DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Ta Yêu Là Chiến Thần
Chương 7: Chương 7



Mộ Khanh Trần quyết định đi đến thành Nhạn Hồi nếu gặp được Bạch Ức Quân ở đó càng tốt không thì lại quay về núi.

Biết đâu người đã về và đang chờ ta rồi.

Y nghĩ thầm.Mộ Khanh Trần đi đến ngày thứ ba đã tới bìa rừng phụ cận thành Nhạn hồi.

Từ xa trông thấy một quán nước nhỏ nhưng rất đông khách.

Toàn những người đi từ xa tới như y.

Có hiệp sĩ giang hồ cũng có những thường dân đi làm ăn xa ghé vào uống chén nước cho đỡ khát.

Mộ Khanh Trần chọn một cái bàn cách xa chốn đông người.

Gọi một bình trà và vài cái bánh.Oan gia ngõ hẹp thế nào lại gặp phải Cố Thiên Nham.Cố Thiên Nham cũng đang trên đường trở về Ma Thần cung, thế nào lại trông thấy Mộ Khanh Trần đang ngồi trong một góc nhỏ giống như hạc lạc giữa bầy gà.Cố Thiên Nham chẳng nhiều lời rút đoản đao chém xuống làm cái bàn bể ra làm hai nửa.Mộ Khanh Trần cũng toàn lực chống trả.Hai bên lao vào kiếm đao chạm nhau lửa bắn tung tóe.

Trận đánh này nhất định phải phân định được thắng thua song phương đều biết như thế.Mộ Khanh Trần thấy cuộc chiến làm cho khách nhân trong quán trà bỏ chạy tứ tán y bèn dụ Cố Thiên Nham sang chỗ khác.Nhưng một vài người gan dạ vẫn phi thân đuổi theo hòng theo dõi trận chiến này.Qua một nén nhang phần thắng đã nghiên về Mộ Khanh Trần.“Ầm”Trán hắn đã bị Mộ Khanh Trần đánh bầm một mảng.

Đoản đao rớt bên cạnh.

Mộ Khanh Trần lúc này mới nhẹ nhàng từ trên cây đáp xuống.

Cả người không một vết xước.“Bộp...!Bộp...!“Quần chúng ăn dưa nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.“Ngươi thua rồi”Sau khi bỏ lại câu nói Mộ Khanh Trần nghênh ngang đi ra khỏi khu rừng tiếp tục vào thành.

Không quan tâm tới quần chúng đang chỉ trỏ khen ngợi mình như thế nào.Xế chiều hôm đó bảng vàng Thập Nhị cao thủ cửu châu xuất hiện một cái tên lạ: Mộ Khanh Trần xếp thứ nhất còn tên của Cố Thiên Nham đã hoàn toàn biến mất.Theo luật lệ của bảng tinh anh Ngũ Châu.

Người có thể hạ được cao thủ trong bảng sẽ thay thế thứ tự người đó.

Có nghĩa là kẻ thua cuộc muốn được trở lại bảng tinh anh thì phải đánh thắng bất kì người nào trong mười hai người có tên trên bảng.Thành Nhạn hồi rất lớn, dân cư cực kì đông đảo dòng người qua lại trên phố tấp nập.Trời đã vào đêm vẫn không làm giảm đi sự náo nhiệt của mọi người, lồng đèn dọc theo dãy phố dài đã được thắp sáng.


Cả con phố bừng lên sắc màu rực rỡ, thật giống như cảnh tượng trong trí nhớ của Mộ Khanh Trần khi còn ở Giang Nam.Đã rất lâu rồi y không nghĩ về nơi đó.

Một Giang Nam đẹp đẽ như thế lại lồng với hình ảnh phụ mẫu chết đi.

Nỗi đau này chỉ khi nào tìm được kẻ cầm đầu, giết hắn Mộ Khanh Trần mới có thể nguôi ngoai được.Theo thông lệ ở thành Nhạn Hồi muốn tìm hiểu thông tin thì phải đến Thiên Hương Lầu.

