DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 41: Chương 41



Mấy em gái nhắc nhở Diêm Hàn xong liền tự động rời đi.
Bởi vì Diêm Hàn khiến người ta cảm thấy hơi lạnh.
Lại bởi vì cậu thật sự quá đẹp, giống như băng sơn tuyết liên vậy, làm người ta muốn tới gần, lại không dám tiếp cận.
Mấy nhỏ rời đi Diêm Hàn tự động đặt ánh mắt lên người thầy Hách đang ở bể bơi trò chuyện với mấy nữ sinh.
...! Dựa theo tính cách của hệ thống, mình chủ động đi tìm gã chắc chắn là không được, Tiểu Ngũ đã cường điệu lần hai chuyện lần trước cậu đạt được điểm cũng không phải bởi vì cậu nhổ được khối u ác tính trong trường, chủ động đi chọc không chừng còn bị trừ ngược điểm.
Lại nói chân tướng cuối cùng ra làm sao, người này rốt cuộc là thế nào, trước mắt đều chỉ là tin vỉa hè, cũng không thể lấy tham khảo toàn bộ được.
Trước khi xác định người này có mang ý xấu thật hay không, Diêm Hàn sẽ không tùy tiện động thủ.
Tiết bơi lội sắp hết, vì để không chậm trễ tiết sau, còn thừa mười mấy hai mươi phút giáo viên liền cho học sinh đi tắm rửa thay quần áo.
Mắt nhìn các bạn học đều đã giải tán đi tắm, Diêm hàn không cần tắm rửa liền bò khỏi mặt đất, lập tức đi về phía giáo viên bơi lội.
Cậu cũng không cố ý làm gì, chỉ cười cười với gã, sau đó hỏi "Thưa thầy, em có thể về lớp trước không ạ?"
"Còn mười lăm phút mà, gấp làm gì." Thầy Hách quả nhiên không thả cậu đi, bất quá cái này cũng không nói được gì, giáo viên thể dục đều không thích học sinh rời sân sớm.
Những người khác còn phải chờ một lúc mới đi ra, hai người thuận lý thành chương mà trò chuyện.
"Em cao quá nhỉ? Hình như còn cao hơn thầy đấy?" Thầy Hách hỏi cậu.
Lúc hỏi chuyện gã còn vươn tay, đặt lên đỉnh đầu Diêm Hàn để ước lượng.
Diêm Hàn mạnh mẽ đè xuống khóe miệng run rẩy, trả lời "Mét 76 ạ."
"Phải không? Vậy em còn cao hơn thầy một centimet."
"..."
Diêm Hàn nghĩ thầm ông tuyệt đối không chỉ lùn hơn tôi một centimet thôi đâu! Nhưng cậu vẫn mỉm cười hỏi "Vận động viên bơi lội hình như không cần quá cao thầy nhỉ?"

