DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Túng Túng
Chương 125

Ánh nến bùng lên trong phòng, thanh niên trên giường rụt vào trong chăn, che gần hết khuôn mặt trắng nõn mềm mại, chỉ để lộ phần trán, lông mi dày rậm chạm vào mép chăn. Người hầu bên người đưa canh gừng tới, Lý quản gia không để người ta làm mà tự mình đưa vào, nhìn chủ nhân.

“Tướng quân, để Cung Thất uống chút canh nóng đi.”

Cố Lê vẫn ngồi ở đầu giường, không hề có ý định rời đi. Hắn giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, ngón tay thon dài mạnh mẽ, dưới đôi mày kiếm, con mắt đen nhánh nhìn lên, khẽ liếc qua quản gia.

Lý quản gia vô thức hạ giọng xuống, biết Tướng quân sợ mình quấy rầy tới giấc ngủ của Cung Thất, bèn nhẹ nhàng đặt chén xuống bàn.

Ông do dự nói: “Tướng quân, không nói đến chuyệnkhác, nhưng dù sao cũng phải cho cậu ấy uống một chút, kẻo thật sự cảm lạnh.”

Một tay khác của Tướng quân vẫn đặt trên góc chăn, cũng không biết rốt cuộc có nghe lọt tai câu kia không. Hắn trầm mặc một lát, chợt vươn tay bưng lấy chén canh, cầm chắc trong tay.

Lý quản gia hơi giật mình, sau đó hiểu rõ trong lòng bèn che giấu âm thanh, cẩn thận ra ngoài đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Lê đỡ người ngồi dậy cho cậu dựa lưng vào gối mềm.

Thìa đặt bên khóe môi, ám vệ vô thức há miệng ra một chút, nhưng vẫn ngủ say không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Cái thìa của Cố Lê đút vào mấy lần mà vẫn không đưa được vào miệng cậu.

Cuối cùng hắn đặt thìa vào tay mình, gọi, “Cung Thất.”

Tiểu ám vệ không có phản ứng gì, ngược lại xoay người sang mơ màng nắm góc áo hắn trong tay. Cố Lê không đứng dậy, mặc cậu nắm áo, trầm giọng gọi một tiếng, “Cung Thất.”

Người trên giường động đậy, nắm chặt góc áo hắn hơn. Mũi cậu khẽ nhúc nhích cứ như ngửi thấy mùi hương gì đó, cọ xát vào nam nhân kia.

Bàn tay Cố Lê khựng lại, đặt chén lên bàn một lần nữa.

Hắn cúi đầu nhìn một bên mặt của người trong ngực. Nửa bên mặt bị ánh nến hắt lên, còn một bên khuất trong bóng tối, bờ môi vẫn tái nhợt.

Cố Lê nhìn một lát, sau đó giơ tay ấn lên bờ môi hơi hé mở của người này. Xuyên qua khe hở nhỏ đó, hắn nhìn thấy một chút răng trắng bên trong, và cả đầu lưỡi nằm ngoan ngoãn.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, càng giống một sự xác minh hơn là quyến rũ.

Một lát sau, Tướng quân chậm rãi giơ tay lên ấn ngực mình.

… Không thể sai được.

Trong tim hắn có thứ gì đó đang lấp đầy.

Cuối cùng chén canh gừng trên bàn nguội lạnh, Tướng quân cũng không nghỉ ngơi, mặc cho người trên người nắm chặt áo mình, hắn ngồi bên giường chờ tới bình minh. Đợi đến sáng quản gia tới gõ cửa, nhìn Tướng quân vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, chẳng biết nên thở phào hay buồn bực. Ông vội vào thăm Cung Thất, nhóc ngốc này còn ngủ trên giường, không biết sao trong tay lại nắm chặt một đoạn tay áo.

Lý quản gia nhìn cái nhận ra ngay đó là áo của chủ nhân nhà mình, lúc nhìn lại Tướng quân, không khỏi liếc tay áo của đối phương. Vết cắt trên tay áo rất gọn gàng, là Cố Lê cầm kiếm cắt đứt.

