DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 4: 4: Chương 2-2



Đến bệnh viện, Lục Can liền thông báo cho hai ca ca, bởi vậy, bọn họ vừa đến bệnh viện không lâu, Lục Du cùng Lục Diễm cũng lần lượt tới.

Sau khi hỏi rõ ràng ngọn nguồn sự tình, Lục Diễm tính tình không tốt là người đầu tiên nổi giận, nhất định đòi giết chết Lục Bạch.

“Ta đã biết này thứ không có ý tốt, Tiểu Quỳnh tính tình mềm mại như vậy, sao hắn dám làm như thế!”
Thân thể Lục Quỳnh từ nhỏ đã không tốt, người Lục gia sợ hắn sinh bệnh, đừng nói hình ảnh dọa người như vậy, chính là một chút âm u đều không thể tiếp cận đến Lục Quỳnh.

Lục Bạch rác rưởi như vậy, quả thực là làm bẩn bảo bối đệ đệ của bọn họ.

“Ta sợ Lục Bạch sẽ nói ra chân tướng ……” Lục Can lại không để ý bức tranh kia, mà là thái độ của Lục Bạch.

Hắn luôn cảm thấy Lục Bạch đêm nay không bình thường.

Lục Du cười lạnh, “Hắn không dám.”
Lục Can lại không đồng ý với đại ca, “Nhưng Lục Bạch đã rời khỏi Lục gia.”
“Rời đi? Không phải lúc trước hắn tình nguyện làm chó cũng phải mặt dày mày dạn ở lại Lục gia?” Lục Du mỉa mai, “Giả bộ lạt mềm buộc chặt.”
“Hắn muốn đi, vậy để hắn đi.

Đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng mà Lục gia đã cho hắn.”
Lục Diễm cũng cười, “Vậy chẳng phải rất nhanh sẽ thấy hắn trở về? Cái thứ kia trong mắt chỉ có tiền, tốt nhất là nhanh trở về, như vậy ta mới có thể dễ dàng đánh hắn một trận.”
“Dám ức hiếp Tiểu Quỳnh.”
Lúc này, bác sĩ từ bên trong đi ra, nói Lục Quỳnh đã tỉnh, ba người Lục Du vội vàng đi vào trấn an hắn.

“Ca ca, đừng đi.” Lục Quỳnh vừa mới tỉnh lại, yếu ớt như một con mèo con đang bị thương.

Dựa vào trong lòng ngực Lục Du, còn kéo tay Lục Diễm cùng Lục Can.

Lục Diễm thấy hắn yếu ớt thế này liền vô cùng đau lòng, vội vàng trấn an Lục Quỳnh nói, “Có phải cái thứ kia ức hiếp người? Nói cho nhị ca, nhị ca liền đi đánh hắn.”
“Ta, ta chỉ là thấy sợ hãi.” Lục Quỳnh lắc đầu, im lặng một lúc mới nói, “Nhị ca, thật ra Lục Bạch người khá tốt, là do ta nhát gan.”
“Bức tranh kia có chút đáng sợ, không phải mọi người đều nói thăng quan phát tài, hắn chúc ta có thể thuận lợi xin được làm học sinh của Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư.”
“……” Nhìn đệ đệ đơn thuần, ba huynh đệ Lục gia cùng nhau thở dài, mà bọn họ càng thêm chán ghét Lục Bạch.

Mặc dù bọn họ cố gắng chăm sóc cho Lục Quỳnh,nhưng lần này Lục Quỳnh thật sự bị kích thích.

Sốt cao cả đêm, ba người Lục Du hận không thể thay hắn chịu khổ, tỉ mỉ chăm sóc Lục Quỳnh, sợ hắn chịu tổn thương.

Về phần Lục Bạch ở bên kia, hiện tại không có tinh lực để đi xử lý hắn.

Mà Lục Bạch lúc này cũng đã xách theo hành lý về tới ký túc xá dành cho học sinh.

Hệ thống: “ Giá trị hảo cảm của mục tiêu công lược: Lục Du, Lục Diễm, Lục Can, đều bằng không.”

Hệ thống gần như đã tuyệt vọng.

