*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: HTHYYHTH
Phó lão gia tử xuất thân quân nhân, quan niệm vô cùng truyền thống, Phó Hưng cũng chịu ảnh hưởng sâu từ ba mình.
Lần này, Phó Hưng bận trăm công nghìn việc cuối cùng cũng trở về nhà chính Dương thành một chuyến, mọi người ba đời Phó gia khó có được cơ hội tề tụ một nhà.
Sau khi Phó Lãng ăn xong bữa cơm tối, bèn trịnh trọng đi tới thư phòng cùng ông nội và ba hắn ngả bài.
Chợt nghe được cháu trai/ con trai khiến mình hãnh diện vậy mà lại thích một người đàn ông. Đầu tiên là bọn họ khó có thể tin được, rồi sau đó suýt tức muốn nổ phổi.
Phó lão gia tử càng già càng dẻo dai, đập cái án* muốn rung trời, tách trà bị gió lốc sau cuồng phong quét tới, rơi xuống sàn gỗ vỡ thành nhiều mảnh, tiếng rống giận thu hút sự chú ý của những người khác, nhanh chóng có người chạy sang đây.
Đàn ông trong nhà vội vàng ngăn hai người đàn ông trưởng gia đình lại, tránh cho bọn họ sôi máu lên động thủ không biết nặng nhẹ làm người khác bị thương, các người phụ nữ thì tiến lên trấn an người chồng đang trong cơn nổi giận.
Đối diện với ánh mắt phức tạp của cả đám người, Phó Lãng không mảy may có ý lùi bước. Dáng vẻ quật cường này khiến Phó lão gia tử và Phó Hưng càng bực mình hơn.
Vợ chú hai Phó Vinh vẻ mặt xấu hổ, xoay vòng khuyên nhủ: "Dạo trước không thấy A Lãng kết bạn với ai, có lẽ là cháu nó mắc sai lầm thôi. Ba và bác cả hai người trước tiên đừng tức giận."
Sau cơn thịnh nộ, lý trí dần dần quay lại, sự sát phạt quyết đoán cùng đa mưu túc trí trên quan trường đều đã trở lại, Phó Hưng giương mắt hỏi con trai: "Sao con lại phát hiện ra chuyện này?" Ông muốn thử xem còn có chỗ nào để thuyết phục hắn không.
"Con muốn hôn em ấy." Phó Lãng trả lời vô cùng dứt khoát, "Ôm em ấy, ở bên em ấy."
Mọi người nhất thời nghẹn lời.
Bà nội Lục và Bạch Dung trao đổi một ánh mắt, làm mẹ chồng nàng dâu vài thập niên, giữa hai người rất là ăn ý, không hẹn mà cùng biết ý nghĩ của người kia.
Phó Lãng nhìn về phía mẹ, gật đầu khẳng định.
"Tiêu Nhạc* Vân?" Phó lão gia tử vừa động lỗ tai, cái tên này lúc trước bạn già có nói qua với mình, ánh mắt ông hơi lóe, khí thế hơi hạ xuống chút.
*Chữ Duyệt (yuè) với chữ Nhạc (yuè) là hai chữ đồng âm nên ông Phó mới nhầm nha mn.
Bà nội Lục vừa thuận khí cho bạn già, vừa ôn hòa nói: "Đứa bé đó tôi gặp rồi, mới 19 tuổi, vẫn đang học cấp ba, lớn lên rất đẹp, con người lại hiểu chuyện, tính cách không tồi, còn nấu ăn rất ngon nữa."
Nghe câu này, nếu như là con gái thì tuyệt vời rồi, đáng tiếc ở ngay phần gốc rễ lại xảy ra vấn đề.
Đại thiếu gia Phó Nhuận vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn em trai từ trước đến giờ đều trầm mặc ít lời của mình, nhịn không được hỏi: "Cũng là nói, A Lãng em thích một cậu bé cấp ba?"
Phó Nhã Khiêm ở một bên nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân mình xuống thấp nhất.
