DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Ta Yêu Là Chiến Thần
Chương 46

Đi một lượt vẫn chẳng thấy tin tức mình muốn, Mặc Triều Bạch đã muốn cáo từ. Nhưng khi hai người ra đến gần cửa, từ bên góc tối trông thấy thị vệ mang ra một chậu nước đỏ lòm.

Lục Lang nhìn thau nước như thế sau đó lén nhìn về phía Mặc Triều Bạch sợ rằng y chưa trông thấy bao giờ nên sợ hãi. Nhưng mà khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Triều Bạch vẫn không hề nhăn lấy một chút. Vậy là Lục Lang mới yên tâm hỏi thuộc hạ.

"Lại hộc máu ra à!"

Thuộc hạ lập tức trả lời.

"Dạ, sáng giờ đã như thế!"

"Đã đút cháo cho hắn ăn chưa?"

"Không ăn được, tên Mộ Khanh Trần này bị thiếu chủ hành hạ quá thảm đi."

Lục Lang nghe thuộc hạ nói trắng ra tên Mộ Khanh Trần như thế hắn giật mình liếc thuộc hạ một cái.

Tên thuộc hạ biết mình lỡ lời bèn đem chậu máu chạy ra ngoài.


Mặc Triều Bạch vừa theo chân Lục Lang ra ngoài vừa nói chuyện bâng quơ.

"Ta đã từng nghe tên Mộ Khanh Trần, hình như là đệ tử của Bạch Ức Quân."

"Đúng vậy, nhưng tiếc là sư phụ hắn đã qua đời. Nếu không hắn chẳng lâm vào bước đường này!"

Lục Lang cũng rất lấy làm tiếc cho "Mộ Khanh Trần."

"Hắn đắc tội với thiếu cung chủ sao?"

Nghe Mặc Triều Bạch hỏi thế Lục Lang ra hiệu cho Mặc Triều Bạch nhỏ tiếng lại, sau đó hắn cũng thấp giọng trả lời.

"Là lúc trước hắn đánh thiếu cung chủ, sau đó lại phế bỏ võ công của y. Vậy mà lại không chịu trốn đi xa lại để tông chủ bắt được."

Mặc Triều Bạch bèn hỏi tới.

"Vậy sao tông chủ không gϊếŧ hắn đi lại giam hắn lại như thế, không phải rất mất công canh giữ hay sao?"

Tia nắng buổi trưa chiếu vài khuôn mặt Mặc Triều Bạch làm cho khuôn mặt hắn giống như phát sáng, Lục Lang nhìn mà không thể dời mắt.


"Là tông chủ muốn đích thân thiếu tông chủ tự trừng phạt cho hắn sống không bằng chết!"

Lục Lang nhìn mình như thế Mặc Triều Bạch làm sao không nhìn thấy. Nếu là bình thường y đã chẳng thèm dài dòng nói chuyện với tên này làm gì. Nhưng mà đang tìm hiểu thông tin, nên đành hy sinh khuôn mặt cho hắn nhìn cũng chẳng mất mát gì.

"À, tông chủ không sợ có người đến cướp hắn đi sao?"

Lục Lang cười ha ha.

"Mặc huynh không biết đấy thôi, Mộ Khanh Trần này ngoài sư phụ hắn ra hắn chẳng còn ai thân thích. Mà nay Bạch Ức Quân đã chết rồi. Nếu không mười Trường Môn Tông cũng chả dám động vào hắn"

"Ta tiếp tục đi canh cửa đây!"

Nói rồi Mặc Triều Bạch đi thẳng mặc kệ ánh mắt nóng bỏng của Lục Lang vẫn còn đứng đó dõi theo.

Thật vất vả canh cửa đến tối Mặc Triều Bạch mới cùng Lục Lang ra về.


Lục Lang nhìn lén về phía Mặc Triều Bạch vẫn thấy y một mực bước nhanh về phía trước. Lời muốn nói ra quay trở lại cứ như vậy lộn ra lộn lại mấy lần Lục Lang mới dám mở miệng hỏi Mặc Triều Bạch có muốn cùng mình đi uống chút rượu hay không? Nhưng mà đáp lại là câu trả lời dứt khoát của Mặc Triều Bạch.

"Lục huynh có nhã hứng cứ vào đó, ta sẽ về nhà gọi Lục Thủy đến uống cùng huynh!"

Lục Lang chủ yếu là được ở riêng với Mặc Triều Bạch, nên khi nghe y nói thế thì lập tức từ chối. Hai người từ đó im lặng đi về đến nhà Lục Lang. Vừa ghé vào ngõ đã thấy Bách Hợp cô nương chạy ra thân thiết nắm tay Mặc Triều Bạch.

