DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Ta Yêu Là Chiến Thần
Chương 57

Mộ Khanh Trần cứ ngồi trông đến khi Mặc Triều Bạch chìm sâu vào giấc ngủ mới chịu xuống bếp nấu cháo. Lục Thủy cũng vừa trở về, theo Mộ Khanh Trần xuống nhà bếp báo cáo tình hình.

"Trường Môn Tông đang dẫn người lùng sục khắp nơi trong thành."

Mộ Khanh Trần vừa hỏi vừa nhóm lửa.

"Chúng ta ở đây có an toàn không?"

Lục Thủy vội vỗ ngực cam đoan.

"Yên tâm, dù sao ta cũng là thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang. Cha ta với lão chưởng môn Trang Liễu Niên này có quan hệ không tệ. Lão sẽ không nghi ngờ mà lục soát nơi này đâu!"

Để nồi cháo trên bếp Mộ Khanh Trần vừa băm thịt vừa suy nghĩ. Phải gấp rút giải quyết cho xong chuyện Trường Môn Tông để Mặc Triều Bạch yên lòng mà đến Đông Hải. Không thể chờ trải qua hai tháng. Lúc chiều trông thấy trận chiến đó Mộ Khanh Trần đã biết thần lực Mặc Triều Bạch không còn được bao nhiêu.


Lục Thủy biết Mộ Khanh Trần đang lo lắng, nên cũng không đùa giỡn với y như mọi khi mà yên lặng ngồi một bên giúp y canh lửa. Cháo chín Mộ Khanh Trần múc ra một bát.

"Ta nấu rất nhiều ngươi múc ra mà ăn cho nóng!"

Dặn Lục Thủy xong rồi lại gấp rút mang bát cháo đến phòng cho Mặc Triều Bạch. Để bát cháo xuống bàn.

Mộ Khanh Trần đi đến giường đã trông thấy khuôn mặt không một chút huyết sắc của Mặc Triều Bạch. Máu trên mặt Mộ Khanh Trần lập tức rút đi mặt y, màu sắc trên mặt y lúc này cũng chẳng khác Mặc Triều Bạch là mấy. Mộ Khanh Trần run rẩy dùng tay để vào mạch đập trên cổ Mặc Triều Bạch.

Không có!

Bây giờ đến cả người y đều run rẩy như chiếc lá sau mưa.

Mộ Khanh Trần kéo mền đang đắp kín trên người Mặc Triều Bạch ra, sau đó áp tai vào ngực Mặc Triều Bạch để xác định một lần nữa. Mơ màng mở mắt ra đã trông thấy Mộ Khanh Trần đang úp mặt trên ngực mình một lúc lâu mà không nói gì. Quá lạ lùng y bèn kéo Mộ Khanh Trần ngồi dậy, đã thấy đôi mắt ngập nước của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch giật mình ôm Mộ Khanh Trần vào trong ngực mình.


"Làm sao vậy?"

Nghe lại giọng nói của Mặc Triều Bạch, Mộ Khanh Trần nín thở dùng tay xoa nhẹ lên khuôn mặt Mặc Triều Bạch. Đến khi xác định y hoàn toàn không sao mới gục vào ngực Mặc Triều Bạch mà òa khóc. Tuy mới đầu còn chưa hiểu thế nào, nhưng nhìn biểu hiện của Mộ Khanh Trần cũng biết mình đã dọa y sợ.

Mặc Triều Bạch không biết nói gì chỉ ôm chặt Mộ Khanh Trần vào trong ngực. Mộ Khanh Trần vừa khóc vừa lẩm bẩm một mình.

"Ta còn tưởng người đã.."

Lại tiếp tục khóc.

Đợi cho Mộ Khanh Trần khóc một trận thật lâu, Mặc Triều Bạch mới kéo khuôn mặt Mộ Khanh Trần ngước lên nhìn mình.

"Ta không sao!"

"Lúc nãy người còn không có nhịp tim!"

Chỉ nói được đến đó Mộ Khanh Trần lại tiếp tục òa khóc.

Mặc Triều Bạch chỉ còn biết thở dài, để cho Mộ Khanh Trần trong ngực mình thỏa thích khóc. Khi Mộ Khanh Trần ngừng khóc thì mắt y đã sưng thành một cục to tướng. Mặc Triều Bạch xót xa mà hôn lên đôi mắt của Mộ Khanh Trần.


"Chỉ là hai kẻ không ra gì làm sao có thể làm hại được ta."

"Ta biết!"

Nói thì thế nhưng thâm tâm Mộ Khanh Trần vẫn cứ lo sợ không thôi. Không an lòng mà ôm chặt Mặc Triều Bạch một chặp nữa. Đến khi Mộ Khanh Trần nhớ ra chén cháo thì cháo đã nguội lạnh từ lâu.

