DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 139: Ẩn thống (tứ)

Lam Hi Thần tuy không hiểu lắm, nhưng lại do dự hỏi "Lúc nãy Đôn thần và Hiền phi..... thật sự không có bất mãn thần thị như lời của Đổng tài nhân nói chứ?".

Triệu Thanh cùng Lý Giao Nghi hơi sững ra, sau đó Lý Giao Nghi chậm rãi lắc đầu.

Lam Hi Thần ngạc nhiên "Vì sao? Không phải phi thị nào cũng không thích người khác được Hoàng thượng chiếu cố nhiều hơn mình ư? Lẽ ra Đôn thần và Hiền phi nên......".

Triệu Thanh đặt tay lên vai y, chậm rãi cắt ngang "Bản cung đã nói, Điềm quân không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết: ngươi là nam thị mà Hoàng thượng sủng ái nhất, chỉ cần tâm ý Hoàng thượng luôn hướng về ngươi là đủ rồi".

Nam thị mà Hoàng Thượng sủng ái nhất? Lam Hi Thần nghe xong câu này thật muốn dở khóc dở cười, bất quá ngẫm lại cũng thấy cơ hồ mỗi ngày Hiên Viên Dự quả thật đều thường xuyên đến Nhu Thường điện. Theo như Thượng Cung cục ghi chép, một tháng ba mươi ngày, đã có hơn hai mươi ngày Hiên Viên Dự đến Nhu Thường điện tìm y. Mọi việc vẫn như xưa, vẫn là đàm đạo thơ văn, vẫn là thú vui tao nhã, có điều, Lam Hi Thần thường âm thầm thêm vào đó chút tâm tình ở thế giới thật ngoài kia mà đối đãi với hắn, không mông hắn nhớ ra, chỉ mong hắn có thể ấn tượng một chút. Nhưng mà giờ này nghe được mấy lời của Đổng thị, Lam Hi Thần vẫn cứ cảm thấy nghi hoặc, nhìn hai người Lý Giao Nghi và Triệu Thanh thêm vài lần như đang tìm kiếm một cái gì đó, cuối cùng vẫn là lựa chọn bỏ qua.


"Đa tạ Đôn thần và Hiền phi, thần thị nhất định sẽ lưu ý". 

Mùa hè nữa lại sang, tiết trời dần nóng bức. Nắng trời cũng vo cùng gay gắt, cứ hanh vàng, chói mắt rọi xuống đền đài cung điện. Tử Cấm Thành trông lung linh hệt như ai đó vừa mới phủ lên một lớp bụi vàng, mà phẳng lặng như tờ. Kinh đô trong mùa của lụi tàn vẫn chẳng hề mất đi phong thái hào hùng của nó, trái lại càng tăng thêm nét trầm mặc cổ kính của đất đế đô.

Lam Hi Thần đứng trong sân, mang một biểu tình chín phần thất vọng một phần kỳ vọng nhìn chậu cây đã được gieo năm hạt đỗ quyên cuối cùng. Nếu như lần này vẫn là thất bại.....

Chán chường với suy nghĩ trong đầu, Lam Hi Thần trở vào nội điện, ngồi bên thư án lấy bút giấy ra, tùy tiện viết đại một bài câu thơ, mà viết xong, đầu óc lại theo gió theo mây thả trôi về một nơi nào đó ngoài cửa sổ.


"Ái thị đang luyện chữ sao?".

Lam Hi Thần giật mình buông cây bút trên tay xuống, vội đứng dậy hành lễ, có chút bất mãn "Hoàng thượng lúc nào cũng xuất hiện một cách bất ngờ, khiến cho thần thị không kịp nghênh giá. Nếu người ngoài biết, há chẳng trách thần thị vô phép sao? Thần thị sợ phải chép cung quy lắm rồi!".

Hiên Viên Dự cười ha hả "Không cần đợi người ngoài thấy, hiện giờ ái thị trách móc trẫm đã đủ mang tội rồi", sau đó hướng ra ngoài gọi "An Dật, mang một vò rượu đến đây, trẫm muốn vừa thưởng rượu vừa thức chữ của Điềm quân".