Hắn không phải là chưa từng có ký chủ khác, nhưng mặc kệ năng lực như thế nào, ở cái thế giới thứ nhất bọn họ đều sẽ lựa chọn làm theo phương pháp công lược dành cho tay mới.

Thành thành thật thật đi theo con đường dâng hiến, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, cuối cùng chân tướng lộ rõ, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng mọi người.

Chỉ có Lục Bạch, khởi đầu liền đắc tội đối tượng công lược, gần như cắt đứt mọi cơ hội để làm lại.

Trước mắt bốn huynh đệ Lục gia đều hận không thể cùng hắn không chết không ngừng, đừng nói công lược, Lục Bạch có thể sống đến cuối tiểu thuyết hay không còn chưa rõ.

Nhưng hết lần này tới lần khác Lục Bạch một chút đều lo lắng, ngược lại thoải mái, vui vẻ dọn dẹp phòng.

Hệ thống: “Ngươi không sợ nhiệm vụ sẽ thất bại?”
Lục Bạch thong thả nói, “Không vội, mọi việc đều có thứ tự trước sau.”
Từ 16 tuổi đến 23 tuổi, Lục Bạch từng làm thế thân bạch nguyệt quang cho sáu người, không có ai càng rõ ràng ý nghĩa của ba chữ bạch nguyệt quang hơn Lục Bạch.

Trước nay đều không phải là trong sáng, hoàn mỹ, mà là cao cao tại thượng.

Cho dù hiện tại hắn làm mọi việc trở nên tồi tệ,nhưng Lục Bạch cũng chưa bao giờ có suy xét làm giống như hệ thống nói:tự nguyện, hèn mọn, lá mặt lá trái(*).

Lá mặt lá trái: lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực
Ba huynh đệ Lục gia đã cho hắn kịch bản vai ác, hắn càng muốn sửa lại cốt truyện ban đầu.

Dùng tư thái của nam phụ ác độc trở thành chân chính bạch nguyệt quang cao cao tại thượng, không thể với tới, không dám khinh nhờn trong lòng bọn họ, không, là trong lòng những người từng khi dễ, vũ nhục, khinh miệt hắn.

Một đêm ngủ ngon, mở mắt ra đã là 9 giờ sáng.

Lục Bạch nhìn thoáng qua thời khoá biểu, hôm nay không có tiết học, liền đơn giản khiêng giá vẽ đi tìm địa điểm có ánh sáng tốt.

Lục Bạch suy nghĩ rõ ràng, Lục gia thế lớn, hắn tạm thời rời đi cũng không phải là có thể thoát khỏi rắc rối, chờ bệnh của Lục Quỳnh tốt lên, chỉ sợ cũng là lúc ba huynh đệ Lục gia xuống tay với hắn.

Lục Bạch cần phải nghĩ được biện pháp bảo toàn được chính mình.

Hoặc là, hắn làm Lục Quỳnh tiếp tục sinh bệnh, kéo chân ba người này.

Hoặc là, hắn có biện pháp liên hệ cho cha mẹ ruột.

Hiển nhiên, hắn không làm được.

Như vậy liền chỉ còn lại một biện pháp, làm chính mình nổi bật trước công chúng, làm tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người mình, làm ba huynh đệ Lục gia không dám quang minh chính đại làm gì, dù hận thấu xương cũng không dám tùy tiện ra tay.


Con đường làm học bá khẳng định không được, Lục Bạch tuy rằng chăm chỉ, nhưng thiên phú không ở khoa kế toán.

Liền tính là từ giờ trở đi không ngủ không nghỉ nỗ lực, cũng tuyệt đối không thể trở nên quá xuất sắc.

Nhưng trời không tuyệt đường người, hệ thống vì muốn làm tăng cảm xúc thương tiếc khi chân tướng lộ rõ, nên đã tăng thiên phú ở phương diện tranh sơn dầu trên thân thể này, mạnh hơn so với Lục Quỳnh, thậm chí là tất cả mọi người ở thế giới này.

Trùng hợp chính là, bản thân Lục Bạch cũng giỏi vẽ.

Ở bất cứ thế giới nào, thân phận nghệ thuật gia đều đại biểu cho quyền lực cùng sự tôn kính.

Cho dù cao ngạo như Lục gia, cũng không dám làm gì quá mức.