"Ta mang xuống hâm nóng lại!"

"Chúng ta cùng đi!"

Bây giờ Mộ Khanh Trần chỉ yên tâm nhất khi Mặc Triều Bạch theo sát bên mình. Không thể lơ là một phút giây nào. Lục Thủy đã ăn cháo xong nhưng vẫn ngồi ngẩn người trong bếp. Thấy hai người đi vào lập tức hỏi han.

"Ngươi khỏe chưa?"

Mặc Triều Bạch cười cười ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lục Thủy.

"Ta có bị gì đâu!"

Lục Thủy nhướng cằm nhìn về phía Mộ Khanh Trần đang lui hui hâm lại cháo.

"Vậy sao Mộ Khanh Trần lại khóc cho đôi mắt thành ra thế kia?"

Mộ Khanh Trần khóc xong cả khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng cộng với đôi mắt sưng vù như thế, hiệu quả hù dọa Lục Thủy hoàn toàn không có.
"Liên quan gì đến ngươi."

Lục Thủy chẳng hề sợ mà còn nói thêm vào.

"Ta phát hiện từ lúc ngươi gặp Mặc Triều Bạch, ngươi khóc hơi bị nhiều!"

Mộ Khanh Trần bưng bát cháo đến để trước mặt Mặc Triều Bạch, sau đó kéo ghế ngồi sát bên.

"Ta thích thế, ngươi quản được ta?"

Mặc Triều Bạch múc một muỗng cháo thổi nguội đưa đến môi Mộ Khanh Trần.

"Há miệng!"

Mộ Khanh Trần đẩy cái muỗng về phía Mặc Triều Bạch.

"Người ăn trước chốc nữa ta sẽ ăn sau."

Mặc Triều Bạch vẫn kéo tay Mộ Khanh Trần ra tiếp tục đưa muỗng cháo đến.

"Ngoan!"

Mộ Khanh Trần cũng không nói nữa mà há miệng để Mặc Triều Bạch đút cháo cho mình. Lục Thủy ngứa mắt rót cho mình một ly nước ực một cái uống sạch sẽ.

"Ta nói này! Các ngươi có cần phải lộ liễu như thế không? Cháo vẫn còn rất nhiều trong nồi ấy. Không cần phải nhường nhịn nhau thế đâu."
Mặc Triều Bạch không thèm chấp Lục Thủy mà ăn một muỗng cháo. Vừa nuốt cháo Mộ Khanh Trần vừa nói.

"Thế nào? Chịu không nổi?"

"Uh. Ta chịu không nổi đó! Làm sao?"

Mộ Khanh Trần há miệng ăn tiếp một muỗng cháo nữa. Sau đó cười mỉm nhìn Lục Thủy đang ngứa răng ngồi ở đối diện.

"Không chịu nổi thì đi tìm người mà yêu đi. Ở đó mà ghen tức với ta làm gì?"

Lục Thủy giương cờ trắng chạy ra khỏi phòng bếp. Còn lại hai người ta một miếng, ngươi một miếng đến khi ăn sạch chén cháo. Mộ Khanh Trần đem chén đi rửa đã thấy Mặc Triều Bạch ôm mình từ phía sau.

"Ta cùng ngươi rửa!"

Vậy là lại tiếp tục tình chàng ý thiếp mà rửa chén hơi lâu. Liếc vào hai người đang đứng thành một đoàn chỉ để rửa một cái chén, Lục Thủy cảm giác mắt mình sắp bị mù rồi. Tại sao một kẻ cô đơn muôn đời như hắn lại phải chứng kiến cảnh ân ân ái ái của Mộ Khanh Trần.
Rửa chén xong xuôi Mặc Triều Bạch mất một lúc lâu mới dỗ được Mộ Khanh Trần đi vào giấc ngủ. Có lẽ do khóc quá nhiều nên Mộ Khanh Trần ngủ không sâu. Thỉnh thoảng chân mày còn nhíu lại. Mặc Triều Bạch đau lòng nhìn đôi mắt sưng đỏ của Mộ Khanh Trần. Chốc chốc lại hôn lên đôi mắt Mộ Khanh Trần một cái. Cứ nằm nhìn Mộ Khanh Trần như thế đến khi trời sáng. Thương thế của Mặc Triều Bạch cũng đã trở nên tốt hơn, ngực không còn đau âm ỉ như trước nữa. Sắc trời đã ngả trưa Mặc Triều Bạch lúc này mới gọi Mộ Khanh Trần dậy. Mộ Khanh Trần cảm giác trên môi ướŧ áŧ mà mở mắt.

"Ngủ ngon không?"

Mặc Triều Bạch lại tiếp tục hôn một cái lên môi Mộ Khanh Trần.