"Chuyên môn của thầy không phải bơi lội, hồi trước là chơi thể thao, nhưng quả thật là không thể quá cao." Thầy Hách hiển nhiên cũng không cảm thấy chiều cao của mình là yếu điểm.
Diêm Hàn liền cùng gã hàn thuyên hai câu về vấn đề thể thao, thầy Hách rõ ràng là rất hay nói, hơn nữa lúc nói đến chỗ hưng phấn còn khoe dáng người, làm Diêm Hàn hoàn toàn câm nín.
Dáng người thầy Hách không tồi thật, thế nhưng mà lúc trước có bạn học Lâm gì đó làm đối lập, nhìn gã cũng hết cách sinh ra cảm giác đặc biệt gì.
Rơi vào đường cùng Diêm Hàn đột nhiên lóe ý tưởng, tỏ vẻ mình kỳ thật cũng không biết nhiều về thể thao, thế nhưng nhảy múa thì rất rành.
"Em biết thể loại nào? Truyền thống? Dân tộc? Ba lê?!"
"..." Diêm Hàn tận lực nâng khóe môi, lộ ra nụ cười cứng đờ nhưng vẫn đẹp max điểm "Biết chơi máy nhảy tính không ạ?"
"Ha ha ha!" Thầy Hách cho rằng cậu nói giỡn, vô cùng nể tình mà bật cười, nói "Thầy xem em chắc thể loại nào cũng biết nhảy nhỉ."
"Em không biết nhiều, chỉ khá thích thôi ạ." Diêm Hàn ăn ngay nói thật.
"Vậy em gặp đúng người rồi, lúc trước thầy ở trong đội tuyển có học một chút múa truyền thống, Latin Waltz này nọ đều biết, có rảnh thầy dạy cho em."
Diêm Hàn "..."
Rất nhanh, nhóm tắm rửa đầu tiên đã đi ra rồi.
Nhưng người này phần lớn đều là nam sinh, khiến Diêm Hàn không nghĩ tới chính là Lâm Kiến Lộc nhanh như vậy đã tắm xong rồi.
Lúc đó bọn họ đứng ở hành lang phòng tắm vòi sen bên cạnh bể bơi, chiều cao của Lâm Kiến Lộc khác hẳn người thường, vừa đi ra là Diêm Hàn nhìn thấy ngay.
...!Thói ở sạch không phải tắm chậm lắm sao?
Người ra ngày càng nhiều, đề tài của cậu cùng thầy Hách cũng hết cách nói tiếp.
Nhưng vi diệu thay, đối phương thế mà nói cậu không có việc gì có thể tới sân vận động tìm gã! Này liệu có tính là...
Diêm Hàn không từ chối, suy tư đi về giữa đội ngũ, rất nhanh tiếng chuông tan tiết đã vang, đội hình giải tán.
Đoạn nhạc đệm tiết bơi lội cứ như vậy là qua đi, Diêm Hàn dẫn đầu trở về lớp, bạn học Lâm cùng nhóm học sinh đã tắm xong cũng lục tục đi về, mang theo một thân hơi nước sạch sẽ mát mẻ.

Lâm Kiến Lộc ngồi cùng bàn cũng không ngoại lệ.
Màu da Lâm Kiến Lộc thiên trắng, là loại da khó mọc mụn, một khuôn mặt mịn màng bóng loáng, ngũ quan còn vô cùng sắc nét vô cùng đẹp trai, vẻ đẹp hoàn mỹ 360 độ không góc chết làm cho người ta xem nhẹ làn da trắng của hắn.
Nhưng lúc này không biết có phải do vừa mới tắm xong hay không, làn da ngâm nước trong thời gian dài vô cùng trắng, nháy mắt biến hình từ tiểu soái ca mặt liệt thành tiểu thịt tươi.
...!Hình như còn đẹp trai hơn.
Trả đồng hồ cho người ta, rồi chăm chú nhìn Lâm Kiến Lộc ưu nhã đeo đồng hồ lên cổ tay trái...!Diêm Hàn định học bài tiếp, nỗ lực làm mình tập trung tinh thần, không nhìn hắn nữa.
Thế nhưng không biết đối phương dùng sữa tắm của hãng nào, mà mùi hương thanh nhã cứ nhắm thẳng vào cổ của cậu, làm Diêm Hàn muốn không nghĩ đến hắn cũng không được.
Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể trăm bận trong lòng mà phân lực chú ý nâng tay lên, mở cửa sổ ra.
Gió xuân từ ngoài cửa sổ phi vào, vừa hay thổi hết mùi hương trên người Lâm Kiến Lộc đi, Diêm Hàn không khỏi thầm cảm khái một tiếng:
Con mẹ nó hôm nay trời đẹp vãi.
Thời tiết dần chuyển ấm, lại vừa lúc là thời điểm không khí ôn hòa nhất trong ngày, cũng không sợ thổi đám vừa mới tắm xong này cảm lạnh.
Huống chi lộ trình đi từ hồ bơi đến phòng học cũng không ngắn, nên thổi cũng thổi đủ rồi.
Diêm Hàn dứt khoát mở khóa cửa sổ ra luôn.
Lại tan thêm một tiết, Diêm Hàn lại bị đuổi sang bàn bên cạnh học, Lâm Kiến Lộc muốn xử lý cho xong công tác ban sáng chưa hoàn thành —— sửa sang lại bàn học của Diêm Hàn.
Khỏi nói, cái bàn qua tay của Lâm Kiến Lộc nhìn thuận mắt hơn trước kia nhiều, hơn nữa sách vở được bày biện chỉnh tề cũng tăng một lượng lớn không gian để sử dụng, nhưng dù như thế, ngăn bàn Diêm Hàn vẫn bị nhét đầy, trên mặt bàn vẫn chất cao một chồng sách.

