DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 103: Tơ rối (tứ)

Những hành động đó, đợi đến khi tỉnh rượu, Lam Hi Thần nghe Lam Cảnh Nghi kể lại, y cảm thấy mình động lực mắc lỗi thật lớn so với đệ đệ hồi xưa, nhưng rồi lại nghĩ vì tưởng nhớ người trong lòng, phạm gia quy thì có gì to tát đâu chứ?

Lam Diệp đợi Lam Hi Thần hoàn toàn bình tâm lại, không trách mắng, không bắt chép phạt mà chỉ thở dài hỏi y rốt cuộc giấu giếm nỗi khổ gì trong lòng mà bất chấp phạm lỗi như thế. Lam Hi Thần không dám nói, cũng không muốn nói vì sợ thúc công vừa buồn vừa thất vọng. Cuối cùng, Lam Diệp chỉ đành kêu y về phòng nghỉ ngơi, từ đây về sau đừng lặp lại chuyện như vậy nữa. Lam Hi Thần cũng biết thúc công yêu thương mình, nhưng ông không trách phạt đã khiến mấy trưởng bối không vui, chưa kể oai phong Lam gia trong mắt mấy môn sinh hậu bối còn gì là gia quy phép tắc nữa. Thế nên lúc Lam Vong Cơ ở Lan Thất chép đến lần thứ một trăm, Lam Hi Thần không cho hắn viết nữa mà đẩy hắn ra khỏi phòng, đóng cửa lại tự mình ngồi viết lại từ đầu. Lỗi là do y phạm, sao có thể bắt đệ đệ mình gánh thay? Xuyên suốt hai ngày, Lam Hi Thần đều ở trong Lan Thất không gặp ai chép bốn trăm lần gia quy. Nhân tiện muốn như lời Thái Tuyết Tuyết nói, tìm một nơi yên tĩnh nghĩ về người trong lòng, cho nên ai cũng đều không gặp, đến cả Nam Cung Nguyên Khang gõ cửa mấy lần, y đều từ chối gặp.


Mùa đông thật sự đã bắt đầu. Bên ngoài truyền đến tiếng chổi quét tuyết nặng nề của mấy môn sinh. Tuyết rơi nhiều bao nhiêu, y càng nghĩ đến Nhiếp Minh Quyết hơn thế, chỉ ước sao có thể gặp lại hắn dù chỉ một lần.

Buổi đêm sau khi viết đủ bốn trăm lần gia quy, Lam Hi Thần đặt bút xuống, vừa sắp xếp lại mấy tờ giấy chi chít chữ, vừa suy nghĩ xem nên làm gì để giảm bớt nỗi nhớ. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện vừa mới đi Liên Hoa Ổ, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều là hậu bối không hiểu được chuyện của mình, Nam Cung Nguyên Khang thì đang bận việc nên cũng không làm phiền hắn được. Những người thân cận có thể tâm sự đều không tiện, vậy......

Lam Hi Thần chợt vỗ trán, cảm khái trí nhớ của mình sao mà tệ quá! Vẫn còn một người có thể chia sẻ với y, vả lại cũng đã lâu rồi không có gặp, giờ nhân tiện cũng đến thăm hắn một chút.


Thế là tối hôm đó Trạch Vu Quân ra ngoài, trên tay còn ôm theo mấy hũ Trúc Diệp Thanh, ngự kiếm bay một mạch về phía Vân Bình.

Vừa hạ đất trước một hàng rào đơn sơ, còn chưa kịp tra kiếm vào vỏ thì một thân ảnh như gió lao đến kèm theo một tiếng gọi "Hi Thần", quàng một tay ôm chầm lấy y.

Lam Hi Thần giật mình, có chút lúng túng đẩy vai người đó ra, cười nhẹ "A Dao, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?".

Mạnh Dao nắm chặt lấy cánh tay y, thần sắc đầy vẻ hoang mang "Hi Thần, là ngươi phải không? Có thật là ngươi không?".

