DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Đạo Tình Kiếp (P1)
Chương 166: Lấp vùi (nhị)

Ngày hôm đó Tống Lam đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, hình như muốn nhờ hai người thử giúp hắn tìm cách liên hệ với linh thức đã nhập vào kiếm, thế nhưng cả hai đã đi Bất Tịnh Thế thay mặt....Lam tông chủ dự Thanh Đàm Hội, trước khi đi còn dặn đi dặn lại huynh trưởng nhất nhất phải ở nhà không được đi đâu hết. Lam Hi Thần còn đang cảm thấy ủy khuất vì bị xem như một đứa trẻ, tình cờ lại gặp Tống La.

Hai người chào hỏi mấy câu, nhưng Tống Lam không nói được, chỉ có thể dùng thủ ngữ, may mà Lam Hi Thần cũng hiểu sơ sơ. Đương nói chuyện được một lúc thì từ xa vọng lại tiếng của Bắc Đường Lạc Vi. Giọng của nàng ta hôm nay nghe không hề vui vẻ một chút nào, nghe như lửa giận sắp bốc ra khỏi người.

"Đó! Nguyệt tỷ tỷ, cái tên họ Tống ở kia kìa! Ngươi nhất định phải cho hắn một bài học mới được!".


Theo bên cạnh nàng trừ bỏ Ôn Ninh quen thuộc đang mang vẻ mặt không biết nên khóc hay cười là Đông Phương Trường Nguyệt. Vẫn là cái phong thái cao quý bức người, vẫn là cái nét đẹp lạnh lùng tuyệt diễm nhưng hôm nay thêm vào đó là một chút suy tư.

Bắc Đường Lạc Vi một đường kéo tay Đông Phương Trường Nguyệt đi tới trước mặt Tống Lam. Không quan tâm hắn có bao nhiêu qua loa hành lễ khác với Lam Hi Thần chào các nàng, Bắc Đường Lạc Vi chống hông, chỉ vào Tống Lam, nói "Cái tên không biết điều nhà ngươi, hôm nay ngươi chết chắc rồi! Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nhất định phải trị tội hắn, để cho hắn không dám xem thường ngươi nữa".

Tống Lam lại không để tâm nàng thái độ, trực tiếp quay lưng muốn rời đi đã bị Bắc Đường Lạc Vi dùng U Xương phiến cản lại, hắn hơi nhíu mày, đăm đăm nhìn nàng ta bằng một cái nhìn không hề thiện cảm.


Bắc Đường Lạc Vi cũng không nhún nhường, trực tiếp trừng mắt, cất giọng như đang cảnh cáo "Nhìn cái gì? Ngươi đừng tưởng ngươi là một cái Toàn Phong tinh quân nắm giữ thần khí thì hay ho lắm. Ngươi là cái địa vị ở mức nào, lại dám xúc phạm tới trưởng công chúa của Ma tộc bọn ta chứ? Nếu bây giờ ngươi mở miệng xin lỗi, may ra Nguyệt tỷ tỷ còn vui vẻ bỏ qua, bằng không liền dùng tơ mành cắt đứt thân thể ngươi làm trăm khúc cho coi!".

Lam Hi Thần thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền hơi lôi kéo Ôn Ninh lùi sang một góc, hỏi "Chuyện là sao vậy? Toàn Phong tinh quân chọc giận gì tới Tuệ Trang trưởng công chúa?".

Ôn Ninh kín đáo thở dài, thành thật che miệng đem sự việc kể lại. Chính là trong lúc Lam Hi Thần còn ở Linh Chiếu cung nhập Mộng cảnh, vì thấy Tống Lam nói chuyện khó khăn, những trường hợp bức thiết thì khó mà dùng tốt thủ ngữ, Đông Phương Trường Nguyệt đi Nam Cực gặp Hoa Đà tiên sư, tình cờ lúc trên biển trở về có nhặt được một con sò thần, sách cổ gọi là Hải Âm Bối. Bởi vì có chữ "thần" cho nên nó cũng chẳng phải sinh vật bình thường. Hải Âm Bối sống ở vùng tiếp giáp giữa Nam Hải và Đông Hải. Khi không nổi sóng lớn thì chúng ở Nam Hải, khi có mưa bão thì chúng bị trôi sang Đông Hải. Khác biệt với bọn trai sò bình thường ngoài lớp vỏ có vằn xanh cứng gấp ba lần ra thì máu của nó có thể trị được cổ độc từ thời Thần Nông bào dược, mỗi khi gặp phải người hay sinh vật nào đều có thể thông qua lớp vằn xanh trên vỏ đọc thấu suy nghĩ của vật chủ đồng thời phát ra âm thanh lặp lại suy nghĩ đó ra ngoài, bên trong nó lại ngậm một viên ngọc châu rất đẹp được kết tinh từ cát biển Đông Hải hòa với ao sen tịnh đế ở Quan Âm đại sĩ tại Nam Hải động.


