DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 22: Ẩn ý (nhất)

Xưa nay Lam Hi Thần mở miệng khuyên đều khiến người ta có thể nuốt được lửa giận vào trong. Nhiếp Minh Quyết là vậy, Giang Trừng cũng vậy. Hắn hừ một tiếng rõ to, đảo mắt nhìn đi hướng khác.

Nam Cung Nguyên Khang nói "Trước mắt chúng ta phải bắt Cùng Kỳ lại, ta sợ Quỷ tộc mà bắt được nó, e là không có gì tốt đẹp".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Cũng không biết ngoài Cùng Kỳ với Đào Ngột ra, hai con kia có đến Nhân giới hay không nữa?".

Ôn Ninh nói "Một mình Cùng Kỳ thôi ta đã thấy ghê gớm lắm rồi, nếu lại hợp tác với ba con kia nữa thì chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ vô địch sao?".

Lam Hi Thần nghe vậy, lại nghĩ đến nếu như trước đó Ôn Ninh mà thấy qua Đào Ngột, không biết hắn sẽ nói ra câu gì nữa?

Bắc Đường Lạc Vi nói "Cái đó thì chưa hẳn".

Nàng ta cười ý vị, nhưng không giải thích gì thêm.


Giang Trừng nói "Chẳng lẽ trên đời không có thứ gì gϊếŧ được chúng?".

Ngụy Vô Tiện nói "Lam Trạm, nhà các ngươi cả núi sách, có nói qua vấn đề này không?"

Lam Vong Cơ nói "Có".

Ngụy Vô Tiện nói "Là cái gì?".

Lam Vong Cơ nói "Tứ thánh thú".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Đúng vậy! Ngươi biết nhiều đấy! Cũng giống như người có tốt có xấu, linh chủng hồng hoang cũng có thiện có ác. Thế nhưng vẫn chưa đủ".

Lam Hi Thần nói "Cái gì gọi là chưa đủ?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Thánh thú không chỉ có bốn con, và hung thú cũng không chỉ có bốn con".

Giang Trừng nói "Lại còn lòi ra thêm con nào nữa?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ngươi không nghe qua câu: "Hồng hoang thiên địa có thập dị thú, năm dị thánh năm dị hung" sao? Thánh thú và hung thú tuy đều có bốn con nhưng tất cả chỉ là tứ phương thủ vệ, vẫn còn hai con nằm ở trung tâm mỗi bên. Thánh thú lấy Tứ Bất Tượng làm chủ. Hung thú kính Ngân Linh Tử làm vương".


Ôn Ninh trợn mắt "Còn có hai con này? Đây là lần đầu tiên ta nghe qua".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Tất nhiên là lần đầu các ngươi nghe qua rồi, hai con này gần như không xuất hiện. Tứ Bất Tượng sau trở thành vật cưỡi của Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi đươhc ban cho Khương Tử Nha. Ngân Linh Tử tuy làm thủ lĩnh ác thú nhưng không gây chiến, lúc Xi Vưu đánh trận thì bị thu phục làm vật cưỡi, sau khi Xi Vưu diệt thân thì dẫn Yêu tộc đến định cư tại một vùng đất gọi là Địa Linh Giới để tránh sự truy sát từ thuộc hạ của Hiên Viên hoàng đế. Ừm, có thể xem nó là loài trung lập đi. Bởi vì hai con này không trực tiếp tham gia bất kỳ trận chiến nào từ thuở hồng hoang, cho nên chúng không được nhắc đến và bị tách ra, Dị thú hồng hoang vì vậy thánh - hung mỗi bên chỉ còn bốn con. Mà tứ thánh thú theo truyền thuyết thì chúng là do linh khí của buổi sơ khai tụ lại mà thành, đại biểu cho ý chí của trời và đất, mang trọng trách trông coi và bảo vệ thế giới này, tránh để nó bị hủy diệt".


