Hôm nay phủ tướng quân có hỉ sự, chỉ là hỉ sự này được tổ chức đơn giản theo ý muốn của tướng quân, chỉ cần một số người tham gia là được.
“Chờ Vãn trắc phu nhân... À không…” Tiểu Mẫn tự tát mặt mình: “Từ nay về sau, Vãn phu nhân là chính phu nhân, chờ chính phu nhân chính thức bái đường với tướng quân, tên của Vãn phu nhân sẽ ghi lại trên gia phả Sở gia!”
Theo quy củ chỉ có chính thê mới có thể viết tên lên gia phả. Sau chuyện kia vị phu nhân trước nhanh chóng bị xóa tên họ, tên của Vãn phu nhân do chính tướng quân đại nhân tự mình viết, được viết ngay bên cạnh tên hắn. Chữ viết tay đoan chính mạnh mẽ không nghiêng không lệch.
Mấy thị nữ túm tụm bàn tán xôn xao. Mọi người đều rất hâm mộ Kỷ Vãn, dù sao thì cậu cũng được trăm ngàn sủng ái, ai cũng đỏ mắt, chỉ là thị nữ so sánh với nhan sắc của mình, cảm thấy Vãn phu nhân được sủng ái cũng là chuyện đương nhiên, mỹ nhân chính là để sủng ái!
Nói là kết hôn, thật ra là để cho Kỷ Vãn mặc bạch vô cấu cùng Sở Nam Trúc đi lên sân khấu mà thôi.
Cảm giác khá là nhàm chán, nhưng Sở Nam Trúc dường như rất coi trọng vấn đề này, tự mình sắp xếp từ trên xuống dưới.
Tiểu Mẫn và những người khác hầu hạ Kỷ Vãn mặc quần áo vào, trên đầu đội một tấm vải trắng che nửa đầu, tại sao lại nói là che một nửa? Bởi theo phong tục của thế giới này, chỉ che nửa khuôn mặt, mắt và mũi của Kỷ Vãn bị che, nhưng môi của cậu vẫn ở bên ngoài.
Vì vậy, bây giờ không phải Kỷ Vãn không nhìn thấy gì mà chỉ có thể nhìn thấy một nửa.
Quá trình của hai người thật sự rất đơn giản, Kỷ Vãn ngồi trong phòng đợi Sở Nam Trúc đến dẫn người đi, sau đó... sau đó họ đến chỗ của Liễu phu nhân bên kia, đến chỗ của Liễu phu nhân bái đường... Sau đó thì...
Ừm, mặt Kỷ Vãn hơi đỏ, được rồi, có vẻ như tối nay sẽ tốn rất nhiều sức lực.
Cánh cửa được mở ra "kẽo kẹt" một tiếng, có một vài tiếng bước chân, là hắn đang đến gần.
Kỷ Vãn nhìn thấy một đôi bàn tay đang duỗi ra trước mặt mình, xương bàn tay này rất rõ ràng, có những vết chai dày giữa các ngón tay. Kỷ Vãn còn nhớ rất rõ xúc cảm khi bàn tay này vuốt lưng cậu.
Suy nghĩ không thể dừng lại, chết tiệt không được nghĩ về điều đó vào lúc này! Kỷ Vãn ném phế liệu trong đầu ra, đưa tay ra nắm lấy bàn tay này.
Sở Nam Trúc chậm rãi dẫn cậu đi khắp con đường, dọc theo đường đi sẽ có vài người xin kẹo cưới, một thị nữ lấy một nắm kẹo từ trong tay áo ra để cho họ chia nhau ăn.
Cũng giống như đôi phu thê bình thường đã gặp trước đây, Sở Nam Trúc cũng đưa Kỷ Vãn đến để tận hưởng trải nghiệm này.
Họ đến chỗ ở của Liễu phu nhân. Hôm nay Liễu phu nhân cố ý chải chuốt trang điểm một chút, tô vẽ phấn son trên mặt, nhìn qua thần sắc của bà trông tốt hơn rất nhiều. Bà nhìn Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc bước vào. Đôi phu phu thân mật trước mắt này thật làm cho người ta hâm mộ.
“Hôn lễ của ta, ta muốn ngài tới chứng kiến.”
