DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
Chương 4: 4: Bắt Đầu Ôn Tập


Về đến nhà, Công Nam không nói cho bà Hoa nghe chuyện vừa rồi, chạy một mạch về phòng gấp gáp mở sách ra.

Bà Hoa thấy cháu ngoại về sớm hơn mọi khi cũng cảm thấy lạ, ngày thường nó sẽ ngồi tiệm net gần tối mới về, sao hôm nay lại về sớm quá vậy.

Thế nhưng bà cũng không hỏi nhiều, về sớm có gì không tốt chứ!
Mười phút sau… Nửa tiếng sau… Một tiếng sau…
\- Đây là toán lớp 5 sao\, lúc đầu còn dễ\, càng về sau sao lại càng lúc càng khó vậy? 001\, cậu nói có phải mấy năm nay bộ lại đổi sách giáo khoa cấp 1 rồi không?
>

Được rồi, cậu thừa nhận là mình bị hỏng kiến thức khá nặng, không hổ là học sinh đội sổ hằng năm của lớp, đến cả toán tiểu học cũng có thể gây khó khăn cho mình, tuy đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện đề không giải được, nhưng càng về sau thời gian suy nghĩ càng lâu, đây hoàn toàn không phải một tín hiệu tốt.
[Chúc mừng ký chủ: Ôn xong kiến thức toán học lớp 5 thưởng 10 điểm học tập, xin ký chủ tiếp tục phát huy.]
Nghe tín hiệu thông báo xong, Công Nam ngẩn ra một lúc lập tức hỏi 001:
\- Tại sao chỉ có 10 điểm học tập\, nếu ôn từ lớp năm tới lớp chín thì mỗi lớp phải thưởng 25 điểm mới đúng chứ\.
>
Hệ thống đã nói tới nước này rồi, rõ ràng cậu đã nhận được của hời, không nên đòi hỏi thêm nữa, xem ra khả năng hoàn thành nhiệm vụ cho người mới này khó hoàn thành hơn rất nhiều, mà cậu cảm thấy mình đã có hơi nản rồi.
Đo được suy nghĩ của ký chủ, 001 cũng không khuyên nhủ hay trách móc, chỉ nói:
>
Công Nam chăm chỉ ôn lại kiến thức môn toán như vậy không phải là để nâng cao kỹ năng toán học sao? Vì thế cậu không nghĩ nhiều đã lập tức đồng ý.
Sau đó cậu lại uể oải mở cuốn sách giải đề lớp 6 ra bắt đầu làm.

Những tưởng sẽ gặp phải bài khó mất thời gian giải hoặc hoàn toàn không hiểu, vậy mà càng giải đề, đầu óc của cậu càng sáng suốt, tuy có gặp bài khó, nhưng từng bước cậu giải bài toán thì trong đầu cậu cũng lần lượt hiện lên hướng giải.

Trong suốt hai tiếng rưỡi kế tiếp, cậu hoàn thành xong kiến thức lớp sáu, không chỉ vậy, sau khi hoàn thành xong cậu lại cảm thấy vô cùng phấn khích, càng giải đề càng high, chỉ muốn làm mãi làm mãi.
[Chúc mừng ký chủ: Ôn xong kiến thức toán học lớp 6 thưởng 20 điểm học tập, xin ký chủ tiếp tục phát huy.]
Hoàn thành xong toán lớp sáu, cậu không nhịn được ngửa mặt cười to, bây giờ cậu coi như đã cảm nhận được hào quang của bàn tay vàng trong lời đồn rồi.

Đang lúc Công Nam chuẩn bị ôn tiếp toán lớp 7 thì bị hệ thống ngăn lại:
Công Nam cảm thấy mình hoàn toàn không mệt, ôn thêm mấy tiếng nữa cũng không sao, nhưng hệ thống đã nói vậy, hơn nữa bụng cũng hơi đói, cho nên cậu cất sách vào, thu dọn dụng cụ học tập trên bàn rồi mở cửa đi ra phòng khách.
Bà Hoa đang xem TV, thấy cậu đi ra thì nói:
\- Cơm ở trong bếp đấy\, hâm lại rồi ăn đi\.
Hai bà cháu không hay ăn cơm chung, chủ yếu là do trước đây Công Nam không muốn, sợ trong bữa cơm lại bị nói này nói nọ, cho nên tới giờ chiều, cậu đều đi ra tiệm net ngồi tới 7, 8 giờ tối mới về, sau đó sẽ tự vào phòng bếp kiếm cơm ăn.

Hôm nay cậu ở nhà, nhưng bà Hoa cũng ăn trước giống mọi hôm, thấy cậu đi ra chỉ nhắc một tiếng rồi tiếp tục xem TV.
Công Nam xúc một tô cơm, rưới thịt kho và rau luộc lên cơm rồi bưng ra phòng khách ngồi vừa ăn vừa xem TV với bà ngoại, một lúc sau, bà Hoa lên tiếng trước:
\- Khoan hãy đăng ký ở nội trú\, tao ở đây khoảng một năm nữa mới theo dì ba mày sang Singapore\, đợi tao sắp xếp xong các thứ rồi đi đăng ký cho mày\.
Công Nam nghe bà ngoại nói vậy cũng hiểu bà đang lo nếu bà đi đột ngột cậu sẽ không chấp nhận nổi, vì thế mới trì hoãn ở lại nước thêm một năm, bà ngoại lo lắng cho cậu như vậy, trong lòng cậu cảm thấy rất ấm áp, cậu nói với bà:
\- Ở lại một năm sẽ chậm trễ trị liệu một năm\, bây giờ khối u chưa lớn\, ngoại vẫn nên sớm sang chỗ dì ba trị liệu sớm đi thôi\, con tự lo cho mình được mà\.

Bà Hoa liếc cậu một cái, mắng:
\- Không có tao mày đi tụ tập với mấy thằng du côn ngoài kia ăn bờ ngủ bụi\, không biết chừng còn hút chích nữa\.

Đừng có cãi\, tao nói sao thì nghe vậy đi\.
Công Nam cúi đầu, tay sờ sờ tô cơm, cũng không lên tiếng nói lại, chỉ lẳng lặng xúc cơm bỏ vào miệng, trong miệng dần dần cảm thấy đắng chát.
\-\-\-
Lời của tác giả: Hơi ngắn nhể? Chương sau sẽ bù lại nhiều hơn :)))
 


Đọc truyện chữ Full