DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 106: Sóc Nguyệt (nhất)

Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện ngồi trong một tiểu đình cùng với mấy người, hắn liên tục sờ vào cái bát đậy nắp trên bàn, chốc chốc lại nhìn ra xa với vẻ mong ngóng.

Lam Cảnh Nghi ôm một cái hộp nhỏ trên tay, đi qua đi lại, nói "Ngụy tiền bối, đã trễ đến vậy rồi mà Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân sau chưa về?".

Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi "Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Biết đâu Lam Trạm kéo Trạch Vu Quân của các ngươi đi chơi đâu đó, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của hắn, Lam Trạm có lẽ muốn cho hắn được tự do một chút".

Lam Tư Truy lo lắng "Nhưng cũng đã trễ lắm rồi. Theo lý mà nói, Hàm Quang Quân đã thương lượng trước với chúng ta là chuẩn bị sẵn tiệc nhỏ ở đây chúc sinh thần của Trạch Vu Quân, nên không thể để lâu như vậy vẫn chưa về".

Đàm Triết xua tay "Có gì đâu mà lo? Đám ma nào chẳng có người chết? Buổi sinh thần nào mà lại không có nhân vật chính? Chờ một lúc nữa đi".


Bắc Đường Lạc Vi ngồi một bên phe phẩy quạt, nghe thế liền bỉu môi "Ngươi nói thì nghe hay lắm! Nếu là đi chơi ở bên ngoài thì cũng nên báo về một tiếng, nhưng mà hiện giờ không thấy một cái tín hiệu nào? Ngươi không thấy khả nghi sao?".

Ngụy Vô Tiện nghe vậy cũng bắt đầu sốt ruột, lẩm bẩm "Có khi nào xảy ra chuyện không hay rồi không?".

Lam Cảnh Nghi giậm chân "Ngụy tiền bối ơi đừng có nói gỡ thế chứ? Trạch Vu Quân còn chưa có ăn mỳ trường thọ đâu! Ơ kìa, hình như đã về rồi! Trạch Vu Quân, sinh thần vui......".

Câu nói đầy ý tươi cười hớn hở của Lam Cảnh Nghi đã phải đứt quãng giữa chừng, kế đó thì mặt mày cậu ta xanh mét, đứng như trời trồng. Ngụy Vô Tiện và Lam Tư Truy trợn mắt, vội vã chạy đến. Một người đỡ Lam Hi Thần đang run rẩy ngã ngồi xuống đất, một người kéo Lam Vong Cơ nhìn từ trên xuống, thoáng thở phào rồi hỏi "Lam Trạm, đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi tại sao lại về trễ như vậy? Còn huynh trưởng, hắn bị làm sao thế?".


Lam Cảnh Nghi nuốt một ngụm nước bọt, khụy xuống níu cánh tay Lam Hi Thần "Trạch Vu Quân, ngươi xảy ra chuyện gì?".

Thấy  Lam Hi Thần không trả lời, Lam Tư Truy sốt ruột "Trạch Vu Quân ơi, ngươi nói gì đi? Đừng dọa bọn ta sợ mà!".

Lam Hi Thần bấu víu vào cánh tay hai hậu bối, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Bắc Đường Lạc Vi nhìn thanh kiếm trên tay Lam Vong Cơ, nhíu mày lẩm bẩm "Đã thành thần khí rồi sao?".

Đàm Triết xua tay "Cái đó để qua một bên đi. Trạch Vu Quân, ngươi còn chưa trả lời Tư Truy, ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì?".

Lam Hi Thần bấu lấy cánh tay Lam Tư Truy, nức nở "Ta gϊếŧ người rồi".

Tất cả đều sững người.

Lam Hi Thần thần tình bi thương cực điểm, luôn miệng nói "Ta gϊếŧ hắn rồi! Ta đã gϊếŧ người ta yêu nhất! Ta gϊếŧ hắn mất rồi!".

Lam Vong Cơ ôm chầm lấy vai y "Ngươi vốn không muốn thế".