Lam Hi Thần nghi hoặc "Đương nhiên là ta, ngươi làm sao thế?".

Mạnh Dao thoáng thở phào một hơi, cười, nói "Mấy tháng trước không thấy ngươi đến, ta thực sự rất lo lắng. Sau lại nghe A Lăng đến thăm, nói ngươi mất tích không dấu vết, ta thực sự rất lo. Nếu không phải A Lăng nói bên ngoài hiện tại rất nguy hiểm, sợ ta gặp điều gì không may thì ta đã đi khắp nơi tìm ngươi. Hơn ba tháng qua ngươi rốt cuộc là đi đâu?".


Lam Hi Thần xúc động "Ta chỉ...... vô tình lạc tới một nơi xa xôi. A Dao việc gì phải nhọc lòng tìm ta vậy?".

Mạnh Dao vui vẻ "Sao lại không? Ta vì ngươi mọi chuyện đều có thể làm".

Lam Hi Thần cười "A Dao đối với ta thật tốt!", dừng một chút để nhớ lại mấy ngày trước, y vỗ vai hắn "Ngươi nói chuyện cũng thật giống Vong Cơ, đều vì ta mà không từ nan, người làm ca ca như ta có được hai đệ đệ như vậy thật là may mắn".

Sắc mặt Mạnh Dao chùn xuống nhưng rất nhanh lại quay về bình tĩnh, trong lúc kéo Lam Hi Thần ngồi xuống sập tre ngoài sân, hắn nhìn thấy mấy hũ sứ xâu lại thành một mớ trong tay y, liền tò mò "Đó là gì thế?".

Lam Hi Thần giơ xâu gốm lên, cười tươi "Là rượu. Hôm nay ta đem tới muốn uống cùng A Dao".

Mạnh Dao ngạc nhiên "Rượu? Ngươi uống rượu?".

Lam Hi Thần tròn mắt "Sao thế? Không được à?".
Mạnh Dao lắc đầu "Không phải ta, mà là ngươi. Sao hôm nay lại đột nhiên muốn uống rượu? Ngươi trước giờ đều không quen uống cơ mà?".

Lam Hi Thần hơi sựng lại, sau đó cười gượng, cạy nắp một hũ đưa cho hắn "Nhưng bây giờ thì ta lại thích uống, A Dao, ngươi hãy uống cùng ta đi".

Mạnh Dao nghi hoặc "Ngươi.... có chuyện gì buồn phiền sao?".

Lam Hi Thần mím môi, cười trừ "Đúng là có, nhưng khoan hãy nói tới, ta với ngươi uống rượu tiêu sầu trước được không? Tiêu sầu rồi mới nói ra được".

Mạnh Dao cầm lấy hũ rượu, vốn đang định đưa lên mũi ngửi thì thấy dòng chữ viết trên thân hũ, nhíu mày lẩm bẩm "Trúc Diệp Thanh ư?".

Lam Hi Thần uống một ngụm rồi gật đầu "Đúng! Đây là rượu duy nhất ta uống được, cũng là thứ rượu đầu tiên ta uống. Ta nhớ ngươi hồi trước cũng biết chuyện này mà".
Mạnh Dao đặt hũ rượu xuống, ngữ khí tỏ ra đạm mạc "Ta không thích uống loại rượu này, Kim Lân Đài cũng không dùng, cho nên không nhớ rằng ngươi thích".

Lam Hi Thần tròn mắt "Thế hả? Nhưng mà ta chỉ đem tới mỗi rượu này, đổ đi thì phí quá! Nếu ngươi không uống thì thôi vậy, ngồi đó đợi ta uống hết nha! Ngày mai ta liền mua cho ngươi rượu khác đền bù".

Mạnh Dao trầm giọng "Ta không thích rượu, chỉ thích trà".

Lam Hi Thần chớp mắt "Ta sẽ mua trà".

Mạnh Dao nắm lấy cổ tay y "Vậy ngươi biết ta thích trà gì không?".