Lam Hi Thần vội ngăn "Đừng mang rượu, Tỏa Thúy cung vừa cất xong trà Lan, Hoàng thượng nên uống trà thay rượu mới tốt cho sức khỏe".

Hiên Viên Dự lắc đầu, hiếm khi nói đùa "Ái thị càng ngày càng giống mẫu hậu ngày trước và phụ thị rồi, đến cả sở thích cũng muốn quản trẫm cơ đấy!"


Lam Hi Thần khẽ khàng đáp “Thần thị nào dám. Nếu may mắn giống được thái hậu và Thái thị vài phần, đó chính là phúc của thần thị".

Hiên Viên Dự uống một hơi trà rồi cầm tờ giấy lên, cảm thán "Thì ra thư pháp của ái thị lại đẹp tới như vậy. Chẳng hay còn có tài năng nào của ái thị mà trẫm chưa được biết qua không?".

Lam Hi Thần tỏ vẻ dò xét "Hoàng thượng không phải đang giễu cợt thư pháp của thần thị chứ?".

Hiên Viên Dự lắc đầu "Trẫm chỉ cảm thấy bây giờ mới từ từ thấy được tài năng của ái thị, thật là trễ quá!".

Lam Hi Thần hơi nhướn mày "Chẳng phải lúc trước Hoàng thượng từng nói mình may mắn hơn Hán Nguyên đế sao?".

Hiên Viên Dự cười, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại câu khác, ánh mắt trở nên sắc bén "Trẫm nghe nói mấy hôm trước Đổng tài nhân ở trước mặt ái thị vô lễ?".
Lam Hi Thần cười nhạt "Cũng không đến nỗi, Đôn thần và Hiền phi đã giáo huấn nàng ta một chút rồi, mong là nàng ta sẽ biết sai mà sửa. Còn nếu không.....thần thị cũng đành chịu".

Hiên Viên Dự hơi ngạc nhiên "Ái thị không bất mãn sao?".

Lam Hi Thần thật thà nói "Có chứ! Nhưng mà bất mãn thì cũng chỉ biết để trong lòng, cùng Đổng tài nhân tranh chấp chẳng phải sẽ khiến Hoàng thượng ra mặt mà khó xử sao?".

Hiên Viên Dự hơi thu hẹp con ngươi "Ái thị sẽ vì cái khó xử của trẫm mà nhẫn nhịn?".

Lam Hi Thần không chút do dự gật đầu, lại nhìn đến hắn như đang nói với với người mà y yêu ở thế giới thực "Thần thị chỉ mong Hoàng thượng được sống vui vẻ thoải mái, không bị gò bó, phiền muộn, đau khổ bởi bất cứ một chuyện gì".

Hiên Viên Dự bước tới vài bước, nắm lấy bàn tay của Lam Hi Thần, nơi đáy mắt hiện ra một ý cười mãn nguyện mà nói "Trừ Minh Ý thái hậu mẹ ruột của trẫm và Thái thị ra, đây là lần đầu tiên có người vì cảm xúc của trẫm mà cảm thông và thấu hiểu".
Lam Hi Thần tuy xúc động nhưng có một chút nghi hoặc "Lần đầu tiên? Vậy Hoàng quý phi......".

Hiên Viên Dự thu lại ý cười, sắc mặt cũng trầm xuống "Trẫm đã từng nghĩ nàng ấy hợp tâm ý trẫm, là người thấu hiểu được cho trẫm, nhưng những năm gần đây, trẫm có chút hoài nghi suy nghĩ đó của mình".

Lam Hi Thần nghe hắn nói, trong lòng đột nhiên thấy có một vết trống rỗng, không vui, cũng không buồn. Y âm thầm nhìn người trước mắt. Cho dù biết đây chỉ là mộng cảnh, nhưng cùng thế giới thực bên ngoài không có gì khác nhau. Thường nói đế vương đa bạc tình, chẳng lẽ ngay cả trong mộng cũng đúng?

Hiên Viên Dự không để tâm người trước mắt đang thất thần, tâm tình hắn hình như đang rất tốt, kéo kéo bàn tay thon gầy như ngọc mà chỉ vào mớ giấy trắng trên bàn, cười, dò hỏi "Ái thị viết thư pháp đẹp như vậy, chẳng hay có thể giúp trẫm một việc?".
Lam Hi Thần tò mò "Thần thị có thể giúp gì cho Hoàng thượng đây?".

