DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu
Chương 107

Sáu ngày sau.

Ngày lành tháng tốt, thích hợp gả cưới.

Phù Ngọc Thu dậy từ sớm rồi bám vào song cửa sổ nhìn ra ngoài.

Phượng Hoàng Khư náo nhiệt chưa từng thấy, hầu như cả Bách Hoa Uyển đều tới phụ giúp, hương hoa thơm ngát theo gió xuân mát lạnh ập tới, cánh hoa rơi lả tả trên bệ cửa sổ xen lẫn với tóc trắng của Phù Ngọc Thu.

Dây leo đang nở hoa cạnh cửa sổ nói lanh lảnh: "Chúc mừng nhé!"

Hai mắt Phù Ngọc Thu cong cong: "Chung vui chung vui đi."

Dây leo hoa không ngờ đạo lữ tiên tôn vui tính như vậy, bị chọc cười làm cành hoa rung rinh suýt nở hoa trên đầu Phù Ngọc Thu.

Tuy là lễ hợp tịch nhưng Phượng Ương và Phù Ngọc Thu rất ít người quen, tổng cộng chưa đến mười người.

Phượng Ương đứng cạnh bia mộ tự tay bày đồ cúng, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài thì khẽ nhíu mày.

Phượng Tuyết Sinh sải cánh bay tới, thấy bia mộ của tộc Phượng Hoàng thì đầu tiên là cung kính hành lễ, sau đó bảo Phượng Ương: "Phụ tôn, người bốn tộc tới rồi ạ."

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương mỉm cười: "Sao bọn họ lại đến?"

Phượng Tuyết Sinh nói: "Con mời đấy ạ."

Phượng Ương vẫn giữ nguyên nụ cười, tự nhủ không được đánh con trước mặt các vị tổ tiên trưởng bối nên ép mình thu lại bàn tay mới giơ lên.

"Mời bọn họ tới làm gì?" Phượng Ương đã không còn lạnh lùng vô cảm như trước, lườm Phượng Tuyết Sinh một cái với vẻ bất mãn.

"Không không không, không phải đâu ạ!" Lúc này Phượng Tuyết Sinh mới hiểu ánh mắt giết người lúc nãy của phụ tôn có ý gì nên vội giải thích, "Phụ tôn, phụ tôn hợp tịch là sự kiện trọng đại cần thông báo với tam giới, cho bọn họ đến đây chúc mừng là vinh hạnh của bốn tộc đấy ạ."

Thấy Phượng Tuyết Sinh nghiêm túc nói hươu nói vượn, Phượng Ương định nghe hắn giảo biện một phen: "Ồ? Là sao?"

Chắc vì dạo này được Phượng Ương dung túng quá mức nên Phượng Tuyết Sinh dần to gan hơn xưa, hí hửng nói: "Nghe nói ai tới dự lễ hợp tịch cũng tặng quà, con con...... con sẽ nhận quà giúp phụ tôn ạ."

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương thật không ngờ tiểu Khổng Tước này còn tham tiền như vậy.

Tâm trạng Phượng Ương đang vui nên cũng không vì người bốn tộc kéo tới mà bực mình, thấy Phượng Tuyết Sinh muốn nhận quà thì dứt khoát mặc kệ hắn.

Rời khỏi chỗ bia mộ, Phượng Ương xoa nhẹ hình lửa Phượng Hoàng trên cổ tay, ánh mắt tan rã xuyên qua khoảng không nhìn Phù Ngọc Thu.

Sau khi thấy rõ, Phượng Ương khẽ nhíu mày.

Trước đó luôn dè chừng Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết nên Phượng Ương suýt quên mất vỏ bọc chim trắng của Phù Ngọc Thu thuộc tộc Thương Loan.

Ngoài điện Phượng Hoàng, Thanh Khê chết lặng nhìn chằm chằm Phù Ngọc Thu.

Nếu hôm qua Phượng Tuyết Sinh không sai người đến thông báo với bốn tộc về lễ hợp tịch của tiên tôn thì chắc Thanh Khê vẫn chưa biết đệ đệ mình sắp kết đạo lữ với Diêm La sống.

