DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện
Quyển 1 - Chương 4

Thương thay thằn lằn chết không nhắm mắt, vị cu nhang kia lại chưa chịu dừng tay, vẫn thút tha thút thít chém xác con thằn lằn cực kỳ dã man, nhìn dáng vẻ của cô nhóc, có lẽ vẫn chưa nhận ra con thằn lằn đã chết.

Du Luân nhìn Nhan Hành Thạc, người sau không nói lời nào, cũng không có hành động gì. Du Luân mím môi, cẩn thận vòng qua đuôi con thằn lằn, cậu cố ý bước nhẹ chân, sợ dọa đến vị đồng đội “yếu đuối và nhát gan” này, gặp chuyện oan uổng.

“Em gái ơi, có thể dừng tay không, nó đã chết rồi.”

Du Luân đi vòng qua mới nhìn thấy dung nhan của cô nhóc đáng sợ cỡ nào, máu và bùn lẫn lộn với nhau dính trên mặt, người và tóc. Tuy Du Luân cũng không được sạch sẽ lắm, nhưng khi so sánh với cô nhóc, Du Luân giống như vừa bước ra từ trung tâm tắm rửa vậy.

Chiếc váy dính đầy vết bùn và máu, có vài chỗ còn bị rách, mơ hồ có thể nhận ra đây là một bộ váy trắng. Du Luân vội vàng đưa mắt nhìn lại gương mặt của đồng đội mới, trên khuôn mặt nhỏ lấm lem bùn đất tràn ngập khiếp sợ, cô nhóc vẫn giữ động tác xẻ thịt, sau một lúc lâu, ‘cạch’ một tiếng, con dao rớt xuống đất.

Một tiếng ấy không chỉ dọa sợ Du Luân mà còn dọa sợ cô nhóc. Thần kinh mọi người căng đét như dây đàn, bây giờ chỉ cần gió thổi hay cỏ lay thôi cũng có thể kích thích trái tim mỏng manh của họ.

Cô nhóc vội vàng nhặt con dao lên, mờ mịt đứng dậy, cuối cùng cũng rời khỏi đầu con thằn lằn, cô nhóc vẫn không yên tâm, cứ mãi xác nhận thằn lằn đã chết chưa, lúc này mới nghi ngờ nhìn về phía Du Luân: “Anh…… Là người sao?”

Du Luân: “…… Anh cũng cho là vậy.”

Sự cảnh giác trong mắt thoáng vơi đi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Cô nhóc nắm dao, hốc mắt đỏ hoe, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, cúi đầu suy tư một giây rồi lại ngẩng đầu, “Tui không tin!”

“Cái nơi ma quái này còn có cả khủng long, vậy sao tui biết được liệu anh có phải cừu khoác da sói không!”

Du Luân: “……”

Nhận ra mình đã nói sai, cô nhóc đơ người ngẫm nghĩ, vẻ mặt lại trở nên hung ác, “Cừu khoác da cừu!”

Du Luân: “……”

Lại nói sai rồi, ngại quá đi.

Nước mắt vừa ngừng lại có dấu hiệu sắp mở van, khổ nỗi cô nhóc lại không chịu bỏ qua đề tài này, quật cường muốn sửa lại, Du Luân đau đầu ngăn cản, “Đừng quan tâm anh khoác da gì, anh thật sự là người, giống em vậy, cũng không biết sao lại đến nơi này. Nếu em không tin…… Anh cũng không có cách nào để chứng minh.”

Nói xong, Du Luân cũng bắt đầu lẩm bẩm trong lòng. Cô nhóc này cảnh giác hơn cậu nhiều, nên không dễ tin cậu, nhưng cậu vừa nhìn thấy Nhan Hành Thạc đã cho rằng đối phương là người một nhà, hoàn toàn không hề phòng bị. Lỡ như Nhan Hành Thạc không phải Nhan Hành Thạc thật, lỡ như không ai trong số những người đồng đội này là người thật, còn kinh khủng hơn là, lỡ như người khác đều là thật nhưng cậu lại không phải thật, chỉ là cậu tự cho rằng mình là thật……

Ý nghĩ này khiến não Du Luân suýt bốc khói.