Lam Hi Thần nấc một cái, cười xòa "Là trà Thải Điệp bán ở dưới chân cầu Thải Yên thuộc Cô Tô, mỗi năm vào mùa đông mới có bán. Vừa hay đang là mùa đông, để ta.....".

Mạnh Dao bỗng nhiên siết chặt lực tay, giọng nói vừa lãnh đạm vừa có chút run rẩy "Ngươi nhớ nhầm rồi! Ta thích uống trà Mộc Lan. Còn trà Thải Điệp, là Nhiếp Minh Quyết thích mới đúng!".
Ánh mắt hắn trở nên trầm lặng tột cùng, tựa mặt nước hồ thu không một gợn sóng.

Lam Hi Thần ngây người ra đó, lúng túng tìm định một câu giải thích. Chỉ là nhớ nhầm thôi mà, sao hắn lại trở nên không vui như vậy? Trước nay hắn đều không chấp nhất với mình mấy việc nhầm lẫn cơ mà?

Mạnh Dao hơi tiến gần khuôn mặt Lam Hi Thần, con ngươi vô cùng kiên định nhìn thẳng y, hạ giọng "Hi Thần, nói cho ta biết, thời gian ngươi mất tích là đi đâu, gặp ai?".

Lam Hi Thần tim không ngừng đập, chẳng hiểu sao lại dấy lên một tia bất an, vỗ vỗ vào bàn tay hắn, gọi "A Dao, ngươi làm ta đau quá!".

Mạnh Dao sắc mặt đang trở nên nặng nề vì tiếng gọi này mà giật mình vội buông tay ra, sau một hồi do dự mới nhắm mắt lại, nói "Xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ vì ta nôn nóng lo cho ngươi".

Không để Lam Hi Thần mở miệng, hắn đem tay cầm hũ rượu của Lam Hi Thần kề sát miệng y, cười nhẹ "Không phải ngươi nói muốn uống rượu tiêu sầu sao? Mau uống đi, uống xong rồi thì có thể kể với ta những gì ngươi trải qua trong lúc mất tích".
Rõ ràng là muốn đến rủ Mạnh Dao cùng uống, kết quả ngơ ngác không hiểu sao bản thân lại bị thúc uống ngược trở lại. Mạnh Dao hiếm khi nhiệt tình ép rượu như hôm nay. Lam Hi Thần chẳng biết mình uống tới bình thứ mấy thì đầu óc đã quay mòng mòng.

Khi mặt trời đã lên được ba con sào, Lam Hi Thần bị nắng chiếu vào mắt mà từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Y đưa tay dụi mắt, nhìn thấy mình vẫn còn nằm trên sập tre, mặc dù nằm giữa trời tuyết, nhưng trên người đã có một lớp áo bông rất dày có dát kim tuyến, vật phẩm đặc thù của Kim thị. Hẳn là đồ mùa đông mà Kim Lăng đưa đến cho Mạnh Dao.

Lam Hi Thần chống tay ngồi dậy, đưa tay ấn vào mi tâm giảm bớt cơn đau đầu, cố gắng nhớ lại vì sao mình lại ngủ ở đây.

"Hi Thần, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!".

Âm thanh quen thuộc truyền đến khiến Lam Hi Thần còn chưa tỉnh táo đã ngạc nhiên cực điểm "Nguyên Khang huynh! Sao....sao ngươi lại ở đây? Ơ kìa, Kim tông chủ, ngươi sao cũng ở đây?".
Kim Lăng cung tay, hơi khom người chào y một cái. Đã lâu không thấy, cậu ta ngày càng bộc lộ tác phong của một tông chủ thật sự, tính cách hình như cũng thu liễm được mấy phần.

Y nhìn qua Mạnh Dao đang ngồi góc kia của sập tre, sắc mặt hắn lúc này vô thanh vô sắc, lạnh tựa băng sương, hai mắt nhùn chằm chằm y như người phán quyết đang nhìn kẻ phạm tội.

