DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 141: Ám kế (nhị)

Chỉ một câu nói kia, bầu không khí trong Nhu Thường điện thoáng cái trở nên lạnh hẳn, không giống cảnh sẽ đón chào một "tin mừng".

Mang thai? Lam Hi Thần trừng lớn đôi mắt, không thể tin được điều mà chính mình nghe được. Đổng Đan Nguyệt mang thai, sao có thể? Tuy nói Hiên Viên Dự vì để vuốt lòng Đổng tướng quân ở ngoài chiến trường cho nên mới thả Đổng thị ra ngoài, nhưng hắn khi nào đã lui tới Diên Hỷ cung mà mình không biết?

Hiên Viên Dự đoán chừng cũng có vẻ không tin, đôi đồng tử tối lại nhìn ả cung nữ bên cạnh Đổng Đan Nguyệt "Ngươi vừa nói cái gì?".

Ả cung nữ đó bị nhìn như vậy, chẳng hiểu sao từ ý cười chuyển sang sợ hãi, hai vai hơi run lên một chút. Đổng Đan Nguyệt thấy vậy liền liếc cung nữ đó một cái sau đó trở lại vui vẻ, ánh mắt chúc quang chiếu rọi xuống diễm động lòng người, cười dài nói “Hồi Hoàng thượng, tần thiếp nhờ ơn mưa móc của Hoàng thượng, nay đã hoài long thai được ba tháng".


Hiên Viên Dự lộ vẻ nghi hoặc "Ba tháng?.".

Đổng Đan Nguyệt hiểu ý, thẹn thùng che miệng, nói "Hoàng thượng đã quên rồi sao? Ngày mười lăm của ba tháng trước Hoàng thượng đã ghé qua Diên Hỷ cung một lần đấy!".

Hiên Viên Dự nhìn qua An Dật, hắn vội cúi đầu lui ra ngoài một lúc rồi rất nhanh chạy vào, thở hồng hộc, đáp "Hồi Hoàng thượng, nô tài vừa đến Kính Sự phòng tra lại. Đúng là ba tháng trước Hoàng thượng có ghé qua Diên Hỷ cung vào ngày mười lăm".

Đổng Đan Nguyệt bày ra vẻ ủy khuất "Tần thiếp biết Hoàng thượng sẽ không tin đâu, ngay đến tần thiếp cũng không tin nữa là. Tần thiếp vốn sợ Hoàng thượng không tin, mời thái y nói cho Hoàng thượng nghe”.

Dứt lời liền hất cằm ra phía sau, một nam nhân tuổi trung niên mặc trang phục của Thái y viện bước ra, cúi đầu hô "Vi thần là thái y thường đến chẩn mạch cho Đổng tài nhân, bái kiến Hoàng thượng. Chúc Hoàng thượng...".


Hiên Viên Dự mất kiên nhẫn, xua tay “Đừng lễ nghi dài dòng, nói vào chuyện chính”.

Gã thái y đó cúi đầu gần như sát đất, trả lời "Nô tài hôm nay được lệnh tới bắt mạch cho Đổng tài nhân, nghe nói gần đây tiểu chủ ăn không ngon, khi thì nôn mửa, sau khi chẩn bệnh vi thần đoán ra tiểu chủ đã có thai được nửa tháng. Nô tài chúc mừng Hoàng thượng".

Hiên Viên Dự “Ồ” một tiếng, vừa nghe xong đã vui mừng quá đỗi, nhưng sau đó lại trở về vẻ mặt bình thường, đột nhiên đứng lên hỏi lần nữa “Thật sao?!”.

Đổng Đan Nguyệt nũng nịu "Thái y đã nói như vậy, tần thiếp còn có thể làm giả sao?".

Triệu Thanh khẽ nhíu mày, sau đó bước lên một bước, cười nhẹ "Đổng tài nhân mang thai thật là tin tốt. Bản cung chúc mừng muội muội. À phải rồi, nhân tiện bản cung muốn hỏi vị thái y này là ai vậy? Sao trước giờ bản cung chưa từng thấy qua hắn?".


Đổng Đan Nguyệt sắc mặt chợt sững ra, sau đó vội cười, nói "Đây là thái y do gia phụ của tần thiếp cử vào cung đặc biệt chẩn mạch riêng cho tần thiếp. Hắn ở Thái Y viện chức vị nhỏ nhoi, nào giờ chỉ tới Diên Hỷ cung của tần thiếp thôi, Đôn thần ca ca không biết mặt cũng là chuyện thường".

