DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Ta Yêu Là Chiến Thần
Chương 67

Biết Mộ Khanh Trần vẫn chưa hiểu ra sao. Mặc Triều Bạch bèn kể ra mọi việc. Trước khi trận chiến giữa Mặc Triều Bạch hay còn gọi là chiến thần Bạc Vân và bốn con hung thú viễn cổ diễn ra. Dạ Tịch ma quân vì một số việc đã rút phần ác của mình niêm phong vào vách núi dưới chân đỉnh côn luân. Bướm tím Tử La khi ấy vừa mới tu luyện thành hình người. Một lần mãi chơi vô tình gặp được phần ác của Dạ Tịch dưới chân núi. Lúc này phần ác đã tụ lại thành một hình người hoàn chỉnh. Nó đã dùng lời ngon tiếng ngọt ngày qua ngày dụ dỗ Tử La. Nói rằng mình chính là sơn thần bị yêu quái nhốt tại nơi này, nếu muốn cứu hắn chỉ có sức mạnh của chiến thần.

Vừa vặn chủ nhân của Tử La lại chính là Bạc Vân. Chiến thần mà tam giới không ai không biết.

Ngày hôm đó Tử La bay đến nài nỉ Bạc Vân, nói rằng mình có một người bạn trong lúc tu luyện vì không cẩn thận nên bị phản phệ. Cần một ít thần lực mới có thể giúp người bạn đó biến nguy thành an.


Bạc Vân lúc ấy đang chạy ngược xuôi lo cho Trầm Du và Dạ Tịch nên cũng chẳng tìm hiểu sâu xa. Bỏ một ít thần lực vào cây trâm đã cho Tử La. Chính là cây trâm sau này được đổi tên thành Phệ Hồn Trâm.

Tuy chỉ là một ít thần lực của Bạc Vân. Nhưng y thân là chiến thần, thần lực tích tụ từ thuở hồng hoang đến khi kinh qua không biết bao nhiêu cuộc chiến. Thần lực này đã mạnh đến mức không gì có thể đo lường. Thành công giúp Tử La cứu phần ác này ra khỏi nơi giam cầm.

Vậy mà sau khi thoát ra nó lại đánh cho Tử La ngất xỉu, sau đó đem Phệ Hồn Trâm đi mất. Từ đó về sau không bao giờ nghe tin tức về nó nữa. Tử La cũng chết tâm mà chẳng bao giờ hóa thành hình người trước mặt bất kỳ ai. Mặc Triều Bạch không ngờ phần ác nó lại có thể tồn tại đến bây giờ, lại còn nhập vào cơ thể Triều Âm. Mộ Khanh Trần đã hiểu ra mọi chuyện. Thì ra người ra lệnh gϊếŧ phụ mẫu của mình chính là Triều Âm.


"Ngươi có còn nhớ gia đình họ Mộ ở Giang Nam?"

Trải qua sự việc bất ngờ ,Triều Âm cũng khôi phục trạng thái của mình. Gã cũng không hề tỏ ra yếu thế vì bị thương.

"Ngươi đang nói đến Mộ Triển Hàm!"

Nghe hắn nhắc đến tên phụ thân mình, Mộ Khanh Trần nghiến răng nghiến lợi nhìn gã.

"Đúng vậy!"

"Nếu Khanh Trần muốn biết, ta cũng chẳng ngại gì."

Mẫu thân của Mộ Khanh Trần ngay từ nhỏ đã được Triều Âm thu nhận nuôi dưỡng để làm thánh nữ Sơn Hà Cung. Nói là thánh nữ thực tế gã dựa vào bát tự muốn cùng mẫu thân Mộ Khanh Trần song tu. Nhưng mẫu thân Mộ Khanh Trần lại bỏ đi theo phụ thân y.

Triều Âm tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không thấy. Đến khi tìm được chính là ngày sinh thần của Mộ Khanh Trần cho nên mới xảy ra thảm án phụ mẫu Mộ Khanh Trần bị gϊếŧ hại. Còn Mộ Khanh Trần nếu Bạch Ức Quân không đến kịp thì linh hồn của y cũng đã chui vào trong Phệ Hồn Trâm rồi.


Thì ra toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối đều do chính tay phần ác đã nhập vào Triều Âm gây ra.

Nghe Mặc Triều Bạch nói rõ ra gốc gác của mình như vậy. Triều Âm cũng đã đoán ra được kẻ đang đi cùng Mộ Khanh Trần là ai.

"Thì ra ngươi vậy mà lại chính là chiến thần Bạc Vân!"

Triều Âm liếc về phía thân ảnh cao lớn của Mặc Triều Bạch.