Đông Phương Trường Nguyệt nhặt con Bối Âm Hải đó về, chiết lấy máu nó làm thuốc, cho Bắc Đường Lạc Vi viên ngọc kia. Còn lại cái vỏ vằn xanh, nàng tốt bụng nghĩ tới Tống Lam không thể nói chuyện, cho nên mới dùng phép mài vỏ nó lại thành bột, nếu hòa bột đó cùng nước suối trong sạch, sau khi uống xong, người câm đều có thể không cần lưỡi cũng có thể nói chuyện. Vậy là Đông Phương Trường Nguyệt dự định sẽ cho Tống Lam chỗ bột đó, nhưng là nàng không đúng lúc bận việc nên mới nhờ Bắc Đường Lạc Vi đưa giúp mình. Đây chính là mấu chốt mâu thuẫn.

Tống Lam chính là "Ngạo Tuyết Lăng Sương" từng vang danh một thưở, dĩ nhiên tính tình từ xưa đến nay đều không đổi, cùng Lam Vong Cơ lãnh khí chi ngạo một chín một mười. Bắc Đường Lạc Vi thân phận cao quý, quen được nuông chiều từ bé, lại là kiểu người không thích hạ mình với ai, miễn cưỡng lắm nàng mới đồng ý giúp Đông Phương Trường Nguyệt. Cho nên lúc đưa túi bột kia có phần thiếu thiện ý, làm Tống Lam nghĩ nàng mỉa mai mình bị tật không nói được, vậy nên thẳng thừng từ chối, còn ra dấu là bản thân không cần thứ thuốc từ tay người thích làm cao ra oai.
Bắc Đường Lạc Vi từ đầu đã không thích thái độ ngạo khí xem tất cả như hư vô của hắn, dĩ nhiên là nhịn không được hỏa khi cùng hắn đôi co bằng miệng với thủ ngữ một trận, đại khái là quá tức tối, nhất là khi Bắc Đường Lạc Vi nói "Nguyệt tỷ tỷ là nữ nhân tôn quý của Ma tộc, bởi vì ngươi chưa từng xem tới nàng tức giận thì sẽ đáng sợ tới mức nào. Nếu mà để nàng biết được ngươi xem thường ý tốt của nàng, nói nàng thích ra oai thì nhất định ngươi sẽ biết tay!".

Tống Lam thẳng thừng ra dấu "Lời này, ngươi dọa người khác được, nhưng dọa ta thì không có tác dụng đâu. Cái gì mà nữ nhân tôn quý? Chẳng qua là cậy vào quyền thế lấn át người ta mà thôi, có gì hay ho chứ?".

Bắc Đường Lạc Vi giận đến gân xanh đều nổi hết lên "Cái tên này..... ngươi.... ngươi chán sống rồi phải không?".
Tống Lam ra dấu "Tại sao ta lại không muốn sống? Ta không làm gì sai".

Bắc Đường Lạc Vi nghiến răng "Ngươi ngẫm cho kỹ đấy! Nguyệt tỷ tỷ là trưởng công chúa thiên kim đài các, người người đều kính nể, nay ngươi dám xúc phạm nàng, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!".

Tống Lam hờ hững ra dấu "Vậy thì ngươi trở về nói với cô ta: Bản thân cô ta mà là thiên kim đài các, thì ta đây cũng là vạn kim trâm anh".

Đến nước này thì Bắc Đường Lạc Vi giận tới mức không thể nào giận hơn, nếu không phải Ôn Ninh khuyên nhủ, nàng ta đã sớm đấu với Tống Lam một trận, nhất quyết phải đả bại hắn cho hả dạ, kết quả vẫn là dằn xuống đi tìm Đông Phương Trường Nguyệt ấm ức kể lể. Cứ tưởng nàng ta sẽ như Bắc Đường Lạc Vi phát hỏa, nào ngờ nghe xong chỉ hơi bâng quơ suy nghĩ, còn lộ ra vẻ không tin. Bắc Đường Lạc Vi không chịu được, bởi vậy mới kêu Ôn Ninh đi dò xét Tống Lam đang ở đâu rồi dẫn Đông Phương Trường Nguyệt tới, trực tiếp ba mặt một lời hỏi tội, muốn khiến Tống Lam thu hồi bốn chữ "vạn kim trâm anh" kia, dẫn đến cái tình huống làm người ta phải xách giày chạy tám mươi dặm như hiện tại. Lam Hi Thần với Ôn Ninh đứng cách hơn hai mươi bước, nhìn thôi cũng đủ toát mồ hôi lạnh màn "nhãn chiến" giữa Tống Lam với Bắc Đường Lạc Vi.
Giữa lúc ngột ngạt đó, Đông Phương Trường Nguyệt bước lên một bước, buông thõng một tay, không lạnh không nhạt hỏi "Ta là có ý tốt muốn đưa cho ngươi chỗ bột đó, ngươi thật sự không muốn lấy?".