Ngụy Vô Tiện nói "Tứ đại hung thú và tứ đại thánh thú, một bên thì muốn thôn tính, tàn phá trong khi một bên lại một lòng muốn gìn giữ, bảo vệ, khỏi phải nghĩ, bọn chúng tất nhiên sẽ chẳng thể nào hoà hợp được".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ngay từ lúc bắt đầu, tứ đại thánh thú và tứ đại hung thú đã là đối trọng của nhau, luôn muốn tiêu diệt lẫn nhau. Cuộc chiến giữa chính và tà, giữa thiện và ác này đã kéo dài rất nhiều năm, từ sơ khai đến thượng cổ...Cuối cùng, trải qua vô vàn tuế nguyệt, sau không biết bao nhiêu lần ác chiến, rốt cuộc thì tứ đại hung thú mới bị trấn áp, nhưng không ngờ hiện tại bọn chúng lại chui trở ra gây họa".

Lam Hi Thần nói "Nguyên Khang huynh, vậy còn tứ thánh thú kia thì sao?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Không rõ ràng lắm. Cổ thư điển tịch không thấy đề cập, chỉ mơ hồ phỏng đoán là tứ thánh thú sau khi trấn áp xong tứ hung thú thì chúng cũng lặng lẽ ẩn mình trong thiên địa. Từ đó đến nay chưa từng có ai nhìn thấy chúng hiện thân nữa. Hiện tại nếu muốn diệt được tứ hung, phải khiến cho tứ thánh xuất hiện. Nhưng làm thế nào để chúng xuất hiện cũng là một việc nan giải đây".
Giang Trừng nói "Chẳng lẽ không có vật gì trấn áp được mấy con hung thú kia ngoài tứ thánh thú?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Có thì cũng có đó, nhưng tìm ra thứ này e là so với khiến tứ thánh xuất hiện còn khó gấp bội".

Lam Hi Thần nói "Là vật gì?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Hạo Thiên tháp*. Đã nghe bao giờ chưa?".

*Cũng là 1 trong thập đại thần khí viễn cổ.

Ngụy Vô Tiện nói "Đó không phải bảo tháp của Lý Thiên Vương theo truyền thuyết sao? Vậy kêu các ngươi kêu ông ta đi thu bọn chúng là được rồi".

Lam Vong Cơ nói "Tháp đó là Linh Lung, không phải Hạo Thiên".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Phải! Ngươi thật là uyên bác! Có điều Hạo Thiên tháp thất truyền đã lâu, không ai biết nó đang ở nơi nào cho nên năm xưa Cửu Thiên Huyền Nữ đàm tạm phong ấn tứ hung trong Trấn Yêu tháp, bởi vậy mấy con đó mới dễ dàng thoát ra".
Ngụy Vô Tiện nói "Hầy, đồ thượng đẳng sao mà toàn là thất truyền không thế này?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Mà thôi. Ngưng cái vụ này qua một bên, trước mắt lo đối phó với đám quỷ thể của Hãn Thanh Thương tạo ra kìa không lo. Nếu đúng là Hãn Thanh Thương thật sự trộm được Hũ Cửu Lê, hồi sinh Hình Thiên hoặc là chế tạo ra thêm con vật xấu xí nào đó thì còn kinh khủng hơn tứ hung làm loạn đấy".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Lạc Vi, chuyện này bên phía Thần tộc không nói gì sao? Lỗi là do bọn họ gây ra kia mà!".