"Ta còn tưởng chiến thần Bạc Vân đã chết cùng với thân xác phàm nhân Bạch Ức Quân, trong trận chiến với hung thú Hỗn Độn rồi ấy chứ."

Mặc Triều Bạch cười cười.

"Ngươi còn chưa chết, ta làm sao mà đi trước được!"

Triều Âm vẫn hoàn toàn không sợ khi biết Mặc Triều Bạch chính là chiến thần Bạc Vân.

"Với thần lực ít ỏi hiện tại của ngươi, ngươi nghĩ có thể làm gì được ta."

Mặc Triều Bạch cười gằn.

"Vậy phải xem mấy vạn năm chui rúc dưới trần gian này, ngươi có thể mạnh được bao nhiêu."
Dứt lời hai bên lại tiếp tục lao vào nhau. Mộ Khanh Trần lúc này cũng không đứng ngoài cuộc nữa. Thù gϊếŧ phụ mẫu y nhất định phải đòi lại. Nhưng chưa kịp hợp sức với Mặc Triều Bạch. Lục Ly đã xuất hiện đúng lúc cũng xông vào trận đánh. Mặc Triều Bạch cố tình dụ Triều Âm đuổi theo mình nhằm tách Mộ Khanh Trần ra, tránh cho Mộ Khanh Trần trúng độc. Mặc Triều Bạch tin tưởng với khả năng hiện tại của Mộ Khanh Trần hoàn toàn có thể đánh ngang hàng với Lục Ly. Chiến trường được Mặc Triều Bạch thành công dời ra xa nhau. Bên này Mặc Triều Bạch và Triều Âm đánh đến thiên hôn địa ám.

Bên Mộ Khanh Trần cũng đang dốc sức để bỏ lại Lục Ly nhằm tiến về phía Mặc Triều Bạch. Nhưng lão già Lục Ly rất nham hiểm, dễ gì có thể thể thoát được. Hai bên cứ giằng co như thế. Mộ Khanh Trần cũng không dám dùng sát chiêu với Lục Ly. Dù gì lão cũng là phụ thân của Lục Thủy. Y không muốn Lục Thủy trải qua hoàn cảnh không người thân giống như mình. Nhường nhịn lão một lúc Mộ Khanh Trần đã bị trúng một chưởng lùi về phía sau. Thừa thắng xông lên Lục Ly còn muốn chém chết Mộ Khanh Trần, nhưng lúc này một bóng áo đỏ bay đến. Ngăn chặn sát chiêu của Lục Ly.
Dù không có Lục Thủy xuất hiện Mộ Khanh Trần vẫn có thể đỡ được chiêu này. Bây giờ lại là hai người hợp lực đánh với Lục Ly. Mộ Khanh Trần ruột gan nóng như lửa đốt tìm đường thoát khỏi Lục Ly để chạy qua chiến trường bên phía Mặc Triều Bạch.

Về phía Mặc Triều Bạch đã bắt đầu phân rõ thắng thua. Triều Âm bị đánh cho té lăn ra đất. Cả người bị roi bạc đánh cho đầy rẫy vết thương nông sâu đều có. Từ trong miệng vết thương từng làn khói đen bay tủa ra khắp nơi. Cây cỏ bị khói đen bám vào đều sẽ bị thối rửa ngay lập tức. Mặc Triều Bạch tung roi lên cao triệu ra những tia sét đánh cho cơ thể Triều Âm gần như vỡ nát. Tia sét cuối cùng vừa giáng xuống chẻ đôi cơ thể Triều Âm ra làm hai. Từng luồn khí đen cuồn cuộn thoát khỏi cơ thể Triều Âm.

"Ầm!"
Cả cơ thể Triều Âm đã hoàn toàn bị vỡ nát. Xương thịt chạm vào làn khói đã nghe tiếng "xèo xèo" rồi lập tức biến thành những tàn tro bay tứ tung trong không trung. Tiếng động quá lớn làm cho mặt đất xung quanh nứt ra từng đường rãnh lớn. Chạy dài đến tận chiến trường phía Mộ Khanh Trần. Mộ Khanh Trần vung nhuyễn kiếm về phía Lục Ly, rồi thừa lúc lão đang chống đỡ mà chạy về phía Mặc Triều Bạch.

Lục Ly mặc kệ con trai vẫn đang ra sức đánh về phía mình, nhanh nhẹn đuổi theo Mộ Khanh Trần.

Nhưng Mộ Khanh Trần không thể tiếp cận được Mặc Triều Bạch, bởi vì ngay khi cơ thể Triều Âm vỡ ra Mặc Triều Bạch đã lập tức giăng một kết giới chặn lại, nhằm tránh cho khí độc phân tán khắp nơi.