Lam Hi Thần nghe vậy liền vùi mặt, khóc đến độ hai vai cũng run lên. Ngụy Vô Tiện và những người còn lại không rõ đầu đuôi thế nào nên cũng không biết nói cái gì an ủi Lam Hi Thần. Để mặc y cứ lẩm bẩm, tức tưởi khóc, đau khổ nói rằng y đã gϊếŧ người mình yêu.

Đêm đó Vân Thâm Bất Tri Xứ một mảnh hỗn loạn.

Mới giờ Dậu một khắc huynh đệ Lam Hi Thần trở về truyền đến tiếng khóc nức nở làm kinh động Lam Khải Nhân, lão vốn theo ý Lam Vong Cơ để bọn họ tự do tổ chức sinh thần cho Lam Hi Thần, ai ngờ còn đang phê duyệt văn thư ở Lan Thất thì môn sinh tức tốc tới báo tình hình, lão kinh ngạc không thôi cho vời tất cả đến.

Đối diện với Lam Khải Nhân một mực hỏi han, Lam Hi Thần chỉ có duy nhất một hành động là khóc. Thấy y thất thần nhìn lơ đễnh, lão cũng không buồn nhắc, bây giờ Lam Vong Cơ trở về, dần chưởng quản trên dưới Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà hắn so với Lam Hi Thần thì cứng rắn hơn nhiều, trừ liên quan đến Ngụy Vô Tiện thì đều làm tốt nhất, thậm chí tốt hơn mười lần Lam Hi Thần, đám môn sinh hậu bối vì sự nghiêm lãnh của Lam Vong Cơ mà nhất mực quy củ, chẳng bù để Lam Hi Thần trông coi, bọn nhỏ vừa khóc lóc thảm thương một chút, nếu thấy không bỏ qua được, kiểu gì Lam Hi Thần cũng giảm số lần chép phạt xuống. Tác phong như vậy, Lam Khải Nhân trước giờ không mấy hài lòng.
Tuy từ nhỏ đã dạy Lam Hi Thần cách làm gia chủ nhưng chung quy đứa nhỏ này tính tình lại như quả hồng mềm, đối với mấy việc trách phạt người khác, y thực sự khó lòng làm được, bởi vậy sau khi để Lam Hi Thần lên làm gia chủ, Lam Khải Nhân giải bày với mấy trưởng lão trong nhà dành riêng trách nhiệm chưởng phạt cho Lam Vong Cơ, để hai huynh đệ cùng song song cai quản Lam gia. Thật ra có lúc Lam Khải Nhân ngẫm nghĩ, nếu năm đó Lam Vong Cơ sinh ra trước thì tốt biết mấy, để hắn làm gia chủ sẽ thích hợp hơn. Nhưng mà sau đó nghĩ lại nếu hắn gặp Ngụy Vô Tiện rồi, sẽ đi theo vết xe đổ của Thanh Hành Quân sâu hơn thì lại hỏng. Đúng là đường nào cũng không thuận!

Ba khắc sau không xoa dịu được, Lam Khải Nhân đang muốn mở miệng kêu người đem Lam Hi Thần trở về Hàn thất thì bên ngoài truyền đến một mớ âm thanh lộn xộn. Lam Khải Nhân vô cùng khó chịu, vừa phất tay áo ra ngoài xem xét liền nhìn thấy một thân ảnh thấp gầy lao đến, không chút nể nang đẩy lão qua, hét ầm lên như những kẻ cướp xông vào nhà dân giữa đêm.
"LAM HI THẦN!".

Lam Hi Thần chấn động, quay về phía cửa Lan Thất.

Chủ nhân của tiếng hét kia, một thân gầy thấp chắn đi phân nửa ánh nắng bên ngoài nhưng tuyệt nhiên không vì thế mà làm người kia trở nên lu mờ. Y bào màu hắc tro, gia văn Nhiếp thị rực rỡ, ánh mắt sắc bén như thép, đanh lại trên gương mặt đầy tức giận như muốn gϊếŧ người. Cái khí thế này khiến cho môn sinh Lam gia bên ngoài sợ còn hơn khi Lam Vong Cơ liếc họ.

Lam Khải Nhân nhíu mày "Nhiếp tông chủ, ngươi tự tiện xông vào Lam gia như vậy, rốt cuộc có chuyện gì? Lại còn la hét ầm ĩ như vậy nữa?".