Liễu phu nhân rưng rưng nước mắt gật đầu.
Giống như tất cả những cặp phu thê khác, hai người bái thiên địa, bái cao đường sau đó thành kính đối bái.
Kỷ Vãn cùng Sở Nam Trúc đồng thời cúi xuống, rồi đồng thời quỳ xuống, cuối cùng đỡ nhau đứng lên.
Kỷ Vãn chỉ đang nghĩ, à, người này... Mình ở thế giới này thực sự đã ngủ với hắn, lại còn cử hành hôn lễ.
Liễu phu nhân lại ho khan một chút, nhưng trong âm thanh hỗn loạn vẫn có chút ý cười.
Sở Nam Trúc nói: "Mẫu thân, người trở về nghỉ ngơi đi."
"Khụ khụ..." Khóe miệng bà giương lên, "Là ngươi muốn nghỉ ngơi, khụ khụ..."
Sở Nam Trúc không nói lời nào, rất không biết xấu hổ gật đầu, Kỷ Vãn ngượng nghịu cười rồi véo sau lưng hắn một cái.
Cuối cùng, họ bỏ chạy trối chết trong tiếng cười của Liễu phu nhân. Sở Nam Trúc nắm tay Kỷ Vãn, ban đầu là đi chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, sau lại tướng quân gấp gáp tựa hồ như dẫn theo phu nhân hắn chạy đi.
Vừa khóa cửa, hắn nóng lòng muốn cởϊ qυầи áo.
Trắng đen đan xen nhau xếp chồng dưới chân, hôm nay Sở Nam Trúc có chút điên cuồng, dường như không cần bôi trơn đã trực tiếp ngồi lên.
Cả hai đều đau kinh khủng, nhưng tướng quân quá kích động nên không nghĩ ngợi gì nhiều, tự mình di chuyển.
"Sở... Sở Nam Trúc..." Kỷ Vãn nghiêng đầu, nắm lấy rèm giường, theo động tác của hắn, hai tay Kỷ Vãn hơi run.
"Đừng gọi ta... Đừng gọi ta cái này..." Mồ hôi của Sở Nam Trúc chảy ròng ròng trên trán Kỷ Vãn.
“Nam… Nam Trúc ca ca…”
“Không đúng!” Sở Nam Trúc dùng sức một chút, Kỷ Vãn sắp… sắp tước vũ khí đầu hàng.
“Ta… ta phải gọi là gì?” Vừa khó chịu vừa đau đớn.
"Gọi tướng công, nhanh lên..."
Nếu không gọi, Sở Nam Trúc sẽ không bỏ qua, Kỷ Vãn nhu nhược chỉ có thể đỏ mặt nói nhỏ: "Tướng... Tướng công..."
"Tướng công tha cho ta đi."
Sở Nam Trúc nghe xong lời này, rất có kỹ xảo thả chậm động tác: "Đừng nóng vội, chờ một chút."
Loại chuyện này làm sao có thể chờ được... Kỷ Vãn rất muốn trợn trắng mắt, nhưng mà suиɠ sướиɠ quá mãnh liệt, cậu không có cơ hội phản bác, chỉ có thể thở hổn hển.
Ở thời điểm quan trọng, Kỷ Vãn cắn răng nỗ lực nói: “Đợi đã… cái đó, nốt ruồi, nốt ruồi, nốt ruồi đỏ của ta mà ngươi lấy đi!”
“Đưa cho ta… Ta đã hứa với Liễu phu nhân...”
Nhưng cậu nói quá muộn, vì cả hai người họ đã kết thúc hiệp đấu vào lúc này.
Đại não Kỷ Vãn tức khắc trống rỗng, bước vào thời gian của hiền giả.
Chết tiệt, ta phải sinh con!
Nhưng Sở Nam Trúc đã đứng dậy lấy ra chấm đỏ nho nhỏ từ trong quần áo của mình, tùy ý dán lên bụng Kỷ Vãn, sau đó lại ngồi lên, vỗ vào bụng Kỷ Vãn: “Sinh con cho ta đi.”
Đệt!
Kỷ • động cơ • Vãn tỏ vẻ, mệt mỏi quá...