Đang không hiểu gì thì Nam Cung Nguyên Khang lên tiếng "Hi Thần à, chuyện là tối hôm qua ta đến tìm ngươi nhưng thấy ngươi vội vã ngự kiếm rời đi, ta lo lắng liền đi theo thì phát hiện ngươi đến đây, vốn tưởng ngươi đi đâu đó nên mới tính đi theo, nhưng ngươi đến chỗ nghĩa đệ uống rượu tâm sự ta thấy không tiện xuất hiện nên đi dạo một vòng, chờ ngươi lúc sáng tỉnh dậy sẽ dẫn ngươi tới Bất Tịnh Thế gặp Trường Nguyệt tỷ, nàng có chuyện muốn hỏi ngươi đấy. Ai ngờ sáng ra tới đây thì thấy ngươi say rượu nằm ngủ ngoài trời. Còn mấy người này thì ta không biết". Đoạn, hắn quay qua Mạnh Dao, tỏ ý không vui "Ai đời làm nghĩa đệ như ngươi, thấy nghĩa huynh say rượu thì nên mang vào trong nhà, để hắn ngủ bên ngoài như thế là muốn hắn trúng gió tuyết mà chết hay sao?".
Lam Hi Thần thấy Mạnh Dao cứ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, liền cho rằng đêm qua uống say mình đã gây phiền toái cho hắn, cho nên rụt rè hỏi "A Dao, sao ngươi nhìn ta như thế? Không lẽ tối qua.....ta.....ta làm gì có lỗi với ngươi rồi ư?".

Mạnh Dao bấy giờ mới nhắm mắt, khẽ nhíu mày thở ra một hơi rồi nói "Không có! Nhưng là, ngươi nói linh tinh thôi!".

Lam Hi Thần giật mình, lấy tay che miệng "Nói linh tinh? Ta đã nói cái gì?".

Mạnh Dao dần dịu lại sắc mặt, hơi cong khóe môi "Bỏ đi! Người say rượu nói linh tinh cũng là chuyện thường".

Kim Lăng xua tay "Thôi thôi được rồi! Có chuyện gì để nói sau đi. Tiểu thúc thúc, bây giờ chúng ta phải tranh thủ tới Kim Lân Đài".

Lam Hi Thần ngạc nhiên "Sao hắn lại phải tới Kim Lân Đài?".

Kim Lăng giải thích "Là vì an toàn của tiểu thúc. Hiện giờ khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, tiểu thúc lại....không có khả năng phòng thân cho nên tối qua ta vừa hội ý với cậu, muốn đưa hắn tới Kim Lân Đài ở tạm trong Phương Phỉ điện để lánh nạn, đợi xong vụ Quỷ tộc sẽ tính tiếp. Trạch Vu Quân nghe nói vừa mới khỏi bệnh, không tiện đi lại, ta cũng có nhiều việc phải làm, cậu thì cũng bận rộn suốt sợ là không có thời gian để mắt tới tiểu thúc. Dù gì Kim Lân đài hiện tại không có nhiều người, bọn họ đều bị ta chướng mắt mà đuổi hết rồi, Phương Phỉ điện lại vừa kín đáo vừa an tĩnh, tiểu thúc ở đó là thích hợp nhất".
Nam Cung Nguyên Khang lay vai Lam Hi Thần "Còn chúng ta cũng phải mau tới Bất Tịnh Thế, Trường Nguyệt tỷ đang đợi ngươi đó!".

Lam Hi Thần nói "Ta sao? Nàng cần gì ở ta?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ngươi tới sẽ biết".

Hắn toan kéo Lam Hi Thần đi thì Mạnh Dao đã nắm cổ tay kia kéo lại, nói với y "Hi Thần, ngươi có thể tới Kim Lân Đài trước với ta không?".

Lam Hi Thần ngạc nhiên "Để làm gì?".