"Nhã Khiêm, là bạn học của con hả?" Chú hai Phó Vinh phát hiện con trai nhỏ không thích hợp, mở miệng hỏi.
Phó Nhã Khiêm bị điểm danh chỉ đành trả lời: "Dạ, chỉ là không cùng lớp thôi ạ."
Phó Vinh nheo mắt, hỏi: "Có phải là con giới thiệu không hả? Con đã sớm biết rồi đúng không?"
Phó Nhã Khiêm lập tức kêu oan: "Ba ơi, không liên quan gì đến con đâu, con nào quản được anh Lãng chứ."
Lúc này, Phó lão gia tử đã hoàn toàn xuôi khí, trong đầu không ngừng tự hỏi. Ông vẫn khá hiểu rõ mấy đứa cháu trai này, cháu trai lớn và cháu trai hai như cùng một khuôn với nhau về dáng vẻ, là nhân tài của giới quan trường, mà hai đứa cháu nhỏ nhất này đều lanh lợi, cháu trai thứ ba thích làm nghiên cứu khoa học, cháu trai thứ tư thoạt nhìn hiện tại có hứng thú với sự nghiệp của con trai hai nhiều hơn một chút.
So sánh mà nói, cháu trai thứ hai Phó Lãng đơn thuần, trong nóng ngoài lạnh, cố chấp nhất, một khi đã quyết định chuyện gì, tám con ngựa cũng không kéo nó lại được. Cho nên, lần này Phó Lãng come out với trong nhà, rõ ràng là nó đã nghĩ thông suốt, có chuẩn bị đầy đủ trong lòng, chẳng sợ đánh trường kì kháng chiến cũng không tiếc.
Phó Lãng nó chính là như thế, người trong nhà hoặc chấp nhận, hoặc phải làm tốt sự chuẩn bị đấu trí đấu dũng với con lừa ngoan cố này, dây dưa với nhau, cho dù ở những phương diện khác hắn chắc chắc là một đứa trẻ hiếu thuận.
Phó Lãng hạ quyết tâm rồi, vậy đứa bé kia thì sao?
"Thằng bé đã đồng ý với con chưa?" Phó Hưng nheo mắt hỏi.
Phó Lãng hơi khựng lại, lạnh giọng đáp: "Con vẫn chưa nói với em ấy."
"Nói vậy là con vẫn đang đơn phương?" Phó lão gia tử nét mặt phức tạp nhìn thằng cháu thứ hai nhà mình.
"Bất kể em ấy có đồng ý hay không, con cũng hy vọng người trong nhà được biết." Vẻ mặt Phó Lãng quang minh chính đại, nhìn thẳng những người thân của mình.
Trong thư phòng nhất thời một trận yên lặng.
Đứa trẻ Phó Lãng này từ nhỏ đã ưu tú, không thích nói chuyện, có chủ kiến, cho dù học nhảy lớp cũng thích ứng rất tốt, hầu như không khiến cho người lớn trong nhà phải lo lắng chút nào, so với các anh em khác, sự quan tâm của người lớn trong nhà với nó bất tri bất giác ít đi một xíu.
Mà sau khi Phó Lãng hiểu rõ sự kì vọng người lớn dành cho mình, còn chủ động đề nghị vào quân đội, không hề oán hận than khổ than mệt câu nào.
Nếu như hiện tại Phó Lãng vẫn còn trong quân, chắc chắc sẽ là một vị tướng mạnh mẽ khiến cả Phó gia hãnh diện. Nhưng, lần nguy hiểm trùng trung trong quân doanh, và còn hậu di chứng khiến người ta lo ngại lại đánh tan sự kì vọng này.
Thôi bỏ đi, bây giờ nghĩ mấy thứ này cũng vô ích, thằng bé bình an quay trở về là tốt rồi.
Kể từ đó về sau, người lớn trong Phó gia luôn cảm thấy mắc nợ đứa bé nhà mình, sự yêu thương và quan tâm với Phó Lãng cũng càng nhiều hơn so với lúc trước.