Triệu Thanh cất giọng đầy ẩn ý "Đổng tướng quân thật là yêu thương nhi nữ, đến cả thái y cũng đem tới riêng một người, cũng khó trách mọi người đều không biết tới tình trạng của muội muội như hôm nay".

Đổng Đan Nguyệt hơi mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Triệu Thanh, đột nhiên thấp giọng “ai u” một câu, thân mình tựa như lung lay sắp đổ. Hiên Viên Dự vội bước tới bên cạnh cô ta, giơ tay đỡ lấy. Đổng Đan Nguyệt che miệng nôn khan, vẻ mặt tỏ ra khổ sở, tự hành lễ nói “Tần thiếp thất nghi…”.
Hiên Viên Dự ra lệnh cho cung nữ bên cạnh Đổng thị kéo ghế mời cô ta ngồi xuống nhưng cô ta vẫn không chịu. Hiên Viên Dự mới lo lắng hỏi “Ái phi thấy không thoải mái sao?”.

Đổng Đan Nguyệt càng lúc càng tỏ ra mệt mỏi "Có lẽ do tần thiếp đang mang thai, vì vậy mà thân mình không khoẻ”.

Bất ngờ với niềm vui được làm cha, Hiên Viên Dự nghe vậy hơi cảm động, tiến tới đỡ lấy Đổng Đan Nguyệt, ấn cô ta ngồi xuống “Ái phi vất vả rồi”.

Đổng Đan Nguyệt níu lấy ống tay áo của Hiên Viên Dự, trong đôi mắt đẹp ẩn ánh lệ “Tần thiếp tự biết mình ngu dốt, không hầu hạ nổi hoàng thượng, chỉ biết làm hoàng thượng giận. Tần thiếp cũng không dám cầu xin Hoàng thượng tha thứ tội tần thiếp ngày xưa lỗ mãng, nhưng xin Hoàng thượng đừng vì giận tần thiếp mà ảnh hưởng long thể. Tần thiếp thân phận hèn mọn, không quan trọng. Nhưng Hoàng thượng còn quan hệ Tái Ngoại chiến sự, càng quan hệ thiên hạ vạn dân”. Giọng nói của cô ta trầm xuống, mềm mại thập phần động lòng người “Cho nên may nhờ trời cao hãy còn chiếu cố xót thương để tần thiếp vì Hoàng thượng khai chi tán diệp, hy vọng giải ưu phiền cho Hoàng thượng”.
Cô ta nhẹ nhàng lấy khăn tay chà lau giọt lệ nơi khoé mắt, toàn không để ý còn có rất nhiều người ở đó. Lam Hi Thần càng nhìn càng không thể chịu nổi. Bộ dáng đó, cùng Lâm thị lúc trước bày ra vẻ yểu điệu lấy lòng vua chẳng có gì khác nhau. Y chợt phát giác chính mình từ đây nói không chừng còn sinh ra ác cảm với nữ nhân mất thôi.

Triệu Thanh đi tới bên giường, kín đáo vỗ vào vai trấn tĩnh Lam Hi Thần, mặt khác lại cười, dịu giọng "Đổng tài nhân mang thai, vừa hay Điềm quân cũng trải qua cảnh "trong họa có phúc", thật là song hỷ lâm môn đúng không Hoàng thượng?".

Hiên Viên Dự bất chợt nhìn qua Lam Hi Thần ngồi trên giường, nửa áy náy nửa hạnh phúc nói "Phải! Ái thị nói rất đúng! Là song hỷ lâm môn! Hiện tại khôi phục vị Quý tần cho Đổng ái phi".

Đổng Đna Nguyệt hết sức mừng rỡ, dựa vào người Hiên Viên Dự, nũng nịu "Tần thiếp đa tạ Hoàng thượng thương yêu".
Triệu Thanh thấp giọng "Bản cung lần nữa chúc mừng Đổng muội muội".

Hiên Viên Dự đối với Triệu Thanh, ngữ khí có phần hào hứng "Sao ái thị chỉ biết chúc mừng người khác mà không nghĩ mình cũng có chuyện vui?".

