Nhượng Trần sửng sốt.
“Tán tu ở Ác Kỳ Đạo đều là những người đã sinh ra tâm ma.” Nhượng Trần còn tưởng Ngọc Đồi Sơn đang nói giúp những người đó, ai ngờ lại nghe hắn nở nụ cười tà khí nói: “Thứ liều mạng này, rất dễ lợi dụng, vừa thả mồi ngon là cắn câu ngay.”
‘Khí Tiên Cốt’ là vật kịch độc, mà Thiên Diễn lại là thuốc giải.
Từ sau khi Ngọc Đồi Sơn đến Ác Kỳ Đạo buôn bán ‘Khí Tiên Cốt’, đã xem như là lợi dụng đám người liều mạng bất chấp trắng đen đúng sai kia đánh trận đầu, còn địa mạch Thiên Diễn của các thế gia là mồi câu đầy cám dỗ.
“Ta không làm bất cứ một cái gì hết.” Ngọc Đồi Sơn vươn bàn tay xinh đẹp từng giết vô số người chỉ vào đèn đuốc sáng choang bên dưới, cười nói: “Thiên Diễn của các thế gia Trung Châu, đều là của Tương văn ‘Kham Thiên Diễn’ ta đây ban phát cho, đương nhiên ta có tư cách điều khiển.”
Hắn chỉ là khi thấy thế gia lâm vào hoạn nạn bỗng cảm thấy tâm tình không tốt nên mới điều khiển Thiên Diễn, người của thế gia bị áp chế tu vi là tại bọn hắn vô dụng, chứ liên quan đách gì đến Ngọc Đồi Sơn hắn.
Nhượng Trần suýt bị dáng vẻ chính đáng của hắn thuyết phục, nhưng cũng biết rõ Ngọc Đồi Sơn đã hoàn toàn điên loạn, không thể nói lý lẽ với hắn được.
Tám năm chịu hành hạ đã khiến tâm cảnh của hắn trở nên méo mó vặn vẹo, không ai có thể thay đổi.
Ngọc Đồi Sơn thấy Nhượng Trần không nói lời nào liền cười phá lên, bỗng chống tay, cả thân áo trắng nhảy xuống khỏi lầu cao, rơi ầm trên mặt đất, bụi đất bốc lên mịt mùng.
Nhượng Trần không cảm xúc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Ngọc Đồi Sơn, một hồi lâu sau mới nói ra.
“Kẻ điên.”
Một lát sau, Khúc gia lại dấy lên ngọn lửa khủng khiếp, bông tuyết bị ánh lửa chiếu hắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa đốm lửa rực rỡ.
Ba ngày sau khi Khúc gia bị tàn sát, đến lượt Hoành gia bị tập kích.
Cũng may Thịnh Tiêu và Hoành Ngọc Độ chạy tới kịp thời, lửa vừa dấy lên đã bị linh lực của hai Tương văn cấp Linh cưỡng ép dập tắt, mười mấy tán tu dùng ‘Khí Tiên Cốt’ còn chưa phá vỡ trận pháp đã bị người của Giải Trĩ Tông bắt trói.
Hoành Ngọc Độ chưa hoàn hồn, đạo đồng đẩy xe lăn của hắn vào Hoành gia.
“Ca?!”
Cha mẹ của Hoành Ngọc Độ mất sớm, thuở nhỏ được người chú Hoành Thanh Liêm và anh cả nuôi nấng.
Hắn đã biết Khúc gia bị diệt môn, bây giờ lại thấy Hoành gia bị hỏa hoạn, trong đầu không tự chủ nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng khi vội vàng đi vào thì phát hiện gia chủ và những người khác từ già đến trẻ vẫn bình an vô sự, hiện đang dùng linh lực dập tắt những ngọn lửa còn sót lại.
Hoành Ngọc Độ sửng sốt.
Lửa sắp được dập tắt gần hết, may phước là không cháy lan tới địa mạch Thiên Diễn, Hoành gia chủ thu hồi linh lực, tình cờ quay đầu lại thấy Hoành Ngọc Độ đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hắn khẽ nhíu mày đi tới, dịu giọng nói: “Ngọc Độ, không phải nói Thiên Diễn học cung bận nhiều việc lắm à, sao đột ngột quay về thế?”
“Ta…” Hoành Ngọc Độ nói: “Ta lo lắng Hoành gia xảy ra chuyện.”
Hoành gia chủ cười một tiếng, nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là bị hỏa hoạn, những tán tu kia đã bị Chấp chính của Giải Trĩ Tông bắt hết, trong tộc cũng không có người bị thương, đừng lo lắng.”
Hoành Ngọc Độ lo sốt vó chạy một mạch về đây, nghe vậy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Giải Trĩ Tông tăng ca suốt đêm, Thịnh Tiêu đứng dưới trời tuyết khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Địa mạch Thiên Diễn của Hoành gia không có vấn đề gì, càng không có người thiệt mạng, trong mắt người khác đã là vạn phần may mắn.
Nhưng Ngọc Đồi Sơn lại không xuất hiện ở Hoành gia, huống chi năm đó Hoành gia cũng tham gia vào chuyện giẫm đạp ‘Kham Thiên Diễn’, hắn hỉ nộ thất thường lòng dạ ác độc, sao có thể hô mưa gọi gió lớn như vậy mà lại chỉ thả một cây đuốc, thậm chí còn không lộ mặt?
Nếu cẩn thận nghĩ lại, Ngọc Đồi Sơn và Yến Tương Lan hồi nào tới giờ đều làm việc không theo lẽ thường, người bình thường suy đoán có lẽ hắn sẽ ra tay với Hoành gia, nhưng biết đâu hắn đã làm ngược lại.
Không biết Thịnh Tiêu nghĩ tới gì mà đồng tử chợt co lại.
Ngay vào lúc này, người của Giải Trĩ Tông hớt ha hớt hải chạy tới báo.
“Tông chủ! Ngọc Đồi Sơn…”
Mặt của vị Chấp chính kia cắt không còn giọt máu, hắn thở không ra hơi, nói.
“…Đến Thịnh gia!”
===Hết chương 95===
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Chương 95
Chương 95