Cậu không phải phần tử trí thức, thôi đừng tự làm khó mình vì vấn đề cao siêu này nữa.

Ánh mắt cô nhóc vẫn đầy hoài nghi, Du Luân rất bất đắc dĩ. Khi cậu cho rằng mọi chuyện đã bế tắc, định tìm Nhan Hành Thạc xin giúp đỡ thì cô nhóc lại nắm chặt con dao chặt xương trong tay, “Dùng ám hiệu đi.”

Ám hiệu gì? Có ám hiệu lúc nào vậy?

Cô nhóc hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu anh là người, vậy nhất định có thể tiếp lời tui! Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn, câu tiếp theo là gì?”

Nhan Hành Thạc đang nghiên cứu xác con thằn lằn, anh không có hứng thú với cô nhóc, càng không có hứng thú với cuộc đối thoại của hai người, Nhan Hành Thạc hoàn toàn phớt lờ những gì họ nói trước đó. Bây giờ nghe bọn họ đọc văn cổ, tai Nhan Hành Thạc chuyển động, lập tức có hứng thú, đây là bài văn trong sách giáo khoa trung học, anh đã thuộc từ lâu rồi!

Nhan Hành Thạc đi nhanh hai bước, vừa muốn giành đáp lời liền thấy Du Luân trả lời chắc nịch: “Côn to lớn, một nồi hầm không hết.”

“Hóa thân thành chim, tên gọi là Bằng?”

“Bằng to lớn cần hai vỉ thịt nướng, một thì là và một siêu cay!”

Lại ném dao chặt xương xuống, cô nhóc rưng rưng, “Em biết anh là người một nhà mà!”

Nhan Hành Thạc: “……”

Cô nhóc rất vui mừng, nước mắt hạnh phúc tuôn ào ào, giọt nước mắt có lẫn máu và bùn chảy xuống, cô nhóc cũng không thèm để ý, chỉ tùy tiện lau vết máu ban đầu rồi tiếp tục mỉm cười nhìn về phía Du Luân, hoàn toàn không để ý rằng vẻ mặt của Du Luân ngày càng kinh hãi.

……

Theo như lời của Nhan Hành Thạc, xác chết của động vật sẽ hấp dẫn rất nhiều sinh vật nguy hiểm, cho nên bọn họ không ở lại mà lập tức rời đi.

Trước khi đi, cô nhóc phải rất vất vả mới rút được cái xiên sắt kia ra, con dao hoàn toàn không thể dùng, cây sắt ít nhất còn có thể phòng thân.

Nhan Hành Thạc đi trước phân tích con đường và quyết định nơi đến tiếp theo. Du Luân chịu trách nhiệm giao tiếp với cô nhóc và giải thích tình hình hiện tại.

Cô nhóc bảo từ khi đến đây mình luôn đi loanh quanh trong rừng, vốn dĩ vô cùng sợ hãi, đã vậy còn gặp phải rất nhiều thứ kinh khủng. Con thằn lằn đó không phải thứ đầu tiên muốn ăn cô, lúc trước còn có nhện, hoa ăn thịt người và cái con gì đó xấu lia xấu lịa, cô nhóc cũng không rõ rốt cuộc là sinh vật gì tấn công mình, vết máu và bùn cũng bị dính khi đó. Nói đến những gì mình đã trải qua, cô nhóc lại rưng rưng, buồn bã kể: “Em còn tưởng mình chết chắc rồi chứ. Lúc trước đều là động vật nhỏ, hoa ăn thịt người lớn nhất cũng chỉ vừa đến eo em thôi, nhưng con thằn lằn đó lại lớn kinh khủng! Lúc nó xuất hiện em tuyệt vọng thật sự, em cứ nghĩ mình phải trao tấm thân này cho nó rồi chứ!”

Du Luân yên lặng nhìn cô nhóc bất lực khóc than, lời an ủi lăn lộn trong cổ họng mấy lần nhưng vẫn không thể thốt ra.

Nói thảm như vậy, nhưng không phải cuối cùng những con đó đều bị nhóc giải quyết hết sao? Những cái khác cậu không nhìn thấy, nhưng cái con thằn lằn kia thì cậu thấy, tử trạng thê thảm như vậy, nhóc còn không biết xấu hổ bảo người tuyệt vọng là nhóc à?