_______
Buổi tối hôm nay lăn lộn thật lâu, hai người bọn họ cuối cùng cũng mệt mỏi, quá điên cuồng, chưa bao giờ thử một ngày điên cuồng như vậy.
Ngoài mệt mỏi, Kỷ Vãn còn cảm thấy có gì đó bén rễ trong dạ dày của mình.
Cậu đã thành công rồi... Ở thế giới này một thời gian dài, có đôi khi cậu thật sự quên mất chuyện sinh con, nhưng tại sao lúc trước Sở Nam Trúc lại gỡ nốt ruồi ra? Hắn biết thứ này dùng để làm gì sao?
“Kỷ Vãn.” Sở Nam Trúc cũng không ngủ, hắn gọi Kỷ Vãn: “Nếu chúng ta có con, có phải ngươi sẽ rời đi không?”
Kỷ Vãn há to miệng, cậu không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cậu cũng có cảm giác, nếu sinh con ra, cậu sẽ phải rời khỏi thế giới này.
Sẽ có cách để ở lại? Kỷ Vãn cũng không biết, Sở Nam Trúc đã biết trước, hắn có dự cảm nên rất căng thẳng siết chặt vai Kỷ Vãn.
Để an ủi hắn, Kỷ Vãn vuốt lưng hắn: "Sẽ không, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, tên ta không phải là được ghi trong gia phả sao? Ta không thể rời đi."
Nghe cậu nói vậy, thân thể cứng ngắc của Sở Nam Trúc dần dần mềm đi.
Tin tức mang thai phải ba tháng sau mới báo cho Liễu phu nhân, ngọai trừ mừng rỡ như điên, bà còn lên tinh thần đi đến nghĩa trang Sở gia một lần, cố ý báo cho lão phu nhân và lão tướng quân tin tốt.
Sau sự kiện đáng mừng, sức khỏe của Liễu phu nhân ngày một tốt hơn.
Kỷ Vãn nhìn rừng cây rậm rạp sinh trưởng tốt ngoài cửa sổ, rồi cúi đầu xuống, bụng cậu đã to đến mức khiến cậu không thể thấy mu bàn chân mình.
Gần đây chân cậu có chút sưng tấy, buổi tối Sở Nam Trúc sẽ đem nước nóng ngâm chân cho cậu.
Kỷ Vãn chạm vào bụng của mình, tiểu bằng hữu bên trong đá cậu một cái.
Gần đến lúc sinh con, Kỷ Vãn vừa mới run sợ lên một chút, cảm thấy mình không thể ở thế giới này lâu được.
Nhưng... nhưng mình không muốn đi! Kỷ Vãn hô to trong đầu như vậy.
“Ta có thể giúp ngươi.” Đột nhiên, lông thối thúc thúc đã lâu không nói chuyện cuối cùng cũng xuất hiện!
Kỷ Vãn: "Lông thối thúc thúc! Thúc ra ngoài rồi! Thế nào? Thúc có khỏe không? Chuyện lần trước qua đi vẫn không nghe thấy thúc nói chuyện!"
Kỷ Vãn nói chậm lại, sau đó nói: "Thúc... Thúc nói, nói có thể giúp ta! Thúc muốn giúp như thế nào?!"
"Khi đứa con của ngươi được sinh ra, ngươi đặt ta lên trên tay đứa bé. Có ta ở đây, người trên đó sẽ xem đứa trẻ là ngươi, vì vậy chúng sẽ nghĩ ngươi chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho đến khi ngươi bị phát hiện, ngươi sẽ không rời khỏi thế giới này."
"Thật sao?!" Trong lòng Kỷ Vãn mừng như điên.
"Tất nhiên là thật, nhưng mà..." Lông thối thúc thúc ngập ngừng: "Tuy nhiên, ta sẽ rụng rất nhiều lông. Có lẽ nhiệm vụ tiếp theo sẽ không đủ năng lượng để giúp ngươi."
"Không sao đâu!" Kỷ Vãn lập tức đáp: "Giúp chúng ta."
________
Vào ngày Kỷ Vãn sinh con, chỉ có Sở Nam Trúc ở bên cạnh. Bất chấp sự phản đối của người khác, chỉ có hắn cùng Kỷ Vãn ở lại với nhau, trong phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn một thùng nước nóng.
