Bốn người hoài nghi tai mình có vấn đề.
Cái gì gọi là......
"Dỗ Tước nhi của ta vui vẻ?"
Tước nhi cũng hết sức mờ mịt.
Chắc không phải tên điên này bị y mổ ba cái tức quá nói bừa đấy chứ?
Chẳng lẽ không phải là "ai có thể tra tấn giết chết chim trắng này dã man nhất thì truyền thừa Phượng Hoàng sẽ thuộc về người đó" sao?
Tiên tôn đưa tay vẫy một đám mây tới rồi nhẹ nhàng đặt chim trắng lên trên.
Đám mây vững vàng chở Phù Ngọc Thu đang hoang mang đến trước mặt ba người ra hiệu: Các vị bắt đầu dỗ đi.
Bốn người: "......"
Phù Ngọc Thu: "......"
Tư tôn Uyên Sồ chẳng có chút hứng thú nào với cuộc tranh đoạt của ba tộc và truyền thừa Phượng Hoàng, y kiêu ngạo lườm ba người một cái rồi đứng dậy xách vạt áo chạy lên bậc thang.
Uyên Sồ khác với ba tộc, không cần tranh giành cũng được tiên tôn sủng ái.
Chỉ còn lại ba người và chim trắng đang lã chã nước mắt nhìn nhau.
Mấy năm nay tiên tôn dùng lông vàng đùa bỡn ba tộc trong lòng bàn tay, có lúc giao cho thiếu tôn ba tộc nhiệm vụ tìm kiếm linh vật, có khi lại là những việc vặt vãnh như khỉ làm xiếc.
Kỳ quái hơn là dù chẳng phải chuyện quan trọng gì nhưng tiên tôn cũng sẽ vui vẻ ban thưởng lông vàng.
Ba người đã quen với kiểu tùy hứng khó lường của tiên tôn, nhưng bây giờ......
Phải dỗ một con chim trắng sao?
Tiên tôn chưa bao giờ nuốt lời.
Nếu ai dỗ được chim trắng mít ướt này thì thật sự sẽ được tiên tôn ban thưởng một nửa truyền thừa Phượng Hoàng.
Nếu lấy lông vàng ra làm điều kiện dỗ chim trắng vui vẻ thì Phượng Tuyết Sinh còn lâu mới làm, nhưng phần thưởng lần này chính là truyền thừa Phượng Hoàng mà vô số người ao ước.
Nếu có được một nửa truyền thừa Phượng Hoàng thì vị trí tiên tôn đã vững chắc hơn phân nửa.
Phượng Tuyết Sinh ủ ê ngẩng đầu lên rồi yên lặng biến về nguyên hình.
Hình người của hắn buồn rầu u ám nhìn chẳng có chút sức hút nào, nhưng nguyên hình chim công lại cực kỳ lộng lẫy.
Chim trắng rúc trong mây chớp mắt nhìn hắn, nước mắt còn đang tí tách rơi xuống.
Phù Ngọc Thu nghĩ thầm: "Làm gì thế kia?"
Phượng Tuyết Sinh khẽ lắc mình, cái đuôi xinh đẹp rực rỡ màu vàng xanh đan xen từ từ xòe ra.
Đây là lần đầu tiên Phù Ngọc Thu thấy chim công xòe đuôi nên lập tức trợn tròn mắt.
Công xòe đuôi đúng là rất đẹp.
Nhưng Phù Ngọc Thu vốn ghét chim nên hoàn toàn không bị thu hút chút nào, lạnh lùng dời mắt đi.
Chỉ có mẽ ngoài, khoe khoang lố bịch.
"Cẩu nam nhân nói bạch xà bỏ trốn đến núi tuyết Họa Bình, nói không chừng kẻ lần trước sai con rắn suýt nuốt chửng mình là con công màu mè hoa lá hẹ này cũng nên." Phù Ngọc Thu vẫn rơi nước mắt lã chã, chẳng có vẻ gì là nín khóc.