Lời sỉ vả cũng quẩn quanh trong cổ họng cậu vài lần, khi cô nhóc nhìn sang, Du Luân vội vàng nở một nụ cười dịu dàng, sau đó tiếp tục điên cuồng sỉ vả trong lòng.

……

Cô nhóc hơi vui vẻ, ở nhà không ai muốn nghe cô tâm sự cả, không ngờ tới nơi này lại gặp được một người kiên nhẫn như vậy, thật là tốt quá. Cô nhóc kể khổ, trút hết nỗi sợ hãi trong lòng, cô cảm thán: “Đúng là kỳ tích mà. Thật ra em đã kiệt sức rồi, cho nên chỉ có thể ngồi trên người con thằn lằn đó thôi, mà sức nó lớn thật sự, không bao lâu mà em đã suýt bị nó hất xuống rồi, may là phút cuối cùng em bùng nổ, một dao chém chết nó! Bằng không là tiêu đời luôn!”

Lúc đầu Du Luân vẫn kiên nhẫn lắng nghe, nhưng về sau, cậu cũng bắt chước Nhan Hành Thạc, coi lời nói của cô nhóc như gió thoảng mây bay, mãi đến câu này.

Nghe được từ mấu chốt, Du Luân quay đầu lại, “Bùng nổ?”

Cô nhóc vô tội nhìn lại, “Đúng vậy, chẳng lẽ anh cho rằng em thật sự lợi hại đến vậy sao, có thể giết chết con quái vật to lớn bằng một nhát bất cứ lúc nào? Vậy em cần gì phải chém nó tận mười mấy hai mươi nhát làm gì!”

Du Luân: “……”

Nhớ lại những gì Nhan Hành Thạc đã nói trước đó, việc tìm được đồng đội có liên quan đến việc thoát khỏi nguy hiểm, dường như bây giờ cậu đã hiểu được một chút rồi.

Nếu đây thực sự là một trò chơi, thì hành động cùng đồng đội sẽ nhận được buff thường thấy khi tổ đội trong game.

Thế nên cậu và Nhan Hành Thạc mới có thể chạy vượt mặt con khủng long đó trong một thời gian ngắn, vì vậy khi tìm thấy đồng đội mới, cô nhóc mới giết được con thằn lằn cổ đại chỉ bằng một dao. Trong cái Công viên kỷ Jura phiên bản thực tế đầy đáng sợ này, chạy lon ton chiến đấu một mình chỉ có đường chết, ôm nhau sưởi ấm mới tìm được đường sống.

Du Luân đột nhiên thấy quái quái.

Chẳng lẽ nhiệm vụ này được đưa ra là để cho bọn họ biết tầm quan trọng của tinh thần đồng đội?

Vẻ mặt Du Luân lập tức trở nên khó tả, Nhan Hành Thạc liếc nhìn cậu, “Sao vậy?”

Cậu xoa xoa chân mày, nói suy nghĩ của mình cho hai người họ, cô nhóc nghe mà như lọt vào sương mù, Nhan Hành Thạc thì hiểu ra rất nhanh, anh lắc đầu.

“Cùng lắm chỉ là cho chúng ta biết tầm quan trọng của đồng đội thôi. Nếu có đồng đội thì có thể nâng cao thể chất của bản thân, ngay cả khi đồng đội không làm gì thì vẫn sẽ có buff. Nó không liên quan gì đến việc hợp tác cả,” Dừng một chút, Nhan Hành Thạc lại bổ sung: “Hợp tác, chắc sẽ liên quan đến các nhiệm vụ tiếp theo.”

Ghi chú nói rằng bây giờ là nhiệm vụ 1, vậy nhất định trong tương lai sẽ có nhiệm vụ 2 và nhiệm vụ 3 nữa. Bây giờ Du Luân cũng học được cách coi nơi này như một sân thi đấu quy mô lớn, nếu nghĩ theo cách đó, cậu phát hiện mình cũng có thể suy đoán ý đồ đằng sau những nhiệm vụ này.