Bỗng nhiên trong đầu ông xuất hiện bốn chữ, đồng tính đoạn tụ…

Ông nói: “Tướng quân, y phục của ngài…”

Tướng quân đã cởi áo ngoài xuống, tự tìm một bộ mặc vào. Hắn thản nhiên nói: “Em ấy không buông tay, thì cho em ấy thôi.”

Trong chốc lát quản gia lại im lặng không nói gì, chỉ đi theo sau lưng người kia, trong đầu suy nghĩ đủ chuyện. Vừa nghĩ đến Cung Thất vừa nghĩ đến chủ nhân nhà mình, trong lòng còn nôn nóng hơn nhân vật chính.

Thấy Tướng quân sắp đến dưới hiên, chuẩn bị ra ngoài, rốt cuộc Lý quản gia không kìm nổi tấm lòng trung thành, gọi: “Tướng quân?”

Một tay Cố Lê cầm chuôi kiếm, ngoảnh đầu nhìn ông. Lý quản gia bốn mươi lăm tuổi đỏ bừng mặt già, ấp úng hồi lâu mới nói: “Lát nữa tôi sẽ để mấy đứa Tiểu Nhị Tử ra ngoài mua ít sách cho Tướng quân.”

Lông mày Tướng quân hơi chau lại, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu này. Nhưng sáng nay hắn có việc, xe ngựa đã chờ trước cổng, hắn không nói nữa mà nhảy lên ngựa.

Lý quản gia chắp tay sau lưng, một mình đứng phía sau lo nghĩ.

Vừa rồi ông thấy, cùng ở một phòng nhưng quần áo trên người Cung Thất vẫn ngay ngắn, dây lưng còn không hề cởi ra. Làm gì có người bình thường chung chăn chung gối với người trong lòng mà còn nhẫn nhịn lâu như vậy, sau khi Lý quản gia nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể quy nguyên nhân là hắn ‘không thể’.

Ai bảo Tướng quân còn chưa từng học chứ?

Sau lễ đội mũ, vốn dĩ trưởng bối nên dạy hắn về chuyện phòng the, nhưng ngặt nỗi Cố Lê không tìm được trưởng bối nào có thể dạy mình, lúc đó tình hình chiến sự căng thẳng, lễ đội mũ cũng làm qua loa rồi thôi, đâu có thời gian làm mấy thủ tục cũ này.

Huống chi Cung Thất cũng không phải nữ tử mà là nam nhân, Cố Lê không gần sắc đẹp, cho đến nay vẫn chưa chạm vào ai. Nếu biết chuyện này, đó mới là chuyện hi hữu.

Lý quản gia nhất thời không biết cái nào xấu hổ hơn, là cùng lăn giường với ám vệ, hay là nằm chung một cái giường mà vẫn không có gì…

Ông do dự hồi lâu, cuối cùng vẫy tay gọi một tâm phúc lại, nhỏ giọng dặn dò bên tai cậu ta một lát. Khuôn mặt người hầu dần hiện lên ráng đỏ, ngạc nhiên khó hiểu nhìn quản gia, “Lý thúc…”

Quản gia chắp tay sau lưng nhìn lên trời, vẻ mặt đau đớn khôn xiết.

Rốt cuộc ông phải lo lắng đến mức nào đây?

Người hầu bên trong kêu lên: “Quản gia, Cung Thất tỉnh rồi!”

Chút đa sầu đa cảm cuối cùng của Lý quản gia tan biến sạch, vội vàng đi vào phòng trong. Ông phải nắm chắc thời gian, trước lúc Tướng quân trở về phải thuyết phục được Cung Thất.

Đỗ Vân Đình đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là vẫn không ngồi dậy mà chui trong chăn lăn lộn. Cậu ngửi hương vị của Cố tiên sinh tràn đầy trong phòng, vươn vai duỗi tay, rốt cuộc ưỡn lưng một cái.