Tống Lam dời mắt, sự căng thẳng giảm đi phân nửa, lạnh lùng bình thản lắc đầu.

Đông Phương Trường Nguyệt trầm ngâm một chút rồi hỏi tiếp "Ta thấy ngươi sau này cần thiết đều là cùng sáu người kia thường tới chỗ Chính Chương Thánh đế, nghe nói hắn đang thiết lập một trận pháp bát cung cho các ngươi. Nếu mà ngươi không dùng tới chỗ bột này, nói không chừng sẽ gặp nhiều cái bất tiện".

Tống Lam lẳng lặng trong giây lát mới ra dấu "Vẫn không cần thiết, dùng kiếm viết ra là đủ rồi".

Đông Phương Trường Nguyệt hơi sững ra, rất nhanh lấy lại bình thản "Vậy ngươi tới đó, là muốn ở luôn phụ giúp Chính Chương Thánh đế, hay là sẽ xong việc rồi trở về? Ta nghe nói Linh Chiếu cung đang thiếu thủ vệ, và đế quân có ý muốn chọn ngươi?".
Tống Lam nhíu mày, ra dấu "Việc đó, trưởng công chúa muốn biết thì đi hỏi đế quân. Việc của ta không phải đi đoán mò người khác".

Đông Phương Trường Nguyệt đuôi mắt hơi cong lên "Vậy việc của ngươi đặt tại đâu?".

Tống Lam lãnh đạm ra dấu "Mang theo bội kiếm, đi khắp nơi vừa cứu người, vừa tiêu diêu tự tại".

Đông Phương Trường Nguyệt hơi ngưỡn mặt "Nếu đã như vậy, bản công chúa muốn nhờ Toàn Phong tinh quân đi Bắc hải dẹp yên đám hải quái đang làm loạn".

Tống Lam sửng sốt nhìn nàng ta.

Lúc này Đông Phương Trường Nguyệt mới hơi cong khóe môi lộ ra nụ cười động lòng, nhướn mày hỏi "Thế nào? Toàn Phong tinh quân vừa nói muốn đi khắp nơi cứu người, vừa hay ta mở đường giúp ngươi rồi đó. Ta thiết nghĩ Toàn Phong tinh quân không có lý do gì từ chối hay kêu ta đi nhờ một vị tinh quân khác làm thay ngươi. Không lẽ thiên kim đài các như bản công chúa đây, lại nhờ không nổi vạn kim trâm anh là Toàn Phong tinh quân hay sao chứ?".
Tống Lam chần chừ một lúc, kết quả vẫn là miễn cưỡng phải chịu lời nàng ta, hơi cung tay chào rồi một mạch rời đi.

Bắc Đường Lạc Vi thấy vậy thì bất mãn "Nguyệt tỷ tỷ, sao ngươi không cho hắn bài học gì vậy chứ? Rõ ràng là khách sao với hắn quá đi thôi!"

Đông Phương Trường Nguyệt hơi đăm chiêu nhìn theo bóng lưng vừa biến mất, ý cười vẫn chưa tắt, đáp "A Vi, ngươi không nên đôi co với hắn. Ta thấy, hắn thật không đáng bị đối xử như vậy!".

Bắc Đường Lạc Vi giậm chân "Cái gì? Hắn mà không đáng? Hừ! Ngươi không thấy cái mặt của hắn hống hách hay sao? Đã mạo phạm ngươi, lại còn tự cho mình là vạn kim trâm anh để ngang vai với thân phận cao quý của ngươi...".

Đông Phương Trường Nguyệt cắt ngang "Được rồi, đã bảo ngươi đừng đôi co với hắn mà! Kỳ thực không sợ trời không sợ đất, lãnh đạm ngạo khí như hắn, gọi là vạn kim trâm anh cũng không có gì sai. Ta nghĩ nên sửa lại, gọi là vạn vạn kim trâm anh mới thích hợp".
Bắc Đường Lạc Vi vừa chớp mắt vừa lùi lại, trân trối chỉ vào nàng ta "Nguyệt tỷ tỷ.... lẽ nào..... lẽ nào ngươi.....".