Mỗi nhiệm vụ trong trò chơi đều có tính liên kết, một dẫn đến hai, hai dẫn đến ba, bước đầu tiên là coi trọng đồng đội, vậy chắc hẳn bước thứ hai là học cách hợp tác hoặc là quan tâm đến đồng đội rồi. Tóm lại, tìm được đồng đội vẫn chưa phải là kết thúc, nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn sẽ còn nguy hiểm hơn.

Không ai nói thêm câu nào. Cô gái duy nhất trong ba người nhìn Du Luân – người có vẻ mặt nghiêm túc, sau đó nhìn Nhan Hạc Hiên – người không thích nói chuyện. Sau một lúc im lặng, cô nhóc nhỏ giọng hỏi: “Hai anh tên gì vậy ạ?”

Du Luân sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình đã quên giới thiệu bản thân, chủ yếu là do cô nhóc này nói nhiều quá khiến cậu không thể chen vào được.

……

Du Luân mỉm cười nói: “Anh tên Du Luân, 22 tuổi, người Hà Bắc, vào An Huy học đại học và cũng làm việc ở An Huy. Còn em?”

Cô nhóc hơi xấu hổ, mấy kiểu như tự giới thiệu bản thân luôn khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên, hai cánh tay gầy yếu đặt trước người, tay này mân mê tay kia, cô nhỏ giọng trả lời: “Em tên Miêu Thắng Nam.”

Nếu không nhìn thấy hình ảnh cô nhóc chiến đấu với thằn lằn thì không chừng Du Luân sẽ ngậm ngùi một câu, thương thay tấm lòng của các bậc cha mẹ trong thiên hạ, nhưng bây giờ, Du Luân chỉ có thể ngây người nhìn đối phương, thầm nghĩ, ba mẹ bạn học Miêu đúng là nhìn xa trông rộng.

“Em năm nay 18 tuổi, người Liêu Ninh, mới vừa thi đại học xong, còn chưa nhận được thư báo trúng tuyển đã bị đẩy đến nơi này rồi.”

Bạn học Miêu ôm cây xiên, vô cùng phiền muộn.

Du Luân nhìn cây xiên trong tay cô nhóc, cảm thấy hơi kỳ lạ. Tại sao cậu và Nhan Hành Thạc chỉ có mỗi bộ quần áo, trừ bên ngoài ra thì chả có một đồng bạc lẻ, mà Miêu Thắng Nam lại có hai dụng cụ nhà bếp có thể so sánh với vũ khí giết người nhỉ?

Còn chưa mở lời, Miêu Thắng Nam đã nhìn về phía Nhan Hành Thạc, ánh mắt lấp la lấp lánh đang thúc giục anh, Nhan Hành Thạc cũng không để cô nhóc chờ.

“Nhan Hành Thạc, 25, đi học ở Giang Tô, quê quán ở Thiểm Tây.”

Bị gián đoạn nên Du Luân cũng quên mất mình định hỏi gì, ngược lại cậu kinh ngạc nhìn sang, “Không phải anh là nghiên cứu viên sao?”

Nhan Hành Thạc bình tĩnh nhìn lại: “Đúng vậy, vừa nghiên cứu vừa học bằng tiến sĩ.”

Du Luân: “……”

Miêu Thắng Nam: “……” Ok, quá xá lợi hại luôn.

Trời nam đất bắc, khu vực khác nhau, người ở nơi đâu cũng có, không có điểm chung nào cả.

Í, đều là người Trung Quốc, điểm này có tính không nhỉ?

Du Luân đang tự hỏi thì đột nhiên Nhan Hành Thạc dừng lại.

Du Luân thậm chí còn không nhận ra bây giờ cậu rất tin tưởng Nhan Hành Thạc, bất cứ khi nào đối phương làm ra động tác nhỏ gì thì cậu cũng là người phản ứng đầu tiên.

Du Luân lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, còn đè thấp cả giọng, “Tình huống thế nào?”

Khi Du Luân đang cảnh giác cao độ thì Nhan Hành Thạc sờ bụng mình, thở dài nói: “Tôi đói quá.”

Du Luân: “……”

Nếu một ngày nào đó, cậu mà chết ở cái nơi quỷ quái này.

Thì chắc chắn là do bị tức chết, sure luôn.

Đọc truyện chữ Full