Mỗi người trong lớp cơ hồ đều có một chồng sách trên bàn.
Nhưng chồng của Diêm Hàn cao đến kì dị.
Lâm Kiến Lộc nhìn vẫn thấy khó chịu, cuối cùng bảo Diêm Hàn chọn lựa một ít sách cậu không thường dùng để đem sang phòng giữ đồ cất.

"Đều hay dùng mà..." Diêm Hàn không nỡ.
Cậu tan tiết thích ngồi ở chỗ ngồi làm bài, hoặc là nhân cơ hội ngơ một chốc, ngủ một chốc.
Hai cái này không cần biết cái nào xếp đầu, đều đại biểu cho việc cậu không muốn lăn ra phòng giữ đồ để lấy sách.
"Vận động nhiều giúp lưu thông máu." Ôn Giác Vinh bên cạnh xen mồm "Anh Nhan, anh ngồi nhiều mông sẽ bị bự."
Diêm Hàn "..."
Trải qua một tiết bơi lội, không biết vì sao, Lâm Kiến Lộc đã biến thành nam thần của Ôn Giác Vinh.
Nam thần của cậu ta nói cái gì thì là cái đó, đến cậu cũng dám quản.
Tuy nói tiết bơi lội Diêm Hàn không có ngẩng đầu, cũng không chú ý tình huống bên bể bơi.
Nhưng dùng đầu nghĩ cũng biết dáng người như Lâm Kiến Lộc ngày thường chắc chắn bơi không ít, vậy đương nhiên là bơi rất giỏi rồi, cho nên Ôn Giác Vinh mới ngày càng sùng bái hắn...!Linh tinh.
Diêm Hàn cho Ôn Giác Vinh một ánh mắt hình viên đạn, Lâm Kiến Lộc bên cạnh nói "Vậy cậu chọn vài cuốn không thường dùng để sang chỗ tôi đi."
"Hả?"
Hàng sau liên tiếp vang lên hai tiếng "hả".
Một tiếng là của Diêm Hàn, một tiếng là của Ôn Giác Vinh.
Lâm Kiến Lộc nói "Ngăn bàn của tôi vốn trống, còn lấy hết sách đặt ra bên ngoài, cảm giác có chút sai sai."
Diêm Hàn nhìn một loạt "hàng rào" trước mắt mình, đột nhiên nhớ ra hồi sáng Ôn Giác Vinh nói đây là dựng cho cậu.
Lúc trước còn muốn hỏi lại hắn, thế nhưng sau chuyện hai người bị gọi lên văn phòng, cậu đại khái hiểu được học trò tốt mục tiêu chung cũng không muốn bị giáo viên vô cớ gây rối, cho nên Lâm Kiến Lộc dựng tường sách trên bàn cũng có thể hiểu được.
Không nhất định là vì cậu.
Diêm Hàn nhận thức được suy nghĩ này, cho nên cũng tán đồng đề nghị của Lâm Kiến Lộc, đem mấy cuốn sách giáo khoa sách bài tập ra, bao gồm cả hai folder kẹp đầy bài thi nhét vào trong ngăn bàn của Lâm Kiến Lộc.

