DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Chương 70: Kỳ nghỉ hè cuối cùng

EDITOR: HTHYYHTH

Cuối cùng, Tiêu Duyệt Vân lấy một bộ tây trang áo sơ mi + vest + giày da thuận mắt, cùng một bộ đồ mặc thường thời thượng, còn giúp Phó Lãng chọn được vài bộ đồ mặc thường y cảm thấy không tệ.

Phó Lãng vô cùng tích cực vào phòng thử đồ, mặc dù đó rõ ràng không phải màu mà hắn thích mặc, cơ mà từ khóe miệng hơi giương lên của hắn, thì biết ngay là trong lòng hắn vui tới chừng nào rồi.

Đợi hắn ra khỏi phòng thử đồ, mắt nhìn lăm lăm vào Tiêu Duyệt Vân, như học sinh chờ thầy giáo nhận xét.

Tiêu Duyệt Vân nhìn trái ngó phải, đoạn gật đầu hài lòng, khen ngợi: "Được đó, rất hợp với anh." đường cong lạnh lẽo ấy có vẻ nhu hòa đi không ít, trước đây y cảm thấy màu sắc quần áo của Phó Lãng khá là đơn điệu, trừ màu đen thì chỉ có màu xám, già bỏ xừ, mùa hè rõ ràng nên mặc mấy màu lạnh, nhưng hắn không mặc, giờ mặc lên một cái áo sơ mi màu xanh và quần thường, nom Phó Lãng cũng trẻ hơn mấy tuổi. Hừm, trước đây vẻ ngoài của hắn quả thật có hơi lớn hơn tuổi thực tế, người rõ ràng là 28 tuổi mà lại chả khác biệt bao nhiêu so với Trác Phong 31 tuổi.


Phó Lãng nhận được sự tán dương tức khắc vui vẻ lên, Tiêu Duyệt Vân chọn cho hắn mấy bộ đồ hắn đều thử hết từng cái, sau khi được khen xong, quyết đoán lấy đi tính tiền hết.

Sau khi biết Tiêu Duyệt Vân đã sớm thanh toán hết mấy bộ đồ cho mình, Phó Lãng vừa đưa thẻ đen của mình ra, vừa không tán đồng mà nhìn Tiêu Duyệt Vân một cái, không nói gì.

Tiêu Duyệt Vân tiếp lấy ánh mắt đó, đứng thẳng eo, nhìn đáp lại, ý trong ánh mắt: Sao? Có chuyện gì hở?

Phó Lãng âm thầm thu hồi tầm mắt, không nói gì nữa, vẫn để mấy bộ đồ lên tính tiền.

Tiêu Duyệt Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, y không muốn tiêu tiền của Phó Lãng, luôn cảm thấy không ổn, tuy rằng Phó Lãng thì thích thế. Cơ mà, quần áo là nhu yếu phẩm của "mình", vốn nên tự trả tiền mà. May mà lúc trước vì quay phim và quay gameshow nên Tiêu Duyệt Vân kiếm được kha khá tiền, chuyến này cơ bản là tiêu hết trơn rồi.


Tính thử chi tiêu phí luyện lái xe và trại hè của Tiêu Nhạc Dương, Tiêu Duyệt Vân không khỏi sinh ra ý nghĩ kiếm thêm tiền bỏ túi, chẳng qua, sắp lên lớp 12 rồi...

Tiêu Duyệt Vân vẫn hơi đau mề khi nhớ đến tổng giá tiền vừa cà thẻ xong, cơ mà cũng đáng. Cách tiêu xài của y vẫn là được dưỡng ra lúc ở Đại Chu, đồ tốt nhưng không quá mắc* (mặc dù y có rất nhiều đồ tốt), huống chi, ở hiện đại tây trang luôn có thể dùng được, hơn nữa lam nhi sau hai mươi tuổi thường sẽ không phát triển thêm, quần áo mua bây giờ có thể mặc lâu ơi là lâu.

*Câu gốc là 好东西贵精不贵多: mình chém ó.

Mới nãy Tiêu Duyệt Vân lặng lẽ tính trong phòng thử đồ một chút, phát hiện bản thân y sau khi đến hiện đại vậy mà lại cao thêm chút ít. Đổi thành đơn vị đo chiều cao ở hiện đại, thì là từ 178cm cao lên 179.5cm, tuy rằng y sắp ăn chay thêm mười tháng nữa, cơ mà Tiêu Duyệt Vân vẫn rất tự tin rằng mình sẽ cao thêm cỡ 0.5cm nữa á. Cũng do ảnh hưởng từ quan niệm của đám bạn học xung quanh, Tiêu Duyệt Vân cũng có chấp niệm cao tới 180cm của nam sinh hiện đại.


