Diêm La sống khẩu Phật tâm xà......"
"......Cả ngày toàn tức giận cáu kỉnh."
"Quỷ keo kiệt uống nước lạnh."
"Vô năng vô năng......"
Đầu óc Phù Ngọc Thu trống rỗng, chỉ có mấy câu vè chửi người thay nhau lặp đi lặp lại bên tai.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu: "............"
Giờ Phù Ngọc Thu chỉ muốn dùng chất lỏng xanh lét của U Thảo viết ra bốn chữ to trên mặt đất.
Mạng mình toi rồi.
Trên đời này còn gì xấu hổ ê chề hơn nói xấu ngay trước mặt còn bị người ta nghe thấy không?!
Không có.
Phù Ngọc Thu đông cứng thành quả bóng, lông tơ xù lên như bông bồ công anh chọc một cái là tan rã, đôi mắt đậu đen tràn đầy sợ hãi.
Đáng sợ hơn là người trước mặt chính là Diêm La sống vui buồn thất thường.
Diêm La sống vẫn đang nghịch chiếc lông vàng kia, một tay chống cằm, mắt vàng hờ hững nhìn bộ lông trắng như tuyết của chim trắng.
Phù Ngọc Thu: "!!"
Phù Ngọc Thu có thể cảm nhận được ánh mắt kia hệt như một đôi tay lạnh lẽo đang thô bạo chà xát trên người mình.
"Hắn hắn hắn......" Phù Ngọc Thu liều mạng thu lông lại, sợ hãi nghĩ thầm, "Hắn sẽ không bắt mình rút lông vũ bắn pháo hoa đấy chứ?!"
Quả nhiên tiên tôn hứng thú nói: "Hình như lâu rồi không ngắm pháo hoa —— Tiểu điện hạ, ngươi muốn xem không?"
Phù Ngọc Thu lắc đầu như trống bỏi làm hai mắt hoa lên!
Tiên tôn không định tha cho y như lần trước nữa —— Dù sao bị người ta chỉ vào mũi mắng lâu như vậy, rốt cuộc sự tình bại lộ cũng đâu dễ gì bỏ qua.
"Nhưng ta muốn xem thì làm sao bây giờ?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu sợ hãi nhìn hắn, ngay cả chíp cũng không dám.
Theo bản năng y muốn chạy nhưng biết mình không thể nào trốn thoát trước mắt Diêm La sống, y lại không muốn nhổ lông mình bắn pháo hoa, lắp bắp nửa ngày ánh mắt đột nhiên rơi vào chiếc lông vàng trên tay tiên tôn.
Phù Ngọc Thu chạy tới kêu chíp chíp hai tiếng ra hiệu tiên tôn trả lại chiếc lông vàng cho mình.
Tiên tôn nhíu mày: "Chẳng phải ngươi không thèm à?"
Phù Ngọc Thu chịu nhục: "Diêm...... ủa nhầm! Tiên tôn ban tặng đâu dám không thèm chứ ạ."
Tiên tôn thừa biết thật ra y quen miệng định nói "Diêm La sống" nên cười mà như không cười liếc y, cũng không làm khó mà trả lại chiếc lông vàng.
Hắn muốn xem chim trắng làm sao vượt qua cửa ải này.
Sau đó......
Tiên tôn trơ mắt nhìn chim trắng ngậm chiếc lông vàng rồi thúc giục linh lực rót vào lông vũ.
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, đầu lông vàng bỗng nhiên tỏa ra ánh lửa sáng rực nối tiếp nhau bay vút lên cao.
Chim trắng đã biến chiếc lông vàng của Phượng Hoàng mà ba tộc tranh nhau sứt đầu mẻ trán thành pháo hoa.
Tiên tôn: "......"
Vân Thu: "???"
Đại điện hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có âm thanh yếu ớt của pháo hoa vang lên.
Bắn xong pháo hoa, Phù Ngọc Thu háo hức nhìn tiên tôn như muốn hỏi hắn: "Đẹp không? Hài lòng chưa?"
Tiên tôn: "............"
Vân Thu bên cạnh nơm nớp lo sợ.