Mạnh Dao cười nhẹ "Ta muốn tặng cho ngươi một thứ".

Lam Hi Thần nhớ tới Đông Phương Trường Nguyệt là người có quy tắc, cho nên ái ngại "A Dao, để hôm khác được không?".

Mạnh Dao kiên quyết "Không! Nhất định phải tặng vào hôm nay!".

Lam Hi Thần còn đang muốn hỏi vì sao thì Nam Cung Nguyên Khang đã cắt ngang "Thôi cũng được, nếu là quà cáp gì đó thì tặng lẹ để còn đi Bất Tịnh Thế nữa. Trường Nguyệt tỷ không thích đợi chờ".
Kim Lăng một lượt vừa lôi kéo bọn họ vừa lẩm bẩm "Làm gì cũng được, đi nhanh mới là quan trọng".

Bọn họ vừa ra đến bến cảng, chuẩn bị đi thuyền qua bờ bên kia để đến Kim Lân đài thì đã thấy một thân tử y một tay cầm kiếm một tay chắp sau lưng đứng đó. Kim Lăng kinh ngạc hô "Cậu, ngươi làm gì ở đây?".

Giang Trừng quay lại, nhướn mày "Còn làm gì? Dĩ nhiên là giúp ngươi đưa....", khi ánh mắt nhìn qua Mạnh Dao, hắn không biết nên xưng hô thế nào, do dự mãi mới nói tiếp "Đưa tiểu thúc ngươi về Kim Lân Đài".

Kim Lăng nói "Nhưng tối qua có nói ta tự đưa hắn về được".

Giang Trừng nói "Ta nghĩ lại rồi! Để ngươi đi một mình, lỡ gặp phải đám quỷ quái kia thì biết làm sao? Chưa kể, ta sợ ngươi cầm kiếm còn không lo cầm chắc tay, để bọn chúng lợi dụng ngươi sơ ý mà cướp mất thì mặt mũi hai nhà Giang, Kim để ở đâu?".
Kim Lăng nói "Ngươi chớ xem thường ta thế chứ? Kiếm của ta đã là thần khí, có cho gan trời bọn chúng cũng không dám lấy".

Giang Trừng nói "Đừng có ở đó ăn nói mạnh miệng, đợi tới lúc bị cướp mất thì ở đó giậm chân kêu trời". Hắn bỗng lướt qua Lam Hi Thần, nhướn mày hỏi "Lam tông chủ đang ở nơi này sao? Nghe nói mấy hôm trước ngươi mất tích trở về, Giang mỗ còn chưa có gửi lời thăm hỏi, mong Lam tông chủ chớ trách".

Lam Hi Thần cười trừ "Không sao! Giang tông chủ sự vụ bận rộn, có nghe tới tin của Lam mỗ đã là quý hóa rồi!".

Giang Trừng ừ một tiếng rồi hất cằm về phía Kim Lăng "Còn không mau lên thuyền. Ta giúp ngươi đưa người về Kim Lân đài, còn phải qua Bất Tịnh Thế một chuyến".

Kim Lăng tròn mắt "Ngươi qua đó làm gì? Mấy tháng nay ngươi mọc rễ ở đó còn chưa đủ sao?".
Giang Trừng phát cáu "Ta là vì đại sự trước mắt chứ không phải đi chơi mà mọc rễ! Còn nhiều lời, lập tức lấy roi ra hầu ngươi!".

Kim Lăng liền phỉ phui một hơi, đỡ Mạnh Dao bước lên thuyền đã chuẩn bị sẵn từ trước. Mạnh Dao lại hướng Giang Trường nói "Tạ Giang tông chủ".

Giang Trừng hờ hững đáp "Không có gì!".