Cậu còn chưa ngồi dậy đã thấy Lý quản gia bước vào, vô cùng hiền từ ngồi bên giường.

“Cung Thất này…”

Đỗ Vân Đình: “???”

Điệu bộ này, sao nhìn cứ sai sai nhờ?

Lý quản gia dùng giọng từng trải nói một thôi một hồi với cậu, trước tiên là hỏi thăm người nhà cậu, sau đó hỏi tuổi thơ của cậu ra sao, chơi bài tình cảm dịu dàng. Nhưng Đỗ  Vân Đình lại là người giả mạo, nguyên chủ là kẻ nằm vùng được gài vào phủ Tướng quân, bị ông hỏi mà mồ hôi lạnh vã ra tía lia, vừa trả lời vừa hỏi 7777: [Ổng biết rồi hả?]

7777 nhìn vẻ mặt quản gia có vẻ không giống lắm.

[Không phải đâu.]

Nếu biết là nằm vùng thì lại chẳng nhanh chóng đuổi đi ấy chứ, ai lại ngồi đây ôn tồn nói chuyện?

Tâm trí Đỗ Túng Túng suy nghĩ theo hướng này, sau đó nhíu mày: [Ông ấy muốn biết người đứng sau từ chỗ tôi?]

Vô ích thôi, cậu muốn vứt bỏ tra công mãi mãi quy phục Cố tiên sinh mà! Sao có thể làm chuyện phản lưới nhà* được?

(*Nguyên văn là 乌龙/ô long, trong tiếng Quảng Đông, “ô long” phát âm giống với own goal nên khoảng những năm 1970, phóng viên Hồng Kông đã dịch từ “own goal thành từ “ô long”, sau này được dùng với ý ám chỉ hành vi phản bội đồng đội, phản bội team.)

Quản gia làm công tác mào đầu ổn thỏa rồi, rốt cuộc cũng từ từ đề cập tới chủ đề chính, “Cung Thất này, ngươi thấy Tướng quân…”

Chỉ thấy thanh niên như gặp đại địch, lập tức cắt ngang lời ông vội vàng tẩy trắng bản thân: “Tướng quân đương nhiên là một người văn võ song toàn, cả đời này, Cung Thất ta chỉ có một chủ nhân là Tướng quân.”

Cậu sợ quản gia không tin nên diễn thêm một đoạn: “Từ mấy năm trước tôi đã nghe danh Tướng quân, như sấm bên tai… Đối với vị anh hùng cái thế như Tướng quân, có lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng chẳng từ.”

Những lời chuẩn bị nói nghẹn cứng xuống bụng quản gia, suýt chút nữa tự sặc nước bọt.

Ông buồn bực suy nghĩ, nếu Tướng quân không để cậu lên núi đao xuống biển lửa…

Mà muốn hái hoa cúc dưới rào với cậu thì sao?

Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của Cung Thất, rốt cuộc ông cũng không thể nói thành lời, run rẩy ra ngoài đứng chống tường.

Cung Nhất nhảy xuống khỏi nóc nhà, cau mày nói: “Quản gia?”

Lão quản gia lắc hai cái tay, thở dài một tiếng, nước mắt tuôn đầy mặt.

“Cung Thất là một đứa trẻ số khổ,” ông than thở, “Thật sự xem Tướng quân là chủ nhân của mình.”

Sao ông có thể nhẫn tâm nói với đứa trẻ này, người cậu trung thành không chỉ muốn dùng cậu, mà thậm chí còn muốn dùng cậu trên giường đây?

Chuyện này, chẳng khác nào trắng trợn cưỡng ép phụ nam nhà lành!

Lý quản gia có lương tâm nên không làm được việc này, chờ đến tối nhịn không được lại khuyên Cố Tướng quân.