Bắc Đường Lạc Vi cười khảy "Nói? Tất nhiên là phải nói rồi! Không thì làm sao được yên với Ma tộc và Yêu tộc?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Bọn họ biện giải cái gì?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Rất mơ hồ, không vào chủ đề! Cái gì mà Hồng Quân sấm truyền xuống: "Chốn Nhân giới thất pháp khí ẩn mình, thất chân giả chuyển hóa tai ương". Hừ! Theo ta thấy chẳng qua không tìm được lý do cho nên nói đại vài câu thôi".
Nam Cung Nguyên Khang suy ngẫm hồi lâu, lại nói "Không hẳn là nói đại".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Ngươi tin?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ngươi đừng quên Hồng Quân là ai! Ông ta hợp thể với Thiên đạo đại mệnh, ý của ông ta cũng là ý của Thiên mệnh. Có thể ông ta đã biết chuyện gì đó cho nên mới nói như vậy, Thần tộc cũng không dám giả truyền đâu, nhất là đằng sau còn có Tam Thanh và Nữ Oa".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Cứ cho là thật đi, vậy còn chuyện "thất pháp khí" rồi "thất cường giả", lại còn Nhân giới nữa? Chẳng lẽ bảy món thần khí kia thật sự đang ở cõi phàm trần này?".

Nam Cung Nguyên Khang lẩm bẩm "Thất pháp khí.....Thất chân giả.....Nhân giới".

Ánh mắt của hắn chằm chằm chuyển qua Sóc Nguyệt nằm trên bàn, lại nói "Hi Thần, cho ta mượn bội kiếm của ngươi được không?".
Lam Hi Thần mặc dù cảm thấy hơi ngạc nhiên, song vẫn đưa Sóc Nguyệt cho hắn. Mà Lam Vong Cơ nhìn thấy, nhíu mày kêu lên "Huynh trưởng!".

Đại ý chính là muốn nhắc y, bội kiếm không được quên mang, càng không được tùy tiện đưa cho người khác cầm.

Lam Hi Thần khẽ lắc đầu, ý nói không sao!

Nam Cung Nguyên Khang đẩy Sóc Nguyệt ra nửa tấc, nhìn đăm đăm.

Lam Hi Thần hỏi "Nguyên Khang huynh, có chuyện gì sao?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ân, ta chỉ muốn xem kiếm của ngươi có phải thần khí hay không thôi mà. Bởi vì ta nhớ ngươi từng nói nơi đây là Tu Chân giới, các ngươi là người tu tiên".

Lam Hi Thần dở khóc dở cười "Sao có thể chứ? Kiếm của chúng ta chẳng qua là có chút linh lực, không thể xem như một loại thần binh pháp khí gì đó".

Bắc Đường Lạc Vi chợt "A" lên một tiếng, lại nói "Biết đâu được, dù gì ý của Hồng Quân đã nói thất thần khí là sở hữu của những cường giả ở Nhân giới, mà ta cũng cảm nhận được các ngươi đều có linh lực, ngoại trừ....".
Nàng ta kéo tóc Ôn Ninh, nói "Ngoại trừ con búp bê này".

Ôn Ninh lúng túng "Búp....Búp bê?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Đúng, nhìn ngươi có khác gì con búp bê mà hồi nhỏ ta chơi đâu? Xem nào....Chà! Ngươi thế mà da mặt cứng quá, không được phấn nộn như bọn chúng".

Vừa nói, đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta bóp méo hai má của Ôn Ninh một cách tự nhiên, tựa như đang bóp méo một con búp bê thật sự. Ngụy Vô Tiện gần như muốn rớt hai mắt ra ngoài. Đây là người đầu tiên chạm vào Ôn Ninh mà không hề tỏ ra chán ghét hay khinh miệt hắn.

Nam Cung Nguyên Khang chẳng quan tâm, chừng như đã quá quen với tính tình tùy tiện này, hướng Lam Hi Thần nói "Các ngươi đều có linh lực, chỉ là chưa đạt tới trình độ cấp cao thôi. Chắc là các ngươi chỉ mới đạt tới mức Hóa Đan thôi phải không?".

Lam Hi Thần nói "Ân".
Ngụy Vô Tiện tự chỉ vào mình, trợn mắt "Các ngươi nhìn ra ta có linh lực?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Phải, thì sao?".

Ngụy Vô Tiện nói "Chẳng lẽ các ngươi không nhận thấy ta không phải có linh lực mà là ma lực? Ta nói thật nhé, ta là tu ma đạo, không thể nào mang tiên khí được đâu".

