DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Chương 126: Phiên ngoại 13: Miếu Thành Hoàng

Yến Linh làm quen không ít ‘ca ca’, chơi vui vẻ nguyên cả ngày.

Đến khi lễ lạy tạ kết bái hoàn thành, cậu có thể đi theo Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân quay về nhà mới.

Vì phải tạm trú ở Trung Châu tận bốn năm nên Yến Hàn Thước tìm mua một tòa nhà lớn, cần thời gian ba ngày để vận chuyển đồ dùng từ Yến Ôn Sơn tới đây, bày biện cho ngôi nhà mới.

Khi Yến Linh nắm tay Yến Hàn Thước về nhà mới lần đầu tiên, cậu kinh ngạc nhìn ngó nghiêng xung quanh, còn vui vẻ chạy lòng vòng quanh nhà, thở hồng hộc ngửa đầu nhìn Yến Hàn Thước: “Cha, sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta ư?”

Yến Hàn Thước gật đầu.

“Lớn quá.” Yến Linh xoa mặt, nói nhỏ: “Nhưng sao cha mua được hay vậy?”

Yến Hàn Thước im lặng hồi lâu, đưa tay tới vuốt gọn tóc lại cho Yến Linh, lạnh nhạt nói: “Yến Linh Nhi, cha không nghèo đến mức không mua nổi một cái nhà.”

Yến Linh ‘Ồ’ một tiếng, khi chắc chắn đây không phải là cướp của người khác mới hào hứng dắt Yến Nguyệt chạy đi tham quan quanh nhà.

Thập Tam Châu tôn sùng những thế gia sở hữu linh mạch Thiên Diễn, mặc dù Yến Ôn Sơn chỉ là một thế gia nhỏ nhưng với những môn phái nhỏ như vậy mà nói, linh thạch các thứ vẫn dư dả để dùng.

Bình thường Trung Châu là nơi chỉ có vào dịp lễ tết mới được Yến Hàn Thước ân chuẩn chở tới chơi, bây giờ dọn tới đây sinh sống, nhất thời Yến Linh không biết nên đi đâu chơi.

Yến Nguyệt nằm trên ghế, nhìn theo Yến Linh bay tới bay lui, tò mò hỏi: “Sư huynh muốn đi đâu?”

“Tìm Thịnh Tiêu, ca nói có một nơi cực kỳ vui.” Yến Linh thay xiêm áo mới, xoay một vòng cho Yến Nguyệt nhìn: “Bộ này thế nào?”

Yến Nguyệt vô điều kiện tung hô sư huynh nhà mình, vỗ tay bộp bộp khen: “Xuất sắc!”

Yến Linh nhìn phản ứng này của nó liền biết bộ đồ này không hợp, lưu loát cởi ra: “Ta không mặc cái này.”

Yến Nguyệt: “…”

Yến Nguyệt cũng không giận, ngước mắt nhìn cậu: “Sư huynh có dẫn đệ theo không?”

Yến Linh thuận miệng nói: “Dẫn theo đệ ra ngoài chi, lỡ bị kẻ xấu bắt đi thì phải làm sao?”

Yến Nguyệt nghe vậy tiu nghỉu cúi đầu.

Yến Linh chọn ra một bộ màu đen mặc lên— Không phải là cậu thích màu đen, chẳng qua từ nhỏ đến lớn cậu da dày thịt béo, rong chơi chạy nhảy suốt ngày, tất nhiên bị té cũng không ít, mặc áo sáng màu thì dễ bị bẩn, còn nếu mặc màu đen thì khó nhìn ra vết bẩn..

Cậu mặc quần áo chỉnh tề xong xuôi, giả vờ bỏ mặc Yến Nguyệt thong thả đi ra ngoài.

Yến Nguyệt ỉu xìu nằm trên dựa, muốn khóc lắm nhưng vẫn cố nén nước mắt, trông cực kỳ hiểu chuyện ngoan ngoãn không muốn gây thêm phiền phức cho sư huynh.