May mà, sau vài năm, thương tích trên người Phó Lãng cuối cùng cũng khỏi hẳn, hậu di chứng trên tinh thần cũng chuyển biến tốt, điều này làm cho trên dưới Phó Lãng đều thở dài nhẹ nhõm.
Mà sau khi Phó Lãng quay trở lại xã hội, dấn thân vào ngành IT, làm kỹ thuật, mở công ty, tuy có mặt mũi của Phó gia bên trong, nhưng đại đa số thời điểm đều dự vào bản lĩnh chính mình, đến nay cũng đạt được thành tựu không tầm thường.
Không thể tòng quân, cũng có thể tỏa sáng trong các ngành nghề khác, Phó Lãng không hề gục ngã vì bị đả kích, mà vẫn xuất sắc trước sau như một, khiến họ vừa kiêu ngạo vừa an tâm, đối với việc này, người lớn trong Phó gia vui vẻ yên tâm bội phần.
Nếu nói chuyện duy nhất khiến người ta lo lắng không yên, thì đó chính là hôn sự của Phó Lãng. Mặc dù năm nay nó 27 tuổi rồi, hẳn là không nên quá lo lắng về điều đó mới đúng. Thế nhưng, chuyện Bạch Dung lo âu là, con trai nhà mình hầu như từ nhỏ đến lớn không hề hiểu tình cảm, cũng không thấy nó có ý với cô bé nào.
Đối với những cô gái hiếm có không sợ khuôn mặt lạnh của nó mà theo đuổi, Phó Lãng không phải từ chối thẳng thừng thì cũng là chậm chạm không hiểu ý của người ta, lâu dần, người ta cũng bỏ cuộc. Dù cho mẹ Bạch Dung không nhìn nổi nhắc nhở bên tai, Phó Lãng cũng chẳng có tí ti hứng thú nào, suốt ngày vùi đầu lập trình, làm việc, luyện võ, tập thể hình, trong mắt người khác, phương thức sinh hoạt của Phó Lãng cực kì đơn thuần nhàm chán, quan hệ xã giao cũng đơn giản khác thường.
Bạch Dung cứ cho rằng hôn sự của con trai mình sớm muộn cũng trở thành một nan đề khó, không thể không vận động những người xung quanh Phó Lãng cùng quân tâm và giúp đỡ, bà cũng chuẩn bị tốt để sắp xếp xem mắt cho hắn đến lúc ba mươi bốn mươi tuổi rồi, không ngờ vậy mà tự bản thân Phó Lãng lại thông suốt!
Chỉ có điều, đối tượng nó thông suốt thật sự làm người ta kinh ngạc.
Bạch Dung là phần tử trí thức cao cấp, tư tưởng cởi mở, bản thân bà không hề có tâm lý kì thị tình yêu đổng tính, nhưng điều này không đại biểu bà có thể nhẹ nhàng dễ dàng chấp nhận con trai bà trở thành đồng tính luyến.
Không thể không nói, ấn tượng Tiêu Duyệt Vân lưu lại cho bà vô cùng tốt, con trai bà thích một đứa trẻ như vật... Cẩn thận ngẫm nghĩ, bà cũng không phải không thể hiểu.
Cơ mà, Tiêu Duyệt Vân còn nhỏ hơn Phó Lãng 8 tuổi, cấp ba còn chưa tốt nghiệp, tuy rằng trước mắt là Phó Lãng yêu đơn phương, nhưng không chừng sau này thật sự bị Phó Lãng làm "hư". Bạch Dung không thể trái lương tâm mà trách đến trên đầu Tiêu Duyệt Vân vì Phó Lãng trở thành đồng tính luyến, không phải là Tiêu Duyệt Vân cũng rất có khả năng là người con trai khác, bà nên may mắn vì Tiêu Duyệt Vân là một đứa trẻ tốt.
Mà vấn đề bà lo lắng nhất cho con trai đơn giản là con cháu đời sau và sự kì thị của xã hội.