Bắc Đường Lạc Vi phẩy tay "Xời, tưởng chuyện gì! Tu ma đạo thì sao? Quan trọng nhất vẫn là "tâm". Ngươi không nghe câu "Chân tâm hóa khí tức" sao? Nếu nói là ma đạo, bọn ta cũng là người thuộc ma đạo của La Hầu còn mạnh hơn ngươi đấy nhé!".

Ngụy Vô Tiện cười gượng "Vậy sao?".

Lam Hi Thần nói "Nhưng dù gì bọn ta chỉ mới đạt Hóa Đan cảnh, không thể là một cường giả".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Chưa biết chừng tương lai có thể?".

Bắc Đường Lạc Vi đứng dậy, cầm một thanh kiếm gần đó, ngắm nghía"Đâu, để xem! Chà, linh khí cũng mạnh lắm chứ không đùa".
Giang Trừng phát cáu "Này! Sao cô có thể tự tiện lấy đồ của người khác như vậy? Có biết phép lịch sự không? Mau trả cho ta".

Bắc Đường Lạc Vi bỉu môi, ném Tam Độc lên người Giang Trừng, nói "Cầm có tí làm gì căng? Tưởng kiếm ngươi đắt giá lắm sao? Cho rằng bà đây muốn làm hỏng? Hừ! Nói cho mà biết: nhà bổn công chúa kiếm thì có mà chất thành từng đống. Đồ keo kiệt!".

Giang Trừng trợn mắt "Cô.....".

"Cô" nửa buổi cũng không thốt ra được lời nào. Bắc Đường Lạc Vi càng không để tâm, bỗng nhiên nàng ta nhíu mày, đi tới cúi người nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, tự mình lẩm bẩm "Quái lạ!"

Nam Cung Nguyên Khang nói "Người ta đã nói không phải huynh đệ song sinh, nhưng vẫn là huynh đệ ruột thế nên giống nhau có gì mà lạ?".

Bắc Đường Lạc Vi lắc đầu "Không phải chuyện đó. Lúc nãy bên ngoài trời tối đen nên ta không thấy rõ, nhưng hiện tại nhìn hai người này, làm ta cảm thấy một trong hai người họ quen quen, giống như đã gặp ở đâu rồi. Mạt ngạch vân mây này, hình như.....".
Nam Cung Nguyên Khang cắt ngang "Ngươi bớt quẫn trí đi, đây là lần đầu ngươi đến Nhân giới, Hi Thần đã gặp qua ngươi đâu mà quen với không quen, ta nói có phải không?".

Lam Hi Thần gật đầu, lại hỏi "Ta xác thực chưa từng gặp qua công chúa".

Ngụy Vô Tiện lắc cánh tay Lam Vong Cơ nói "Thế Lam Trạm, ngươi có không?"

Lam Vong Cơ bình thản đáp "Chắc chắn không có".

Ngụy Vô Tiện vuốt ngực cười cười.

Bắc Đường Lạc Vi bặm môi, vuốt cằm tiếp tục lẩm bẩm "Không đúng! Nhất định là có gặp qua. Chỉ là nhất thời ta không biết giải thích thế nào".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Thôi được rồi ngươi đừng đứng đó nói nhảm nữa. Vị Giang tông chủ gì đây, có thể phiền ngươi sắp xếp một căn phòng rồi "di dời" nàng ta vào đó hay không?".

Giang Trừng chưa kịp lên tiếng, nàng ta liền phủi phui nói "Khỏi cần!".
Đoạn chỉ vào Ôn Ninh hỏi "Ngươi.....có quen thuộc xung quanh đây không?".

Ôn Ninh lén liếc nhìn Giang Trừng, thấy hắn đang trợn mắt nên cũng rụt người, ấp úng nói "Từ....từ đầm sen cách đây hai dặm thì có".