"Sao lại về trễ như thế?"

Lục Lang liếc thấy bàn tay Mặc Triều Bạch đã xoay lại đổi thành tay y bao gọn bàn tay của Bách Hợp, rồi Mặc Triều Bạch ngọt ngào nhìn muội muội của mình.
"Ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa!"

Mộ Khanh Trần và Mặc Triều Bạch xem như Lục Lang không tồn tại mà nắm tay nhau vào trong. Lục Thủy từ sáng tới giờ bị Mộ Khanh Trần cứ ra ra vào vào làm cho chóng hết cả mặt, thật sự y chán muốn chết. Đến khi trông thấy biểu ca và Mặc Triều Bạch đã về tới thì hết sức mừng rỡ, lập tức lôi kéo Lục Lang đi uống rượu. Từ chối một lúc không được Lục Lang bèn bỏ lại ánh mắt luyến tiếc nhìn Mặc Triều Bạch sau đó đi theo Lục Thủy. Xác định Lục Lang và Lục Thủy đã đi xa Mộ Khanh Trần bèn nhón chân hôn lên má Mặc Triều Bạch một cái.

"Chụt!"

Thấy Mộ Khanh Trần bỗng dưng chủ động như thế Mặc Triều Bạch rất vui, y hôn túi bụi lên mặt Mộ Khanh Trần không sót chỗ nào. Làm cho Mộ Khanh Trần bật cười liên tục.

"Trên đường về ta phát hiện có một tiệm mì trong ngõ rất ít người qua lại, có muốn ăn không?"
"Ăn!"

Sau khi lén lút đến được quán mì, Mộ Khanh Trần gọi hai tô mì thịt bò. Trong khi chờ đợi chủ quán nấu mì Mộ Khanh Trần vui vẻ chống tay lên bàn nhìn khắp con ngõ.

"Đúng là vắng thật!"

Chủ quán mì nghe Mộ Khanh Trần nói thế lập tức trả lời.

"Cô nương không biết đó thôi, tiệm mì chúng ta chủ yếu phục vụ khách hàng ăn đêm. Giờ này vẫn còn sớm nên mới vắng như thế!"

"À!"

Nghe chủ quán gọi Mộ Khanh Trần là cô nương Mặc Triều Bạch cười nhẹ, mắt lấp lánh nhìn Mộ Khanh Trần. Mộ Khanh Trần tức giận đánh vào ngực Mặc Triều Bạch.

"Còn dám cười!"

"Ta không cười!"

Mặc Triều Bạch dang tay vuốt lọn tóc đang lòa xòa trước mặt Mặc Triều Bạch. Chủ quán nhìn hai người bọn họ không nhịn được mà chen lời.

"Hai người thật là ân ái, chắc là mới thành thân nhỉ?"

Mộ Khanh Trần lập tức đỏ mặt trả lời nhẹ trong cổ họng.
"Vẫn chưa!"

Chủ quán tay vừa làm mì miệng vẫn không ngừng cảm thán.

"Ta nói cô nương phải nhanh tay lên, vị công tử đây anh tuấn như thế coi chừng bị cướp mất!"

Mộ Khanh Trần lập tức trả lời.

"Huynh ấy không dám đâu!"

Mặc Triều Bạch hài lòng vuốt ve bàn tay Mộ Khanh Trần.

"Đúng vậy, ta không dám!"

Hai tô mì được bưng ra, trời đông rét mướt mà được ăn tô mì nóng như thế thì còn gì bằng. Ăn xong hai tô mì Mộ Khanh Trần vui vẻ nắm tay Mặc Triều Bạch đi dạo.

"Người còn nhớ lúc chúng ta ăn mì trong bếp ở núi Xuy Vũ không?"

"Uh! Lúc đó ta vừa mới xuất quan, khi ấy Lục Thủy mới lên núi để thách đấu với ngươi."

Mộ Khanh Trần hài lòng một tay ôm lấy cánh tay Mặc Triều Bạch.

"Ta cảm thấy đó là tô mì ngon nhất trên đời!"

Mặc Triều Bạch gật gù.

"Mì do Khanh Trần nấu dĩ nhiên là ngon nhất rồi!"
Đi một lúc hai người lại đi đến bờ sông năm xưa Mộ Khanh Trần từng thả hoa đăng. Nhưng hôm nay Mộ Khanh Trần chỉ ngồi trong lòng Mặc Triều Bạch trên bậc thang. Tay Mặc Triều Bạch ôm lấy cả người Mộ Khanh Trần, tuyết lại bắt đầu rơi. Giống như cảnh tượng năm đó.

"Ta còn nhớ lúc đó ta đã lần đầu tiên hôn Khanh Trần ở nơi này!"