“Cung Thất xem ngài như chủ nhân, cậu ấy còn nhỏ, đầu óc còn chậm chạp, ngài xem…”

Bàn tay đang cởi áo của Tướng quân dừng lại, bờ môi mỏng mím chặt, hồi lâu không nói gì. Quản gia bất ngờ nhận ra nét đau thương trên khuôn mặt không biểu cảm của hắn, vội vàng bổ sung: “Nhưng chờ ít lâu sau cố gắng sẽ có thể. Tướng quân, hay là trong thời gian này ngài chăm sóc cậu ấy hơn?”

Nói thật, dụ dỗ còn tốt hơn trắng trợn cưỡng ép.

Với Cố Lê, đây đúng là chuyện khó. Vị Tướng quânxưa nay đều được người khác quan tâm chăm sóc, hỏi: “Chăm sóc thế nào?”

Trong lòng quản gia đã có ý tưởng từ trước, vẫn dặn đi dặn lại, “Tuyệt đối ngài đừng vội. Dù sao Cung Thất vẫn còn nhỏ, không biết những chuyện này, có nghĩ cũng chỉ nghĩ đến nữ tử…”

Sắc mặt Tướng quân ảm đạm hơn.

Đúng thế, người bình thường như bọn họ, vốn dĩ trong lòng chỉ yêu thích nữ tử trẻ tuổi hoạt bát. So với những người đó, hắn đúng là một tảng đá, không chỉ lớn tuổi mà còn không hiểu tình thú, cơ thể cứng ngắc, hai tay toàn là máu, tự hắn cũng thấy mình rất xúi quẩy.

Hắn có gì đặc biệt, để một người năng nổ đầy sức sống như tiểu ám vệ mắc kẹt ở đây vì hắn?

Quản gia nói: “Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng*.”

(*Câu này ám chỉ việc ở gần đối tượng nào đó nên được hưởng lợi ích trước.)

Lòng bàn tay ông đổ đầy mồ hôi, lén lút nhét cuốn sách vừa mua hôm nay vào tay chủ nhân. Chủ nhânnhíu mày hỏi: “Thứ gì đây?”

“Ông nội của ta ơi, ngài nói nhỏ một chút,” quản gia vội vàng kéo hắn, “Đây là đồ tốt, ngài chờ đến tối hẵng xem…”

Cố Lê chờ đến tối mới xem thật. Hắn thấy không nhiều nên chỉ giở qua loa vài tờ, cả đêm đó không hề ngủ ngon, trong mơ toàn là cảnh tiểu ám vệ rớt xuống từ nóc nhà, rơi thẳng vào ngực hắn. Chỉ là lần này, hắn không dễ dàng thả người ra như vậy, ngược lại đẩy người lên tường, để cậu cắn góc áo mình kìm nén âm thanh.

Tiểu ám vệ khóc hức hức, trái tim hắn mềm nhũn đi, không thể nào buông tay ra được, suýt chút nữa đã đẩy đối phương vào chân tường.

Bỗng nhiên hắn tỉnh lại, mới nhận ra rằng mình đã có ý nghĩ này ngay từ lần đầu tiên gặp cậu.

Cung Thất…

Cố Lê thầm gọi đi gọi lại cái tên này, không có cảm giác lưu luyến nào. Nhưng khi nghĩ đến đôi mắt trong veo của cậu thanh niên kia, trái tim hắn lại chợt mềm mại, tình cảm dịu dàng lan tràn không thể ngăn được.

Vốn dĩ hắn là một người luôn có chiến lược, nhưng đây là lần đầu thận trọng, sợ bước sai nửa bước như vậy.

Nếu phải chờ, Cố Lê sẽ chờ.

Chỉ cần cuối cùng người này vẫn nằm trong ngực hắn, có là mấy chục năm… Cố Lê vẫn chờ.

Ngày hôm sau, Cung Thất được đề cử từ ám vệ của Tướng quân lên làm thị vệ thiếp thân của Tướng quân.