Hiên Viên Dự trực tiếp kéo y vào lòng, từ sau lưng nói khẽ vào tai y "Trẫm vừa phát hiện một chuyện rất thú vị, chính là.... tên của trẫm cùng ái thị hợp lại trùng hợp như một mối lương duyên tiền định, mỹ đức hòa hợp".

Lam Hi Thần vừa bất ngờ vừa nghi hoặc, run giọng hỏi "Như thế nào là mỹ đức hòa hợp?".

Hiên Viên Dự cầm bút dúi vào tay y "Ái thị viết tên của mình ra trước đi".

Lam Hi Thần cầm bút, bị Hiên Viên Dự ép bên bàn, trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể nhận mệnh, miệng nói “Thần thị bút lực e không bằng Hoàng thượng. Tự viết có xấu, Hoàng thượng cũng không được chê cười”.

Hiên Viên Dự bật cười đáp ứng, đợi Lam Hi Thần viết xong bốn chữ "Tư Đồ Gia Cẩn", hắn ngắm nghía khen ngợi rồi lại nói "Giờ thì hãy viết thêm ba chữ "Hiên Viên Du" bên cạnh cho trẫm".
Lời này vừa xong, Lam Hi Thần giật cả mình, đến Tư Đồ Gia Cẩn cũng bất ngờ, át khẩu mà hỏi "Cái gì?".

Hiên Viên Dự chớp mắt "Có gì lạ sao?".

Lam Hi Thần lấy lại khẩu khí, hoang mang dò hỏi "Cho phép thần thị nhiều lời. Hiên Viên Du là ai thế?".

Hiên Viên Dự bình thản kéo y trở lại, trực tiếp cầm tay y chấm mực, nói "Đó là tên thật trước kia của trẫm".

Đến nước này, Tư Đồ Gia Cẩn bất động thanh sắc, Lam Hi Thần ngược lại thì càng thêm rối "Nhưng không phải Hoàng thượng là Hiên Viên Dự?".

Rồi như phát hiện vừa rồi mình nói nhầm, trong đầu rùng mình hình như có băng tuyết vỡ ra , y vội theo tình thế quỳ gối xuống “Thần thị thất lễ đã gọi thẳng tên họ của Hoàng thượng....…”.

Hiên Viên Dự vừa cầm tay y chuyển động cây bút, vừa ung dung nói bằng giọng hoài niệm "Trước khi đăng cơ, trẫm tên thật là Du. Sau này vì một lòng muốn xóa bỏ quá khứ đau khổ ngày trước, trẫm mới dùng thành chữ Dự. Vừa nãy đột nhiên trẫm nghĩ tới duyên phận giữa chúng ta, cho nên trẫm muốn viết để xem thử một chuyện".
Lam Hi Thần còn chưa hết bàng hoàng, nhưng Tư Đồ Gia Cẩn đã cướp lời "Xem thử cái gì?".

Hiên Viên Dự chỉ vào hai chữ viết đậm nhất trên giấy, tươi cười hỏi "Ái thị tinh thông văn thơ vậy mà không phát hiện sao? Đây, tên của chúng ta không phải "mỹ đức" * trong truyền thuyết hay sao?".

*Du-Cẩn kết hợp lại là mỹ đức. Theo quan niệm Trung Quốc xưa, nếu tên của người nam cùng tên người nữ có hai chữ này thì sẽ có một mối lương duyên tốt đẹp.

Tư Đồ Gia Cẩn run giọng "Không thể nào! Không thể nào.....".

Bởi vì giọng rất nhỏ, nhỏ đến mức hai người kề sát từng tấc mà Hiên Viên Dự cũng không nghe thấy rõ, hắn hỏi lại "Ái thị vừa nói cái gì đấy?".

