DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Ta Yêu Là Chiến Thần
Chương 31

Sau khi gϊếŧ Cố Triều Mộ Khanh Trần lập tức đến nơi phát ra tín hiệu. Nhưng khi đến nơi chỉ kịp đỡ lấy Thiển Nhi đang hấp hối. Cô bám lấy ống tay áo Mộ Khanh Trần thều thào.

"Ngươi nhất định phải trả thù cho ta!"

Chỉ gắng gượng nói được một câu, máu liên tục trào ra từ thất khiếu của cô. Cả người Thiến Nhi co giật một lúc sau đó cứ thế mà chết không nhắm mắt. Mộ Khanh Trần vuốt đôi mắt đang trợn trừng của Thiến Nhi, y thì thào.

"Hãy yên nghĩ, ta nhất định sẽ trả thù cho cô!"

Vậy là manh mối để tìm trưởng lão thần bí của Sơn Hà Cung đã bị gián đoạn. Mộ Khanh Trần không cam lòng. Y không quản mình bị truy đuổi cũng một mực đến tận nơi này. Đến khi chân tướng dần sáng tỏ đã bị Trang Nam Hành cắt đứt.

"Trang Nam Hành!"

Tiếng hét của tên mới đến làm Trang Nam Hành bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh. Cho dù không biết kẻ này là ai nhưng chỉ cần cảm nhận công lực được phát ra từ tiếng hét của hắn Trang Nam Hành đã muốn bỏ chạy.


"Muốn chạy?"

Mộ Khanh Trần bay đến vung chưởng về phía Trang Nam Hành. Một cánh rừng đã bị san bằng. Hai người đánh nhau giữ dội.

Pháp lực hung bạo phát ra không kiêng nể. Nhưng Mộ Khanh Trần bây giờ đã khác Mộ Khanh Trần năm năm về trước.

Trong khi Trang Nam Hành chỉ biết ăn chơi hưởng lạc thì Mộ Khanh Trần đã dùng cách học tập để sống qua từng ngày.

Cuối cùng trận chiến đã đến hồi kết thúc. Trang Nam Hành bị đánh cho không thể ngồi dậy.

Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn chưa hài lòng. Hắn đã vì du͙ƈ vọиɠ của mình mà gϊếŧ hại biết bao cô gái vô tội. Họ vốn dĩ vì hoàn cảnh phải bán thân nhưng lại chết một cách nhục nhã như thế. Gϊếŧ hắn cũng không thể xoa dịu linh hồn của họ. Chỉ có một cách là để hắn sống không bằng chết. Mộ Khanh Trần quyết định phế đi tất cả võ công và linh lực của hắn. Sau đó còn cho hắn uống một loại thuốc độc mà Phụng Miên đã đưa.


Theo như lời Phụng Miên nói loại thuốc này sẽ phong bế đan điền của hắn lại. Để hắn đời đời không thể luyện được võ công.

Như vậy hắn sẽ nếm trải cảm giác nhục nhã khi từ một cao thủ số một trong bảng xếp hạng trở thành một kẻ tầm thường.

Trang Nam Hành túm lấy chân Mộ Khanh Trần. Giọng nói vì thuốc độc mà trở nên đứt quãng.

"Ngươi...ngươi... tên gì?"

Mộ Khanh Trần gạt tay hắn ra. Sau đó thì thầm vào tai Trang Nam Hành. Đến khi Mộ Khanh Trần đi xa nhưng vẫn nghe tiếng vọng từ trong khu rừng.

"Mộ Khanh Trần!"

Hiện tại hành tung của Mộ Khanh Trần đã bị bại lộ. Y không thể ở lại thành Nhạn Hồi.

Dù sao Thiến Nhi cũng đã chết, manh mối quan trọng đã bị đứt đoạn. Mộ Khanh Trần cần phải tìm một chỗ ẩn náu để rà xoát lại một lượt những việc đã xảy ra. Tối hôm đó sau khi để Trang Nam Hành ở lại cánh rừng. Mộ Khanh Trần cũng không biết mình nên đi đâu. Nên cứ dịch chuyển về hướng Đông.


Đến khi đi ngang một ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi một dãy núi, nó nằm lọt thỏm bên trong. Chỉ khoảng vài chục hộ dân.

Không gian nơi đây khá là an toàn. Nên Mộ Khanh Trần quyết định sẽ ở lại một thời gian. Y không vào trong làng mà tìm thấy một gian nhà bỏ hoang nằm cheo leo trên một vách núi. Đứng trên đó nhìn xuống thấy rất rõ con đường vào trong làng. Rất tiện cho việc theo dõi nếu chẳng may có người lạ đi vào. Gian nhà có một phòng ngủ, phòng bếp và một phòng khách nhỏ.