Thấy Triệu Thanh tỏ vẻ không hiểu, Hiên Viên Dự liền cười "Dù sao lần này ái thị cũng giúp trẫm chuyện không nhỏ, mà ái thị cùng Hiền phi hầu hạ trẫm còn sớm hơn Hoàng quý phi, lại không ít lần thay trẫm và nàng ấy phân ưu sự vụ của lục cung, trẫm dĩ nhiên không có quên hai người. Nay nhân tiện mừng song hỷ, trẫm quyết định sẽ chọn ngày lành đại phong lục cung".

Đại phong lục cung, đây là chuyện vô cùng lớn, nhưng mà Lam Hi Thần lại chẳng còn tâm tình nào để vì cái chức vị sắp tới mà vui mừng, thay vào đó là không lạnh không nhạt, cùng với Triệu Thanh và Đổng Đan Nguyệt đồng tạ chủ long ân. Hiên Viên Dự thấy y như vậy, môi vừa động đậy nhưng rốt cục cũng nói thêm gì nữa mà chỉ ôm lấy Đổng Đan Nguyệt, ôn nhu an ủi cô ta.
Bởi vì Đổng thị có thai, Hiên Viên Dự từng một lần hụt hẫng vì đứa bé của Ninh Yên quý tần Lục Xuyến Nhân cho nên lần này hắn dĩ nhiên hết sức mong chờ, tối lại đã sang Diên Hỷ cung bầu bạn với Đổng Đan Nguyệt.

Lúc Lam Hi Thần nghe An Dật bẩm lại, cũng chỉ biết ậm ờ cho qua chuyện rồi lo ăn bữa tối của mình. Bụng bây giờ thấy cũng không còn đói nữa, lại thêm đồ dâng lên quá nhiều nên thấy hơi ngán, loáng sau là đã biểu đám cung nhân đem hết ra ngoài.

Tư Đồ Gia Cẩn thấy thế thì cười mỉa "Sao? Bắt đầu như đám phi thị kia mà buồn khổ rồi hả? Ta đã nói rồi, cái tên Hiên Viên Dự này không phải kẻ tốt lành, có mới nới cũ, ngươi còn khăng khăng xem hắn tốt nữa không?".

Lam Hi Thần chẳng buồn trả lời, hắn muốn nói thì cũng mặc hắn nói.

Tin tức Đổng Đan Nguyệt mang thai rất nhanh thôi sẽ truyền đi khắp hậu cung, mặc kệ là Đông khu hay là Tây khu đều mang một tầng áp lức, sợ rằng bây giờ chỉ có Diên Hỷ cung là hỷ khí dương dương như cái tên của nó. Thật ra, Lam Hi Thần lần đầu nghe thấy tin tức nói thật ra thì rất kinh ngạc nhưng lúc sau lại thật bình tĩnh, rốt cuộc đây cũng là chuyện xảy ra trước khi Hiên Viên Dự cùng mình thổ lộ tình cảm, Đổng Đan Nguyệt mang thai cũng là đương nhiên.
Nhưng mà trong lòn Lam Hi Thần vẫn cảm thấy ít nhiều bất mãn, tuy rằng rõ ràng là hài tử của Hiên Viên Dự, tuy chỉ là Mộng cảnh, nhưng.....aizzz, y còn có thể làm được gì đây? Thân là thiên tử, không có hoàng tử nối dõi quả thật rất áp lực, cũng đối với tổ tông bất hiếu, Lam Hi Thần đợi khi tự trấn an, nghĩ thông suốt cũng bình tâm hơn.

Sau bữa tối thì cũng coi như một ngày cũng gần hết. Thúy Quả cùng Tiểu An lúc này đang lăng xăng sắp xếp mọi chuyện bên ngoài nên Lam Hi Thần cũng đành tự mình ngồi xích đu cho đỡ buồn. Nhìn cảnh vật trong nội cung vào ban đêm mới thấy hết được sự tịch mịch đến nhàm chán của cung cấm. Lầu son gác tía ban ngày thì san sát nhau nên bớt thấy trống trải, vậy mà cứ tối xuống thì nhìn đâu đâu cũng mờ ảo, khó tránh làm lòng thêm cô đơn. Lúc Thúy Quả từ trong tiểu trù bưng ra ly trà lan thì Lam Hi Thần đang chống tay dựa cằm mà nhìn đăm chiêu nhìn lên bầu trời lấp lánh ngôi sao nhỏ, ngón tay bâng quơ gõ gõ lên án kêu dây xích đu kêu cộc cộc.
Thúy Quả khẽ khàng đi tới dâng trà, vì chủ nhân mà an ủi "Lệnh chủ, người đừng lo lắng. Đổng thị kia coi như mang thai cũng không có thể so cùng người. Đừng tưởng rằng mang thai có thể nhận được thánh sủng, còn không biết sinh ra có phải hoàng tử hay không?".