Khói đen cuộn lại kết thành hình một thanh niên có dáng dấp gần giống Dạ Tịch ma quân đang ở Đông Hải. Bởi vì nó chính là phần ác của Dạ Tịch nên dù đã bị vứt đi nhưng sức mạnh của nó vẫn có thể dời non lấp biển. Mặc Triều Bạch khẽ nhíu mắt nhìn phần ác đang lơ lững giữa không trung.
"Vậy mà còn có thể hóa hình!"

Phần ác cao ngạo cười ha ha không xem Mặc Triều Bạch là gì.

"Nếu là lúc trước ta còn sợ ngươi, nhưng hiện tại ngươi chẳng còn là chiến thần mạnh mẽ mà chư thần khiếp sợ nữa. Lần này ta sẽ thay mặt toàn bộ yêu ma quỷ quái trên thế gian này gϊếŧ ngươi để trừ hậu họa."

Dứt lời phần ác phi nhanh như một mũi tên đánh về phía Mặc Triều Bạch.

Chiếc roi trong tay Mặc Triều Bạch vung lên đỡ.

"Xẹt xẹt!"

Một lát sau thần lực của Mặc Triều Bạch đã dần dần cạn kiệt. Roi bạc mất đi thần lực ánh sáng từ từ ảm đạm.

Mắt thấy nó sắp biến về nguyên dạng Mặc Triều Bạch cắn ngón tay nhỏ lên đó một ít máu. Trên thân nó lập tức xuất hiện những bông hoa tím mọc ra với tốc độ cực nhanh kèm theo sấm sét. Sấm sét lần này không chỉ là loại sấm thông thường, mà ẩn trong đó còn có sắc đỏ. Từng đợt sấm đánh xuống bao lấy phần ác bên trong.
"Ầm ầm ầm!"

Dân chúng trong thành đang vui vẻ ngắm trăng đã bị ánh sáng chói lòa, cùng với tiếng vang vọng đi tai nhức óc làm cho hoảng sợ. Bên ngoài kết giới Mộ Khanh Trần và phụ tử Lục Ly đã ngừng đánh mà tập trung nhìn vào trong. Mặc Triều Bạch dùng chút pháp lực còn sót lại duy trì về phía trận sấm đánh liên tục vào phần ác một lúc lâu.

Đến khi sấm sét dần dần tản đi phần ác cũng bị đánh cho mặt mũi biếng dạng. Cả cơ thể nó nằm im lặng trên nền đất. Khí đen cũng thu lại. Mặc Triều Bạch chẳng khá gì hơn. Duy trì đến bây giờ thần lực đã không còn chút gì. Y cũng nửa ngồi nửa quỳ chống một tay trên mặt đất.

Kết giới vì không được duy trì thần lực mà vỡ ta. Mộ Khanh Trần lập tức nhào đến ôm lấy, dùng ống tay áo lau máu nơi khóe miệng Mặc Triều Bạch. Nhưng lau xong mới phát hiện cơ bản không phải là máu, mà là một chất óng ánh màu vàng. Cơ thể hiện tại của Mặc Triều Bạch chính là thần thể. Nhưng thần thể này muốn bất tử bất diệt còn phải có thần lực duy trì. Bây giờ thần lực của Mặc Triều Bạch đã cạn sạch, nên những vết thương trên cơ thể y đã không thể tự lành mà đang có nguy cơ bị thất thoát.
Phần ác của Dạ Tịch cũng chính là một phần ma lực. Cho nên dù người bình thường không thể làm thần thể Mặc Triều Bạch bị mảy may tổn hại. Nhưng phần ác này lại có thể.

Ma quân Dạ Tịch mạnh mẽ đến thế nào, không ai là không biết.

Lục Ly đi đến gần thân thể phần ác đang nằm trên đất. Nhưng giống như đang chờ điều đó, khi khoảng cách Lục Ly vừa đến gần. Phần ác đã tóm lấy cổ Lục Ly sau đó nó đứng dậy giơ Lục Ly trên trước mặt mình.

"Nuôi ngươi bao nhiêu lâu, cũng đã đến lúc dùng rồi!"

Vừa nói linh lực trong cơ thể Lục Ly đã cuồn cuộn tiến ra ngoài dung nhập vào cơ thể phần ác.

"A. . a!"

Tiếng la hét đau đớn của Lục Ly. Lục Thủy trông thấy phụ thân bị bắt lấy đã lập tức nhào tới vung thế kiếm chém mạnh vào gã. Mộ Khanh Trần cũng biết nếu để gã hoàn tất thu lấy linh lực của Lục Ly, vậy thì công sức của Mặc Triều Bạch coi như xong. Nên cũng dùng nhuyễn kiếm hội tụ hết tất cả linh lực chém vào đầu của phần ác. Nhưng cả hai chỉ vừa chạm vào đã bị một nguồn lực cực mạnh đẩy ra, khiến cho hai người thổ huyết bay về phía sau.
Mặc Triều Bạch vẫn đang im lặng điều tức đã bay ra hai tay vững vàng đỡ được Mộ Khanh Trần và Lục Thủy. Đợi cho cả hai đứng vững Mặc Triều Bạch mới thả Lục Thủy ra. Nhưng một tay vẫn ôm lấy Mộ Khanh Trần. Tay còn lại xoa lên đầu y.