Sở Nam Trúc bế Kỷ Vãn đi vào, ánh sáng đỏ lóe lên, đứa bé chào đời cất tiếng khóc, tiếng khóc vang lên khiến tất cả những người đang lo lắng ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người chỉ là không khỏi nghĩ thầm trong lòng: “Nhan sắc hai người giá trị cao như vậy, có phải đứa bé cũng nghịch thiên không?”
Đứa nhỏ được Sở Nam Trúc bế ra khỏi mặt nước, đôi mắt tròn xoe của bé nhìn thoáng qua Sở Nam Trúc, ngoan ngoãn lạ lùng.
Cảm xúc Kỷ Vãn có chút kích động, thời điểm Sở Nam Trúc ôm đứa bé, chùm lông trên cổ tay cậu lập tức chuyển cho đứa bé.
Kỷ Vãn vẫn luôn mang theo lông thối thúc thúc, giờ phút này dường như trút được gánh nặng nào đó, lòng nhẹ như én.
Điều đầu tiên họ làm khi bế con là đi tìm Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân mấy ngày nay lại ốm đau, theo đại phu hôm nay e rằng không qua khỏi.
Dùng một chiếc chăn nhỏ màu đỏ quấn quanh tiểu gia hỏa mặt mày như ngọc.
Liễu phu nhân đã bước vào thời khắc hấp hối, bà chỉ có thể nheo mắt lại, mơ hồ nhìn thấy hai người đang đứng trước mặt mình.
Ai đó đã nhét một bàn tay nhỏ bé mềm mại vào vòng tay bà.
Liễu phu nhân nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé bằng sức lực cuối cùng, cuối cùng bà mỉm cười, bà nhìn thấy Xuân phu nhân đứng dưới cây phong cách đó không xa, tiểu thư đến đón mình...
_______
Hôm nay không chỉ là bắt đầu một sinh mệnh mới mà còn kết thúc một sinh mệnh.
Để tránh cho đứa nhỏ tiếp xúc với những chuyện này, Kỷ Vãn ôm bé cúi đầu thật sâu sau đó mới rời đi.
Chạm vào khuôn mặt mịn màng mũm mĩm của bé con, trong lòng Kỷ Vãn trào dâng một cảm giác ý thức trách nhiệm trước nay chưa từng có.
Đứa nhỏ được cha sờ cảm thấy rất thoải mái, bé nheo mắt, run run chân, vươn tay ngáp dài.
Kỷ Vãn hôn hôn lên má bảo bối, đắp chăn bông lên, vỗ về từ từ dỗ dành bé ngủ.
Việc đầu tiên Sở Nam Trúc quay lại là ôm Kỷ Vãn vào trong lòng, như thể hắn không có cảm giác an toàn.
Kỷ Vãn sờ đầu hắn: "Xử lý xong rồi?"
"Ừ, dựa theo lễ nghi, chôn ở mảnh đất bên cạnh cha mẹ ta."
"Cũng tốt. Kiếp sau sẽ thuận lợi cho Liễu phu nhân tìm được phu nhân."
"Ừ..." Sở Nam Trúc nhàn nhạt trả lời Kỷ Vãn, sau đó lại ngồi thẳng người: "Về sau chúng ta cũng sẽ cùng chôn ở đó."
Kỷ Vãn chỉ cười, dù sao loại chuyện này vẫn là quá xa vời, rốt cuộc cậu có thể đi cùng Sở Nam Trúc rất lâu, rất lâu.
_________
Trên tay Kỷ Vãn cầm một chiếc trống bỏi, đây là đồ chơi của con cậu khi còn nhỏ, cậu vô tình tìm thấy nó khi đang thu dọn đồ đạc của mình.
Dù con đã 12 tuổi, là một mỹ thiếu niên nhưng trong tiềm thức Kỷ Vãn vẫn coi nhóc như một đứa trẻ.
Sở Tùng Nha có tư chất hơn người, bất luận cái gì chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ, không chỉ về võ thuật, mà còn về trình độ văn học cũng có thành tựu không nhỏ.
Điều ưu tú nhất ở nhóc là khả năng trị thế thiên hạ, năng lực này giống như bản năng trời sinh tự nhiên của nhóc.