Sau từng ấy năm, lão đối với Nhiếp Hoài Tang không thể không có cái nhìn khác biệt. Hắn đã sớm không còn là một nam nhân nhu nhược chẳng có tài cán gì, ngược lại khiến cho người ta có phần nể sợ tài trí của hắn, nếu năm đó hắn tu vi cao thêm chút nữa, nhất định sẽ nhìn ra mấy phần giống Nhiếp Minh Quyết.
Nhiếp Hoài Tang trừng mắt nhìn Lam Hi Thần, hận không thể ăn tươi nuốt sống y "Lam tiên sinh không biết à ? Vậy sao không hỏi Trạch Vu Quân, đứa cháu tốt kia của ngươi lại làm ra chuyện gì tày trời chứ?".

Ngữ khí này không có chút nào tôn trọng, mang đậm sự hận thù và mỉa mai trong từ "tốt". Lam Hi Thần giật mình, cả người đầy mồ hôi lạnh. Còn Lam Vong Cơ thì mím môi, tự hỏi không biết Nghiễm Ninh Chi vừa mới căn dặn lại đi nói với Nhiếp Hoài Tang cái gì rồi?

Lam Khải Nhân nhìn sang Lam Hi Thần, không vui hỏi "Hi Thần, ngươi đã làm chuyện gì mà khiến cho hắn tức giận như thế?".

Lam Hi Thần cứng người "Ta.......".

Nhiếp Hoài Tang mỉa mai "Sao? Có gan làm lại không dám thừa nhận? Khí thế của Trạch Vu Quân ngươi sa sút từ bao giờ vậy?".

Lam Hi Thần sững sờ, một thoáng sợ hãi trỗi dậy, một tấc cũng không dám đối diện hắn.
Lam Vong Cơ đứng chắn trước người Lam Hi Thần, lạnh lùng nói "Có chuyện gì, mời nói rõ".

Nhiếp Hoài Tang không hề yếu thế, trừng ngược lại Lam Vong Cơ "Ngươi hỏi ta chuyện gì? Hàm Quang Quân đây cũng bắt đầu hùa theo huynh trưởng ngươi làm việc xấu luôn rồi đi?".

Nếu không vì muốn nghe tường tận, Lam Vong Cơ khẳng định đã sớm cấm ngôn hắn, tay siết lấy Tị Trần kêu răng rắc.

Thình lình lúc này bên ngoài lại có hai thân ảnh lao tới, một kẻ giữ vai Nhiếp Hoài Tang, một kẻ chạy tới bên cạnh Lam Hi Thần.

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần một cách khó xử, hắn nói lay vai ngươi bên cạnh "Hoài Tang, ta đã nói ngươi đừng manh động. Chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm?".

Nhiếp Hoài Tang giận dữ "Đừng manh động, sao ta có thể đừng manh động? Hiểu lầm? Hiểu lầm như thế nào?".

Ngụy Vô Tiện vội can "Sự tình còn chưa rõ trắng đen, ngươi lại đi buộc tội huynh trưởng, ngươi này là quá nóng nảy rồi?".
Lam Khải Nhân càng thêm phát cáu "Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta nghe!".

Nhiếp Hoài Tang hất tay Giang Trừng ra, tiến đến gần Lam Hi Thần, hai tay đẩy bật Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ra, nắm chặt lấy vai Lam Hi Thần, tựa hồ muốn đem mấy đầu ngón tay bấu đến xuyên thủng da thịt, Lam Hi Thần nhịn đau, không dám phản ứng lại.

Nhiếp Hoài Tang gằn từng chữ "Ta đã nghe Kim tông chủ nói hết rồi! Lam Hi Thần! Vì cái gì? Vì cái gì mà ngươi lại nghe theo tên ác nhân kia gϊếŧ ca ca của ta?".

Lam Hi Thần kịch liệt lắc đầu "Không phải......ta....ta không phải.....".