Bọn họ đều bước lên thuyền, sau đó trừ bỏ Lam Hi Thần đang cố nhớ xem đêm qua mình đã nói linh tinh cái gì, còn lại đều rơi vào trầm tư. Bởi vì tiết trời mới vào đông, tuyết còn chưa đổ lớn, nước ở các sông, hồ, đầm đều chỉ mới đóng một lớp băng mỏng trong suốt nhưng để an toàn, thuyền bè qua lại đi tới đâu đều đập băng để khua mái chèo. Thuyền chầm chậm ra tới giữa đầm nước, Nam Cung Nguyên Khang che tay lên mắt, nói "Hi Thần, ai như đệ đệ ngươi? Còn người bên cạnh lại là người nào thế? Nhìn không giống đạo lữ hắn là Ngụy Vô Tiện chút nào".
Lam Hi Thần giật mình nhìn lên. Đối diện phía bọn họ là một chiếc thuyền khác đang xuôi tới. Trên thuyền là một thân bạch y Lam Vong Cơ, hắn đang điều khiển mũi kiếm Tị Trần rạch một đường nước trước mui thuyền, để thuyền tự trôi mà không cần phải chèo. Bên cạnh là một thân ảnh cao hơn một chút, cả người trùm áo choàng màu xám, không biết là ai nữa?

Đợi đến khi hai chiếc thuyền xuôi lại gần nhau, Lam Vong Cơ và Kim Lăng cùng lúc đạp mạn thuyền của đối phương để giữ chiếc thuyền đứng im. Lam Hi Thần ngạc nhiên "Vong Cơ, sao ngươi lại tới đây? Là tìm Giang tông chủ sao?".

Lam Vong Cơ lắc đầu. Giang Trừng hừ một tiếng, nói "Hắn cùng Ngụy Vô Tiện mới tới Liên Hoa Ổ mấy hôm trước còn hái bằng được ngó sen đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, bây giờ tìm ta chắc không phải muốn đem luôn mấy trăm cây sen đi đó chứ?".
Lam Hi Thần ngạc nhiên "Ngó sen?".

Nhưng Giang Trừng không muốn nói nhiều, chỉ đáp gọn lỏn "Ngươi về mà hỏi hắn".

Lam Vong Cơ nhíu mày nhưng không quá để tâm, gọi y một tiếng "Huynh trưởng" rồi nhìn qua người đứng bên cạnh, thấp giong "Có người muốn tìm ngươi".

Lam Hi Thần trợn tròn mắt, nhìn qua thân ảnh mặc áo choàng xám, nón áo vàuq dài vừa rộng phủ xuống che kín đầu. Đột nhiên y cảm nhận dáng người này sao mà quen thuộc quá, tim cũng đột nhiên đập nhanh hơn, khẽ khàng truyền đến cơn đau. Hít một hơi cố trấn định khí tức, y mới e dè hỏi "Vị này chẳng hay là ai? Sao lại muốn tìm ta? Có phải......".

Hành động kéo mũ áo choàng xuống đã cắt ngang lời nói của y. Khi gương mặt kia hoàn toàn lộ ra, Lam Hi Thần như muốn ngừng thở. Toàn bộ khung cảnh xung quanh đối với y lúc đó như đều ngưng đọng lại như lớp băng đang đóng trên mặt đầm nước.
Lúc ấy đã là giờ Tỵ một khắc, ánh dương vàng rực từ trên cao chiếu xuống, khiến người ta khó mà mở mắt ra được giữa một vùng toàn tuyết trắng đến chói mắt. Lúc này đang là đầu tháng mười, bầu trời quang đãng không một gợn mây, cao và xanh vô cùng, lất phất có vài hạt tuyết rơi khiến người ta tuy lạnh nhưng nhìn mà thầm thoải mái.

Nhiếp Minh Quyết vận áo bào màu xám thêu rất đơn giản, chẳng có lấy một hoa văn biểu thị cho người tu đạo. Bóng dương chiếu xuống, in lên tấm thân cao lớn của hắn những đường cong đẹp đẽ màu đen. Hắn cứ thế đứng lặng im một chỗ, tập hợp hết mọi sự cường ngạo oai liệt trong thiên hạ về mình.