Phù Ngọc Thu đang ngồi phơi nắng, đưa linh thủy cho Thanh Khê hồn nhiên hỏi: "Uống không?"

Thanh Khê: "......"

Mặc dù Thanh Khê biết ở Phượng Hoàng Khư phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nhưng vẫn bị vẻ vô tư của Phù Ngọc Thu làm tức điên, nàng hít sâu một hơi rồi phất áo ngồi xuống đối diện Phù Ngọc Thu hỏi với vẻ sâu xa: "Chíp Chíp, đệ tự nguyện sao?"

Phù Ngọc Thu thè lưỡi liếm linh thủy trên khóe môi rồi gật đầu nói: "Vâng ạ."

Nếu không tự nguyện sao lại hợp tịch chứ?

Phù Ngọc Thu vốn không hiểu "cưỡng đoạt bức ép" là gì lộ ra vẻ mặt đầy hoang mang, cảm thấy câu hỏi của Thanh Khê quá thừa thãi.

Thanh Khê nhìn y hồi lâu rồi bất đắc dĩ thở dài: "Nếu đệ bị ép thì ta......"

Nàng còn chưa dứt lời thì sau lưng vang lên một giọng nói hờ hững.

"Ngươi...... sẽ làm gì?"

Nghe được thanh âm này Thanh Khê lập tức đứng phắt dậy, lông vũ toàn thân như sắp nổ tung.

Chẳng biết Phượng Ương đã đến từ lúc nào, trên người thoang thoảng hương hoa, lúc này đang cười như không cười nhìn Thanh Khê.

Thanh Khê vẫn còn nhớ rõ Phượng Ương cưỡng ép Phượng Hành Vân niết bàn mà không hề chớp mắt, giờ bắt gặp ánh mắt tràn đầy dịu dàng của hắn lại cảm thấy hết sức quỷ dị.

Người này...... đã bao giờ dịu dàng với bất kỳ ai đâu.

Phù Ngọc Thu cũng không nhận ra sự khác thường mà chống cằm hỏi Phượng Ương: "Phải mặc đồ mới đúng không? Tuyết Sinh chưa chuẩn bị à?"

Phượng Ương dời mắt khỏi Thanh Khê, vì là ngày vui nên cũng không truy cứu thêm.

Quả thật Phượng Tuyết Sinh đã may đồ cưới nhưng chẳng biết tiểu tử sầu đời kia đặt may chỗ nào mà y phục loè loẹt không chịu nổi, mặc vào chẳng khác gì cây chổi lông gà đủ màu.

Phượng Ương không vừa mắt bộ đồ kia, cũng lười bảo Phượng Tuyết Sinh may lại.

Hắn đi tới chìa tay ra với Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu cứ tưởng Phượng Ương muốn hôn hôn cọ cọ mình nên vội ho một tiếng rồi lẩm bẩm: "Có người kìa."

Phượng Ương: "......"

Thanh Khê: "......"

Vậy ta đi trước nhé?

Thanh Khê cũng không muốn xem Diêm La sống này "chà đạp" đệ đệ mình, đang định quay đi thì đã thấy Phượng Ương bật cười nắm tay Phù Ngọc Thu, hình lửa Phượng Hoàng trên cổ tay phút chốc dâng lên như ngàn vạn sợi chỉ đỏ rực quấn vào nhau.

Trong khoảnh khắc, hình lửa đã dùng linh lực dệt ra một chiếc áo bào đỏ thắm.

Hình chim Phượng Hoàng như sải cánh bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống vạt áo và tay áo, nổi bật trên nền áo đỏ nhìn vừa sang trọng vừa lộng lẫy.

Phù Ngọc Thu kinh ngạc đứng dậy ngắm nghía tay áo.

Đây là lần đầu tiên y mặc trang phục cầu kỳ như thế, áo đỏ da trắng cộng thêm mái tóc trắng như tuyết càng làm tăng vẻ diễm lệ.

Thanh Khê đứng cạnh trưng ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

Hình lửa Phượng Hoàng là để ngươi lấy ra may đồ sao?

Nhưng nàng cũng yên tâm thở phào một hơi, với tính tình khờ ngốc của Phù Ngọc Thu, nếu thật sự không phải tự nguyện thì đã sớm ầm ĩ lên rồi.