Từ thiếp thân này vô cùng ảo diệu, cứ như là cậu sẽ một bước không rời với Tướng quân. Về chuyện này, Tướng quân hài lòng, quản gia hài lòng, Túng Túng càng hài lòng, có thể nói là cả nhà cùng vui. Nghe hai chữ “thiếp thân” này, trong lòng Túng Túng càng nắm chắc, thẹn thùng như hoàng hoa đại khuê nữ nhìn Tướng quân một cái.

Quỷ sứ hà.

Lại còn chơi lắm trò như vậy.

Cậu mừng húm nói với 7777: [Cú ngã hai hôm trước của tôi thật sự bội thu rồi.]

Cố tiên sinh đã thông suốt, việc khai khẩn đồng ruộng đã ngay tầm tay rồi, kỹ thuật làm ruộng thế kỷ mới sắp được phát huy mạnh mẽ ở thời cổ đại gòi!

Tất cả mọi người đều rất hài lòng, chỉ riêng quản gia vẫn lo Cung Thất bị ép buộc, còn đặc biệt cho cậu tiền tiêu vặt hàng tháng, liên tục đánh trống từng hồi khiến Đỗ Túng Túng vừa muốn thả dê, vừa hốt hoảng e sợ, chỉ lo đối phương nhận ra điều bất ổn, đuổi cậu đi vì phát hiện cậu là kẻ nằm vùng trong phủ Tướng quân.

Nhắc mới nhớ, từ sau khi xuyên tới đây, Đỗ Vân Đình chỉ nhận được một tin báo từ con trai Tả tướng, lại còn là tin tức được chim bồ câu lặng lẽ vận chuyển lúc không có ai. Bên trong chỉ có một câu của con trai Tả tướng, “Nhanh chóng lấy được lòng tin của Cố Lê, càng sớm càng tốt.”

Sau khi Đỗ Vân Đình xem xong bèn đốt tờ giấy đi, vì tiêu hủy chứng cứ mà còn tiện thể nướng luôn con bồ câu. Bồ câu nhà Tả tướng rất ngon, béo ú nu, Đỗ Vân Đình nhóm lửa, nướng đến khi mỡ reo tí tách, rắc thêm chút muối đặc biệt thơm ngon.

Con trai Tả tướng vẫn chưa biết bồ câu mình nuôi để đưa tin đã thành đồ ăn trong miệng quân cờ, chờ rất lâu cũng không có hồi âm, trong lòng thấy kỳ lạ, không biết xảy ra sai sót ở đâu.

Gã và Cố Lê không chỉ bất đồng quan điểm.

Trên triều, Tả tướng dốc rất nhiều tâm sức, nhưng những thành tựu thật sự đạt được thì chẳng có bao nhiêu, chẳng qua chỉ dựa vào cái miệng khéo nịnh để một bước lên mây, hoàn toàn khác biệt với loại người đỡ tòa tháp ngã lúc nguy cấp như Cố Lê. Ngay cả trẻ con dân thường cũng biết, chúng hát ca dao, “Tướng quân đến thiên hạ thái bình, thừa tướng đến người người đi trốn!”

Đó là nói đến chuyện thuộc hạ của Tả tướng cưỡng đoạt dân nữ, đến nỗi mỗi lần Tả tướng đi xuống phía nam, người dân trong thành đều vội vàng tìm con rể, trên đường vắng vẻ không một bóng người, có ít người thì cũng là chuyện lạ nhân gian. Sau đó Tả tướng nhận ra không ổn, mặc dù không cho phép hành vi này xảy ra lần nữa, nhưng tiếng xấu đã lan xa, đâu thể thu về được nữa.

Thành thật mà nói, ông ta và Cố Lê, một người thì tiếng tăm nát trong bùn, một người thì được nâng lên trời, nâng cao ơi là cao.

Điều này sao khiến người ta bình tĩnh được?

Con trai Tả tướng tên là Lục Quân, gã tham vọng hơn cha nhiều. Bây giờ gã đang là quan văn tứ phẩm, hơn nửa quan viên trong triều đều qua lại thân thiết với gã, muốn lên cao chẳng phải chuyện khó.