Lam Hi Thần vội xoay người nhìn nam tử đối diện, nhân lúc Tư Đồ Gia Cẩn đang thất kinh thì nửa mừng nửa nghi hỏi "Hoàng thượng thật sự là Hiên Viên Du?".
Hiên Viên Dự gật đầu, lại hỏi "Ái thị làm sao mà bất ngờ đến thế? Chẳng qua chỉ là một cái tên thôi mà".

Lam Hi Thần vội lấp liếm "Không.... không có gì cả! Hoàng thượng đừng để ý. Chẳng qua thần thị bất ngờ tên của Hoàng thượng với thần thị lại có ý nghĩa đẹp như vậy, thật là diễm phúc của thần thị".

Hiên Viên Dự cười nhẹ "Vậy à? Thế thì sau này mỗi khi chỉ có trẫm và ái thị, ái thị không cần gọi trẫm là Hoàng thượng mà hãy gọi trẫm là Du lang đi".

Lam Hi Thần ngẩn ra "Du....lang?".

Hiên Viên Dự đi tới gần, vuốt nhẹ lên bờ má của y "Nữ nhân đối với tình quân, không phải đều là gọi tên kèm theo một chữ "lang" hay sao?".

Lam Hi Thần xấu hổ "Thần thị không phải nữ nhân. Hoàng thượng là minh quân đấy! Có thể nào...... có thể nào đứng đắn một chút không?".
Hiên Viên Dự lộ một tia không vui "Minh quân? Ái thị vừa nói muốn trẫm được thoải mái vui vẻ sao? Trẫm nếu mà ở với ái thị cũng buộc phải làm một minh quân thì còn thoải mái vui vẻ cái gì nữa?".

Lam Hi Thần nghi hoặc "Vậy Hoàng thượng muốn thế nào?".

Hiên Viên Dự bỗng dang tay ôm thắt lưng y nhích lên, do chiều cao thân thể mà tầm nhìn của Lam Hi Thần lúc này vì phải kiễng chân mới chạm tới mắt hắn. Hắn cong khóe môi, nửa ôn nhu nửa ra lệnh "Gọi trẫm là Du lang".

Lam Hi Thần do dự một lát liền ngập ngừng gọi "Du....Du lang".

Hiên Viên Dự cười đến cong cả vành mắt “Tốt lắm. Về sau khi chỉ có hai chúng ta, cứ gọi trẫm như vậy, trẫm rất thích”. Hắn dùng bàn tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc dài, giọng nói dịu dàng như mùa xuân ấm áp “Tên tự của ái thị là Gia Cẩn, vậy tên húy trong nhà là gì? Hay đại khái là tên hồi nhỏ?”.
Lam Hi Thần vừa định hỏi Tư Đồ Gia Cẩn thì hắn đã quát "Ngươi tự mà lấy tên của ngươi, đừng có lôi tên ta ra!". Tất nhiên, y còn mong chờ gì hơn ngoài điều đó, vội vàng nói “Thần thị không có tên hồi nhỏ, còn tên húy......mọi người đều gọi thị là ‘Hoán nhi’”.

Hiên Viên Dự nhướn mày “Ồ! Trẫm cũng gọi ái thị là ‘Hoán nhi’ được không?”.

Lam Hi Thần buông mắt xuống nén lại tiếng nấc sắp vụt ra vì mừng rỡ, vô tình liếc mắt qua thì thấy trên tường phản chiếu thân ảnh y và hắn, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Hiên Viên Dự đột nhiên vươn cả hai tay ôm Lam Hi Thần thật chặt, để khuôn mặt y vùi vào bờ vai của hắn, giọng của hắn đều đều vang lên bên tai, nửa thủ thỉ, nửa như hứa hẹn "Hoán nhi, trẫm thật sự mong về sau ngươi có thể cùng trẫm sánh bước đi cùng nhau, trẫm cũng muốn một thời gian nữa sẽ thăng ngươi làm Chiêu sĩ, không lâu sau đó sẽ nhanh chóng phong ngươi làm Thần. Trẫm thật sự rất nóng lòng được dùng tâm ý chọn ra một phong hiệu đẹp cho ngươi. Hoán nhi, từ giờ tới đó hẳn là sẽ còn xa, cũng sẽ xảy ra nhiều chuyện, hy vọng Hoán nhi có thể vì trẫm mà nhẫn nại. Cũng như.......”.
Lời nói lấp lững mà mũi hắn đã kề sát vào cổ y không ngừng hít hà, bàn tay chạm tới vạt áo toan kéo xuống, kết qủa Lam Hi Thần theo phản xạ bắt lấy, ái ngại nói "Hoàng thượng.....Du lang.....đừng!".