Dù tiên tôn đối xử với chim trắng này đặc biệt đến mấy cũng đâu thể dung túng y đem lông vàng của Phượng Hoàng đi bắn pháo hoa chứ?
Vân Quy nghĩ thầm: "Nếu ngay cả chuyện này mà tôn thượng cũng nhịn được thì e là địa vị chim trắng này trong lòng tôn thượng không hề thấp."
Đây hẳn là thái độ của những tu sĩ ở hạ giới đối với đạo lữ.
Vân Thu đang cảm thấy mình suy nghĩ hão huyền thì chợt nghe tiên tôn bật cười.
"Đẹp lắm."
Hàng mi dài của tiên tôn rũ xuống, mắt vàng hiện ra ý cười ấm áp.
Phù Ngọc Thu âm thầm thở phào một hơi.
Hình như tiên tôn rất thích xem pháo hoa nên búng tay một cái, trong không khí xuất hiện mấy chiếc lông vàng lơ lửng trước mặt Phù Ngọc Thu.
"Chơi đi." Tiên tôn chống tay lên má, ý cười không hề giảm sút.
Phù Ngọc Thu: "......"
Người này có bệnh à!
Mắt Vân Thu suýt nữa lọt tròng: "Với đạo lữ cũng đâu cưng chiều đến mức này chứ?! Chẳng lẽ......"
Thấy ánh mắt tiên tôn nhìn chim trắng tràn ngập dịu dàng mà ngay cả hắn cũng không nhận ra, Vân Thu yên lặng hít sâu một hơi.
"...... Chẳng lẽ chim trắng này thật ra là con riêng của tôn thượng?!"
Phù Ngọc Thu không biết mình đã trở thành con riêng của Diêm La sống đang hết sức rầu rĩ, y không dám từ chối vì sợ Diêm La sống đem mình làm pháo hoa, thế là đành chịu nhục ngậm mấy chiếc lông vàng kia lần lượt bắn lên trời.
Tiên tôn có vẻ vui, thản nhiên nói: "Ngươi còn muốn biết gì nữa thì cứ hỏi đi."
Phù Ngọc Thu ngẩn người, sợ Diêm La sống đang có âm mưu lớn gì đó nên nhất thời không dám mở miệng.
Tiên tôn cười nói: "Lúc chửi người to gan lắm mà, sao giờ thành lá cây héo rồi?"
Một cây cỏ sao có thể chịu được người khác mắng mình là "lá cây héo", Phù Ngọc Thu gan to bằng trời ngẩng lên nguýt hắn một cái.
"Xem ra tên điên này cũng chẳng để bụng mình mắng hắn ngay trước mặt." Y lẩm bẩm nghĩ thầm, "Vậy ngu gì mà không hỏi."
Phù Ngọc Thu nhả chiếc lông vàng trong miệng xuống đất rồi ngửa đầu chíp chíp: "Bây giờ ở hạ giới đang là năm nào?"
Tiên tôn "hả?" nột tiếng, có lẽ không ngờ y lại hỏi chuyện này.
Nhưng tiên tôn quanh năm ở Cửu Trọng Thiên nên rất ít khi xuống hạ giới, nghiêng đầu hỏi Vân Thu: "Hạ giới đang là năm nào?"
Vân Thu thường xuyên xuống hạ giới tạo mưa: "Hạ giới theo lịch Tiên Minh, bảy mươi ba xuân thu ạ."
Phù Ngọc Thu thầm tính, hai mắt bỗng nhiên trợn to.
Năm Tiên Minh bảy mươi ba?
Lúc y từ Văn U Cốc ra ngoài hình như là năm mươi mấy xuân thu.
Phù Ngọc Thu hoảng hốt mờ mịt.
Sau khi y tự nổ linh đan rõ ràng chỉ mới ngủ một giấc, thế mà hạ giới......
Đã qua hơn hai mươi năm rồi sao?
Hèn gì y không quen thuộc với hình người.
Hèn gì Phượng Bắc Hà lẽ ra không chết cũng tiêu nửa cái mạng mới nhảy nhót tưng bừng như vậy.
Hai mươi năm......