Tuy vậy, bên võ tướng do Cố Lê đứng đầu cũng không nhìn gã bằng con mắt khác, thậm chí còn coi gã như con tôm con tép, cái loại đầm lầy chỉ tổ làm loạn triều đình.

Lục Quân muốn lên làm thừa tướng, nhất định phải giẫm lên đám Tướng quân này mới được.

Gã nghe ngóng khắp nơi, rốt cuộc mua chuộc được một người hầu vừa ra phủ Tướng quân, người đó nói gần đây Tướng quân đặc biệt tin tưởng một thị vệthiếp thân. Lục Quân nghe tả tướng mạo của thị vệbiết ngay là người mình phái tới, lập tức thả lỏng hẳn.

Nói vậy, quân cờ này đang làm rất tốt, thật sự lấy được lòng tin của Cố Lê.

Lại nói bên phủ Tướng quân, quản gia cố tình để Cung Thất thân cận với Tướng quân, giao hết công việc cá nhân cho Đỗ Vân Đình.

“Tướng quân không thích người ngoài hầu hạ.”

Cây này khiến Đỗ Túng Túng sướng muốn bung lụa, vui mừng nhướng mày.

Phục vụ riêng, vậy là có không gian cho cậu phát huy rồi! Chỉ nói giúp người rửa mặt, thay quần áo, chà lưng… Cậu mới nghĩ thôi mà chân đã muốn mềm nhũn ra rồi, thậm chí còn có chút cảm giác kia.

Cứ như Cố tiên sinh thật sự là chủ nhân của cậu, cậu là người hầu trung thành mang lòng suy tư về chủ nhân.

Nhập vai nhân vật, đúng là thật tuyệt vời!

Cậu ngượng ngùng nói với 7777: [Thì ra Cố tiên sinh thích kiểu này.]

Nói từ sớm thì cậu hoàn toàn có thể phối hợp mà.

7777:[…]

Dường như nó đã nhìn thấy ký chủ đang cắm đầu chạy điên cuồng trên con đường thả dê.

Quả nhiên, Đỗ Vân Đình bưng nước cũng phải vén một đoạn tay áo lên cao, cố ý lộ ra cổ tay nhỏ bé trắng mịn, lúc vội vàng bưng chậu đồng vào trong, Tướng quân xưa nay trầm ổn cũng nhịn không được phải ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cánh tay cậu.

Đỗ Vân Đình vờ như không biết, cúi người thấm khăn rồi nhỏ giọng nói: “Tướng quân, em lau mặt giúp ngài.”

Đôi mắt Tướng quân đen kịt, không nói gì, Đỗ Vân Đình bèn đặt khăn ướt lên mặt hắn, nhẹ nhàng xoa xoa. Cậu ghé lại gần, mùi hương thoang thoảng càng phả ra rõ ràng hơn, lúc rụt về, ngón tay nhỏ bé lơ đễnh cọ qua vành tai nam nhân, nhẹ nhàng cọ xát.

Lông mày Tướng quân hơi nhíu lại như không nhịn được, ngón tay gõ nhịp trên bàn, rốt cuộc vẫn mạnh mẽ nhịn xuống.

Lúc đọc sách hắn ngẩng đầu lên mấy lần, chợt hỏi: “Dùng loại hương gì?”

Tiểu ám vệ sửng sốt, sau đó lắc đầu.

“Em không bao giờ dùng hương thơm.”

Tướng quân trầm giọng nói: “Toàn là mùi sữa bò.”

Có vẻ rất ngọt, mùi thơm ngọt ngào toát ra từ bên trong. Khiến hắn muốn đặt người lên giường, gặm cắn từ đầu đến chân xem có thể thu được giọt sữa thơm ngọt từ trong da thịt hay không.

Hắn nói xong câu này, dường như tiểu ám vệ còn ngạc nhiên hơn hắn, đặt chậu nước trong tay xuống rồi trầm ngâm một lúc, ngập ngừng duỗi đầu lưỡi ra.