Hiên Viên Dự sắc mặt không lạnh không nhạt "Đây là lần thứ bao nhiêu, ái thị có nhớ không?".

Lam Hi Thần đảo mắt không dám nhìn thẳng hắn. Y biết chứ, mỗi lần ở cùng hắn, y đều nhớ thật kỹ từng cử chỉ lời nói. Đây đã là lần thứ bảy mươi mà mình từ chối "chuyện kia". Chính mình đã cùng Tư Đồ Gia Cẩn thống nhất ba điều: Không được cùng Hiên Viên Dự thân cận vượt mức, lúc bình thường sẽ là Lam Hi Thần chủ xác và lúc cần thiết, ngược là sẽ là Tư Đồ Gia Cẩn làm chủ. Điều thứ nhất chính là nguyên nhân mà đêm hôm đó Hiên Viên Dự có kéo y ngã vào giường, rồi đến những đêm về sau, hai người vẫn là "đồng sàng dị mộng".
Hiên Viên Dự lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đến bối rối giữa hai người "Hoán nhi, hãy nói cho trẫm biết, vì sao ngươi lại.....".

Lam Hi Thần giơ một ngón tay lên miệng ngăn lại, không để hắn nói hết câu mà chậm rãi ngắt lời "Thần thị có nỗi khổ riêng, xin Du lang hiểu cho. Trước mắt...." y khẽ lắc đầu "Không thể được".

Hiên Viên Dự nhìn y rất lâu, lâu đến mức nếu hai mắt không chớp động thì cặp con ngươi kia sẽ biến thành tượng, hắn thở dài "Được rồi! Trẫm sẽ nhẫn nại đợi, cũng như việc Hoán nhi nhẫn nại vì trẫm".

Lam Hi Thần rụt rè, cuối cùng là mãnh liệt nâng tay từ sau lưng ôm lấy hắn, cảm giác cứ như ngày đó ở Bồng Lai đảo, y cùng Nhiếp Minh Quyết quyến luyến nhau như thế này. Y nhỏ giọng đáp "Du lang hãy cứ nhớ: tâm của Thần thị vẫn luôn hướng về ngươi".
Nhưng trước mắt, chính là có một trở ngại. Mà trở ngại đó lại cùng Lam Hi Thần chung một thân xác. Tư Đồ Gia Cẩn sau khi biết được Hiên Viên Dự chính là Hiên Viên Du, đợi khi người kia rời khỏi Nhu Thường điện thì hắn vô cùng kích động một trận tính tình, một hai đòi đẩy Lam Hi Thần ra khỏi thể xác, hắn không thể tin chính mình cùng kẻ thù lại có mối lương duyên, càng không chấp nhận linh hồn người khác cùng kẻ thù của mình thân cận yêu thương. Đến cùng, Lam Hi Thần phải nói "Nếu ngươi đã không cho phép ta, vậy thì chuyện liên quan đến tỷ tỷ và ái nhân của ngươi, ngươi tự mình lo liệu đi".

Tư Đồ Gia Cẩn bị bắt cớ, nhưng vẫn ngoan cố bất mãn "Tại sao lại là hắn? Tại sao không phải là kẻ nào khác? Hiên Viên Dự! Không phải, Hiên Viên Du! Ta không cam lòng!".

Lam Hi Thần nghiêm giọng "Còn một vấn đề nữa, trước đó ta đã nói với ngươi: chuyện của hai người kia chưa chắc đã là chủ ý của Du....Hiên Viên Dự. Vẫn còn quá nhiều khúc mắt, nhất là cuộc tranh giành quyền lực của tiền triều. Cho nên, ta hy vọng ngươi cũng thể để yên cho ta giúp ngươi điều tra vụ án oan, đồng thời minh bạch cho Hiên Viên Dự".
Cuối cùng, Tư Đồ Gia Cẩn đành phải tùy ý theo ngược lại Lam Hi Thần, nhưng y phải tuân theo điều kiện mà hai người đã thống nhất trước đó.