Phượng Tuyết Sinh cũng không thử nữa mà hóa thành người rồi cúi thấp đầu im lặng.
"Mình đúng là phế vật mà." Hắn nghĩ.
Phượng Hành Vân nãy giờ yên lặng quan sát rốt cuộc mở miệng, hắn chìa tay về phía chim trắng: "Đến đây."
Chim trắng thuộc tộc Thương Loan nên kẻ có lợi nhất là thiếu tôn Thương Loan Phượng Hành Vân.
Sau khi chim trắng chui ra khỏi vỏ thì đầu óc chậm chạp ngốc nghếch, thích quấn huynh trưởng và tỷ tỷ, trước khi đến Cửu Trọng Thiên y rất dựa dẫm Phượng Hành Vân.
Mây chở chim trắng nhẹ nhàng lướt lới chạm vào ngón tay thon dài của Phượng Hành Vân.
Chim trắng tỏ thái độ khác thường cúi đầu dụi mỏ vào tay Phượng Hành Vân, nước mắt như sắp ngừng rơi.
Phượng Bắc Hà và Phượng Tuyết Sinh nhướng mày.
Phượng Hành Vân âm thầm thở phào một hơi.
Tuy hắn đưa chim trắng tới Cửu Trọng Thiên chịu chết nhưng cuối cùng huyết mạch tương liên, chim trắng vẫn......
Phượng Hành Vân chưa kịp nghĩ xong thì ngón tay bỗng dưng đau điếng.
Chim trắng đang dụi vào tay hắn đột ngột mổ mạnh một cái.
Tuy mỏ chim trắng còn mềm nhưng khi mổ mạnh thì ngay cả mu bàn tay tiên tôn cũng chảy máu chứ đừng nói chi ngón tay Phượng Hành Vân.
Chỉ trong chớp mắt, máu đỏ tươi pha lẫn sắc xanh trào ra kẽ hở giữa năm ngón tay Phượng Hành Vân.
Rốt cuộc Phượng Hành Vân không còn giữ được vẻ dịu dàng trên mặt mà lạnh lùng nhìn y.
Phù Ngọc Thu vẫn còn ghim tên này vì đã đưa chim trắng tới Cửu Trọng Thiên, hình như còn hạ độc y nữa.
Chim trắng trừng mắt nhìn hắn.
Y đã quen có thù tất báo, cũng không muốn tên này sống yên ổn.
Phượng Hành Vân cau mày định đưa tay tóm y nhưng mây đã nhanh nhẹn chở Phù Ngọc Thu bay đi.
Người cuối cùng là Phượng Bắc Hà đang cung kính quỳ dưới đất.
Tuy bề ngoài khác biệt nhưng Phượng Bắc Hà vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng hờ hững khiến người ta không thể hiểu được tại sao hắn là tộc Đồng Hạc thuộc hệ lửa mà trên thân lại có khí tức sương tuyết.
Phù Ngọc Thu đứng trên mây lạnh lùng đối mặt với Phượng Bắc Hà.
Trên ghế mây.
Tiên tôn tì khuỷu tay lên lan can, lười biếng chống má hứng thú nhìn bên dưới như đang xem trò vui hiếm thấy.
Tư tôn Uyên Sồ quỳ cạnh ghế mây ngửa đầu nhìn hắn: "Tôn thượng."
Tiên tôn dời mắt về phía y rồi cười nhẹ: "Minh Nam không muốn có truyền thừa Phượng Hoàng à? Sao không thử một lần?"
"Ta không cần truyền thừa Phượng Hoàng." Minh Nam nhìn tiên tôn bằng đôi mắt sáng rực, kiêu kỳ nói, "Minh Nam chỉ cần tôn thượng che chở thôi."
Vân Thu đứng cạnh nhếch miệng.