Trong nhà bám đầy bụi bẩn. Chứng tỏ đã rất lâu không có người ở. Mộ Khanh Trần rất hài lòng. Y tìm thấy trong góc nhà có một cây chổi cùn. Nhà bếp vẫn còn đầy đủ đồ dùng để nấu nướng. Chỉ là hơi bẩn vì lâu rồi không có người ở. Mộ Khanh Trần bèn xắn tay dọn dẹp, lau chùi. Đến khi gian nhà không còn một hạt bụi thì trời cũng ngả về chiều. Mộ Khanh Trần bèn đi vào trong làng mua một ít vật dụng cá nhân. Sau đó tiện thể hỏi thăm tình hình trong ngôi làng.
Dân cư trong trấn hầu hết làm nghề săn bắn. Cách nói chuyện của họ vô cùng chất phác hiền lành. Vậy là Mộ Khanh Trần yên tâm rồi. Sau khi về đến nơi y dùng chăn nệm mới mua được từ trong trấn xắp xếp lại phòng ngủ một lượt thì trời đã tối.

Mấy ngày nay chỉ lo chạy trốn không có một giấc ngủ đàng hoàng. Nên vừa đặt lưng xuống giường Mộ Khanh Trần đã lập tức ngủ ngay. Nhưng vừa say giấc y lại đi vào khu rừng có chiếc quan tài chứa Mặc Triều Bạch. Nhưng lần này dù Mộ Khanh Trần đã tìm khắp nơi vẫn chẳng trông thấy chiếc quan tài và Mặc Triều Bạch ở đâu. Giật mình tỉnh lại Mộ Khanh Trần lo lắng không yên. Chiếc quan tài biến mất đồng nghĩa thân thể của Mặc Triều Bạch cũng theo đó mà mất đi. Đây là một chuyện không thể tưởng tượng được. Không lẽ ngoài ta còn có người có thể vào được khu rừng đó. Mộ Khanh Trần đến bây giờ vẫn không biết khu rừng đó ở nơi nào.
Khi còn ở Đông Hải Mộ Khanh Trần có đem nghi vấn về khu rừng hỏi Trầm Du. Nhưng y chỉ nói đó là nơi ngươi phàm không thể đến được.

Nhưng như vậy thì ai đã lấy cắp chiếc quan tài, hắn có mục đích gì với xác của Mặc Triều Bạch. Trầm Du có biết chuyện này hay không?

Mộ Khanh Trần biết rất rõ y không thể đợi được Mặc Triều Bạch tỉnh lại. Vì ngoài Triều Âm còn có Trường Môn Tông đang ráo riết truy lùng y. Dù biết mãi mãi không thể gặp lại Mặc Triều Bạch. Nhưng cho dù chỉ trông thấy y nằm ở đó Mộ Khanh Trần cũng đã đem nó thành niềm vui duy nhất cất dấu trong tim mình. Thế mà bây giờ niềm vui đó cũng bị dập tắt. Mộ Khanh Trần nằm co ro ôm lấy cơ thể mình. Y thì thầm.

"Mặc Triều Bạch huynh đang ở đâu? Ta ..."

Lời nói không thể tiếp tục vì tiếng nức nở, nghẹn ngào.
Nhưng trái với lo lắng của Mộ Khanh Trần.

Vài ngày trước chiếc quan tài bỗng dưng rung lắc mạnh sau đó nổ tung thành đống bột mịn. Sau khi khói bụi tan đi Mặc Triều Bạch đã một thân khỏe mạnh dẫm trên đống bụi mà đi ra. Y đã mất rất nhiều thời gian để tụ hồn, lại không ngờ rằng Trầm Du còn đặt pháp trận trên nắp quan tài. Nên lại phải mất một lúc lâu sau mới thoát ra được.