Bút trong tay Tướng quân dừng lại, nhìn đầu lưỡi đỏ thắm của cậu nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay, sau đó nghi ngờ nói: “Không ngọt mà…”

Bút lông làm lem một lượng lớn mực trên giấy, trong mắt Cố Lê như tràn đầy ánh sáng.

7777 che mắt, trong lòng cảm thấy lần này Đỗ Túng Túng chắc chắn bị làm rồi… Khỏi cần nói nhiều, chỉ riêng màu sắc nơi đáy mắt người đàn ông lúc này, chẳng khác gì muốn trực tiếp ăn tươi nuốt sống người trước mặt!

Đỗ Túng Túng cũng nghĩ vậy, trong lòng vừa chờ mong vừa kích động, không biết rốt cuộc trong đầu Cố tiên sinh đang nghĩ gì, sau vài nhịp thở, hắn lại thu hồi công việc làm ăn lớn chuẩn bị đưa lên bàn đàm phán, không hề nhắc tới chuyện hợp tác kinh doanh.

Đỗ Túng Túng: “…”

Cậu nghi ngờ nhìn Cố tiên sinh, lần đầu tiên từ trước đến nay cảm thấy e là nam nhân bất lực rồi.

Vô lý vãi, đã là lúc này mà còn nhịn cái gì nữa?

Không phải đã điều mình tới làm thị vệ thiếp thân sao?… Cớ gì còn chưa ngủ?

Túng Túng ưu sầu nói với 7777: [Tiếp tục không làm nữa, tôi cảm giác mình sắp đóng mạng nhện cmnr.]

Rõ ràng là cơ thể trẻ trung mơn mởn như vậy…

7777 không trả lời, không thể kiểm soát được suy nghĩ xem đóng mạng nhện chỗ nào.

Đỗ Túng Túng nghe vậy nghi hoặc, chợt hỏi: [28, cậu đang nghĩ gì thế?]

Mặt mo của 7777 không nhịn được, bèn lạnh lùng nói: [Đừng nói những câu không trong sáng này. Nói nữa thì vào học lớp giáo dục tư tưởng.]

Túng Túng rất khiếp sợ, nói: [Tôi chỉ nói đầu óc tôi sắp đóng mạng nhện mà, rốt cuộc không hài hòa ở đâu chứ?… Á đù, rốt cuộc cậu nghĩ tới chỗ nào vậy? Sao tư tưởng cậu lại không trong sáng như vậy?]

7777: […]

Túng Túng còn đang cảm thán, [28, cậu vẫn còn là 28 mà tôi biết ư? 28 mà trong lòng chỉ có tình yêu thương và đạo đức?]

7777: […]

Rốt cuộc là ai hại thế này… Bây giờ Đỗ Túng Túng khó khăn lắm mới nói được một từ bình thường, thế mà nó lại không thể suy nghĩ hàm nghĩa một cách bình thường.

Nó không hé nửa câu nào, lần đầu tiên từ trước đến nay chột dạ chạy trối chết. Đỗ Vân Đình gọi nó lần nữa, hồi lâu cũng không nhận được phản hồi của hệ thống nhỏ, quả nhiên kho số liệu đã bị tâm hồn và thể xác ô uế của mình làm cho hôn mê rồi. Đỗ Túng Túng thở dài một tiếng, tay sờ ra sau, yếu ớt cảm thán: “Câu này không sai mà.”

Chỗ đó đó cũng sắp đóng mạng nhện tới nơi rồi, tha thiết hy vọng Cố tiên sinh sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho cậu.

Nhưng cậu vẫn không nghĩ ra, đâu phải Tướng quânkhông có chút cảm giác nào với cậu, rốt cuộc còn do dự điều gì nhỉ?

Do dự điều gì đây?