Lam Hi Thần nghiêm giọng "Thúy Quả, ngươi lời này nói ở Nhu Thường điện thì thôi, không thể đem ra ngoài nghị luận. Đổng thị kia nói thể nào cũng là hoài thai long loại".

Thúy Quả kinh ngạc chớp chớp mắt, chủ nhân nhà nàng bây giờ hẳn là nên sinh khí đi? Như thế nào có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ chủ nhân nguyện nhìn thấy phi tử khác sinh con cho Hoàng thượng?

Thế nhưng thắc mắc mấy nàng cũng không dám hỏi ra ngoài miệng, chỉ biết bất mãn thở dài rồi lui ra một bên đứng. Nhưng chỉ được khoảng một lúc sau thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, nàng vội đi ra nhìn xem là ai tới. Mới đầu Lam Hi Thần thấy nàng cúi người thỉnh an, còn đang định mừng rỡ tưởng Hiên Viên Dự sẽ ghé sang, nào ngờ Thúy Quả đã dội một chậu nước lạnh làm y vỡ mộng “Nô tỳ xin thỉnh an Hiền phi nương nương”.
Như Sương người hầu của Lý Giao Nghi, nghe vậy mới lên tiếng “Hiền phi nương nương đến thăm Điềm quân, nhân tiện có ít đồ muốn tặng”.

Thúy Quả thấy đúng là Như Sương đang bưng một cái khay có phủ khăn lụa, liền vội mời hai chủ tớ đi vào. Lam Hi Thần thấy Lý Giao Nghi tới thì liền đứng dậy, ngạc nhiên nói “Thần thị thỉnh an Hiền phi! Sao tỷ tỷ lại tới đây lúc này? Chẳng lẽ Tây khu có chuyện gì quan trọng?”.

Ngồi xuống ghế đa một chút thì Lý Giao Nghi cười nhạt “Nói quan trọng thì hơi quá. Cũng không còn sớm nữa nhưng Tây khu vẫn còn náo nhiệt lắm. Bản cung thích yên tĩnh, muốn tìm Đôn thần nói chuyện nhưng hắn lại đang ở chỗ Thái thị, cho nên bản cung liền tạt ngang qua, nhân tiện đến thăm Điềm quân. Ngươi đã khỏe hơn chưa?".

Lam Hi Thần cười trừ "Tạ Hiền phi quan tâm, thần thị đã hồi phục rồi. Nhưng..... Tây khu sao lại náo nhiệt thế ạ?".
Lý Giao Nghi nhàn nhạt nói "Hiện tại cả hậu cung nghe Đổng thị mang thai, dù là sắp tới có được đại phong lục cung thì sắc mặt cũng đều không tốt. Chỉ sợ Hoàng quý phi vừa nghe tin đã phẫn nộ đập nát không biết bao nhiêu cái chén rồi”.

Lam Hi Thần khó hiểu, hỏi Tư Đồ Gia Cẩn "Không phải Đổng thị là phe cánh của Lâm thị sao? Vì cái gì mà Lâm thị lại kích động không vui tới như vậy?".

Tư Đồ Gia Cẩn nghi hoặc "Lam Hi Thần, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà đầu óc lại rỗng tuếch như vậy chứ? Kẻ ngốc cũng nhìn ra hai người đó và cả tên họ Kim kia đơn giản chỉ là lợi dụng, bây giờ Đổng thị có thai, nếu sinh được hoàng tử thì về sau địa vị sẽ đi lên rất cao, cô ta tính tình lại ương ngạnh khó điều khiển, Lâm thị tất nhiên không thích rồi. Ngươi đó, thật sự phải gọi ngươi là đại ngốc đứng đầu một đám đại ngốc".
Lam Hi Thần phỉ phui "Ai mà biết người trong hậu cung lại phức tạp như vậy?".

Tư Đồ Gia Cẩn bất lực giải thích "Không chỉ riêng hậu cung, ở chỗ nào có tranh giành quyền lực và tình cảm thì cũng như vậy thôi".