Y cũng không nghe rõ rốt cuộc là mình biện bạch hay khóc lóc. Đối diện với Nhiếp Hoài Tang đang chực chờ bộc phát sát ý kia, làm cho y không thể phản kháng được gì. Sự thật vô tình có tội vì cái nhùn của hắn mà cũng thành cố ý có tội.
Nhiếp Hoài Tang thấy y không trả lời, sắc mặt biến lạnh càng thêm lạnh, đôi con ngươi hằn lên từng sợi tơ máu chằng chịt.

Ngụy Vô Tiện quay qua Giang Trừng "Như này là sao?".

Giang Trừng tặc lưỡi, giậm chân"Cũng tại tiểu tử A Lăng kia lỡ miệng".

Mắt thấy Lam Hi Thần chịu đau, Lam Vong Cơ làm sao nhịn được, đưa tay muốn kéo Nhiếp Hoài Tang ra, lại không tưởng sức hắn cũng mạnh kinh người. Lam Vong Cơ càng kéo, Nhiếp Hoài Tang càng bấu chặt.

Lam Khải Nhân cao giọng "Tên họ Nhiếp kia, mau buông Hi Thần ra cho lão phu! Đây không phải Bất Tịnh Thế, không cho phép ngươi tùy ý hành xử, đối đãi với người của Lam thị như thế!".

Nhiếp Hoài Tang làm như không nghe thấy, tiếp tục cái việc gọi là "trừng phạt" của hắn.

Giang Trừng thấy tình hình không xong, vội đi tới lay vai Nhiếp Hoài Tang lần nữa "Ngươi mau buông ra đi, huống hồ ta đã nói, Trạch Vu Quân làm thế là bất đắc dĩ".
Nhiếp Hoài Tang cười lạnh "Bất đắc dĩ?".

Hắn dần thả lỏng hai tay trượt xuống, lùi lại hai bước, đăm đăm nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần run rẩy tiến lên một bước, giơ tay muốn bám lên vai của hắn, cố gắng che đậy cảm giác muốn khóc "Hoài Tang, xin hãy tin ta, ta.....".

Nửa câu sau đã bị một cái đau nhói ngay ngực chặn lại. Lam Hi Thần ngỡ ngàng nhìn xuống dưới ngực trái, một thanh đoản kiếm không chút lưu tình đâm thẳng vào đó, đã sâu hai tấc rồi, nếu nhích thêm bốn tấc nữa là chạm tới bề mặt trái tim, thêm hai tấc nữa là đâm xuyên thủng luôn trái tim. Lam Hi Thần cảm thấy có một thứ chất lỏng tanh tanh từ miệng mình chảy ra khóe môi. Máu tươi loang ra thành một mảng, như một đóa hoa rực lửa nở rộ giữa lớp y bào lam sắc.

"Huynh trưởng!".

"Hi Thần!".

Lam Vong Cơ lửa giận bùng phát, tuốt Tị Trần ra, kề lưỡi kiếm vào cổ Nhiếp Hoài Tang. Giang Trừng cũng đồng thời đem Tam Độc kề sát cổ Lam Vong Cơ. Lam Khải Nhân xanh mặt, thiếu chút nữa ngất đi. Ngụy Vô Tiện lại không dám động thủ. Bây giờ Nhiếp Hoài Tang chiếm thế thượng phong, nếu còn làm gì nữa, không đợi hai kẻ đang kiếm kề cổ kia ra tay, Lam Hi Thần sẽ là người mất mạng trước tiên.
Ngụy Vô Tiện vội nói "Nhiếp Hoài Tang, ngươi buông kiếm ra đi! Dù có chuyện gì cũng phải ba mặt một lời giải thích trước rồi mới động thủ sau chứ?".

Giang Trừng cũng thúc vào "Đúng đó, chuyện này không phải là lỗi của Trạch Vu Quân. Ngươi đừng quên lúc đó là ngươi lớn tiếng ép A Lăng, nhất định là do hắn quá sợ mà nói bậy bạ".

Nhiếp Hoài Tang ghim mũi kiếm sâu thêm một tấc, cười lạnh "Nực cười! Không phải là lỗi của hắn? Hắn gϊếŧ tam nghĩa đệ yêu quý thì có lỗi, còn gϊếŧ ca ca ta thì không à?".