Một cảm xúc nóng bỏng bất giác trào dâng, khiến trái tim đang rối nhịp của Lam Hi Thần từ từ chậm lại, còn cảm thấy ấm dần lên từng chút. Nhiếp Minh Quyết tuy gương mặt so cùng Lam Vong Cơ không chút biểu cảm, nét cau có thường hiện trên mi tâm cũng không thấy, nhưng đuôi mắt hơi cong lên. Lam Hi Thần chớp mắt mấy lần để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm. Hắn cười sao? Là hắn đang cười với y sao? Thân thể y lúc này đã trở nên mềm nhũn vì mừng rỡ, hoàn toàn không thể động đậy, chừng như sắp ngã nhào xuống đầm nước.
Lam Hi Thần phải cố lắm mới không bật khóc, y cứ nhìn Nhiếp Minh Quyết không chớp mắt, nhìn như chưa bao giờ được nhìn ở khoảng cách gần như vậy.

Chỉ vì không kiềm chế được mà dợm bước lên một bước, muốn đưa tay lên sờ vào mặt hắn để chắc chắn rằng người nàu thật sự là Nhiếp Minh Quyết, không phải ảo ảnh do nữ quỷ Duyên La tạo thành. Nhưng cổ tay còn chưa kịp nâng lên đã bị nắm chặt lấy kéo hạ tại chỗ.

"Hi Thần, coi chừng ngã!".

Chỉ một cái quay qua nhìn Mạnh Dao vì lời nhắc nhở vừa rồi, đến khi nhìn lại, Lam Hi Thần đã không hiểu vì sao ánh mắt của Nhiếp Minh Quyết đã thay đổi. Nét cong cong nơi đuôi mắt đã biến mất, nhường lại cho đường nét ngang suông trải dài. Chỉ một khoảnh khắc ngắn, ý cười hiếm hoi đó đã biến mất. Chỉ một thoáng vô tình, hai người bỗng nhiên trở nên xa cách đến lạ thường
"Trạch Vu Quân....".

Lam Hi Thần đang định mở miệng thì đã bị tiếng gọi kia của Nhiếp Minh Quyết đóng băng tại chỗ. Một cỗ thất vọng, khổ sở, đau đớn ùn ụt từ lồng ngực kéo đến cổ họng.

Nhiếp Minh Quyết đạm mạc nói "Trạch Vu Quân, có thể cho ta mượn Liệt Băng của ngươi một thời gian được không?".

Lam Hi Thần ngây ra như tượng, trong lòng trào dâng muôn vàn nỗi thê lương không cách nào diễn tả được.

Hắn vẫn nói như không có chuyện gì đáng để bận tâm "Ta không có nhiều thời gian ở Nhân giới, chỉ vì ta cần Liệt Băng để làm phương thức hỗ trợ cho việc học đạo. Ta biết đó là pháp khí của ngươi, nhưng nể tình hai nhà Nhiếp Lam từng có quen biết trước đây, Trạch Vu Quân có thể cho ta mượn không? Ta đảm bảo, chậm nhất là một tháng, sẽ đem trả nguyên vẹn cho ngươi".
Lam Vong Cơ cũng vì mấy câu này mà hơi trợn mắt, quay qua định nói gì đó thì Nhiếp Minh Quyết đã bình thản lên tiếng trước "Hy vọng Trạch Vu Quân giúp đỡ cho".

Lam Hi Thần ngẩn ngơ đứng im một chỗ. Trạch Vu Quân? Hai từ ấy giống như hai miếng sắt nóng bỏng hằn lên trái tim y, cơ hồ có thể ngửi thấy mùi thịt cháy khét bay ra từ đâu đó, đau đến khó mà miêu tả bằng lời. Y đăm đăm nhìn hắn, cố tìm kiếm một chút hy vọng hình ảnh của mình đang ở trong mắt người kia, nhưng nó lại trong suốt, nhìn mà như không nhìn.