Tầm mắt Lam Hi Thần chuyển sang Lý Giao Nghi, mắt thấy nàng ta nhìn mình có vẻ ngạc nhiên liền biết trong lúc độc thoại với Tư Đồ Gia Cần sắc mặt thoắt biến thoắt đổi làm nàng ta khó hiểu, cho nên cười mát nhanh chóng đổi chủ đề “Nói ra thì mới biết Hoàng quý phi cao cao tại thượng kia cũng có lúc thích gây náo loạn. Chuyện này đừng nên để Hoàng thượng biết thì tốt hơn. Chỉ tội nghiệp những người ở gần Phượng Nghi cung, có lẽ tối nay cũng khó ngủ rồi”.

Nghĩ Lam Hi Thần không muốn nói thêm, Lý Giao Nghi mới đảo mắt nhìn xung quanh sân, đoạn, bưng chén trà do Thúy Quản dâng lên, uống một ngụm rồi lảng sang chuyện khác “Ban nãy bản cung vừa bước vào liền nghe có mùi lan thơm lắm, ra là trong cung của Điềm quân có loại trà lan ngon ngọt này. Hèn gì mấy hôm trước bản cung tình cờ gặp Hoàng thượng ở Thọ Kỳ cung, nghe Hoàng thượng hết lời khen ngợi tài nghệ của ngươi, còn nói chỉ tiếc là bận quốc sự, nếu không sẽ ở trong Trữ Di cung cả ngày để thưởng trà đấy”.
Lam Hi Thần cười trừ "Hiền phi quá khen, chẳng qua thần thị rảnh rỗi nên mày mò làm chút chuyện thôi"

Lý Giao Nghi nửa ghen tỵ nửa trêu đùa “Mày mò làm chút chuyện mà đã khiến Hoàng thượng để tâm nhiều như vậy, thật làm bản cung cũng muốn giành chút thời gian để chế trà như ngươi nha. Hôm nào ngươi chỉ cho bản cung một chút được không?”.

Đang tay đưa tách chè lên miệng, chợt Lam Hi Thần ngưng lại rồi nhẹ nhàng chỉnh “Chỉ là chút tài nghệ nhỏ thôi, thần thị tất nhiên không có ích kỷ giữ cho riêng mình. Nhưng mà....." y chợt nhỏ giọng "Vào lúc này, chúng ta có thể khiến Hoàng thượng còn lưu tâm được sao? Thần thị nghĩ trà lan này so với hỷ khí bên cung Diên Hỷ còn đáng giá hơn gấp bội lần”.

Dường như đồng cảm Lam Hi Thần không vui, Lý Giao Nghi mới an ủi “Điềm quân đừng nặng lòng quá. Từ khi bản cung sinh ra tứ hoàng tử, trong cung đã rất lâu rồi không có tiếng khóc của trẻ con, sau sự bất hạnh của mẫu tử Lục thị, Hoàng thượng cũng không tránh được có chút mong chờ đứa nhỏ của Đổng thị. Nói cho cùng cũng chỉ là vì đứa bé, chưa chắc Hoàng thượng đã thực sự có tâm ý với Đổng thị”.
Lam Hi Thần nén tiếng thở dài, cười gượng "Thần thị đã hiểu". Dừng một chút rồi hỏi "Nhắc tới đứa bé, đã lâu rồi thần thị chưa gặp qua tứ hoàng tử, đến Thọ Kỳ cung mấy lần mà cũng chỉ lo nói chuyện với Thái thị, quên mất hỏi thăm tới đứa nhỏ. Thật là thất nghi với tỷ tỷ quá! Mong tỷ tỷ đừng trách".

Lý Giao Nghi nghe nhắc tới con mình thì chỉ muốn khóc, miệng cười nhưng lại trông như mếu máo “À không sao đâu! Bản cung hay trở bệnh, tay chân lại lóng ngóng, cũng là nhờ Thái thị giữ nó bên cung Thọ Kỳ để chăm sóc, không cho về Dực Tú cung với bản cung nên cũng  khỏe mạnh được như vậy….... Nhưng nói thật, mấy tháng trời nay, bản cung cũng chưa gặp được con mình một lần”.