Nơi đây không chỉ kinh doanh ăn uống mà còn bán cả thông tin.

Chỉ cần ra giá hợp lý không gì có thể không tìm hiểu được.

Chọn một nhã gian yên tĩnh gọi vài món ăn.

Khi tiểu nhị bưng thức ăn vào Mộ Khanh Trần đưa cho hắn một thỏi bạc.“Công tử muốn biết điều gì?”Tiểu nhị hỏi y“Bạch Ức Quân có trong thành này hay không?”Tiểu nhị gật đầu sau đó đi ra ngoài.

Khi Mộ Khanh Trần vừa ăn xong buông đũa xuống thì có một cô nương vén rèm đi vào.Cô nương có khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to tròn khuôn miệng lúng liếng làm lộ rõ núm đồng tiền thật sâu hai bên má.

Nàng mặt bộ áo có màu của lá sen mùa hạ.

Bước đi nhẹ nhàng khoan thai vừa nhìn đã biết là người có võ công.

Sau khi cúi đầu chào, cô nương ngồi xuống chiếc nệm còn trống đối diện Mộ Khanh Trần“Đã để Mộ công tử đợi lâu Thiến nhi thật có lỗi”Mộ Khanh Trần rót cho nàng một chén trà.

Không có gì lạ khi nàng biết tên y.

Đối với người buôn bán tin tức nếu ngay cả thân phận người mua mà không điều tra được thì nói gì đến làm ăn.“Sư phụ của người đang ở trong thành”nàng mở lời“Ở đâu?”Ta cố gắng để giọng nói mình trở nên hết sức bình tĩnh.“Thiến nhi không thể nói”nàng trả lại nén bạc của y trên bàn.Mộ Khanh Trần đẩy nén bạc về phía nàng“Trường Môn Tông?”thả ra câu đó y im lặng nhìn nàng.Nàng đứng dậy”Thiến nhi xin cáo từ”Trước khi đi còn gật nhẹ đầu như ngầm xác nhận câu nói của y.Mộ Khanh Trần cũng không làm khó vị cô nương này.

Gia tộc lớn như Trường Môn Tông không phải Thiên Hương Lầu có thể bì kịp.

Làm sao họ dám bán tin tức có liên quan đến Trường Môn Tông.Nhưng y đã có được kết quả ngoài dự đoán.


Bạch Ức Quân là một cao nhân thế ngoại không tham dự vào chuyện phân tranh giang hồ.

Y đã sống ba trăm năm rồi, số người trên Ngũ Châu này mà y có thể quen chẳng phải đều đã chết rồi hay sao.Mộ Khanh Trần không rõ sư phụ đến Trường Môn Tông làm gì.Ra khỏi Thiên Hương Lầu ta thả bộ đến Trường Môn Tông.

Nhìn từ xa Trường Môn Tông giống như một biệt phủ bình thường.

Trước cửa có một cặp sư tử bằng đá.

Tấm bảng treo ngang cổng viết ba chữ Trường Môn Tông không xa hoa như Mộ Khanh Trần tưởng tượng.Có hai đệ tử đang đứng gác ở đại môn.

Mục đích của y chỉ là đến nhìn sơ qua kiến trúc để tiện bề đêm nay đột nhập vào xem xét thực hư thế nào.

Sau đó y quay người thả bộ trở về.Mộ Khanh Trần cố tình đi chậm lại, y đã phát hiện từ lúc ra khỏi Thiên Hương Lầu có kẻ đang theo dõi mình.“Lộp lộp”tiếng bước chân đều đặn dẫm trên mặt đất.“Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi”Kẻ lạ mặt đi đến trong tầm mắt của Mộ Khanh Trần.Ấy vậy mà lại là một cao thủ.“Ta thật xuống núi mà không xem ngày”Mộ Khanh Trần phải cảm thán độ xui xẻo của mình từ tận đáy lòng.Kẻ mới đến phe phẩy trên tay một chiếc quạt giấy màu trắng.