Thiên phú này sẽ là chỗ dựa lớn nhất của Lục Bạch trong tương lai.

Quan trọng là, kế tiếp hắn phải chuẩn bị một việc cho cuộc chiến với Lục gia sau này.

Lục Bạch cần một cơ hội để nổi danh, cơ hội gần nhất là học viện thi đấu sắp tới.

Làm trường học đứng đầu, trường học của Lục Bạch cùng trường học bên cạnh tổng hợp điểm song song đứng thứ nhất.

Cuối cùng dựa theo thứ tự chữ cái, mà đứng xuống thứ hai.

Đều là thiên chi kiêu tử, trường học của Lục Bạch vì vậy mà bị đè ép rất nhiều năm, cho nên học viện thi đấu mỗi năm một lần cơ hội của bọn họ, quyết tâm muốn phản công lại, hung hăng cắn đối phương một ngụm mới có thể hết giận.

Trường bên cạnh cũng toàn là học bá kiêu ngạo, tự nhiên ai đến cũng không cự tuyệt.

Liên quan đến danh dự, tất nhiên mang đậm mùi thuốc súng.

Trong đó có hạng mục thi vẽ tranh là hạng mục chính.

Thi đấu tốt, không chỉ có thể mời tới họa sư nổi danh, mà phóng viên còn đến phỏng vấn.

Lục Bạch hiện tại ẩn nấp, chính là để chờ cơ hội này, nhất cử nổi danh.

Tuy nhiên, muốn có được tư cách báo danh, yêu cầu nộp lên hai tác phẩm để xét duyệt trước.Hiện tại trong tay Lục Bạch không có, cho nên hắn cần thiết nắm chặt thời gian để hoàn thành bức tranh.

Đi nhà ăn mua ly sữa đậu nành, Lục Bạch xách theo sữa đậu nành, khiêng bàn vẽ tìm được một phòng vẽ tranh ở một góc hẻo lánh trong trường học.

Ngoài dự đoán, khi hắn vào cửa, bên trong đã có người.


Là một thanh niên cũng trạc tuổi Lục Bạch, tóc ngắn, nửa người trên ăn mặc áo trắng ngắn tay, nửa người dưới mặc quần rộng nhạt màu, ăn mặc đơn giản, khí tràng lại vô cùng cường đại, chỉ nhìn bóng lưng, là có thể đoán được nhất định là học bá, diện mạo không tầm thường.

Nhưng mà hắn lại ngồi trước bàn vẽ vụng về vẽ tranh, Lục Bạch liếc mắt đánh giá, phát hiện từ dụng cụ vẽ tranh đến đồng hồ trên cổ tay của vị này giá trị đều vô cùng xa xỉ.

Rõ ràng là người có tính cách phô trương lại không khoe khoang việc nhà.

Lục Bạch cũng không có ý tứ chào hỏi hắn, nhẹ nhàng đi đến góc khác trong phòng, ngồi xuống.

Còn vị đang ngồi phía trước, cũng đang đấu tranh cùng đường cong trên bức vẽ, chẳng muốn thêm phiền toái.

Phòng vẽ tranh vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt vang lên khi ngòi bút lướt trên giấy vẽ.

Lục Bạch lấy ra dụng cụ vẽ tranh của chính mình, chuyên tâm luyện tập trên giấy.

Lục Bạch đã rất lâu không có vẽ tranh, cho nên trước khi bắt đầu vẽ, hắn cần phải lấy lại cảm giác.

Hắn lựa chọn vẽ là tượng thạch cao cách chính mình không xa.

Lần này, hắn không có dùng bút chì phác hoạ, mà là trực tiếp dùng phương thức tả thực trong tranh sơn dầu.

Nền là màu rượu vang đỏ ưu nhã, tượng thạch cao là màu xám trắng điệu thấp, thẳng tắp để ở trước phông nền.

Trong sự yên tĩnh, pha trộn một chút phong cách cổ xưa kỳ dị.

Lục Bạch pha màu vẽ tranh, hắn không có phác hoạ đường cong trước, mà chỉ dùng duy nhất một màu, ở trên giấy vẽ phác họa ra từng khối.