Trước đó Phượng Hành Vân suýt làm hại Phù Ngọc Thu nên Thanh Khê cũng biết Phượng Ương không có ấn tượng tốt với tộc Thương Loan, nàng không ở lại nữa mà gật đầu thi lễ rồi quay người rời đi.

Phù Ngọc Thu đang định gọi nàng lại thì Phượng Ương lấy ra một sợi dây cột tóc màu đỏ, năm ngón tay thon dài nắm lại tóc trắng của y.

Phù Ngọc Thu lập tức cảm thấy một nỗi tê dại từ đỉnh đầu dọc theo cột sống lan xuống dưới, suýt nữa eo đã mềm nhũn.

Thấy y không còn chú ý đến Thanh Khê, Phượng Ương mới nhẹ nhàng cầm dây đỏ buộc lại tóc trắng cho Phù Ngọc Thu rồi thản nhiên nói: "Hôm nay không cần gò bó đâu, cứ làm sao để mình thoải mái là được rồi."

Phù Ngọc Thu ngồi trên ghế nhàm chán đá đá vạt áo nhiều lớp, lười biếng nói: "Ta có bao giờ gò bó mình đâu."

Phượng Hoàng Khư đã là nhà y và Phượng Hoàng, ở nhà mình sao phải gò bó chứ?

Đám khách khứa kia phải gò bó mới đúng.

Không chỉ Phù Ngọc Thu mà con ngoan của y là Phượng Tuyết Sinh cũng tha hồ làm càn, thậm chí còn bận rộn hơn cả hai nhân vật chính của lễ hợp tịch là Phượng Ương và Phù Ngọc Thu.

Dây leo già gác cổng Bách Hoa Uyển phụ trách nhận quà của bốn tộc, Phượng Tuyết Sinh dặn lão: "Ai đem quà vớ vẩn thì ngươi cứ ném thẳng ra ngoài đi."

Dây leo già luôn dĩ hòa vi quý lúng túng nói: "Như vậy không tốt lắm đâu."

Phượng Tuyết Sinh mặc kệ, khó khăn lắm phụ tôn hắn mới hợp tịch một lần, cuối cùng mình cũng được dự lễ hợp tịch của người khác, đám người kia sao có thể tặng quà qua loa được chứ?

Dây leo già hết cách đành phải nghe lời tiểu tiên tôn này.

Cũng may bốn tộc mặc dù không phục Phượng Tuyết Sinh nhưng tới dự lễ hợp tịch của Phượng Ương đều tặng quà ngàn chọn vạn tuyển, lỡ tiên tôn không vừa ý lại nhổ lông bọn họ bắn pháo hoa thì sao.

Phượng Tuyết Sinh hết sức hài lòng.

Nhưng chưa tới buổi trưa mà dây leo hoa đã vội vã đến nói ngoài Phượng Hoàng Khư có người gây rối.

Phượng Tuyết Sinh nhíu mày, vẻ mặt sa sầm.

Đã dám gây rối ở Phượng Hoàng Khư mà còn chọn ngay hôm nay, không chỉ lột một lớp da là xong đâu.

Phượng Tuyết Sinh đẩy cửa ra ngoài định lột da tên xúi quẩy kia.

Vừa ra cổng Phượng Hoàng Khư thì thấy một con ác long đang kêu trời trách đất, người chung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn đồ đần.

Ác long gào khóc: "Ta không tin! Bảo bối của ta không thể hợp tịch được! Trừ khi ngươi cho ta vào xem thì ta mới tin!"

Dây leo già: "......"

Phượng Tuyết Sinh: "......"

Phượng Tuyết Sinh khẽ phất ngón tay, một ngọn lửa Phượng Hoàng toát ra từ lòng bàn tay.

Hắn phải làm thịt con ác long ngấp nghé cha hắn mới được.

Nhưng Phượng Tuyết Sinh chưa kịp ra tay thì Long Nữ Chúc đã vội vàng chạy đến, thấy ác long kia khóc lóc om sòm thì đạp hắn một cú rồi cả giận nói: "Ngày đại hỉ bớt gây chuyện cho ta đi!"