Ngũ quan không đến nỗi xấu xí nhưng cũng chẳng có gì nổi bật.

Nhưng đôi mắt của hắn đặc biệt âm trầm.Mộ Khanh Trần nhìn vào đó mà không khỏi rùng mình.Kẻ mới tới gập chiếc quạt lại đáy mắt âm u.“Mộ Khanh Trần”“Đúng vậy.

Ngươi là kẻ nào?”“Trang Nam Hành”Sau khi nói ra tên mình Trang Nam Hành lại tiếp tục“Ngươi là người đánh bại cao thủ số hai bảng Thập Nhị Tinh Anh?”“Tin tức của ngươi đã bị cũ rồi.

Ta còn sắp sửa soán ngôi đầu của ngươi đây!!!”Chưa kịp dứt câu Mộ Khanh Trần đã tấn công Trang Nam Hành.Mộ Khanh Trần thừa hiểu câu động thủ trước là người chiếm ưu thế.Trang Nam Hành dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm Phi Tuyết.“Kiếm tốt, đáng tiếc chủ nhân của ngươi sắp phải ra đi” Sau đó hắn búng ngón tay đẩy lui thế tấn công của Mộ Khanh Trần.Võ công hắn luyện là Kim ma trảo biến cả đôi tay trở nên cứng như thép.

Do đó hắn không dùng vũ khí mà chỉ sử dụng đôi tay của mình.Mộ Khanh Trần biết lần này đã gặp phải đối thủ mạnh.

Không dám lơ là dốc toàn lực chiến đấu nhưng vẫn chưa chiếm được thế thượng phong.Chiến trường mới đầu là con ngõ nhỏ lại đổi thành trên nóc nhà.

Lên lên xuống xuống đã được nửa canh giờ.Trang Nam Hành từ năm mười ba tuổi đã danh chấn thiên hạ, trong cùng tầng lớp thiếu niên chưa bao giờ gặp phải đối thủ cứng cựa như Mộ Khanh Trần.


Dù Trang Nam Hành đã sử dụng toàn bộ công phu của mình vẫn chẳng thể nào chiếm được ưu thế.Mũi kiếm vẫn cứ lao lên đều đặn không hề thấy rối loạn một chút nào.

Đệ tử Bạch Ức Quân thật khiến người khác phải ghen tị mà.Mộ Khanh Trần không hề biết được suy nghĩ đang trồi lên sụt xuống của Trang Nam Hành y vẫn cứ toàn tâm toàn ý chiến đấu.Trang Nam Hành quá tập trung vào cuộc chiến mà không biết rằng chiến trường đã được Mộ Khanh Trần cố tình dời đến trước cửa lớn Trường Môn Tông.Từ khi xảy ra cuộc chiến giữa Mộ Khanh Trần và Trang Nam Hành, Bạch Ức Quân đang ở tại phòng khách của Trường Môn Tông đã nhận ra khí tức quen thuộc của Mộ Khanh Trần.Tiểu bối so tài thân là trưởng bối Bạch Ức Quân cũng không tiện xen vào.

Một phần vì tin tưởng năng lực của Mộ Khanh Trần, phần vì biết đây là cơ hội tốt cho đệ tử mài giữa.

Dù sao đao không mài không sắc, năng lực có cao thế nào nếu không thực chiến thì không thể tiến bộ.Ai ngờ thằng bé lại như con cáo thành tinh dời chiến trường đến tận nơi này.

Không phải muốn bức y xuất hiện thì là gì.“Chậc” Bạch Ức Quân âm thầm tặc lưỡi.

Đồ đệ này tưởng Trường Môn Tông chỉ là hư danh thôi sao.