Giang Trừng thất không khí có vẻ không thích hợp, liền nâng tay hứng tuyết rơi, chậm rãi nói "A Lăng, ngươi có thấy tuyết hình như rơi nhiều hơn rồi phải không?".

Kim Lăng không hiểu ý cậu, nhưng vẫn đáp "Có lẽ".

Sau cùng Lam Vong Cơ khẽ thở dài "Huynh trưởng, hắn không có nhiều thời gian".
Lam Hi Thần không biết như thế nào mới là "không có nhiều thời gian", y chỉ muốn thời gian ngưng đọng mãi mãi, để có thể tiếp tục đối diện với người kia. Nhưng khi Nhiếp Minh Quyết nghiêm túc nhìn lại, Lam Hi Thần chợt nhận ra mình đang cản trở hắn, nếu còn tiếp tục, hắn sẽ lại chán ghét mình. Cho nên y lấy hết dũng khí dằn lại trái tim đang nhói lên từng cơn, cười vui nhất có thể, lặng lẽ đáp "Được chứ".

Y chậm rãi lấy ra Liệt Băng, trong lòng ngỗn ngang cảm xúc, đột nhiên nảy ra suy nghĩ: nếu như hắn có thể giữ luôn ống tiêu này thì thật tốt biết bao!

Nhiếp Minh Quyết khẽ nhìn y một cái, ánh mắt chuyển xuống Liệt Băng, đang định đưa tay cầm lấy thì

một tiếng "Phù" vang lên. Kiếm quang Tị Trần và Tuế Hoa vung ra chém ngang một đường, làm cho hai cánh tay đang muốn túm lấy hai thanh kiếm ngã rơi xuống nước. Hành động này không chỉ đột ngột mà còn kéo theo vài biến cố, như đầu bên này hai cánh tay đó rơi xuống làm sóng nước dập dềnh khiến hai chiếc thuyền cháo đảo, còn đầu bên kia, một cái đuôi màu xanh từ dưới đầm quất ngang lên như cá vẫy đuôi đập mạnh vào hai cạnh mạn thuyền. Tất cả nhanh nhất ngự kiếm bay lên. Riêng Lam Hi Thần nắm cánh tay Kim Quang Dao cùng Nam Cung Nguyên Khang bay vào bờ, còn Nhiếp Minh Quyết phi thân đạp lên hai lá sen lớn gần đó.
Kim Lăng ngự kiếm ở độ cao vừa phải, cả giận quát "Kẻ nào mà lại to gan dám cướp kiếm của ông đây thế hả?".

Lúc này từ mặt đầm truyền đến tiếng băng nứt, sau đó một thân uốn éo đỏ rực từ dưới nước ngoi lên, từ bụng trở xuống là một thân rắn lớn.

Vài ngư dân xung quang trông thấy Duyên La liền tưởng là xà yêu, nhất thời hoảng sợ mà bỏ chạy lao nhao.

Nam Cung Nguyên Khang nhíu mày "Duyên La? Lại là ngươi?".

Cô ả vuốt mái tóc dài, cười khanh khách "Dĩ nhiên là ta".

Kim Lăng khinh miệt "Cả ngày chuyên đầu trộm đuôi cướp rình rập người ta, ngươi không thấy mệt sao?".

Duyên La hất lọn tóc ra sau vai, nhếch môi "Tất nhiên là không? Loài người ngu ngốc, ngươi không biết rắn thích nhất là luồn lách giấu mình giấu đuôi hành sự sao? Để lấy được mấy thanh thần khí kia, ta quả thực không ngại làm việc theo bản năng đâu".
Kim Lăng cười lạnh "Tiếc là lúc nãy bị bọn ta kịp thời phát giác, mà ngươi cũng thật là chậm chạp. Cứ như rùa ấy!".

Duyên La không những giận mà còn cười lớn "Vậy sao? Vậy thì ta cho ngươi nếm mùi thế nào gọi là tốc độ".

Đọc truyện chữ Full