Ác long gào thét: "Có phải đại hỉ của ta đâu!? Ta có khóc trước mộ cũng chẳng ai nói được ta hết!"

Long Nữ Chúc: "......"

Long Nữ Chúc đau đầu đặt quà cưới lên bàn rồi gật đầu nói với Phượng Tuyết Sinh: "Làm phiền rồi."

Dứt lời nàng bịt miệng ác long hóa thành rồng bay đi.

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, lúc này đang nằm bò ra bàn nghe Âm Đằng mắng mình.

"Dây leo dây leo dây leo!"

"Ta dây leo! Dây leo hắn dây leo!"

Phù Ngọc Thu bịt tai lại: "Đừng mắng đừng mắng nữa! Ngươi mắng nửa ngày rồi đấy."

Âm Đằng ngồi đối diện y, chân bắt chéo vểnh cao như sắp gác lên cổ Phù Ngọc Thu, hậm hực nói: "Nam nhân lấy nhau còn ra thể thống gì nữa, hắn có làm ngươi kết quả được không?!"

Phù Ngọc Thu nói: "Ta đâu còn là cỏ nữa."

"Ờ." Âm Đằng nói, "Vậy hắn có làm ngươi đẻ trứng được không?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu nổi cáu trừng y: "Hôm nay ta hợp tịch, ngươi cố ý tới chọc giận ta đấy hả?!"

Âm Đằng thật sự nuốt không trôi nhưng cũng biết hôm nay là ngày vui nhất của Phù Ngọc Thu nên đành miễn cưỡng thu lại "dây leo dây leo dây leo", nhịn tức gần chết.

Thấy Âm Đằng không tức giận nữa, Phù Ngọc Thu hỏi: "Ca ta và nhạc sư đâu?"

"Hai người họ vẫn đang bực bội nên chẳng biết hôm nay có tới không nữa, chắc sẽ tới muộn." Âm Đằng nói, "Còn nhạc sư hình như đã đến biên giới xa lắm, chắc không về kịp đâu."

Phượng Ương đã nói chuyện này với Phù Ngọc Thu, hình như đạo lữ của nhạc sư sắp đầu thai, hắn đến biên giới chẳng lẽ vì đầu thai thành công rồi sao?

Hai mắt Phù Ngọc Thu khẽ cong, càng vui vẻ hơn.

Đúng lúc này Âm Đằng liếc thấy Phượng Ương sắp tới nên lập tức ôm đầu nói: "Ta ta ta ta phải trốn trước đây!"

Phù Ngọc Thu ngờ vực: "Ngươi trốn làm gì?"

"Còn không phải tình nhân của ngươi sao?!" Âm Đằng mắng, "Mỗi lần gặp hắn ta cứ như bị nện ngất xỉu, hắn cầm tinh chày gỗ hay sao thế?!"

Phù Ngọc Thu: "?"

Âm Đằng thật sự rất ngán Phượng Ương, chưa đợi hắn tới đã chạy nhanh như chớp ra ngoài chơi với đám hoa cỏ Bách Hoa Uyển.

Cứ thế náo loạn nửa ngày, giờ lành sắp tới.

Phượng Ương đến cạnh Phù Ngọc Thu sửa lại tóc cho y rồi dịu dàng hỏi: "Muốn xem pháo hoa không?"

Phù Ngọc Thu gật đầu nhìn hắn với vẻ thắc mắc.

Bình thường Phượng Ương đều tự thả pháo hoa, sao lần này lại hỏi y?

Phượng Ương mỉm cười, trên tay cầm một chiếc lông vũ vàng rực.

Đó là lông của Kim Ô.

Phù Ngọc Thu không nhận ra nên còn tưởng lông Phượng Hoàng, khóe môi y giật giật: "Ngươi lại nhổ lông mình nữa à?"

Phượng Ương: "Hả?"

"Nhổ, nhổ đi, nhổ mạnh vào." Phù Ngọc Thu ngán ngẩm nói, "Sớm muộn gì ngươi cũng trụi lủi cho xem."

Phượng Ương: "............"

Đọc truyện chữ Full