Nếu không phải thiếu tộc chủ Uyên Sồ năm đó xả thân cứu tiên tôn một mạng thì mỹ nhân phế vật như Minh Nam này làm gì có cửa lọt vào mắt tiên tôn?
Tư tôn Uyên Sồ gì chứ?
Cái gì cũng không biết, chỉ làm bình hoa trưng cho đẹp thôi.
Minh Nam quả thật rất đẹp, điều y tự hào nhất cũng là mỹ mạo khắp tam giới không ai bằng.
Y biết làm cách nào để lấy lòng tiên tôn, mỗi lần đến Cửu Trọng Thiên luôn ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mà tiên tôn cũng tỏ ra hài lòng đúng như y dự đoán, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Tiên tôn như bị y chọc cười, trên mặt lộ ra vẻ trìu mến, thậm chí còn đưa tay vuốt má Minh Nam.
Minh Nam đắc ý mỉm cười.
Ánh mắt tiên tôn dịu dàng như nước, đưa tay cầm bím tóc dài rũ xuống trên vai Minh Nam, thanh âm vẫn ôn tồn hiền hòa như mọi khi.
"Ngươi đang bắt chước hắn đấy à?"
Minh Nam sững sờ rồi ngây thơ nói: "Tôn thượng đang nói gì thế ạ, ta làm sao......"
Y còn chưa dứt lời thì một ngọn lửa đỏ vàng bỗng nhiên từ dưới đất bùng lên bao trùm mỹ nhân nũng nịu, không hề thương hương tiếc ngọc.
Minh Nam: "A ——!!"
Minh Nam là Uyên Sồ, trong máu có gần nửa huyết mạch Phượng Hoàng.
Dù vậy y vẫn bị ngọn lửa đột ngột xuất hiện này thiêu đốt toàn thân run rẩy, không kìm được gào lên.
Lửa hừng hực đốt cháy áo ngoài màu vàng sáng của Minh Nam thành tro, mấy đóa hoa trên bím tóc dài cũng khô héo, dây cột tóc cháy rụi làm tóc đen như mực xõa tung nhìn hết sức chật vật.
"Bình hoa xinh đẹp nên đặt trên kệ ngọc cho người thưởng thức." Tiên tôn dịu dàng nói, "Lỡ bị ai làm rơi vỡ nát thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Ngươi thấy đúng không?"
Toàn thân Minh Nam đang run lẩy bẩy nhưng vẫn khó nhọc gật đầu.
Vân Thu đứng cạnh hả hê khịt mũi.
Đáng đời.
Ánh mắt tiên tôn nhìn Minh Nam vẫn ôn hòa như xưa: "Ngươi vừa nói muốn ta che chở đúng không?"
Uy lực như sóng thần tan đi, Minh Nam thở phào một hơi, chật vật thở dốc nửa ngày rồi đáp: "Vâng —— Lưu Ly Đạo không ổn, ta không muốn ở đó nữa."
Minh Nam biết rõ tính tình tiên tôn, sợ sệt khúm núm sẽ không làm hắn thương tiếc mà trái lại kiêu căng cuồng vọng mới khiến hắn nảy sinh hứng thú.
Huống chi thiếu tộc chủ Uyên Sồ có ơn cứu mạng tiên tôn nên Minh Nam càng được đà lấn tới.
Dù sao tiên tôn cũng sẽ không giết y.
Tuy vừa bị lửa đốt nhưng Minh Nam vẫn giả vờ như không có chuyện gì, cả gan đưa ra yêu cầu với tiên tôn.
Tiên tôn rất dung túng y: "Vậy ngươi muốn ở đâu?"
"Chẳng phải tôn thượng nói bình hoa xinh đẹp nên đặt trên kệ ngọc sao, ta muốn ở Cửu Trọng Thiên." Minh Nam nhìn tiên tôn không chớp mắt.
Tiên tôn mỉm cười, đang định trả lời thì trong đại điện thênh thang chợt vang lên một tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Là Phù Ngọc Thu.