Kết giới bao bọc toàn bộ nơi ở Trường Môn Tông đâu phải ai muốn vào cũng được sao?Động tĩnh lớn như thế chưởng môn Trang Liễu Niên cũng đã ra mặt, cùng với hộ pháp đứng hai bên tả hữu.Trang Liễu Niên trông thấy đang đánh nhau có một trong hai đứa là con trai mình thì tỉ mỉ quan sát một lúc.Con trai hắn đã đứng đầu trong bảng Thập Nhị Tinh Anh từ năm mười bảy tuổi.

Ba năm nay số người tìm đến cửa để khiêu chiến y nhiều không thể đếm xuể.

Nhưng không ai có thể tiếp được ngoài trăm chiêu của Trang Nam Hành.Thêm vào nửa năm nay Trang Nam Hành lại đi tu luyện bên ngoài, võ công ắt hẳn phải cao hơn nhiều thế mà có người đánh đến bất phân thắng bại với hắn.

Thật làm cho Trang Liễu Niên nóng mặt.Cuộc chiến đột ngột dừng lại ngay trước mặt Trang Liễu Niên.Trang Nam Hành xa nhà đã lâu trông thấy phụ thân lập tức cúi đầu hành lễ, lại trong tầm mắt nhìn thấy một nhân vật không nhanh không chậm đã đứng kế bên phụ thân Trang Liễu Niên từ lúc nào.Người nọ mặt một đạo bào trắng như tuyết ngũ quan vô cùng tuấn tú.

Đôi mắt muốn phong tình có phong tình, muốn khí khái có khí khái.Trang Nam Hành lần đầu tiên trong đời thấy một nam nhân vừa mang vẻ tà mị lại có cốt khí hào hùng như vậy.

Đôi mắt cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào Bạch Ức Quân.“Mộ Khanh Trần tham kiến tiền bối”“Thì ra là đệ tử của Bạch tiền bối”“Uh nó chính là đệ tử của ta”Bạch Ức Quân bước xuống bậc thềm mắt đã trông thấy người nào đó đang dỗi hờn môi mím lại thành một đường thẳng để lộ lúm đồng tiền thật sâu.Trang Liễu Niên ngoài miệng cười hoàn thành nghi thức xã giao nhưng trong thâm tâm đã phiên giang đảo hải“Vì cớ gì sư phụ chân trước đến cửa đã làm cho đại trưởng lão của ta phải bế quan năm năm, bây giờ đây lại xuất hiện thêm một tên đệ tử mà con ta đánh không thắng.

Hai thầy trò các ngươi thật muốn phá nát Trường Môn Tông của ta hay sao”Nghĩ như thế nhưng chả ngu dại gì mà dám nói ra.

Chưởng môn Trang Liễu Niên thật khổ sở mà.“Thật là danh sư xuất cao đồ”Trang Liễu Niên vẫn tiếp tục nghi thức xã giao nhàn chám của mình.Cuối cùng cũng thành công tìm thấy sư phụ, Mộ Khanh Trần trong bụng rất hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ giận giỗi.

Y lễ phép cáo từ Trang Liễu Niên sau đó lập tức đi về quán trọ.

Mặc kệ ánh mắt Bạch Ức Quân vẫn chằm chằm nhìn theo.Bạch Ức Quân nào dám dây dưa ở lại Trường Môn Tông.

Y lập tức đi theo nhưng đi được vài bước rồi quay lại nói với Trang Liễu Niên:“Lời ta nói hôm nay hy vọng Trang tông chủ nhớ rõ.


Nếu sự việc còn lặp lại một lần nữa…”Nói tới đây Bạch Ức Quân ngừng lại ánh mắt thâm thúy nhìn Trang Liễu Niên.“Tuyệt không bao giờ tái phạm”Bạch Ức Quân ở Trường Môn Tông mấy ngày nay rất hài lòng với thái độ và cách hành xử của Trang Liễu Niên.“Ta tạm tin ngươi”Tiếng trả lời hòa trong gió người đã không thấy bóng dáng.Bạch Ức Quân vội vã đi tìm Mộ Khanh Trần.