Đông Phương Trường Nguyệt bất chợt giật mình nhận ra mình vừa nói cái gì không đúng, vội nghiêm giọng "Thôi đi! Đừng có suy nghĩ....", thế nhưng dường như nhận ra suy nghĩ của hai người, đôi gò má ửng ửng hồng chẳng biết có phải do lớp phấn Thần tiên ngọc nữ đã lỡ bôi quá đậm hay là làn da vô tình tràn đến, nàng ta đè thấp giọng "Nhưng mà ta nghĩ A Vi ngươi đã đúng".

Lam Hi Thần, Ôn Ninh và Bắc Đường Lạc Vi đồng loạt "hả" thật lớn. Này.... cái sự tình này....Thật quá mức kinh ngạc đi!

Bắc Đường Lạc Vi hoang mang "Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thích hắn là thật sao?".

Đông Phương Trường Nguyệt có chút xấu hổ nhưng vẫn cố làm ra bình tĩnh, đưa ngón tay niết niết cằm, lẩm nhẩm "Cũng có thể. Không biết sao cảm giác của vương huynh khi xưa, bây giờ ta có điểm cảm thông rồi".
Bắc Đường Lạc Vi lập tức hét "Không được! Tuyệt đối không được!".

Đông Phương Trường Nguyệt nhìn nàng ta khó hiểu, còn Ôn Ninh thì sửng sốt "Trân Ly, lẽ nào nàng cũng thích Tống huynh?".

Bắc Đường Lạc Vi nhéo cái má của hắn thật mạnh, mắng "Ngươi nghĩ đâu vậy? Ta làm sao có thể thích cái đồ khó ưa đó? Ta phản đối là vì cảm thấy hắn không thích hợp làm ý trung nhân của Nguyệt tỷ tỷ".

Đông Phương Trường Nguyệt hơi buồn bực "Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?".

Bắc Đường Lạc Vi dùng đủ mọi suy nghĩ của trong đầu mà lý giải. Nào là Tống Lam mặt mày như tượng đá thế kia, lại thêm cái tính kiêu ngạo đó, chắc chắn hắn chưa đối với ai có cảm tình bao giờ, lại thêm cái thái độ dửng dưng, Đông Phương Trường Nguyệt mà dính lấy hắn nhất định sẽ không được vui vẻ.... thế nhưng Đông Phương Trường Nguyệt lại không để tâm lắm, nàng còn hỏi ngược lại Bắc Đường Lạc Vi ngày trước không phải cũng rất xa lánh bọn nam nhân yếu đuối sao? Hiện tại bên người nàng chính là cái dạng gì? Cái này làm cho Bắc Đường Lạc Vi không khỏi xấu hổ, mau chóng kéo tay Ôn Ninh bay biến.
Nhìn đến nữ nhân xinh đẹp vẫn còn bâng quơ nhìn đi đâu đó, Lam Hi Thần không muốn phá vỡ suy nghĩ của nàng ta, nhưng chính mình cũng có bên kia điểm suy nghĩ, vì vậy mới đánh liều dợm bước gọi "Tuệ.... Tuệ Trang trưởng công chúa.... chuyện là....".

Đông Phương Trường Nguyệt ý thức bị đánh gãy, có hơi hụt hẫng, liếc mắt sang mới phát giác bên cạnh vẫn còn có người, khẽ ho khan một tiếng rồi hỏi "Ngươi muốn gì?".

Lam Hi Thần bắt đầu thấy có ánh sáng, cười thân thiện "Chuyện là, ta muốn nhờ trưởng công chúa giúp cho một việc. Ta nghĩ việc này, ngươi thừa khả năng làm mà".

Đông Phương Trường Nguyệt ngờ vực nhìn y, còn y thì chỉ đáp lại bằng một nụ cười trừ, chuẩn bị phun ra một tràng khẩn cầu.

Vong Cơ! Ngụy công tử! Các ngươi nghĩ, liền có thể một lời hăm dọa bắt một con báo đen đem về nuôi là ta không dám đi đâu sao? Ta mới không tin các ngươi đem về thật nhé! Ta cũng không có như trẻ con chịu ngồi im một chỗ đâu. Dựa vào cái gì có cơ hội, ta liền không thể lén trốn đi?

Đọc truyện chữ Full