Lam Hi Thần ngỡ ngàng "Sao lại thế? Tỷ tỷ thường qua Thọ kỳ cung thỉnh an Thái thị cơ mà?".
Thấy Lý Giao Nghi chực sắp khóc, Như Sương đứng hầu bên cạnh liền nói tiếp “Điềm quân không biết đấy thôi, nương nương nhà nô tỳ cũng có mấy lần qua đó, chỉ xin một lần được nhìn thấy tứ hoàng tử mà Thái thị nhất quyết không cho, nên nương nương cũng đành đi về. Chưa kể mấy hôm trước nương nương chỉ làm một phần cháo cá chép đem sang đó, vậy mà Thái thị nói là cháo cá nghe mùi tanh nên nhất định không nhận, cũng không cho nương nương vào, làm nương nương khóc suốt cả đêm”.

Lam Hi Thần định kêu nàng ta đi nói với Hiên Viên Dự, nhưng chợt nhớ ra một vấn đề. Tứ hoàng tử là Thái thị nuôi để khống chế gia tộc họ Lý, ngoài mặt thì giúp Hiên Viên Dự kiềm lại Lý thị ở trong triều, bên trong chính là ẩn ý thể hiện cái uy trước người nhà của Minh Huệ Hoàng hậu tiền triều. Hiên Viên Dự tất nhiên sẽ không nói một lời, từ trước đến nay là vậy.
Lý Giao Nghi quệt nước mắt, rồi mở cái khăn trên khay ra, nói “Thôi thì ý trời, bản cung tuy không gặp được Khảm nhi, nhưng nếu là Điềm quân ra vào cung Thọ Kỳ thì Thái thị sẽ không câu nệ. Cho nên bản cung mới làm một ít sữa đậu xanh với đường đỏ, hôm nay bản cung tha thiết thỉnh cầu Điềm quân đem món này sang cho Khảm nhi để chí ít nó cũng được uống món do mẫu phi của nó làm. Nếu bất đắc dĩ thì Điềm quân cứ nói đây là do chính tay ngươi làm, như vậy thì Thái thị sẽ không nghi ngờ nhiều”.

Trong khay gỗ được sơn đỏ, một bát sữa đậu xanh hòa nấu với đường đỏ còn chưa đánh tan, loang loang lổ lổ hai màu lục đỏ nhìn đẹp mắt vô cùng. Lam Hi Thần không kiềm được nên trầm trồ “Quả thực là Hiền phi tỷ tỷ khéo tay, tứ hoàng tử nói không chừng uống xong lại đòi thêm một bát nữa đó. Hiền phi yên tâm, thần thị sáng mai sẽ hâm nóng lại rồi tự tay đem sang cung Thọ Kỳ rồi làm theo lời tỷ tỷ dặn”.
Lý Giao Nghi cười mãn nguyện “Chỉ cần Khảm nhi uống được cái tình của mẫu phi nó trong bát sữa là được rồi. Bản cung trước hết xin được cảm tạ Điềm quân”.

Mắt thấy nàng ta dợm quỳ xuống thật, Lam Hi Thần vội đỡ "Tỷ tỷ không cần phải làm vậy đâu, thần thị chẳng qua chỉ là người vận chuyển bát sữa, có gì mà to tát đến nỗi phải quỳ gối cảm tạ chứ?".

Nói rồi hai người chỉ ngồi thêm một lát nữa thì Lý Giao Nghi mới ra về. Lúc người đã đi rồi thì Thúy Quả mới không vui, nói “Hiền phi thì ra là muốn nhờ lệnh chủ thay mình đem đồ sang cho tứ Hoàng tử nên mới sang đây lúc này. Vậy mà ban nãy nô tỳ còn tưởng nàng muốn sang tặng lệnh chủ cái gì đó đểcarm ơn chuyện sắp được thăng chức nên mới cho vào”.

Lam Hi Thần nghe không lọt tai nên mới nghiêm giọng “Thúy Quả, Đoan Hiền phi là nữ phi của Hoàng đế. Ngươi ăn nói cẩn thận một chút”.
Thúy Quả hoảng hồn, cúi đầu“Dạ, nô tỳ biết sai, nhưng cũng là vì nô tỳ thấy Hiền phi quá đáng, muốn lợi dụng lệnh chủ chỉ vì việc riêng nên mới nói lời khinh suất.”

Phủ khăn lại trên khay gỗ lại, Lam Hi Thần mới nhìn ra bên ngoài, lòng lúc này đã nguôi giận nên giọng trầm hẳn “Là mẹ thì có ai mà không thương con? Đạo lý này còn sai sao? Huống chi trong cung này chỉ có duy nhất mẫu tử nàng là không được thấy mặt nhau thường xuyên. Phải xa con của mình như vậy, ai biết chuyện cũng thấy xót trong lòng. Nhưng mà ít ra, nàng ta và Đôn thần còn có người khác việc khác để quan tâm, không cần phải dồn hết vào Hoàng thượng...”.