May mà nơi đây là hiện đại, chứ nếu như là ở Đại Chu, phỏng chừng y sẽ khó gả đi hơn nữa.

Phó Lãng thanh toán xong, nhận lại thẻ, thuận tay lấy mấy túi dpđồ từ trong tay Tiêu Duyệt Vân.

Lần này Tiêu Duyệt Vân không từ chối, có hơi xấu hổ, nói: "Xin lỗi, vừa nãy mua đồ hơi tốn thời gian, chúng ta tiếp tục đi mua quà đi. Anh nói là bác trai thích uống trà..."

Hai người dần dần đi xa, các cô gái nhân viên cửa hàng quần áo nhìn bóng dáng xinh đẹp tuyệt vời của hai người, hưng phấn nhỏ giọng bàn tán, nói không ngớt cái gì mà băng sơn trung khuyển công x ôn nhuận mỹ nhân thụ, có người phản bác hai người kia không nhất định là loại quan hệ này, bất quá bị hai người đồng nghiệp đang tám vô cùng hớn hở xem nhẹ, hai người còn tranh chấp một bận, mãi đến khi quản lý trở về, tất cả mọi người mới lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh và chuyên nghiệp.
**

Trong một cửa hàng trà trang hoàng rất phong cách, Tiêu Duyệt Vân chọn một bộ trà cụ y rất thích, và một cân Đại Hồng Bào thượng hạng.

"Trà này thích hợp cho người lớn tuổi uống, bác trai hẳn là sẽ thích." Tiêu Duyệt Vân nhấp ngụm trà, hài lòng nói.

Nhân viên trong cửa hàng đầy mặt tươi cười thưởng thức loạt động tác hãm trà, phẩm trà như nước chảy mây trôi của y, chỉ cảm thấy còn tao nhã tiêu chuẩn hơn cửa hàng trưởng của bọn họ, tràn đầy hơi thở cổ đại, khiến người khác không khỏi chú mục.

Sau khi tính tiền, cửa hàng trưởng cười mỉm chi tiến lên hỏi: "Quý khách, ngài cũng học trà đạo ạ?"

Trà đạo? Tiêu Duyệt Vân suy nghĩ một lát, gật đầu một cách không chắc chắn lắm. Từ bé y đã tiếp thu sự giáo dục thế gia ưu tú từ mẹ mình, ngoài học cầm kì thi họa, còn thưởng trà đoán tên, trồng hoa cắm hoa mấy trò tiêu khiển này kia đặng dưỡng sinh, đều được đúc kết ra trong quá trình học.
Hai người lại tùy ý nói thêm mấy câu, cửa hàng trưởng phát hiện Tiêu Duyệt Vân có sự hiểu biết về trà đạo và sắc trà, phẩm trà, hẳn là có thực học, trong lòng càng thêm thưởng thức, đoạn nói: "Mỗi cuối tuần nơi chúng tôi đều có khóa trà đạo, ngài có hứng thú có thể đến xem thử, chỉ điểm một chút." Nói đoạn, ông ta đưa sang một tấm danh thϊếp, Tiêu Duyệt Vân lễ phép đưa tay ra nhận.

Đợi sau khi bọn họ đi rồi, nhân viên cửa hàng mới tiến lên hỏi: "Cửa hàng trưởng, cậu trai đó sẽ muốn đến chứ? Em thấy hai người họ cũng không thiếu tiền á."

Cửa hàng trưởng cười, đáp: "Cái người bên cạnh cậu ấy xác thực không thiếu tiền, nhưng cậu thiếu niên kia thì không chắc." Cửa hàng trưởng làm việc ở đây mười mấy năm rồi, rất có tự tin với nhãn lực và phán đoán của mình, huống chi hiếm khi gặp được một mầm non vừa có giá trị nhan sắc cao vừa trẻ đẹp, không thử một lần thì sao cam tâm được.
**

Lại dạo thêm một lúc, Tiêu Duyệt Vân lại dừng chân ở vài cửa hàng cao cấp khác, ngoài chọn cho Tiêu Nhạc Dưng vài bộ đồ trẻ em ra, còn giúp Phó Lãng mua trước quà tặng sinh nhật cho ông nội, bà nội, mẹ của hắn.

Trên đường còn bắt gặp hai cô gái nhỏ dũng làm lơ khí thế bức người của Phó Lãng mà tiến đến muốn xin Tiêu Duyệt Vân ký tên và chụp ảnh chung.