Đây đúng là vấn đề khó khăn mang tầm thế giới mà Đỗ Vân Đình phải đối mặt. Từ trước đến nay, lần đầu tiên cậu gặp chướng ngại vật trên con đường thả dê, mặc cho cậu cố gắng như thế nào… Lúc chà lưng cho nam nhân thì sờ qua hai viên hồng ngọc, lúc chải đầu cố ý cọ vào vành tai nam nhân, ngay cả việc bay xuống từ nóc nhà, ít nhất cũng rơi vào lòng Cố tiên sinh ba bốn lần… Thế mà lần nào Cố Tướng quâncũng đỡ cậu rất chuẩn, không để cậu bị thương chút nào, nhưng sau đó thì không hề có động tác tiếp theo. Một tiểu mỹ nhân tươi non như Đỗ Túng Túng được hắn đặt lên giường, còn hắn thì đi xem binh thư.

Mỗi lần Đỗ Túng Túng bị bỏ không trên giường, đều hận không thể gõ đầu Tướng quân xem rốt cuộc trong đầu Cố tiên sinh đang nghĩ gì.

Cậu đành phải buông tay thêm chút nữa, nằm duỗi chân trên giường tạo dáng, gọi 7777: [28, nhìn hộ tôi cái.]

7777: [Sao thế, chân cậu rút gân hả?]

Đỗ Vân Đình nói không phải, cậu cố gắng kéo căng mũi chân cho thẳng hơn, [Nhìn tôi thế này không giống một món bánh ngọt à?]

Cái loại khiến người ta muốn ăn ngay ấy.

7777: […]

Sợ không phải là ký chủ điên rồi chứ.

Đỗ Túng Túng còn đang cố gắng giữ vững tạo hình, nói: [Tôi cảm thấy không tệ, nhưng Cố tiên sinh…]

Sao Cố tiên sinh lại không có phản ứng chứ!

Hả?

Cố Hạ Huệ à?

Túng Túng tức giận. Nếu sóng của cậu là sóng thật, thì những thế giới trước chỉ cần khơi lên một chút, nước vừa chảy ra bên ngoài là Cố tiên sinh đã ngầm hiểu rồi, hai người sẽ lao vào nhau vui sướng nghiên cứu nông nghiệp… Nhưng lần này, cậu sắp khơi sóng thành lũ lụt, má nó chứ bây giờ nước sắp tràn thành lũ rồi mà nam nhân vẫn không hiểu ý.

Nói ra thật đáng tiếc, cũng thương cho cậu, mấy hôm nay đưa đủ thứ cho cậu, cái gì cũng cho cậu nghịch, nhưng chai Coca thù lù ra đó thì chưa từng đưa cho cậu xem lần nào.

Đỗ Vân Đình không hề muốn những món bảo vật vàng bạc kia, cậu chỉ thích con đại bàng có một không hai trên đời mà Cố tiên sinh nuôi.

Cậu muốn nhốt con đại bàng lại, biến nó thành của mình.

Cậu còn muốn bay, nhưng bây giờ ngay cả đôi cánh Cố tiên sinh cũng không chịu cho cậu.

Đỗ Vân Đình càng nghĩ càng tủi thân, thấp giọng gọi một tiếng: “Tướng quân…”

Cố Lê nhìn qua, thấy rõ mồn một động tác lúc này của cậu, còn nhìn thấy phần bụng nhỏ trắng nõn lộ ra dưới lớp áo của cậu.

Câu nói của Lý quản gia lại bất ngờ hiện hữu trong đầu hắn.

“Cung Thất vẫn là đứa trẻ, thích được người khác yêu thương, trước tiên Tướng quân cứ coi cậu là trẻ con, từ từ dạy cậu những thứ khác…”

Cố Lê nghĩ về phản ứng của người dân trong thành khi đối mặt với con cháu trong nhà, cứng đờ ngồi xuống giường. Sau đó hắn vươn tay ra, dưới ánh mắt ngập tràn khát khao mong chờ của Túng Túng, nhẹ nhàng xoa cái bụng nhỏ đầy thịt của cậu.

“Ừm,” Tướng quân nói, “Dưa chín rồi.”

_________

Đọc truyện chữ Full