Đối mặt với mối quan hệ quỷ quyệt của triều đình, tình hình phức tạp của thiên hạ, một nhóm lão đại thần bánh quẩy tỏ vẻ, họ thế mà không thể đánh bại một nhóc con còn hôi sữa!
“Cha, tại sao cha lại lấy cái đồ chơi khi bé của con ra làm gì?” Khi trở về nhà ba người của mình, đứa nhỏ mới cởi bỏ mặt nạ, lộ ra một chút ngây thơ, lãng mạn thuộc về tuổi của mình.
Mặc dù Kỷ Vãn luôn mặc nữ trang nhưng nhi tử cậu biết người đã sinh ra nhóc là nam nhân, Kỷ Vãn đặt cái trống bỏi xuống, nhặt một thứ khác thay thế.
Sở Tùng Nha mở to mắt: "Ném đi! Con không muốn nhìn thấy cái này!!"
"Tại sao!" Kỷ Vãn vẫy vẫy chiếc váy nhỏ trên tay, cười xấu xa nói: "Hồi nhỏ con thích nhất là mặc cái này."
Đứa nhỏ che miệng Kỷ Vãn lại, cha nhóc bề ngoài đẹp đẽ, hiền lành nhưng thực chất lại rất xấu tính. Đứa nhỏ thường xuyên bị cậu bắt nạt, hơn nữa bị bắt nạt đến tâm phục khẩu phục, lúc này cách tốt nhất là chịu thua, chuyển hướng chú ý: "Cha, người đói không? Cha muốn ăn gì? Vịt quay? Khoai tây thái sợi hay súp cay?"
Kỷ Vãn cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt. Sau khi nghịch ngợm, ở với con được một lúc thì đứa nhỏ cũng mệt, nằm ngủ trên đùi Kỷ Vãn, cậu lấy chăn đắp lên trên người con.
Đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ trơn mềm của nhóc, cầm tay con lên, trên tay đứa bé có một vòng lông mà chỉ Kỷ Vãn mới có thể nhìn thấy.
Cái vòng lông này mười mấy năm nay đã bị rụng chỉ còn lại một chút, Kỷ Vãn đã không giao tiếp với lông thối thúc thúc hơn mười năm qua, cũng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì.
Mùa thu đến dễ buồn ngủ, Kỷ Vãn nghĩ ngợi lung tung rồi ôm nhi tử cùng ngủ, khi tỉnh dậy thì cảm thấy cơ thể mình được ai đó ôm vào lòng.
Vừa quay đầu lại, vị tướng quân nào đó đang ôm mình cùng đứa nhỏ, ba người bọn họ ngủ thành cái bánh quai chèo.
Kỷ Vãn mỉm cười, muốn giúp Sở Nam Trúc vén tóc lên, nhưng đột nhiên trái tim cậu run lên, làm gián đoạn khoảnh khắc ấm áp này.
Tay của cậu cứng đờ tại chỗ, Sở Nam Trúc cũng mở mắt ra, hắn nắm lấy tay Kỷ Vãn.
“Đừng sợ.” Hắn nói một câu như vậy.
Trong giây tiếp theo, mọi thứ trước mắt Kỷ Vãn bắt đầu bị bóp méo.
Ánh mắt Tống Tử 1314 tóc vàng mắt xanh chết lặng nhìn đứa con lớn của Kỷ Vãn đang ngủ say.
Nó chìm đắm trong suy nghĩ...
Linh hồn phát ra tiếng chất vấn: "Ngươi sinh ra một em bé to xác?"
Thần mẹ nó ơi, em bé to xác...
"Cho nên," Kỷ Vãn nhớ lại chuyện trước kia hỏi nó: "Các ngươi định làm thế nào?"
Tống Tử 1314 chạm vào trán đứa bé, nhưng vẫn thất vọng. Nó nhìn Kỷ Vãn do dự một lúc rồi nói: "Kỷ Vãn, thế giới tiếp theo ngươi nhất định phải thành công, rất quan trọng."
"Ngươi đang tìm cái gì?"
Tống Tử 1314 đẩy vai Kỷ Vãn một chút, trong quá trình xuyên đi, giọng nó mơ mơ hồ hồ vang tới, không quá rõ ràng.
“Tìm Thần.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con
Chương 49
Chương 49