Thấy dáng vẻ vui sướng của các cô gái, Tiêu Duyệt Vân ngược lại có hơi ngoài ý muốn, hóa ra y cũng có fan hả ta? Còn tưởng là độ hot của y đã sớm hết rồi chứ, có phải nên đăng nhập Weibo xem thử không?

Nghĩ như thế, Tiêu Duyệt Vân thấy trong tay Phó Lãng đang xách mấy cái túi giấy và bộ trà cụ, không nói một lời đi phía trước, cả người tỏa ra khí lạnh.

Sao tự nhiên không vui rồi? Tiêu Duyệt Vân có hơi nghi ngờ, đang nghĩ làm sao mở miệng, thì thấy Phó Lãng cố tình dắt y lên thang cuốn, rồi sau đó giả vờ như trong lúc lơ đãng đi ngang qua một tấm poster phim, tiếp theo liền hùng hồn nói những lời rất giống như đề cử từ Baidu. Trạng thái đó nào giống đang đề cử, ngược lại y hệt như đang nói kháy.
Thế nhưng, Tiêu Duyệt Vân thân quen với Phó Lãng thì lại mẫn cảm phát hiện ra ẩn ý của hắn ------ đây là mời mình đi xem phim hả?

Đến lúc này, Tiêu Duyệt Vân dù có trì độn, cũng phát hiện hôm nay Phó Lãng lạ lắm. Đây là... đang hẹn hò?

Mặt Tiêu Duyệt Vân đỏ bừng. Trong hiểu biết hiện tại của y, chỉ có người đang mập mờ hoặc đang quen nhau mới đi xem phim, đương nhiên cũng không ngoại trừ bạn bè hẹn nhau đi xem phim nhóm, cơ mà... Tiêu Duyệt Vân liếc nhìn tấm poster tình yêu thanh xuân, nói không nên lời.

Cách đó không xa chính là rạp chiếu phim, có rất nhiều phim chiếu vào dịp hè, lúc này đang có rất nhiều người trẻ tuổi xếp hàng mua vé và vào rạp, còn có người như phát hiện ra gì, thường thường ngóng về phía mình bên này.

Tiêu Duyệt Vân vô thức kéo tay áo Phó Lãng người rời đi.
"So với xem phim, em cảm thấy ở chỗ khác còn được hơn."

Phó Lãng để Tiêu Duyệt Vân nắm lấy tay áo của mình đi phía trước, tâm trạng chuyển sang tốt đẹp.

**

Tiêu Duyệt Vân kéo Phó Lãng đến câu lạc bộ thi đấu Ngạc Ngư.

Đối mặt với người thương không thèm xem phim điện ảnh tiểu thịt tươi mà lại thích bàn luận võ với mình, Phó Lãng đương nhiên cũng chỉ có thể chiều theo.

Hai người tràn trề vui sướng đánh cả một buổi chiều, cơm chiều thì hai người tìm một quán ăn gần đó giải quyết, lần này Tiêu Duyệt Vân tranh trả tiền.

Phó Lãng thu lại thẻ với vẻ hơi bất đắc dĩ. Không tính nhân tố tình cảm, cho dù lấy thân phận học sinh "vô sản" của Tiêu Duyệt Vân so với thực lực kinh tế của hắn, Phó Lãng cũng cảm thấy tiêu tiền cho Tiêu Duyệt Vân là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên), không cần so đo nhiều như vậy, nhưng hắn cũng rất bất đắc dĩ với sự kiên trì của Tiêu Duyệt Vân.
Sau đó, Phó Lãng chở Tiêu Duyệt Vân đi về hướng ngoài thành phố, đến đoạn đường ít người lui tới, dạy y tự mình lái xe. Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng quen tay, tuy rằng không giống với cảm giác lái xe ở nơi luyện lái, nhưng bản chất vẫn tương đồng, y hưng trí bừng bừng, rất nhanh đã nắm được điểm trọng yếu.

Ngày hôm nay trôi qua như thế.

Hôm đó, trên mạng lác đác có tin tuồn ra rằng "Kiếm Tiên" xuất hiện ở một trung tâm thương mại nào đó, đa số là chia sẻ ảnh chụp trộm, còn có vài cô gái đưa ra chữ kí và ảnh chụp chung.

Một số fan vừa khen ngợi chữ viết của Tiêu Duyệt Vân xinh đẹp tuyệt vời, vừa liếm nhan sắc, với những người nhận xét rằng con người Tiêu Duyệt Vân rất tốt rất thân thiết không làm kiêu và rất lấy làm vinh dự, còn truy hỏi cặn kẽ chi tiết.
Người lộ tin tức nói rằng hình như Tiêu Duyệt Vân đi dạo trung tâm thương mại với một người bạn nam (anh trai lạnh lùng), hai người bao lớn bao nhỏ mua rất nhiều thứ, mà Tiêu Duyệt Vân cũng không bệnh ngôi sao mà mang khẩu trang kính râm gì gì đó.