Lam Vong Cơ khẩy nhẹ Tị Trần, một đường đỏ mỏng như chỉ nổi lên bên cổ Nhiếp Hoài Tang, sắc bén nói "Buông ra!".

Giang Trừng trầm giọng "Ngươi không buông thì làm sao hắn buông?".

Nhưng cả hai người Nhiếp Hoài Tang và Lam Vong Cơ không ai chịu nghe hắn, trong mắt đều là ý định, chỉ cần người kia làm thêm một động tác, đao kiếm tất phải vô tình.
Lam Khải Nhân thấy máu chảy ra càng nhiều, lão mất đi cả oai nghiêm, run giọng quát "Nhiếp tông chủ, ngươi làm vậy là muốn lấy mạng Hi Thần sao?".

Nhiếp Hoài Tang vẫn một bộ tức giận bất cần "Đương nhiên, hắn đâm ca ca ta một nhát xuyên tim, ta cũng phải trả lịa một nhát mới phải đạo được chứ?".

Lam Hi Thần thở dốc vì đau nhói, nỗi đau cả thể xác và tâm tình.

Người đang đâm y một nhát, chính là người mà y vẫn xem là một tiểu đệ đệ, là đứa nhỏ mà y yêu thương không kém Vong Cơ, là đứa nhỏ bẩm sinh yếu đuối, hay khóc lóc, sợ rắn, sợ sâu, sợ ca ca hắn, sợ những kẻ đầu gấu mặt hổ thường xuyên ức hiếp hắn.

Đứa nhỏ mà từ bé tới lớn gọi y là "Hi Thần ca", luôn cùng với Vong Cơ nấp sau lưng y mỗi khi bị Ôn thị hay đám bạn cùng tuổi bắt nạt, hoặc là để tránh bị Nhiếp Minh Quyết la mắng.
Đứa nhỏ ấy hiện giờ đang đâm y một nhát, với tất cả sự hận thù trong con người hắn, không một chút nương tình.

Nhưng Lam Hi Thần không hận, y không thể và cũng không muốn, bởi vì y đáng bị như vậy. Y đã đâm chết ca ca hắn cũng chính là người y yêu nhất, bị hắn đâm lại một nhát thì có là gì? Đây là sự lặp lại của tạo hóa mà thôi.

Chỉ là.....

Lam Hi Thần đưa tay nắm lấy tay Nhiếp Hoài Tang, nở một nụ cười yếu ớt nhưng ôn nhu "Hoài Tang, Minh Quyết... hắn sao rồi?".

Nếu như thật sự sẽ phải chết, vậy trước khi chết cũng phải biết người mình yêu hiện giờ như thế nào chứ nhỉ?

Nhiếp Hoài Tang bi phẫn, thúc mạnh một cái, lưỡi đoản kiếm cắm sâu vào ngực Lam Hi Thần, thấy y phun ra một ngụm máu, hắn càng lạnh lùng "Ngươi có tư cách gì, có mặt mũi nào để hỏi ca ca ta?".
Phải, y có tư cách gì chứ? Lại có mặt mũi nào nữa? Bao nhiêu thống khổ y gây ra cho Nhiếp Minh Quyết, lấy một cái mạng này ra để bù còn không biết có bù nổi hay không, dựa vào cái gì mà dám quan tâm tới người ta?

Nhưng mà y không thể không nghĩ tới hắn, y chỉ muốn được nhìn thấy hắn, muốn được nghe thêm hai tiếng "Hoán nhi" lần nữa. Đúng như người ta hay nói: có những thứ đến chết người ta vẫn không buông bỏ được, mà với Lam Hi Thần, đó là Nhiếp Minh Quyết.

Trước mắt hiện ra khuôn mặt hắn, nụ cười của hắn.....

Lam Hi Thần tiếp theo liền cảm thấy một cơn đau khác rất mãnh liệt, cổ họng ngập máu, phun ra một ngụm tinh huyết. Hình ảnh cuối cùng y thấy được là Nhiếp Hoài Tang mãnh liệt rút đoản kiếm ra, sau đó liền thấy trước mắt tối đen.

Đọc truyện chữ Full