Thúy Quả xoa dịu "Lệnh chủ đừng thương tâm vì người khác quá, nên chú ý sức khỏe của mình nhiều hơn. Lệnh chủ quên rồi sao? Nam thị được ban quyền nuôi dưỡng Hoàng tử. Nếu tương lai lệnh chủ được ban cho nuôi tứ Hoàng tử hay đứa bé của Đổng tài nhân, vậy thì lệnh chủ cũng có chuyện khác để bận tâm rồi".
Lam Hi Thần thở dài "Chỉ sợ ta không có phúc".

Mắt thấy Thúy Quả còn muốn nói nữa, Lam Hi Thần ra lệnh “Ngươi kêu Tiểu An đóng cửa cung được rồi. Ta muốn đi ngủ”.

Thúy Quả cũng nhanh nhẹn mà làm theo, cô bé dìu chủ nhân đi vào trong rồi để lại cảnh đêm ngoài đây im lìm không chút tiếng động.

Lam Hi Thần vào trong rồi lại không ngủ liền mà nằm nghe tiếng công trùng kêu rả rích bên ngoài, có lẽ cũng giống như lòng người vậy, tịch mịch và cô đơn tới tuyệt vọng.

Đoán chừng đã tới nửa đêm, khi y đang lim dim sắp ngủ, bất chợt chóp mũi truyền đến mùi hương quen. Tuy trong lòng rất bất ngờ, nhưng người nào đó không lên tiếng, y cũng coi như không có người đến.

Hồi lâu sau, người đó rốt cục nói chuyện “Hoán nhi muốn giả vờ ngủ với trẫm cho đến lúc ngủ thật hay sao?”.
Lam Hi Thần chậm rãi xoay người, làm như là đột nhiên thấy hắn, chần chờ gọi “Hoàng thượng”.

Hiên Viên Dự nhướn mày "Hoán nhi quên rồi sao? Lúc chỉ có hai ta thì phati gọi trẫm là Du lang mới đúng".

Dù đang rất gần nhau, vậy mà Hiên Viên Dự vẫn giương tay ra kéo thân thể y nằm sát vào ngực hắn, nhẹ tay vỗ về bả vai của y “Hoán nhi như thế nào lại thức đến giờ này? Có tâm sự gì sao?".

Lam Hi Thần chậm rãi lắc đầu "Không có".

Hiên Viên Dự vuốt nhẹ một lọn tóc của y, nghiêm giọng “Không được nói dối trẫm”.

Lam Hi Thần âm thầm thở dài, thầm nghĩ: Nhiếp Minh Quyết quả nhiên là Nhiếp Minh Quyết, dù là ở trong thế giới ảo vẫn có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của mình, giống như đối với hắn, y là một cuốn sách đã mở sẵn chỉ cần đọc mà thôi. Sau khi kín đáo

thở dài, liền hơi mất tự nhiên đẩy hắn ra, thấp giọng “Du lang không phải đi Diên Hỷ cung bầu bạn với Nhu quý tần? Sao lại đến Trữ Di cung vào giờ này?”.
Hiên Viên Dự cười “Đi rồi, nhưng thật ra trẫm cũng không định ngủ lại đó mà muốn về Duệ Đức điện cho yên tĩnh. Tình cờ trên đường về chợt thấy trăng sáng, trẫm lại muốn thử xem Hoán nhi đang làm gì”. Hắn nhéo nhẹ chóp mũi của y “Vậy mà nói là không có tâm sự. Nếu trẫm không đến, chẳng phải không thấy được Hoán nhi nằm ở đây than ngắn thở dài sao? Tâm tình ảo nảo như vậy, trẫm đến quả thật không có sai lầm”.

Lam Hi Thần ngẩng đầu phỉ phui “Du lang nói như vậy, thần thị xấu hổ vô cùng!”. Chỉ biết lựa lời trách hắn “Đường đường quân vương chí tôn nhưng lại học người ta nửa đêm rình lén bên giường”.