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền vào một tiếng.

“Cộc.”

Yến Nguyệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Yến Linh ‘mới đi đã về’, cậu đang nhịn cười gõ tay vào cửa gỗ chạm trổ hoa văn.

Yến Nguyệt lập tức mừng rỡ khôn xiết, hí hửng chạy tới ôm lấy cánh tay của Yến Linh.

Mới nãy Yến Linh lén trốn ngoài cửa nhìn Yến Nguyệt tủi thân khóc thầm, cười ra tiếng: “Đồ ngốc, đệ tưởng ta không dẫn đệ đi chơi thật à?”

Yến Nguyệt ngoan ngoãn nói: “Sư huynh không dẫn đệ đi theo cũng không sao, A Nguyệt rất nghe lời.”

“Thế sao đệ còn khóc.” Yến Linh cười he he nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Nguyệt: “Đồ mít ướt, không xấu hổ hả?”

Yến Nguyệt ngoan ngoãn để cậu trêu ghẹo.

Một lát sau.

Yến Linh rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “…Cha nói dối, đi học đâu cần luyện kiếm đâu.”

Yến Hàn Thước nghiêm khắc nói: “Lau nước mắt đi.”

Yến Linh sụt sịt, cố gắng không khóc nữa.

Yến Nguyệt: “…”

“Cuối thu sang năm sẽ nhập học ở Thiên Diễn học cung.” Yến Hàn Thước ném một thanh kiếm vừa mới rèn xong cho Yến Linh, không chút thương xót nào: “Từ ngày mai trở đi, thức dậy vào giờ dần để luyện kiếm.” (3-5h sáng =)))))

Yến Linh nghe mà mở to mắt: “Cha! Con thường dậy vào giờ thìn mà!”

“Đó là trước kia.” Yến Hàn Thước nói: “Từ nay về sau sẽ thay đổi.”

Yến Linh: “…”

Yến Linh ôm thanh kiếm, mở to mắt đờ đẫn hồi lâu, đột nhiên òa khóc chạy đi tìm Hướng phu nhân.

—Mặc dù cậu muốn chống đối không thích luyện kiếm nhưng vẫn không có lá gan dám vứt kiếm ở trước mặt Yến Hàn Thước, nên chỉ có thể ôm kiếm bù lu bù loa chạy tới vườn thuốc của Hướng phu nhân.

“Mẹ! Mẹ ơi—!”

Hướng phu nhân nghe tiếng đứng lên, nhìn thấy Yến Linh khóc thành ra như vậy liền biết là chuyện gì, mỉm cười dang rộng tay để cậu sà vào lòng mình.

“Không thích luyện kiếm?”

Yến Linh gật đầu như bổ củi: “Không thích kiếm.”

Hướng phu nhân ngẩng đầu nhìn Yến Hàn Thước lạnh nhạt đang đi tới chỗ này, không hiểu sao phì cười: “Vậy con thích gì?”

Yến Linh suy nghĩ một chút, ngẩng đầu ngó xung quanh vườn thuốc, nói: “Thích học y thuật với mẹ, trồng hoa trồng cỏ.”

Hướng phu nhân nói: “Đây là linh dược.”

Yến Linh sửa lại: “…Trồng linh thảo linh dược.”

Từ nhỏ Yến Linh đã không thích luyện kiếm, cũng không thích tu luyện, trong đầu chỉ có chơi bời, với những chuyện khác thì hời hợt, lúc nào cũng phải bị bắt ép hoặc dụ dỗ mới miễn cưỡng làm cho có lệ.

Hướng phu nhân và Yến Hàn Thước quay đầu nhìn nhau, bỗng cười nói: “Linh Nhi, có phải hôm nay muốn ra ngoài tìm bạn chơi?”

Yến Linh không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, đi tìm Thịnh Tiêu ca ca.”