Nhìn từ xa, như là bố cục không hề có quy luật, nhưng thực nhanh, theo các khối màu không ngừng mở rộng, bức tranh trên bàn vẽ cuối cùng cũng có hình thức ban đầu.

Tiến thêm một bước chỉnh sửa, ngay cả từng nếp uốn trên bối cảnh và từng vết khắc nhỏ trên tượng thạch cao đều sinh động như thật.

Giống như là ảnh chụp từ camera.

Lục Bạch buông bút vẽ, vẫn chưa vừa lòng.

Quả nhiên là lâu rồi không vẽ tranh, kỹ xảo dù còn nhưng rốt cuộc vẫn chưa quen.

Nhìn nhìn thời gian, đã muộn một chút.

Lục Bạch quyết định đi ăn cơm trước, buổi chiều lại quay lại.

Ngẩng đầu, ngoài ý muốn phát hiện vị kia từ buổi sáng vẫn còn ở đó.

Chỉ là lúc này đã ghé vào trước bàn vẽ ngủ rồi.

Phòng vẽ tranh hẻo lánh này có khuyết điểm duy nhất chính là khoảng cách tới nhà ăn quá xa.

Thời điểm Lục Bạch đi tới đã không còn đồ ăn, đơn giản mua hai cái bánh bao ăn tạm.


Lục Bạch trong lòng có tính toán,mua dụng cụ vẽ tranh cần tiêu một số tiền không nhỏ, hắn cần phải tính toán tỉ mỉ.

Trở lại phòng vẽ tranh, thanh niên kia đã tỉnh ngủ đang gọi điện thoại.

Hắn nghiêng người dựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân dài chống lên mặt đất.

“Đã biết, trước ngày kia sẽ nộp lên.”
“Không cần phải xen vào, ta tự hiểu rõ.”
Giọng điệu cùng bề ngoài của hắn cho người ta cảm giác hoàn toàn tương đồng, bình tĩnh, thong thả.

Lục Bạch liếc nhìn mặt hắn một cái, diện mạo tiêu chuẩn của nam thần vườn trường mối tình đầu, cho dù là động tác trước mắt vô cùng tùy ý, hắn ngồi xuống cũng rất đẹp.

Lục Bạch: Quả nhiên vẫn là thế giới nhìn mặt.

Hệ thống tận dụng mọi thứ nhắc nhở: Đối tượng công lược cũng phi thường đẹp.

Lục Bạch uyển chuyển cự tuyệt: Như vậy cũng không cần.

Trở lại chỗ ngồi của mình, Lục Bạch cầm lấy bút vẽ tiếp tục luyện tập.

Thanh niên kia cũng nhanh chóng tắt điện thoại, như là tránh quấy rầy Lục Bạch.

Giáo dưỡng không tồi.

Lục Bạch cười cười, tiếp tục đắm chìm luyện tập.

Chờ Lục Bạch lại buông bút vẽ, thời gian đã là 7 giờ tối.

Duỗi người, hắn quyết định hôm nay đi về trước.

Mỗi phòng vẽ tranh đều có hòm giữ đồ tương ứng, dùng thẻ học sinh là có thể sử dụng miễn phí.

Đây là để thuận tiện khi cuối kỳ tập trung làm tác nghiệp, học sinh không cần cõng dụng cụ vẽ tranh đi lại mỗi ngày.

Lục Bạch đem đồ vật của chính mình cất trong hòm giữ đồ, sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Ngoài dự đoán, thanh niên kia thế nhưng vẫn còn ở đó.

Bên người hắn ném một sọt giấy vẽ, nhìn thấy vẫn là bộ dáng bình ổn, nhưng xem sọt giấy đầy giấy bên cạnh, là có thể nhìn ra tâm tình của hắn.

Cho nên là bức họa đó khó vẽ đến mức nào?
Lục Bạch nhìn lướt qua bàn vẽ trước mặt hắn, tức khắc nhịn không được cười một tiếng.

Thanh niên nghe thấy thanh âm, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lục Bạch thì nhăn mày, nhưng giây tiếp theo lại bình tĩnh quay đi.

Biểu tình chỉ biến hóa rất nhỏ, nhưng lại cho Lục Bạch nhận ra được một việc, người này nhận thức hắn..


Đọc truyện chữ Full