Chẳng qua, đây là mối tình đầu, đương nhiên cũng không nhất định sẽ có kết quả tốt, huống hồ gì đối mặt với tinh yêu đồng tính, cuối cùng có rất nhiều người đều tự biết khó mà lui. Bạch Dung cảm thấy làm một phụ huynh, bọn họ tốt nhất đừng áp dụng biện pháp cứng rắn, miễn cho Phó Lãng sinh ra tâm lý phản nghịch, thậm chí về sau lại khó động lòng.
Giữa sóng mắt lưu chuyển, hai mẹ chồng nàng dâu trao đổi ý khiến với nhau.
Hồi lâu sau, bà nội Lục lên tiếng.
...
Cuối cùng, người lớn trong nhà cùng Phó Lãng tạm thời đạt thành nhận thức chung.
Nếu như Tiêu Duyệt Vân không đồng ý, Phó Lãng không được ép buộc người ta, mà nếu hai người yêu nhau cũng phải chờ đến sau khi Tiêu Duyệt Vân tốt nghiệp cấp ba.
"Thằng bé cũng sắp lên 12 rồi, không thể ảnh hưởng việc học của người ta!" Phó lão gia tử giải quyết dứt khoát.
Khoảng thời gian một năm để hòa hoãn, đủ để bọn họ cẩn thận suy xét lại một phen.
Phó Lãng đồng ý, đồng thời hắn tỏ rõ thái độ, hy vọng một năm này người trong nhà đừng ra tay can thiệp và gây trở ngại.
Phó lão gia tử nghe thế, trừng mắt thổi râu, mắng: "Con xem Phó gia chúng ta thành loại gia đình gì vậy hả?"
Phó Lãng thở một hơi nhẹ nhõm, cúi đầu thật sâu với mọi người trong gia đình.
**
Tiêu Duyệt Vân nhìn ánh mắt của Phó Lãng, biết lời hắn nói không phải ngụy tạo, đáy lòng không khỏi nảy lên một luồng khô nóng, đòng thời lại có phần không được tự nhiên, cảm thấy giống như mình nợ Phó Lãng thứ gì đó.
Tiêu Duyệt Vân dời đi tầm mắt của mình, chỉ cảm thấy trái tim mình căn bản không thể nào trốn thoát dưới ánh mắt lộ liễu trắng trợn kia.
Phó Lãng tự cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói, không nhiều lời nữa, yên tĩnh đợi phản ứng của Tiêu Duyệt Vân.
Nhất thời cả võ đài đều tĩnh lặng.
"Nếu muốn năm sau tôi cho anh câu trả lời, tại sao phải nói với tôi ngay bây giờ, rằng anh... thích tôi?" Rất lâu sau, Tiêu Duyệt Vân mới lên tiếng hỏi.
"Vì tôi sợ lỡ mất (em)." Một năm này, Phó Lãng không có cách nào bảo đảm rằng sẽ không có ai thổ lộ với Tiêu Duyệt Vân, càng không biết Tiêu Duyệt Vân có gặp một đối tượng khiến cho y động lòng hay không.
"Nếu có người khác xuất hiện, thì có thể khiến em nghĩ đến còn có tôi đang đợi em." Âm thanh của Phó Lãng lạnh lùng nhưng chua chát.
"Vậy nếu như một năm sau tôi không đồng ý thì sao? Tôi chỉ xem anh như bạn hoặc anh trai thì sao? Tôi ở bên người khác rồi thì sao?" Mặc dù đã sớm nghĩ đến ý muốn độc thân tới già, nhưng lúc này Tiêu Duyệt Vân vẫn nhịn không được đặt câu hỏi như thế.
Hỏi từng câu từng câu, khiến mặt Phó Lãng càng ngày càng đen, sau một hồi lâu, hắn mới thở sâu mở miệng, âm thanh như rít ra từ trong kẽ răng, đáp: "Vậy tôi đành chịu (thua)." Lúc nói ra lời này, bàn tay nắm Tiêu Duyệt Vân vô thức tăng thêm vài phần lực.