Biết rằng đệ tử nhà mình vẫn đang giận dỗi lắm lắm.Tìm được phòng Mộ Khanh Trần trong khách trọ Vân Sơn.

Cửa phòng vẫn đang mở, ắt hẳn là đang chờ y.Vừa vào phòng y đã thấy đệ tử đang quay lưng về phía mình nhìn ra ngoài cửa sổ.Mộ Khanh Trần năm nay đã mười sáu tuổi rồi.

Y phục màu xanh đơn giản hơi xộc xệch, có vẻ như giao đấu với Trang Nam Hành không được thuận lợi lắm.

Bạch Ức Quân đến gần ghé vào tai Mộ Khanh Trần hỏi nhỏ:“Còn giận vi sư sao?”.Bạch Ức Quân ngồi xuống ghế nhỏ cạnh bàn trà thả xuống một bọc giấy dầu“Nào đến đây ăn thử hạnh nhân rang muối nghe nói là đặc sản ở nơi này ta đứng chờ rất lâu mới mua được đấy”.Nói rồi y kéo chiếc ghế trống bên cạnh đến trước người mình sau đó vỗ nhẹ ý bảo Mộ Khanh Trần đến ngồi.Tưởng tượng cảnh Bạch Ức Quân phải đứng xếp hàng để chờ mua được bọc hạnh nhân cho mình tâm trạng Mộ Khanh Trần lập tức tốt lên.

Giận dỗi gì đó lập tức bay biến.

Ngoan ngoãn đến ngồi trên ghế nhận lấy hạt hạnh nhân trên tay Bạch Ức Quân.“Thế nào có ngon hay không”“Cũng được.

Người có muốn ăn thử không?”Nói rồi Mộ Khanh Trần bốc một hạt đưa đến trước mặt Bạch Ức Quân.“Ta không ăn.

Nhìn Khanh Trần ăn là được rồi”Như một thói quen y dùng tay vuốt lại mái tóc rối của Mộ Khanh Trần.

Đáy mắt tràng đầy sủng nịnh.

Mộ Khanh Trần biết sư phụ ngoài ba bữa cơm hằng ngày hầu như không thích ăn vặt.

Nên y cũng không miễn cưỡng.“Mười ngày nay ta tìm người rất khổ sở”“Ta vẫn nghĩ hai ngày sẽ giải quyết xong sự việc ai ngờ lại kéo dài tới mười ngày”“Người đã đi đâu?”giọng Mộ Khanh Trần đã nhuốm vẻ mệt mỏi.“Mệt rồi phải không lên giường ngủ một giấc sáng mai lại nói”Bạch Ức Quân kéo Mộ Khanh Trần đứng lên khỏi ghế.

Nhưng con mèo lười này lại giống như không xương bất đắc dĩ Bạch Ức Quân nửa ôm nữa dìu Mộ Khanh Trần đến bên giường.Mộ Khanh Trần ngoan ngoãn leo lên giường nằm sát vào trong sau đó kéo mở chăn ra nắm lấy ống tay Bạch Ức Quân“Dù sao người cũng không có phòng, chi bằng”“Được”Chưa nói hết câu cả người Bạch Ức Quân đã chui vào chăn nằm sát bên cạnh Mộ Khanh Trần.

Chiếc giường quá nhỏ để chứa hai năm nhân cao lớn có thể nằm chung.

Mộ Khanh Trần dứt khoát mặt dày chui vào trong lòng Bạch Ức Quân gác đầu trên tay y.

Bạch Ức Quân cũng phối hợp kéo cao chăn đắp cho cả hai người.“Kể ta nghe người đã đi đâu, làm những gì?”Mộ Khanh Trần nằm trong lòng y vẫn chưa chịu ngủ.

Bạch Ức Quân hết cách cũng đành tường tận kể rõ sự việc xảy ra..


Đọc truyện chữ Full