Nhắc đến ký ức đó bỗng dưng Mộ Khanh Trần lại cảm thấy ngượng ngùng. Giọng bắt đầu lí nhí.

"Hôm đó người không chỉ hôn ta ở đây. . còn có. . um."

Mặc Triều Bạch ngậm lấy đôi môi của Mộ Khanh Trần mà dịu dàng hôn xuống.

"Mọi người sẽ nhìn thấy!"

Tuy Mộ Khanh Trần nói thế nhưng hai tay lại ôm lấy cổ Mộ Khanh Trần. Mà Mặc Triều Bạch sợ Mộ Khanh Trần ngượng ngùng bèn ôm y biến về phía thân cây lúc trước. Khi biết không ai có thể nhìn thấy Mộ Khanh Trần mới an tâm mà dựa toàn thân vào Mặc Triều Bạch. Cổ y nhướng lên cao phối hợp với nụ hôn của Mặc Triều Bạch. Tay Mặc Triều Bạch còn không an phận mà luồn vào áo Mộ Khanh Trần. Hôn đến khi hơi thở cả hai đã dồn dập Mặc Triều Bạch mới rời khỏi môi Mộ Khanh Trần. Giọng y đã bắt đầu trầm lại vì động tình.
"Hôm nay đừng về, chúng ta đến khách trọ. Có được không?"

"Được!"

Mộ Khanh Trần không biết mình đi đến quán trọ bằng cách nào, vì khi cửa phòng trọ đóng lại hai người đã lao vào nhau. Y phục cả hai đã bị cởi ra, bàn tay Mặc Triều Bạch đang dò dẫm không bỏ qua một phân nhỏ nào trên cơ thể Mộ Khanh Trần. Mặc dù đã cùng Mộ Khanh Trần trải qua hai lần cùng nhau, nhưng mỗi lần ở bên cạnh y Mặc Triều Bạch vẫn không thể nào kìm nén được, hoàn toàn mê đắm cơ thể của Mộ Khanh Trần. Trong không khí chỉ còn tiếng thở dồn dập của cả hai.

Một lúc lâu khi hai cơ thể đã rời khỏi nhau, Mặc Triều Bạch nhẹ nhàng xoa lên cơ thể đầy dấu hôn của Mộ Khanh Trần sau đó lại hôn lên bờ môi mọng nước của y. Nụ hôn không hề hạ nhiệt mà nó càng ngày càng giữ dội. Cứ như thế họ không thể rời khỏi nhau, Mộ Khanh Trần hòa theo Mặc Triều Bạch, hưởng ứng y cho đến khi cả người mệt lả.
Lúc đó trời đã gần sáng.

Mặc Triều Bạch sau khi đã "ăn" no nê mới hài lòng buông Mộ Khanh Trần ra, gọi một thùng nước ấm giúp Mộ Khanh Trần tắm rửa thay y phục. Sau đó mới ôm Mộ Khanh Trần nhét vào trong chăn. Mộ Khanh Trần vẫn chưa thấy buồn ngủ, chỉ là cảm giác cả người quá mệt mỏi mà thôi. Y nằm trong lòng Mặc Triều Bạch hỏi khẽ.

"Đã điều tra được gì chưa?"

Mặc Triều Bạch hôn lên vầng trán trơn bóng của Mộ Khanh Trần.

"Ngủ một giấc mai ta sẽ nói cho ngươi biết. Được không?"

Dù mắt bắt đầu nhíu lại nhưng Mộ Khanh Trần vẫn cố chống đỡ nói với Mặc Triều Bạch.

"Nên về thôi, chúng ta ngủ ở đây sẽ bị Lục Lang nghi ngờ!"

"Hắn bây giờ đã hết giá trị lợi dụng, ta không quan tâm hắn nghi ngờ cái gì!"

Mộ Khanh Trần véo má Mặc Triều Bạch mà cười.

"Thật là qua cầu rút ván mà!"
Mặc Triều Bạch kéo Mộ Khanh Trần vào sát mình theo chút nữa. Sau đó cúi đầu nhìn người trong lòng đang rúc mặt vào ngực mình.

"Không mệt sao, nếu còn không chịu ngủ vậy chúng ta tiếp tục."

Mặc Triều Bạch nói xong còn giả bộ kéo áo Mộ Khanh Trần.

"Ta muốn ngủ!"

Vừa nói Mộ Khanh Trần vừa nhắm mắt lại nhưng miệng vẫn còn cười ngọt ngào.

"Ngay từ đầu ngoan như vậy có phải tốt hơn không?"

Mặc Triều Bạch kéo chăn cao đến cằm Mộ Khanh Trần, sau đó cúi đầu hôn lên hai má của y.

"Ngủ ngon!"

Đọc truyện chữ Full