Bắc Đường Lạc Vi một tay kéo Ôn Ninh đứng lên, ung dung vừa đi ra ngoài vừa nói "Tốt! Vậy ngươi chèo thuyền đưa ta đi ngắm sen hóng mát. Ở đây với đồ keo kiệt này lát nữa sẽ chán chết ta mất!".

Ôn Ninh hết lướt qua Giang Trừng lại lướt qua Ngụy Vô Tiện, lắp bắp "Nhưng....ta.....ta....".

Bắc Đường Lạc Vi giậm chân kéo hắn đi "Ta ta cái gì? Kêu ngươi đi chèo thuyền chứ có kêu ngươi đi chết đâu mà sợ? Nhanh lên!".

Giang Trừng vừa định nói "Ngoài kia là đầm sen nhà ta! Không cho phép các ngươi hái bừa!", thế nhưng hai thân ảnh đã biến mất từ lúc nào, làm cho hắn mặt mày đen kịt, vặn vẹo đến mức khó coi nhất.
Ngụy Vô Tiện thấy vậy cười cười "Ta nói này Giang Trừng, chỉ là đi ngắm sen, ngươi hà tất phải khó chịu?".

Giang Trừng gắt lên "Ngươi im đi!".

Hắn vừa gắt xong, Lam Vong Cơ liền giương mắt lên nhìn chằm chằm.

Lam Hi Thần đành cười trừ "Giang tông chủ đừng như thế, có thể Phách Xương công chúa thật lòng yêu thích hoa sen, muốn đi ngắm một chút thôi. Nàng ta nhất định không làm ra mấy chuyện như phá hoại đâu".

Giang Trừng nghe vậy, bực bội nhưng không nói gì.

Nam Cung Nguyên Khang lắc đầu "Phá hoại thì chắc là không đến mức đó, chỉ sợ cái người tên Ôn Ninh kia đêm nay sẽ phải thức trắng xem nàng ta huyên náo".

Ngụy Vô Tiện xua tay "Không phải lo, hắn là hung thi, vốn chẳng cần ăn ngủ, thức mười đêm liền vẫn còn tỉnh táo lắm! Nhưng mà Nguyên Khang thiếu quân, nói ngươi đừng buồn chứ cái vị Phách Xương công chúa của Ma giới các ngươi ấy, tính tình thật là khó chịu a!".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Các ngươi lần đầu gặp nàng ta còn khó chịu, riêng ta từ nhỏ chơi chung với nàng ta đã muốn luyện được công phu nhẫn nhịn ở tầng cao nhất rồi!".

Lam Hi Thần nói "Hóa ra các ngươi biết nhau từ nhỏ?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ân, bởi vì trong bốn tộc trừ Tây Môn chi tộc ra thì Nam Cung chi tộc, Bắc Đường chi tộc và Đông Phương chi tộc là Ma quân và Ma hậu đều có đứa nhỏ. Ta, Lạc Vi và vị trưởng công chúa của Đông Phương chi tộc tuổi tác xấp xỉ nhau, lúc nhỏ bọn ta cũng thường chơi chung. Nhưng trưởng công chúa tính tình quá lạnh lùng nghiêm cẩn, lại càng không thích nói cười đùa giỡn. Còn Lạc Vi thì các ngươi cũng thấy rồi đó, mỗi lần bọn ta nói chuyện hoặc là ta phải nhịn nàng ta, hoặc là cả hai nói năm câu phải cãi nhau hết bốn câu, cũng không thân thiết là mấy. Nhưng nàng ta tính kiêu kỳ ngông cuồng cũng dễ hiểu. Một phần vì là nữ quân tương lai, một phần là do hai vợ chồng Bắc Đường Ma quân chỉ có một người con duy nhất là nàng ta, lại là con gái nên từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực. Cũng may, kiêu kỳ là vậy mà cũng có điểm hiểu chuyện. Hiếm khi nào thấy nàng ta lấy danh vị ức hiếp người khác".
Giang Trừng lẩm bẩm "Ta thì không thấy hiểu chuyện chỗ nào!".