“Mẹ nhớ kiếm thuật của Thịnh Tiêu ca ca rất tốt thì phải?” Hướng phu nhân dịu dàng nói: “Còn có tiểu thiếu gia của Hề gia kia nữa, còn nhỏ tuổi mà đã có thể dùng thành thạo Tương văn ‘Hà Xử Hành’ mới thức tỉnh, với cả Trấm ca ca của con, y thuật và độc thuật đều rất…”.

Yến Linh nghe mà cái mặt bánh bao của cậu nhăn nhúm cả lại.

Hướng phu nhân dỗ cậu: “Bọn họ đều có thế mạnh của mình, vậy Linh Nhi nhà chúng ta thì sao nè?”

“Con, con…” Yến Linh nào giờ luôn hoạt ngôn đột nhiên ấp úng.

Hướng phu nhân không để cậu trả lời ngay, mà là đẩy nhẹ cậu một cái rồi nói: “Nói là có hẹn đi chơi với Thịnh Tiêu ca ca mà, mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu.”

Yến Linh ôm kiếm, cái mặt bánh bao nhăn nhúm đến nỗi sắp sửa mỗi bên hằn ra mười tám nếp nhăn.

Yến Nguyệt không hiểu chuyện này, còn đang nôn nóng được dắt đi chơi, thấy Yến Linh ôm kiếm bất động tại chỗ, thắc mắc hỏi: “Sư huynh?”

Yến Linh run lên, sợ sệt nhìn sang Yến Hàn Thước.

Yến Hàn Thước nhìn ra chiêu dỗ con của Hướng phu nhân nhưng cũng không vạch trần, rất phối hợp cầm lấy kiếm trong tay của Yến Linh, lạnh nhạt nói: “Đi chơi trước đi.”

Mới nãy Yến Linh còn háo hức ra ngoài chơi, bây giờ Yến Hàn Thước cho phép đi chơi nhưng lại khiến cậu sợ quíu.

Yến Linh dè dặt nhìn Yến Hàn Thước hồi lâu mới nắm lấy tay Yến Nguyệt, trông cậu không còn vẻ hớn hở vui mừng của hồi nãy nữa, mang theo một bụng tâm sự rời đi.

Đến khi hai bóng lưng nho nhỏ đi khuất, Yến Hàn Thước mới nói: “Không muốn nó vào kiếm đạo?”

“Linh Nhi không chịu được khổ.” Hướng phu nhân chỉ biết thở dài: “Thằng bé muốn theo chàng học kiếm đạo hay muốn theo ta học y thuật, cứ để thằng bé tự quyết định đi.”

Yến Hàn Thước nhíu mày, có vẻ không đồng tình.

Hướng phu nhân cười nói: “Hai chúng ta vẫn còn đây, tại sao phải ép thằng bé vượt trội hơn người làm gì? Chỉ cần thằng bé sống vui vẻ, dù thiên phú không cao cũng chẳng sao cả.”

Yến Linh không cần phải cố gắng vẫn có thể vô ưu vô lo cả đời.

Yến Hàn Thước không nói gì, rũ mắt nhìn Hướng phu nhân tập trung chăm bón linh hoa trong kết giới.

Đóa hoa xinh đẹp mềm mại, vốn chẳng biết gió thổi mưa rơi là gì.

Nếu gỡ bỏ kết giới, sợ là không tới ba ngày sẽ khô héo, mà Yến Linh không phải là linh hoa được nuông chiều.

Chỉ cần có Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân ở đây, kết giới bảo bọc quanh người Yến Linh sẽ không bao giờ biến mất, bỏ mặc cậu một mình đối đầu với khổ nạn gió thổi mưa rơi.

Làm một người bình thường vô ưu vô lo, có lẽ cũng không đến nỗi nào.

Yến Linh ủ rũ cúi đầu dẫn Yến Nguyệt đến chỗ hẹn với Thịnh Tiêu, trong đầu toàn là suy nghĩ phiền muộn.