Ôn Giác Vinh đứng bên cạnh nhìn, suýt chút nữa thì hâm mộ rớt nước miếng.
Có bạn cùng bàn chịu làm kho dự trữ cho mình là loại thể nghiệm gì đây? Ôn Giác Vinh quay đầu nhìn Tần Tư Du đang làm bài tập, không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

...!Thôi bỏ đi, sách của chị Du còn nhiều hơn cậu ta quá trời.
Bàn còn loạn hơn cả bàn cậu ta.
Thiệt là, con gái thời nay sao mà...
Diêm Hàn không biết Ôn Giác Vinh lại nghĩ cái gì, thừa dịp đang ngồi trên chỗ của Lâm Kiến Lộc, cách Ôn Giác Vinh rất gần, cậu liền hỏi thăm cậu ta một chút chuyện về thầy Hách.
Thân là học sinh trong trường, lại trường kỳ trà trộn trong diễn đàn nặc danh, nếu muốn biết tin tức nào, tìm Ôn Giác Vinh hẳn là thích hợp nhất.
"Thầy Hách hả..." Ôn Giác Vinh vuốt cái cằm mượt mà suy tư, Diêm Hàn cơ hồ nghiêng hết nửa người chờ cậu ta trả lời, lực chú ý đều đặt ở bên kia, cũng không chú ý thấy Lâm Kiến Lộc đang xếp bàn cho cậu, lúc cậu hỏi chuyện thì liếc mắt nhìn sang một cái.
Môi mỏng hơi mím, cái liếc mắt của Lâm Kiến Lộc thâm thúy mà tràn ngập cân nhắc.
Nhưng hắn hiển nhiên không có thói quen xen mồm khi người ta đang bàn bạc, lúc này vẫn chỉ trầm mặc mà nghe.
Thẳng đến khi Ôn Giác Vinh nói "Hình như hồi trước em có thấy bài phun tào ổng trên diễn đàn, nói ổng hay có hành vi kỳ lạ với nữ sinh trong giờ học, hơn nữa không phải ổng đã kết hôn rồi hay sao, rất nhiều hành động của ổng làm người ta thấy lạ lạ...!Sao vậy anh Nhan? Ổng quấy rối anh hả?!"
"Hả? Không có không có." Diêm Hàn xua tay nói, sau đó nghĩ —— có lẽ buổi tối về ký túc xá nên lên diễn đàn nặc danh nhìn một chút.
"Thật không?" Ôn Giác Vinh còn không chịu tin, ở phương diện này cậu ta rất chi là nhạy, đột nhiên lo lắng nói "Vừa nãy lúc học bơi em thấy ổng qua tìm anh nói chuyện..."
"Thật không sao mà." Diêm Hàn không muốn rút dây động rừng, trấn an Ôn Giác Vinh "Chỉ là nói chuyện với thầy ấy, cho nên tương đối tò mò thôi."
"Tò mò?" Ôn Giác Vinh không rõ nguyên do, mà Lâm Kiến Lộc bên cạnh thì dừng hẳn động tác.
Mà Diêm Hàn lại tính toán trong lòng: Dù ông thầy này có vấn đề thật, cậu lại dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý gã, phòng chừng cũng phải mất hơn mười ngày.
Theo yêu cầu của hệ thống, cậu không thể chủ động trêu chọc, cố ý hạ mình cậu lại làm không được, việc này muốn tự mình lấy thật nhiều điểm cơ hồ là không có khả năng, nói như vậy, lấy được rương kho báu trong vòng một tuần có chút thiếu thực tế.
Cho nên thầy Hách chỉ là một mặt, cậu còn phải tìm chuyện khác.
Tốt nhất là phải tìm được một rương kho báu trước ngày thứ hai, tuy rằng mâu thuẫn với việc mang đồ bơi từ tận đáy lòng, nhưng tóm lại là phải học, nếu kiểu gì cũng phải mang, bị trừ điểm vì chuyện này rất không đáng.
Lại nói...!Liếc liếc ly trà sữa vốn đặt ở góc bàn, lúc này đã bị Lâm Kiến Lộc đặt lên cửa sổ lúc dọn đồ, một hơi cũng chưa uống, cậu cũng muốn nhanh nhanh giải quyết vấn đề WC nha!
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Hàn: Có thể đi WC = có thể uống trà sữa, kế hoạch max điểm √.


Đọc truyện chữ Full