"Ngoan, ta giúp ngươi đòi lại công đạo cho phụ mẫu!"

Sau đó bỏ lại Mộ Khanh Trần bay về phía phần ác. Mộ Khanh Trần vừa muốn đuổi theo, đã bị sợi roi của Mặc Triều Bạch quấn quanh người từ tên ngực xuống tận gót chân. Khiến y nằm ngang ra đất. Không thể di chuyển nửa bước.

Lúc này Mộ Khanh Trần mới nhận ra ý định của Mặc Triều Bạch. Giống như lúc Trầm Du dùng loại dây như vậy trói mang y đi khỏi Bạch Ức Quân. Dây trói này là chính sợi roi của Mặc Triều Bạch biến ra. Y làm sao có thể thoát được.

"Thả ta ra, Mặc Triều Bạch người muốn làm gì?"
Mộ Khanh Trần vùng vẫy trong tuyệt vọng.

"Đừng mà!"

Lục Thủy hiện tại đang rất lo lắng cho phụ thân, nhưng trông thấy Mộ Khanh Trần đang bị trói bèn dùng kiếm chặt lên vòng dây. Nhằm giải thoát cho Mộ Khanh Trần.

"Keng!"

Lưỡi kiếm bị gãy đôi.

Nói thì chậm xảy ra lại rất nhanh. Lục Ly đã bị hút đi toàn bộ linh lực mà cả đời này tu luyện được.

"Bịch!"

Tiếng cơ thể Lục Ly bị quăng xuống đất.

Mặc Triều Bạch đến gần nắm lấy đầu vai quăng Lục Ly về phía xa cho Lục Thủy tiếp được. Sau đó đứng lơ lửng trên không ngang hàng với phần ác. Phần ác lúc này như một kẻ điên.

"Ha. . ha. . ta bây giờ đã được hồi sinh, mà ngươi chỉ là nỏ mạnh hết đà. Còn đến đây nạp mạng. Được ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Hốc mắt chảy ra từng giọt lệ màu đen. Nó vương bàn tay về phía Mặc Triều Bạch. Nhưng Mặc Triều Bạch đã nhanh hơn nắm lấy cổ trắng nhỡn đan xen những đường khí màu đen của phần ác.
"Phừng!"

Ngọn lửa từ tay Mặc Triều Bạch bùng lên.

"Á!"

"Hỏa liên!"

"Tha cho ta.. ha.. ha.."

Lửa lan nhanh đốt lấy khuôn mặt vặn vẹo của phần ác. Nó ngọ nguậy hòng thoát ra nhưng không thể nào làm được. Bước đường cùng nó dang tay ôm lấy thân thể Mặc Triều Bạch.

"Dù ta có chết cũng mang chiến thần tam giới đi theo! Vậy cũng không lỗ chút nào.. ha.. ha!"

Mặc Triều Bạch cũng không có ý định né tránh.

Thần lực đã mất cơ thể này cũng cạn kiệt sinh lực. Có thể dùng nó để tiêu diệt một kẻ gây hại cho chúng sinh. Mặc Triều Bạch cảm thấy rất đáng. Ngọn lửa bốc cao bắt đầu che lấp cả hai thân thể đang đứng gần nhau giữa không trung. Mộ Khanh Trần hét to.

"Không!"

Lục Thủy ôm Lục Ly đang suy yếu mà mắt vẫn nhìn về phía không trung, hốc mắt đỏ lên.

Mộ Khanh Trần la hét gào khóc trong bất lực.
"Mặc Triều Bạch!"

Đến khi ngọn lửa hoàn toàn liếm sạch thân ảnh giữa trời.

Dây trói tự động cởi bỏ. Mộ Khanh Trần vẫn chẳng ngồi dậy mà nằm đó nước mắt chảy vòng quanh. Miệng lại thều thào.

"Mặc Triều Bạch ta hận người!"

Những mảnh tàn tro màu vàng óng ánh như biết Mộ Khanh Trần đau lòng mà bay đến phủ đầy trên tóc y.

Mắt Mộ Khanh Trần vẫn chằm chằm nhìn vào khoảng không. Sau đó y bật người đứng dậy gào lên.

"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người."

"Không bao giờ!"

Đọc truyện chữ Full