Yến Nguyệt không hiểu Yến Linh đang băn khoăn cái gì: “Sư huynh không thích luyện kiếm mà, bây giờ không luyện chẳng lẽ không tốt sao?”

“Không.” Yến Linh buồn thiu nói: “…Không tốt.”

“A?”

“Ta cảm thấy ta không có thiên phú luyện kiếm.” Yến Linh lầm bầm: “Ta còn không cầm nổi thanh kiếm hồi nãy.”

Yến Nguyệt không hiểu: “Đệ thấy sư huynh rất thông minh mà.”

Chỉ là có hơi lười một tẹo.

Yến Linh mặt ủ mày chau, còn chưa đến chỗ hẹn với Thịnh Tiêu đã thấy Thịnh Tiêu đang cầm ăn que hồ lô cách đó không xa.

Nếu là đi chơi thì Yến Linh dứt khoát không nghĩ ngợi nữa, chạy nhanh tới: “Ca!”

Ánh mắt của Thịnh Tiêu thoáng hơi lạnh, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng nói với Yến Linh: “Sao đến muộn thế?”

Yến Linh: “Bận chút chuyện.”

Thịnh Tiêu ‘À’ một tiếng, đưa tay nắm lấy vai của Yến Linh, liếc mắt nhìn sang thằng nhóc Yến Nguyệt đi theo bên cạnh, trong mắt thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

“Đi thôi.” Thịnh Tiêu nói: “Ta dẫn đệ đến… Miếu Thành Hoàng chơi.”

Yến Linh ngơ ngác bị cậu kéo đi: “Miếu Thành Hoàng? Nhưng hôm qua nói đến Quế Sơn Giản mà?”

“Chỗ đó có gì vui đâu mà chơi?” Thịnh Tiêu bật thốt lên, nhận ra Yến Linh nghi ngờ liền cười dịu dàng nói: “Đến miếu Thành Hoàng chơi mới vui, người người đông đúc, đệ rất thích chốn náo nhiệt mà?”

Yến Linh bị kéo đi nửa con phố mới phát hiện có chỗ không đúng, giơ tay sờ lên hoa tai, lập tức có luồng âm thanh quen thuộc hò hét truyền vào tai cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Linh liền tối sầm, hung dữ hất tay ‘Thịnh Tiêu’ ra: “Hề Tuyệt!”

Dung mạo của ‘Thịnh Tiêu’ lập tức rút đi lớp giả trang, lộ ra khuôn mặt gợi đòn của Hề Tuyệt, cậu ta bị vạch trần cũng không thấy xấu hổ hay áy náy gì, trái lại còn cười híp mắt khoác vai Yến Linh, nói: “Quế Sơn Giản chỉ có non non nước nước với rừng quế, bây giờ hoa quế nở rộ khắp núi, mùi nồng khó ngửi chết, tới đó làm gì? Ta nói cho ngươi biết ở miếu Thành Hoàng có một phố ăn vặt rất ngon, ngươi muốn ăn gì ca sẽ mua cho ngươi ăn, ăn không hết vứt đi cũng chẳng sao.”.

Yến Linh tức quá trời: “Ngươi! Ngươi lại gạt ta?!”

“Đúng đó.” Hề Tuyệt tỉnh bơ thừa nhận, thậm chí còn đắc ý nói: “Nếu ta không lừa ngươi, chắc chắn ngươi sẽ chạy theo Thịnh Tiêu nhìn núi non chán ngắt, đó gọi là trí khôn của ta đây.”

Yến Linh: “…”

Yến Nguyệt khiếp sợ níu tay áo của Yến Linh: “Sư, sư huynh.”

Nó hơi sợ cái người tên Hề Tuyệt này.

Yến Linh cũng biết Hề Tuyệt được chiều hư mà lớn lên, suy nghĩ không giống với người khác, đành phải cố nuốt giận nói: “Ta đã hẹn trước với Thịnh Tiêu rồi, không thể thất hẹn, ngày mai chúng ta đến miếu Thành Hoàng được không?”