Quả cầu tuyết như bị ai đánh văng từ trên mây xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại.
Tiên tôn nhướng mày.
Phượng Bắc Hà đối mặt với Phù Ngọc Thu khẽ giật mình rồi nhíu mày, có một linh cảm không lành.
Chim trắng giãy dụa đứng lên, nước mắt trên mặt tuôn như mưa, y xòe cánh trèo lên bậc thang rồi chật vật chạy đến trước mặt tiên tôn.
Những nơi chim trắng đi qua toàn vệt nước mắt.
Phù Ngọc Thu xòe cánh liều mạng trèo lên vạt áo tiên tôn.
Tiên tôn cúi đầu xuống, chim trắng còn chưa leo tới đầu gối thì đã được hắn nhẹ nhàng ôm lên đặt trên lòng bàn tay.
Phù Ngọc Thu khóc đến nấc cụt, nước mắt lã chã rơi xuống, khàn giọng phát ra tiếng chíp chíp bi thương như đang ấm ức cáo trạng với hắn.
Đám người: "......"
Tiên tôn thấy chim trắng chẳng những không được dỗ vui vẻ mà thậm chí còn khóc lợi hại hơn thì cau mày lau mặt cho y.
Phù Ngọc Thu thút thít thở không ra hơi.
Tiên tôn lau mãi mà không hết nước mắt, có lẽ vì quá bực bội nên ngẩng đầu lạnh lùng trừng ba người phía dưới.
Mây mù trong đại điện như bị một cơn gió lớn thổi qua, bỗng nhiên cuồn cuộn kéo tới.
Uy lực mãnh liệt như sóng thần càn quét khắp đại điện.
Phượng Bắc Hà đứng mũi chịu sào, thân thể vốn đã trọng thương bị chấn động mạnh, đang quỳ một chân trên đất hành lễ lại bị uy lực đến từ huyết mạch buộc phải quỳ cả hai chân xuống đất.
Đầu gối nện xuống ngọc thạch cứng rắn phát ra tiếng trầm đục, thậm chí mặt đất còn xuất hiện mấy vết nứt.
Trán hắn chạm đất, bỗng nhiên sặc ra một ngụm máu.
Phượng Hành Vân và Phượng Tuyết Sinh cũng cúi thấp đầu, dù có chống cự thế nào thì uy lực huyết mạch dữ dội kia vẫn làm toàn thân phát run.
Vân Quy và Vân Thu quỳ xuống đất, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đi theo tiên tôn lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy hắn nóng giận đến thế.
Dù có kẻ đến Cửu Trọng Thiên ám sát thì tiên tôn vẫn chẳng lộ ra cảm xúc gì, ngay cả khi đem chim chóc đi bắn pháo hoa cũng mỉm cười.
Chưa khi nào như bây giờ......
Tiên tôn cúi đầu chậm rãi lau nước mắt cho chim trắng rồi thản nhiên nói: "Phế vật vô dụng."
Ba người chưa bao giờ bị tiên tôn mắng là "phế vật" nên sắc mặt ai cũng hết sức khó coi.
Phù Ngọc Thu không bị uy lực ảnh hưởng, vừa giả vờ khóc vừa tính toán trong lòng.
"Ai cũng đừng hòng có được truyền thừa gì kia." Phù Ngọc Thu căm tức trừng mắt nhìn ba kẻ xấu xa kia, giận luôn cả tiên tôn, "Lông vũ của Phượng Hoàng cơ mà!"
Mắt y ướt đẫm lệ nhòa, mơ hồ thấy Phượng Bắc Hà quỳ dưới đất ho ra máu chật vật chưa từng thấy thì lập tức hả lòng hả dạ chỉ muốn bay lên.
Mặc dù Diêm La sống rất đáng ghét nhưng cáo mượn oai hùm vẫn hết sức hữu dụng.