Hôm sau vốn dĩ đang ôm tâm tình phức tạp hướng Châu Quang điện thỉnh an, nhưng chẳng biết Lâm Hà Uyên trúng tà gì mà nhìn thấy Lam Hi Thần liền nói rất nhiều lời khó nghe, bên cạnh còn có Đổng Đan Nguyệt và Bùi Kim Tự phụ họa. Lam Hi Thần cũng chỉ cười lạnh một tiếng, mặt không biểu tình đứng dậy nói "Thần thị thân thể không khỏe, thứ thần thị cáo lui".

Không cho Lâm Hà Uyên sắc mặt, xoay người rời đi khiến cô ta "lạch cạnh" một tiếng đem cái bàn ly đánh nát.

Lam Hi Thần cứ như vậy trắng trợn táo bạo rời đi rước lấy một trận tò mò từ những phi thị vừa bước vào Châu Quang điện, nhìn đồng tử tức giận của Lam Hi Thần, Triệu Thanh xem ra minh bạch chuyện gì xảy ra, còn chưa mở miệng, Lâm Hà Uyên ngồi phía sau đã châm chọc nói "Làm lơ cung quy lễ giáo, tự mình đàm luận quốc sự, lý ra nên giáo huấn cho một cái tát. Thận khanh hãy thay bản cung giáo huấn Điềm quân một chút đi".
Bùi Kim Tự đã ngứa mắt từ lâu, chỉ chờ Lâm Hà Uyên nói xong liền dương tay hướng tới mắt Lam Hi Thần, y duỗi tay bắt lấy tay của Bùi Kim Tự, dưới cái nhìn căm tức của đối phương, lực đạo tăng thêm vài phần làm gã nhíu mày, muốn tránh thoát mà y lại quyết không bỏ ra.

"Điềm quân...".

Triệu Thanh thật lo lắng Lam Hi Thần lúc này, nơi này là Châu Quang điện, nếu ở chỗ này nháo ắt không có lợi cho y.

Lam Hi Thần cũng biết hôm nay không phải thời điểm nháo sự, chậm rãi ném rớt tay Bùi Kim Tự ra, cũng đi một bước đến trước mặt gã. Bùi Kim Tự cảm nhận được áp bách của người trước mặt, tự động lui lại một bước, căm tức nhìn chằm chằm y mặt lạnh như băng.

Không đúng, lúc này đã là Tư Đồ Gia Cẩn làm chủ thể xác. Hắn lạnh giọng "Con người cũng có giới hạn, lần một lần hai còn có thể chịu đựng, đó cũng chính là cấp cho ngươi mặt mũi, đừng tưởng ta sẽ chịu đựng lần thứ ba!".
Từ lúc tiến cung đến nay, Tư Đồ Gia Cẩn và Lam Hi Thần vẫn luôn theo quy quy củ củ, chưa bao giờ làm việc khác người, nếu các phi thị hậu cung khác hiện tại không thích cũng chỉ vì người này được Hoàng thượng hết mực sủng ái. Nhưng nhẫn nại cũng có giới hạn. Bùi Kim Tự, Lâm Hà Uyên hay Đổng Đan Nguyệt nhiều lần khiêu khích áp bức, là ai cũng chịu không nổi huống hồ là Lam Hi Thần tính tình cởi mở hòa nhã của thế giới thực.

Nếu là Tư Đồ Gia Cẩn lạnh lùng băng sướng trước đây, chỉ sợ là đã sớm đối với ba kẻ kia động thủ. Nhưng hiện tại hắn sở dĩ vẫn chưa làm gì cũng vì không muốn trên tay nhuốm máu một cách không cần thiết.

Bùi Kim Tự vẫn là lần đầu tiên cảm thấy uy áp của Điềm quân, không còn là biểu tình làm lơ lạnh nhạt mà là chân chính tức giận uy hiếp, trong lúc nhất thời gã chỉ có thể trầm mặc nhìn Tư Đồ Gia Cẩn lạnh lùng quay người rời đi.

Đọc truyện chữ Full