Hề Tuyệt bất thình lình chộp lấy Yến Nguyệt làm con tin, nhướng mày nói: “Ta mặc kệ— Cho ngươi nửa canh giờ phải có mặt ở miếu Thành Hoàng, nếu không ta khó bảo đảm không làm ra chuyện mất trí với thằng nhóc này.”

Dứt lời, ‘Hà Xử Hành’ lập tức khởi động, Hề Tuyệt và Yến Nguyệt biến mất ngay tại chỗ.

Yến Linh:?

Yến Linh đần mặt.

Mặc dù cậu quen biết Hề Tuyệt nhưng cả hai chỉ mới ở chung với nhau chưa tới mấy ngày, cũng chưa biết rõ bản tính của cậu ta là thế nào, cậu ta vừa nói câu đó liền tin sái cổ, Yến Linh đứng như trời trồng hồi lâu mới cuống quýt chạy tới chỗ hẹn với Thịnh Tiêu, nhanh chóng tìm thấy Thịnh Tiêu đang đứng đợi mình dưới tán cây quế đã lâu.

Thịnh Tiêu thấy cậu tới, ánh mắt trở nên ấm áp: “Đệ đã t…”

“Miếu Thành Hoàng ở đâu?!” Yến Linh thở không ra hơi, bắt lấy tay Thịnh Tiêu nói cà lăm: “A Nguyệt bị bắt đi, nói, nói không đến miếu Thành Hoàng, sẽ, sẽ giết A Nguyệt!”

Thịnh Tiêu khẽ giật mình, đưa tay vuốt lưng thuận khí cho Yến Linh, dịu dàng nói: “Đừng sốt sắng, từ từ nói.”

Yến Linh sợ Yến Nguyệt xảy ra chuyện, một hai đòi đến miếu Thành Hoàng cho bằng được.

Thịnh Tiêu cũng không hỏi nhiều, nhìn ra linh lực trong người cậu không cao, đành phải ôm cậu vào lòng rồi khởi động linh lực, chưa tới một khắc đã có mặt ở miếu Thành Hoàng ở phía nam.

Yến Linh sốt ruột muốn chết, vừa tới nơi liền vội vàng sờ nhẹ lên hoa tai, sợ hãi đi tìm hai người kia trong đám đông.

Chẳng qua mới cẩn thận nghe ngóng một lát, bên tai liền truyền tới âm thanh không phải là của Tương văn, mà là âm thanh bình thường, có vẻ là của Yến Nguyệt.

Hình như Yến Nguyệt bị thồn đầy miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ‘ưm ưm’ khổ sở.

Yến Linh quýnh quáng muốn chết, vội vàng chạy theo hướng phát ra âm thanh, đúng như dự đoán tìm thấy hai bóng người quen thuộc ở nơi dễ thấy.

Yến Nguyệt quay lưng về phía cậu, hình như đang run rẩy.

Yến Linh lập tức xông tới, nổi giận đùng đùng quát: “Hề Tuyệt!”

Vừa dứt lời, Yến Nguyệt đồng thời quay đầu lại, quanh miệng dính đầy dầu mỡ, hình như trong miệng đang ngậm thứ gì đó, nó thấy Yến Linh tới liền sáng rực hai mắt, lúng búng: “Sư huynh! Ưm ưm ưm!”

Yến Linh:?

Hề Tuyệt khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cậu.

Yến Nguyệt khó khăn nuốt đống thức ăn trong miệng xuống, trong tay đang cầm xiên thịt ăn dở một nửa, trong mắt như phát ra ánh sáng lấp lánh, nó vui vẻ nói: “Sư huynh! Sư huynh cái này ăn ngon quá! Chúng ta đi chơi ở miếu Thành Hoàng đi!”.

Yến Linh: “…”

Mới đó mà đã bị một xiên thịt mua chuộc rồi?!

===Hết phiên ngoại 13===

Đọc truyện chữ Full