Còn gì hạnh phúc bằng mở mắt ra đã thấy người thương bên cạnh.

"Ngon!"

Mộ Khanh Trần dang tay ôm lấy Mặc Triều Bạch rồi đáp lễ y bằng một nụ hôn siêu ngọt ngào. Mặc Triều Bạch cảm khái khi môi Mộ Khanh Trần rời khỏi môi mình.
"Sáng nào cũng được như thế này thì tốt quá!"

Mộ Khanh Trần lại chụt một cái lên má Mặc Triều Bạch.

"Vậy ngày nào ta cũng sẽ đối với người như thế"

"Được."

Hai người cứ ngồi như thế nhìn nhau cười một lúc.

Tối hôm nay chính là ngày thứ ba.

Mộ Khanh Trần khăng khăng yêu cầu Mặc Triều Bạch hóa giải Thuật Huyễn Hình trên người của mình.

Bởi lẽ thần lực trên người Mặc Triều Bạch không còn bao nhiêu, Mộ Khanh Trần không muốn Mặc Triều Bạch phân tán thần lực để làm những chuyện nhỏ nhặt này nữa. Vì vậy sau một canh giờ chờ đợi, Mộ Khanh Trần đã dịch dung thành một thanh niên bình thường. Với gương mặt này rất dễ dàng lẫn vào đám đông mà không bị phát hiện. Còn Mặc Triều Bạch lại phải để bướm tím Tử La triệu hồi Trầm Du từ Đông Hải. Y tạo cho Mặc Triều Bạch một khuôn mặt như đúc với Mộ Khanh Trần.
"Có chắc chắn không?"

Nghe Mặc Triều Bạch hỏi mình như thế Trầm Du cảm thấy thật tức giận.

"Ngoài ngươi ra trên thế gian này chẳng ai có thể nhìn ra được cái mặt này là đồ giả."

Mặc Triều Bạch tất nhiên rất tin tưởng Trầm Du. Chỉ là muốn hỏi như thế để Trầm Du xác định lại một lần nhằm khiến cho Mộ Khanh Trần hoàn toàn yên tâm.

"Có cần ta ở lại hỗ trợ không?"

Trong lòng Mộ Khanh Trần rất mong sư thúc Trầm Du ở lại. Dù với năng lực hiện tại của ba người cộng lại không thấp nhưng biết đâu được. Vạn nhất thì sao?

Sao không hiểu ý tứ của Mộ Khanh Trần, nhưng Mặc Triều Bạch vẫn từ chối nhiệt tình của Trầm Du.

"Mấy việc nhỏ như thế này cần gì phải phiền đến một đại nhân vật như ngươi."

Trầm Du cũng biết tính tình Mặc Triều Bạch. Nên cũng không hỏi thêm nhanh chóng thu dọn vật dụng ra về. Trước khi đi còn nghe Mặc Triều Bạch ân cần dặn dò.
"Ta nghe nói Thiên Quân chuẩn bị phái vài người đến thăm dò Dạ Tịch. Mấy ngày này ngươi không nên lơ là."

Chuyện này Trầm Du cũng biết, cho nên y mới không thể rời khỏi đảo nhỏ quá lâu. Hiện tại Dạ Tịch chỉ là một du hồn mới kết hình, không thể để bất cứ ai thương tổn đến hắn. Đợi Trầm Du đi rồi Mộ Khanh Trần mới kéo ống tay Mặc Triều Bạch mà hỏi.

"Sư thúc và Dạ Tịch ma quân là thế nào? Người có thể kể cho ta nghe không?"

Mặc Triều Bạch mỉm cười.

"Chuyện này rất dài, khi nào rảnh rỗi ta sẽ kể cho Khanh Trần nghe."

Hỏi thì hỏi thế chứ hiện tại Mộ Khanh Trần cũng chẳng có tâm tư mà nghe chuyện của người khác.

"Vậy cũng được!"

Mộ Khanh Trần chăm chú nhìn khuôn mặt Mặc Triều Bạch bây giờ đã trở thành gương mặt của mình. Nhưng đôi mắt lấp lánh ánh sao vẫn không thể nào che đi được. Thấy Mộ Khanh Trần cứ nhìn chăm chăm vào mặt mình như thế, Mặc Triều Bạch khẽ cười định kéo Mộ Khanh Trần vào lòng hôn một lúc. Nhưng Mộ Khanh Trần đã đẩy mặt y ra.
"Ta không chịu nổi khi thấy khuôn mặt của mình lại đi hôn mình như thế!"

Mặc Triều Bạch cốc lên trán Mộ Khanh Trần.

"Như thế mà cũng không chịu nổi."

Nhưng vẫn nghe lời mà bỏ cái tay đang ôm Mộ Khanh Trần ra. 

Đọc truyện chữ Full