Đã lâu như vậy Văn U Cốc thế nào rồi?
Huynh trưởng và đệ đệ ở trần gian ra sao?
Ba người cùng mọc rễ trên một thân cây, lúc nảy mầm bộ rễ quấn nhau nên đều có dấu ấn trong thần hồn của nhau.
Năm đó y hồn bay phách tán nhất định hai người kia cũng nhận ra ngay lập tức.
Phù Ngọc Thu bần thần không dám tưởng tượng lúc ấy họ đau buồn thế nào.
Tiên tôn thấy chim trắng ban nãy còn nhảy nhót tưng bừng thả pháo hoa giờ như lá cây bị mưa quất ỉu xìu nên thử đưa tay chọc nhẹ túm lông đỏ trên trán y.
Phù Ngọc Thu ngoảnh mặt làm ngơ.
Từ khi sống lại trong lòng y như bị bít kín, muốn phát tiết mà không sao phát ra được, giờ biết đã qua hơn hai mươi năm thì mắt cay xè, toàn thân run lên.
Thấy vẻ khác lạ của y, tiên tôn nhíu mày nâng y trên lòng bàn tay.
Đúng lúc này linh lực trong mình chim trắng khuấy động một trận, linh lực Phượng Hoàng dùng để ổn định hình dạng chim trắng bỗng nhiên tản ra.
Chim trắng ngây ngốc lóe lên một tia sáng trắng, sau đó thân hình to cỡ bàn tay đột nhiên dài ra.
Tiên tôn chỉ cảm thấy trên người trĩu xuống, còn chưa kịp phản ứng thì chim trắng đã hóa thành hình người mảnh mai, áo trắng tóc trắng tung bay như tuyết rơi lả tả.
Tiên tôn: "......"
Tiên tôn vững vàng đỡ được Phù Ngọc Thu mà không hề chao đảo.
Vì tư thế vừa rồi nên Phù Ngọc Thu ngồi ngay trên đùi tiên tôn.
Thân hình y quá gầy, có duỗi dài hai chân hết mức cũng không thể chạm đất, mái tóc trắng như thác xõa xuống mây mù dưới sàn.
Tiên tôn biết chim trắng rất ghét hình người nên định rót linh lực vào cơ thể y, nhưng lại cảm thấy thiếu niên run lên.
So với vẻ hùng hổ khi biến thành người lần trước, lần này Phù Ngọc Thu lại yên tĩnh lạ thường.
Y cúi thấp đầu, tóc dài rối tung lòa xòa bên tai che kín hơn nửa mặt, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa yếu ớt.
Đột nhiên mấy giọt nước trượt xuống cằm Phù Ngọc Thu tí tách nhỏ lên y phục mỏng manh.
Tiên tôn sững sờ.
Phù Ngọc Thu đang cúi đầu khóc thầm.
Lần này không phải rơi nước mắt vì tức giận như mấy lần trước mà y khóc rất lặng lẽ, lông mày luôn nhướng lên giờ lại hạ xuống lộ ra vẻ khổ sở bi thương.
Phù Ngọc Thu cảm thấy như tim mình sắp nổ tung.
Bị nhốt trong sa giới ròng rã bảy ngày không có nước, linh lực thống khổ. Oán hận vì bị người mình tin tưởng cướp đoạt linh đan. Sống lại trong xác chim không thể làm gì......
Còn bị người khác gò ép, lúc nào cũng phải cảnh giác sợ mình chết thảm.
Những cảm xúc này đã tích tụ quá lâu và quá nhiều, giờ bất chợt vỡ òa làm Phù Ngọc Thu không khống chế nổi tuyến lệ yếu ớt, nước mắt lẳng lặng tuôn ướt mặt.
Phù Ngọc Thu mơ hồ nghĩ: "Rõ ràng mình chỉ...... muốn cứu người, không cần báo đáp hay cảm tạ gì, sao bọn họ đều muốn lấy oán trả ơn chứ?"
Người đời nói U Thảo và chim trắng là linh vật được thiên đạo ân sủng, nhưng Phù Ngọc Thu lại cảm thấy mình bị trời đày, rõ ràng chưa từng làm sai chuyện gì mà vẫn phải chịu đau khổ.