Cũng có lẽ là do khí tràng của Phó Lãng mạnh quá, trên cơ bản bọn họ đều không dám chụp trộm y từ chính diện. Huống chi đầu năm nay hai người con trai cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại cũng rất bình thường, nhiều nhất chỉ chứng minh được rằng quan hệ của hai người không tồi.

Thật ra chỉ cần thái độ của bản thân càng quang minh chính đại, thì càng không dễ khiến người khác sinh ra suy nghĩ không tốt.

Không có dưa để hóng, đa phần mọi người xem náo nhiệt chút xíu rồi thôi, mỗi ngày vòng giải trí có bao nhiêu là tin tức lăng xê nóng hổi, chút chuyện nhỏ này của Tiêu Duyệt Vân rất nhanh đã không còn động tĩnh gì.
Ngày hôm sau, tức trưa thứ bảy, Tiêu Duyệt Vân đến địa điểm tập hợp đón Tiêu Nhạc Dương về, Phó Lãng xung phong làm tài xế.

Tiêu Nhạc Dương rõ ràng bị phơi đen hơn một xíu so với lúc trước, Tiêu Duyệt Vân rất đau lòng, luôn cảm thấy em trai ở bên ngoài chịu khổ nên gầy rồi, thế nên tối đến làm một bàn bữa tối hết sức phong phú, ba người ăn no căng luôn.

Bữa cơm của Phó Lãng rõ ràng đã có quy cách (món) nhiều hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, bên cạnh còn có một nồi canh dưỡng sinh to, rồi lại thấy dáng vẻ thân thiết của hai anh em kìa ở đối diện bàn ăn, thần sắc không khỏi có chút phức tạp.

Bên kia, Tiêu Nhạc Dương quen thói mà trộm đưa ánh mắt thị uy sang Phó Lãng. Một tuần không gặp, nhóc có hơi nhơ nhớ động tác này, trời mới biết lúc trước nhóc vẫn luôn lo lắng anh trai sẽ bị Phó Lãng ăn hϊếp khi mình không ở nhà, giờ nhóc về rồi, thấy bầu không khí giữa hai người như thường, mà anh trai càng yêu thương mình hơn, thì tâm trí bé bỏng của Tiêu Nhạc Dương được an ủi rất nhiều.
Phó Lãng thấy động tác của thằng nhóc quỷ đó, trong lòng lại bắt đầu ưu phiền, chỉ cảm thấy ngày lành trong thế giới của hai người đã một đi không trở lại.

**

Chủ nhật, dưới sự mè nheo quá trời của Tiêu Nhạc Dương, ba người cùng nhau đến câu lạc bộ cưỡi ngựa bắn cung chơi cả một ngày.

Phó Lãng thành thạo thuật cưỡi ngựa làm Tiêu Duyệt Vân âm thầm gật đầu, hai người cùng nhau có lòng hiếu thắng, bắt đầu giục ngựa thi đấu tốc độ.

Tiêu Nhạc Dương ở một bên hãy còn đang tập thuật cưỡi ngựa cơ bản dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên, nhìn hai người song kỵ (cưỡi ngựa song song) càng lúc càng xa, không khỏi chu miệng nhỏ lên.

May mà Phó Lãng chẳng có nghiên cứu gì về bắn tên, khiến Tiêu Nhạc Dương hơi tìm được chút cân bằng.

Tuy nhiên, cảm giác của Phó Lãng đối với bắn cung và canh chuẩn tâm như là trời sinh, sau khi luyện tập vài lần là nhanh chóng lên tay, tiến bộ lớn hơn so với Tiêu Nhạc Dương người bé lực yếu.
Tiêu Duyệt Vân bên kia lại hoàn thành một lần luyện tập bắn tên bách phát bách trúng, nhìn trái ngó phải, thấy thành tích của Phó Lãng và Tiêu Nhạc Dương, bèn cười gật đầu hân hoan.

Tiêu Nhạc Dương khoe khoang cười cười, khóe mắt Phó Lãng mang ý cười gật đầu, tầm mắt một lớn một nhỏ hai người va phải nhau trên không trung, cứ như ầm ầm sấm sét.

Ngay trong bầu không khí hài hòa hữu hảo (?), kỳ nghỉ hè đầu tiên trong cuộc đời của Tiêu Duyệt Vân kết thúc trong vui sướng.

Khối 12 Hoa Phong, khai giảng.

Đọc truyện chữ Full