Khi đã ra ngoài y bèn thay bộ giáp bạc bằng một bộ y phục màu trắng. Sau đó lập tức dịch chuyển đến Đông Hải. Mặc Triều Bạch đến Đông Hải nhưng Mộ Khanh Trần lại đã rời đi từ vài ngày trước. Từ miệng Trầm Du biết được Mộ Khanh Trần đã đi đến thành Nhạn Hồi. Nhưng khi Mặc Triều Bạch đến thành Nhạn Hồi tìm khắp nơi vẫn không thấy tung tích của Mộ Khanh Trần. Hình ảnh Mộ Khanh Trần được dán khắp thành. Cả Trường Môn Tông đang tìm kiếm y.
Mặc Triều Bạch lòng nóng như lửa đốt không biết Mộ Khanh Trần đang ở nơi đâu. Y bèn đi đến bờ sông nơi ngày xưa Bạch Ức Quân đã cùng Mộ Khanh Trần đến đó để thả đèn. Mặc Triều Bạch đã hoàn toàn nhớ ra tất cả. Y ngồi trên bậc thềm như thấy lại hình ảnh Mộ Khanh Trần cầm chiếc đèn hoa sen cẩn thận thả trôi theo dòng nước. Gương mặt của Mộ Khanh Trần lúc đó cũng không khác bây giờ, chỉ là có thêm vài phần non nớt ngây thơ.

Lúc đó Bạch Ức Quân đã nghe được lời thì thầm cầu nguyện của Mộ Khanh Trần.

"Mong rằng ta và sư phụ sẽ mãi mãi bên nhau!"

Đó chính là mong ước của Mộ Khanh Trần. Vậy mà lúc đó Bạch Ức Quân là y lại mang tâm trạng chuẩn bị hy sinh mà không hề nói gì với Mộ Khanh Trần.

Ngu ngốc!

Bạch Ức Quân chính là một kẻ ngu ngốc. Mặc Triều Bạch tự chửi mình. Y dựa trán vào thân cây nơi mà Bạch Ức Quân đã hôn Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch như vẫn còn nhớ rõ cảm giác nụ hôn đó. Mộ Khanh Trần đã ôm lấy cổ của Bạch Ức Quân, đôi môi mọng nước mở ra cho hắn có thể dễ dàng xâm nhập. Y không hề nghi ngờ nếu hôm đó Bạch Ức Quân muốn tiến thêm một bước cuối cùng Mộ Khanh Trần cũng sẽ tình nguyện mà dâng hiến. Vậy mà sau khi hôn y Bạch Ức Quân lại có thể nhẫn tâm lừa Mộ Khanh Trần đến Thanh Vân Cốc. Sau đó một mình trở về núi Xuy Vũ tự an bài kết cục cho mình. Nếu đổi lại y là Mộ Khanh Trần chắc chắn y sẽ hận vô cùng. Nếu Mộ Khanh Trần biết được y chính là sư phụ Bạch Ức Quân liệu rằng Mộ Khanh Trần có tha thứ cho y hay không? Điều này chính là một chuyện làm Mặc Triều Bạch vô cùng đau đầu.
Rồi lại để Trầm Du bắt Mộ Khanh Trần rời khỏi núi Xuy Vũ khi Mộ Khanh Trần khóc lóc van xin được ở lại bên cạnh y.

"Bộp!"

Mặc Triều Bạch đánh mạnh vào thân cây.

Tại sao ta lại có thể khốn nạn như thế!

Mặc Triều Bạch chửi rủa mình trăm vạn lần cũng không đủ để bù đắp lại sai lầm mà y gây ra cho Mộ Khanh Trần. Nỗi đau mà Mộ Khanh Trần ôm lấy năm năm qua làm sao có thể bù lại được.

Khi cơn giận đã lắng dần Mặc Triều Bạch bắt đầu suy nghĩ.

Y không phải chỉ quen biết Mộ Khanh Trần một thời gian ngắn. Mà y còn từng là Bạch Ức Quân sư phụ của Mộ Khanh Trần. Tính tình Mộ Khanh Trần thế nào y phải là người hiểu rõ nhất. Nếu y là Mộ Khanh Trần hiện đang bị Trường Môn Tông truy đuổi như thế. Y chắc chắn sẽ tìm một thành trấn vắng vẻ để trà trộn vào đó một thời gian.
Tính thời gian khi Mộ Khanh Trần đến thành Nhạn Hồi cũng chưa được vài ngày. Có được phương hướng đó Mặc Triều Bạch bắt đầu xuất phát. Y không thể dùng thuật dịch chuyển vì như thế sẽ bỏ qua rất nhiều nơi. Vì vậy Mặc Triều Bạch mua một con ngựa bắt đầu rong ruổi ngày đêm để tìm Mộ Khanh Trần.

Tuy trải qua một đêm không ngủ nhưng sáng hôm sau Mộ Khanh Trần vẫn dậy rất sớm.

Hôm qua vào làng nhưng Mộ Khanh Trần vẫn chưa mua một bộ ấm trà. Tuy không cần ăn nhưng nước vẫn cần phải uống. Khi đã đem được bộ ấm trà về đến nhà Mộ Khanh Trần bắt đầu nấu nước. 

Đọc truyện chữ Full