Tiêu Duyệt Vân đương nhiên cảm nhận được.
Sau khi đến thế giới này, y được rất nhiều người tỏ tình, nhận được không ít thư tình và tỏ tình tại chỗ, nhưng mỗi lần đều không khiến tim y đập nhanh gia tốc như lần này, khó mà lựa chọn. So với học sinh cấp ba ngây ngô đơn thuần, có thể khiến người ta đắm chìm, thì Phó Lãng đã là một người đàn ông thành thục đáng tin cậu, tương lai hắn rõ ràng, tâm trí kiên định, tình cảm mà hắn biểu đạt, nồng liệt lại chân thành tha thiết, khiến Tiêu Duyệt Vân không thể nhẹ nhàng bâng quơ xem nhẹ như lúc trước.
Y vẫn luôn rất hâm mộ người hiện đại dám yêu dám hận, nhiệt tình bày thẳng thắn tỏ bày tình cảm, điều này hoàn toàn bất đồng với Đại Chu lễ giáo nghiêm ngặt, chú trọng "Mạng của cha mẹ, lời của bà mai".
Vậy thì, y có nên can đảm hơn một chút không? Y có nên tin tưởng con người trước mặt này hay không? Chẳng sợ chỉ là một khoảnh khắc lúc này, không cần để ý tới rất nhiều băn khoăn, chỉ đơn giản mà tự hỏi trái tim của mình thôi?
Giữa lúc suy nghĩ, Tiêu Duyệt Vân nhìn khuôn mặt lạnh vạn năm không đổi của Phó Lãng, nhịn không được nâng cánh tay bị Phó Lãng nắm lên.
Tay Phó Lãng vẫn luôn không buông ra, dưới ánh nhìn chăm chí của đối phương, tay Tiêu Duyệt Vân nhẹ nhàng dán trước lồng ngực rắn chắc của Phó Lãng.
Thình thịch... Thình thịch...
Lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim đập nhanh chóng khác hoàn toàn với sự lạnh băng bên ngoài, dường như là sự xác minh của mảnh chân tình như lửa kia, trong phút chốc nhanh chóng đánh tan sự nghi ngờ và bất an của Tiêu Duyệt Vân.
Hít sâu một hơi, Tiêu Duyệt Vân lại nghĩ đến yêu cầu của người lớn Phó gia, lập tức hiểu rõ rấm lòng và băn khoăn của bọn họ, đoạn lâu sau, y cuối cùng hạ quyết tâm.
Tiêu Duyệt Vân ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Phó Lãng, chậm rãi lên tiếng: "Tôi..."
Phó Lãng nhìn y, yên lặng đợi y nói.
Tiêu Duyệt Vân ngập ngừng, mím môi, cảm thấy trái tim dưới tay đập càng đập kịch liệt hơn, mà bản thân y cũng như thế.
"Một năm này, tôi sẽ chuyên tâm học hành, sẽ không yêu đương với ai hết."
"Đợi tôi xuất hiếu (kết thúc giữ đạo hiếu), và thi trung học phổ thông quốc gia xong, tôi sẽ cho anh một đáp án chính thức."
Phó Lãng yên tĩnh mà nghe, câu hứa hẹn phía trước khiến hắn vui mừng không thôi, cũng sớm có chuẩn bị tâm lý với kế hoạch chờ đợi đó, đây hẳn là kết quả tốt nhất rồi.
Ai ngờ, tai nghe thấy một câu sau kia, lập tức làm cho lòng Phó Lãng như pháo hoa nổ vang, màu sắc rực rỡ, vô cùng chói lọi.
"Anh có đồng ý làm bạn trai dự bị của em không?" Khóe miệng Tiêu Duyệt Vân mang ý cười, mi mục như họa.
——————
Editor: Xin lỗi cho toi đổi xưng hô ngay từ bây giờ đi vì toi vã quá rồiiiiiii
Mọi người thấy toi năng suất không, làm một lèo từ sáng đến giờ được chương này và nửa chương sau rùi đấy hehe