"Thiên đạo hoàn toàn chẳng ưa gì mình cả."
Phù Ngọc Thu càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân càng uất ức, nước mắt càng lúc càng nhiều.
Tiên tôn lặng lẽ nhìn thiếu niên mảnh mai yếu đuối khóc trong ngực mình, đôi vai gầy khẽ run.
Hắn muốn dỗ dành nhưng bao năm qua tiên tôn chỉ biết đổi cách giết người và đùa người, đối với hắn kỹ năng dỗ người này thật quá khó khăn.
Tiên tôn do dự nửa ngày rồi ngẩng đầu nhìn Vân Thu.
Vân Thu: "???"
Vân Thu mờ mịt nghĩ thầm: "Nhìn ta làm gì? Chẳng phải ngài dọa y khóc sao?"
Vân Quy nhìn ra suy nghĩ trong lòng tiên tôn: "......"
Phù Ngọc Thu khóc không nín được, thanh âm yếu ớt như thú con nghẹn ngào làm tiên tôn bất giác bực bội —— Chỉ là không phải bực Phù Ngọc Thu mà bực chính mình.
"Sao không dỗ y chứ?"
Mắt vàng của tiên tôn co lại, đột nhiên phát hiện nguồn cơn của nỗi bực bội kia là vì không muốn thấy gương mặt này khóc.
Mấy năm gần đây hắn để mặc mình bị cảm xúc điên loạn thiên biến vạn hóa khống chế, mọi chuyện đều tùy hứng, vui thì thưởng, không vui thì giết.
Nhưng lần này hắn lại vô thức bài xích cảm xúc xuất hiện từ trong tiềm thức này.
Tại sao phải dỗ?
Tiên tôn lạnh lùng nghĩ thầm.
Chỉ là một linh sủng mua vui mà thôi, sao phải vì nước mắt của y mà tự hạ thấp mình chứ?
Vân Thu âm thầm hít một hơi khí lạnh —— Hắn trơ mắt nhìn tiên tôn lạnh lùng...... cúi đầu thử đưa bàn tay ấm áp tới như muốn lau đi nước mắt trên mặt Phù Ngọc Thu.
Vân Thu: "!!!"
Lau nước mắt?
Chứ không phải muốn vặt đầu chim trắng à?!
Tiên tôn cũng hơi cau mày như không chịu tin mình thật sự muốn dỗ y.
Phù Ngọc Thu vừa kịp phản ứng bỗng nhiên cứng đờ, rốt cuộc đầu óc y tỉnh táo lại, nhận ra mình đang nằm trong lòng ai khóc lóc không có tiền đồ.
Diêm La sống giết chim vô tình!
"Hắn vừa đưa tay tới làm gì?!" Phù Ngọc Thu quên cả khóc, đôi mắt ướt sũng còn đọng nước theo bản năng cảnh giác nhìn bàn tay kia, "Thấy mình khóc phiền quá nên muốn vặt đầu mình sao?!"
Với tính khí vừa điên vừa ác của Diêm La sống thì có thể lắm chứ!
Phù Ngọc Thu càng nghĩ càng sợ, toàn thân căng cứng, thấy Diêm La sống trầm mặc nhìn tay mình nửa ngày còn thò mặt tới gần hắn.
Nếu đang là chim trắng nhất định toàn thân y đã xù lông lên vì hãi hùng.
Phù Ngọc Thu kinh hồn bạt vía muốn né tránh bàn tay đáng sợ kia, thân thể theo bản năng liều mạng ngửa ra sau nhưng cảm giác chới với ập tới làm y quơ tay loạn xạ, linh đan trong người mất khống chế tuôn ra một dòng linh lực.
Thủy Liên Thanh ngưng tụ thành một quả cầu nước to đùng, Phù Ngọc Thu vừa ngã phịch xuống đất thì nó ầm vang nổ tung.
Nước ào ạt xối xuống đầu tiên tôn.
Phù Ngọc Thu: "......"
Vân Thu: "!!!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu
Chương 27
Chương 27