Lam Hi Thần cười cười "Nói vậy thì Nguyên Khang huynh khá hiểu tính cách của Phách Xương công chúa nhỉ? Tình cảm hai người chắc là tốt lắm? Vì dù sao cũng là thanh mai trúc mã".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ân", lại ngẫm nghĩ rồi nói "Nhưng ngươi đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ là bạn bè, không phải loại tình cảm nam nữ gì kia đâu nhé! Nàng ta không phải kiểu người ta thích, ta lại càng không phải hình tượng lý tưởng mà nàng ta hay mộng mơ".

Lam Hi Thần nói "Sao ngươi bối rối thế? Ta có nói ta nghĩ cái gì đâu?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "À....vậy sao? Thế thì được".

Ngụy Vô Tiện nói "Thiếu quân à, ngươi nói ngươi không thích nàng ta, thế nhưng cổ nhân có câu: "Người tính không bằng trời tính", nói trước bước không qua đâu. Thế gian đâu có thiếu tình huống hai người cùng nhau chơi đùa lúc nhỏ, lớn lên kết tóc vi phu thê?".
Nam Cung Nguyên Khang nghiêm túc "Thứ nhất, bọn ta là người của Ma tộc không chịu Thần tộc và Thiên mệnh quản lý. Thứ hai, cùng nhau lớn lên chưa chắc cả hai cùng có tình cảm, cũng chưa chắc sẽ ở bên nhau. Trên đời này, những đôi người như vậy chỉ là hạt cát nằm trên sa mạc".

Mi nhọn của Giang Trừng khẽ động, tằng hắng một tiếng, nói "Kể chuyện phiếm thế là đủ rồi. Quay trở lại chuyện chính đi! Lúc nãy ngươi làm sao chỉ dựa vào linh lực liền chắc chắn bọn ta là chủ nhân của thất khí gì đó? Mà cho dù là có, ở đây chỉ có.....ba người, không đủ bảy".

Hắn nói đến câu cuối, tầm mắt hơi dừng lại ở trên người Ngụy Vô Tiện, chính là muốn nói chỉ có hắn, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ có kiếm. Ngụy Vô Tiện không dùng kiếm, không thể là chủ nhân của thất pháp khí. Ngụy Vô Tiện như cũng hiểu Giang Trừng muốn nói gì, chỉ cười cho có lệ.
Nam Cung Nguyên Khang nói "Vậy thì còn phải xem, trong Nhân giới còn người nào tu kiếm có tầng linh lực ngang ngửa các ngươi không đã. Với lại, thất pháp khí cũng chưa hẳn hoàn toàn là kiếm. Có thể là đàn, là sáo, là tiêu, là quạt, hay thậm chí là một thanh đao chẳng hạn? Phải đợi cơ duyên nó xuất hiện thì mới biết được".

Hắn chỉ vào Trần Tình trong tay Ngụy Vô Tiện, nói "Như cây sáo trong tay ngươi đó. Ta cảm thấy linh lực của nó cũng mạnh không kém linh lực như trong kiếm của Hi Thần".

Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt Trần Tình, nói "Này là sáo ta tự luyện dùng để chế ngự ma quỷ, nhưng mà, chắc không đến mức trở thành thần khí cao siêu đâu. Với lại, ta cảm thấy nó có tà khí nhiều hơn là tiên khí".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Tà khí hay tiên khí không quan trọng. Nếu nói tà khí không thể làm thần khí, vậy Thí Thần Thương của Ma tổ La Hầu nhà bọn ta đem đi bỏ à?".
Lam Hi Thần nói "Nguyên Khang huynh, lúc nãy ngươi nói thất khí có thể không hoàn toàn là kiếm phải không?".

Nam Cung Nguyên Khang gật đầu, y lại nói "Vậy....Đao cũng có thể?".

Lam Vong Cơ nói "Huynh trưởng nghĩ đến Bá Hạ?".