Dù y có bị Diêm La sống giết chết thì cũng phải kéo theo Phượng Bắc Hà xuống địa ngục.
Tiên tôn bực bội ngẩng đầu lên.
Tuy ba người không cam lòng nhưng hoàn toàn không dám nói thêm nửa câu trước mặt tiên tôn nổi trận lôi đình hiếm thấy nên chậm chạp đứng dậy thi lễ rồi rời khỏi đại điện.
Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ mình có thể dễ dàng đè chết Phượng Bắc Hà, lạnh lùng dõi theo hắn đi xa.
Minh Nam còn đang quỳ cạnh ghế mây, y nhìn chim trắng đứng trên đầu gối tiên tôn, lông mày nhíu chặt.
Hình như tiên tôn đối xử với chim trắng này...... hơi khác biệt thì phải.
"Được thôi." Tiên tôn nói.
Minh Nam sửng sốt, lúc này mới nhận ra tiên tôn đang trả lời mình —— Y có thể ở lại Cửu Trọng Thiên.
Minh Nam mừng rỡ nói: "Đa tạ tôn thượng."
Tiên tôn vẫn đang lau nước mắt cho chim trắng, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Vân Thu, dẫn y đến điện Minh Cừ đi."
Vân Thu: "Dạ."
Điện Minh Cừ cách đại điện Cửu Trọng Thiên rất xa nhưng Minh Nam đã hài lòng lắm rồi, hớn hở đi theo Vân Thu.
Cả đại điện chỉ còn tiên tôn và Phù Ngọc Thu.
Tiên tôn kiên nhẫn lau sạch nước mắt cho y.
Thấy đôi mắt đỏ hoe của y không còn rơi lệ, tiên tôn nở nụ cười: "Chẳng phải lúc nãy ngươi hót được rồi sao?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu khóc đến kiệt sức, mệt mỏi liếc hắn một cái.
Tai Diêm La sống bị gì thế, lúc nãy mình giả khóc chứ lấy đâu ra hót?
"Cổ họng lành rồi thì hót một bài đi." Tiên tôn nói.
Phù Ngọc Thu chịu nhục muốn chíp nhưng lại thấy không cam tâm nên hung dữ trừng tiên tôn.
Tiên tôn thấy y ngay cả giả vờ cũng không thèm làm thì mỉm cười cầm chiếc lông vũ truyền thừa Phượng Hoàng kia phe phẩy trước mặt y như đang dụ dỗ con nít.
"Nếu ngươi hót hay thì chiếc lông vũ này sẽ tặng cho ngươi."
Phù Ngọc Thu: "???"
Phù Ngọc Thu lập tức phấn khởi.
Truyền thừa Phượng Hoàng!
Có thể làm ba kẻ kia tranh giành thì nhất định đây là đồ tốt.
Nếu đưa chiếc lông vũ này cho Phượng Hoàng biết đâu sẽ chữa khỏi cánh gãy cho hắn.
Phù Ngọc Thu vực dậy tinh thần, không còn thấy chíp chíp là sỉ nhục.
Dù sao tiên tôn cũng chẳng hiểu y nói gì.
Y hít sâu một hơi rồi bắt đầu hót cho tiên tôn nghe.
"Diêm La sống khẩu Phật tâm xà, cây già nở hoa kết trái đắng."
"Cành khô cây khô dây leo khô, kết quả cũng khô nốt."
"Vô năng vô năng!"
Phù Ngọc Thu chửi mắng ầm ĩ nhưng há mỏ ra vẫn là tiếng hót du dương thánh thót, ai không biết còn tưởng y đang chân tâm thật ý ca hát dỗ tiên tôn vui vẻ.
Ngay khi y hót câu đầu tiên, tiên tôn đang lau nước mắt đọng trên lông vũ cho y đột ngột dừng lại, đôi mắt vàng lạnh nhạt nhìn y.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu
Chương 16
Chương 16