Hiên Viên Dự kéo căng một bên gò má của y, giả bộ nổi giận “To gan! Dám khi quân phạm thượng! Phạt Hoán nhi ngày mai dâng một dĩa bánh quế hoa đến Duệ Đức điện chịu tội”.
Lam Hi Thần tưởng thật liền đáp "Thần thị tuân mệnh! Nhưng chẳng hay Du lang muốn ăn hương vị gì để thần thị còn biết mà làm thỉnh tội?".

Hiên Viên Dự mơ màng "Vị gì cũng được, chỉ cần là bánh của Hoán nhi làm, trẫm đều thích ăn".

Lam Hi Thần cười nhẹ một tiếng, lại hơi hơi nhíu mi “Nói tới chuyện ban nãy, nếu biết được Du lang đến đây, Nhu quý tần sẽ rất khó chịu đó”.

Ngón trỏ của Hiên Viên Dự nâng cằm y lên, liếc mắt rồi cười mạnh “Hoán nhi muốn đẩy trẫm cho người khác sao?”.

Lam Hi Thần lúng túng mãi mới ngần ngại hỏi "Nếu.... nếu thần thị nói là không muốn, Du lang có ghét thần thị không?".

Hiên Viên Dự bật cười, bất thình lình đặt một nụ hôn lên trán rồi nhẹ giọng "Tất nhiên là không! Ngược lại, trẫm thích sự thành thật này của Hoán nhi. Đêm nay trẫm sẽ ở đây, khỏi mất công Hoán nhi lại thở dài thêm mấy tiếng nữa".
Lam Hi Thần xấu hổ “Vậy ngày mai thần thị đành phải làm phi thị hiểu chuyện, hạ mình nhận tội với Nhu quý tần vậy”.

Hiên Viên Dự hơi trầm tư một chút rồi cầm tay y, thủ thỉ "Chuyện Đổng thị hãm hại Hoán nhi, trẫm đành tạm thời phải gác lại, hy vọng Hoán nhi có thể hiểu cho trẫm. Trẫm phải lấy đại cục làm trọng”.

Lam Hi Thần biết, "đại cục" ở đây là ản hưởng từ cả tiền triều lẫn hậu cung của nhà Đổng thị, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng xuôi theo “Vâng. Thần thị hiểu được”.

Hiên Viên Dự vừa lòng ngáp vài cái. Cuối cùng, hắn nhẹ giọng an ủi “Yên tâm! Trước mắt trẫm đang cần Đổng tướng quân ngoài chiến trường, còn có đứa nhỏ trong bụng Đổng thị nên không có cách nào khác. Nhưng chuyện của Hoán nhi trẫm nhất định không có quên, cũng không dễ dàng buông tha”.
Lam Hi Thần thản nhiên mỉm cười “Tùy quyết định của Du lang, thần thị sẽ không có ý kiến”.

Hiên Viên Dự chợt trầm tư, chậm rãi phun ra mấy chữ “Đứa nhỏ của Đổng thị…”, lại không hề nói tiếp.

Lam Hi Thần thấy lạ “Hoàng thượng, đứa nhỏ của Nhu quý tần thì làm sao?”.

Hiên Viên Dự đắm chìm trong suy tư của chính mình, thuận miệng nói “Nếu sinh ra được thì cũng coi như nó may mắn”.

Lam Hi Thần kinh ngạc “May mắn? Phải chăng thai tượng của Nhu quý tần không được ổn?”.

Hiên Viên Dự như vừa phát hiện mình nói lỡ miệng nên không trả lời y, chỉ cười một tiếng, vỗ nhẹ lưng của y, nhắc nhở "Thôi, không cần quan tâm quá đâu! Trẫm mệt rồi, Hoán nhi nhớ ngày mai đem bánh tới Duệ Đức điện cho trẫm đấy!".

Lam Hi Thần có điểm không hiểu. Con cái, nhất là nữ nhi của Hiên Viên Dự gần như hiếm hoi, theo lý thuyết thì hiện tại Hiên Viên Dự ắt phải yêu thích đứa nhỏ trong bụng Đổng Đan Nguyệt mới đúng, như thế nào lại có biểu tình như vừa rồi? Chính là.... có cũng được, mà không có lại càng tốt. Mặc dù thắc mắc, song y vẫn không hỏi thẳng. Rút kinh nghiệm từ một kiếp ngoài thế giới thực, mọi chuyện Nhiếp Minh Quyết âm thầm làm đều có mục đích nhất định của nó.

Đọc truyện chữ Full