Lam Hi Thần cảm thấy đệ đệ thật hiểu ý mình, liền gật đầu, nói "Bá Hạ của Đại ca uy lực rất mạnh, nếu không sẽ không khiến Đại ca sớm ngày bạo phát. Cho dù năm đó A Dao có đàn Loạn Phách Sao nhiều hơn nữa, nhưng nếu linh lực của nó không quá lớn, sẽ không dễ thúc bách hắn mất mạng".

Ngụy Vô Tiện vuốt cằm "Cũng có lý. Tiếc là hiện tại Xích Phong Tôn... không thể cầm đao, mà Nhiếp Hoài Tang kia chắc là có trí nhưng không có lực rồi".

Giang Trừng đột nhiên nói "Cũng chưa chắc đâu!".

Mọi người bị câu này của Giang Trừng làm cho kinh ngạc, đến cả Lam Vong Cơ cũng không khỏi phải nhìn hắn đầy tò mò.
Lam Hi Thần kinh ngạc "Giang tông chủ, sao ngươi lại nói vậy?".

Giang Trừng lướt mắt xung quanh, nhíu mày nói "Các ngươi làm gì mà nhìn ta? Ý ta chỉ là hỏi Ngụy Anh làm sao biết được hắn có trí nhưng không có lực? Lỡ như có thì sao? Ngươi không phải hắn thì làm sao chắc mẩm? Cứ giỏi ngồi đoán mò!".

Đã lâu lắm rồi không có nghe qua hai chữ "Ngụy Anh" này từ miệng sư đệ, Ngụy Vô Tiện nhất thời đơ ra, lát sau mới tỉnh táo, cười trừ "À, phải, cùng lắm thì là ta đoán mò".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Nhiếp Hoài Tang? Hi Thần, là cái tên lần trước làm khó dễ ngươi đấy hả? Hắn ta như thế nào lại có trí àm không có lực? Ta thấy hắn lực tay cũng kinh khủng lắm đấy! Nếu không....".

Lam Hi Thần vội vã cắt ngang "Nguyên Khang huynh, chuyện này ngươi không hiểu được đâu".

Lam Vong Cơ nhíu mày "Huynh trưởng, có thật không?".
Lam Hi Thần giả lả hỏi "Thật cái gì?".

Lam Vong Vơ nói "Hắn làm khó ngươi?".

Lam Hi Thần cười khổ "Không có đâu, chẳng qua bọn ta nói chuyện không được êm thấm, Nguyên Khang huynh liền tưởng bọn ta cãi vã nhau ấy mà".

Nam Cung Nguyên Khang định mở miệng nói, nhưng bị y kéo tay áo, thế là thôi không lên tiếng.

Ngụy Vô Tiện nói "Hiện tại trong Tu Chân giới này có thể nói cường giả rất hiếm, cho dù có thì cũng ẩn mình. Chúng ta khác nào đang mò kim đáy bể?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Trước mắt xem ra ta và Lạc Vi phải ở lại Nhân giới một thời gian, quan sát đám người của Quỷ tộc hành động như thế nào đã".

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng, cười hềnh hệch "Nói tới ở lại, bây giờ cũng đã tối lắm rồi. Giang Trừng a Giang Trừng, ngươi sẽ không hẹp hòi tới mức không cho bọn ta trú lại đây một đêm chứ? Dù sao cũng lâu lắm rồi sư.....à, ta không có ghé lại đây".
Giang Trừng nhìn hắn, thở mạnh một hơi rồi đứng dậy, phất mạnh tay áo vừa đi vừa nói "Trừ tên họ Ôn kia ra".

Đợi hắn đi khuất, Ngụy Vô Tiện trề môi "Bị mắng là keo kiệt quả không sai mà! Đã bao năm rồi mà cứ nhớ thù

cũ?".

Chẳng ngờ hắn vừa nói xong, từ bên ngoài có tiếng quát vọng vào "Ngươi không thích thì cút lẹ cho ta nhờ!".

Đọc truyện chữ Full