Nghe Phạm Văn Hiên kể mà Phương Trường rơi vào trầm tư. Tranh thủ đang chạy trên đường cao tốc, không mấy ồn ào nên Phương Trường liên tục gặng hỏi anh họ cho cặn kẽ.
Rất đáng tiếc, thông tin hữu dụng Phạm Văn Hiên cung cấp chẳng nhiều nhặn là bao.
Không riêng gì Phương Trường thắc mắc tới những vấn đề đó, thậm chí chính Phạm Văn Hiên cũng thấy kỳ lạ, nhưng cho rằng thằng em mình cũng giống mình, dạo này bỗng dưng yêu thích huyền học tâm linh nên ngừng nghi ngờ mà bắt đầu hứng khởi tán gẫu với cậu về những truyền thuyết dân gian nghe kể đâu đây.
Trong khoảng thời gian Phương Trường bế quan, có thể nói Phạm Văn Hiên rảnh tới mốc người nên bái tứ phương, lạy tám hướng. Phạm Văn Hiên nghe đồn ở đâu có thầy giỏi là tới đó bái phỏng, từ bói toán phong thủy cho đến nhân duyên vận mệnh, thậm chí mấy đại sư múa lửa trừ tà gì đó anh ta cũng không bỏ qua. Anh ta như khám phá ra một thế giới mới, đúng lúc này có người tới chia sẻ cùng thì còn gì tuyệt vời hơn? Bởi vậy, Phương Trường đề cập tới vấn đề tâm linh huyền học này như gãi trúng chỗ ngứa của anh ta.
Phạm Văn Hiên hào hứng hẳn lên, mới đầu chỉ hàn huyên về truyền thuyết dân gian, xong lại nhảy tới các đại sư anh ta từng gặp, sau cuối lại bàn về thần ma các kiểu.
Cái cảm giác ấy... Ổn lắm, ổn lắm luôn.
Phương Trưởng tưởng như mình đang được nghe một nồi lẩu thập cẩm yêu ma quỷ quái vậy.
Ahhhhh... Sắp phát điên luôn rồi nè!!
Phạm Văn Hiên càng nói càng cao hứng, nói tới mức không cho cậu chen miệng câu nào luôn.
Thực sự cậu không muốn nghe mấy chuyện nhảm nhí này chút nào.
Bởi những chuyện Phạm Văn Hiên kể thật giả lẫn lộn, toàn bỏ qua trọng điểm để rồi phóng đại tới mức đáng sợ.
Nhưng thế thì sao chứ, không muốn vẫn phải nghe.
Suốt chặng đường, những điều Phạm Văn Hiên nói thì Phương Trường tai trái vào, tai phải ra, căn bản không thèm nghe.
Mãi cho tới gần một khu nghỉ ngơi nào đó, Phạm Văn Hiên vô tình nói ra một điều khiến lực chú ý của Phương Trường lập tức được hấp dẫn.
Lúc Phương Trường đang rửa tay, bởi vài việc mà ngồi chồm hỗm ngay ngoài WC. Thấy vậy, câu đầu tiên Phạm Văn Hiên nói với cậu là: “Chú không nên ngồi xổm ở đây đâu, nơi đây âm khí tụ hợp, rất tổn hại thân thể đó.”
Phương Trường phủi mông đứng dậy, ngơ ngác nhìn anh ta: “Hả?”
Phạm Văn Hiên: “Vốn khu này ở ven đường cao tốc, địa thế xấu, vị trí cửa chính mở như vậy cũng rất dễ triệu âm tà. Nếu chú ngồi xổm như vậy thì vô hình chung sẽ thành một khe hở lượn giữa đám âm khí. Mà khe hở giữa đám âm khí thì sao? Còn sao nữa, chúng sẽ ồ ạt chui vào cơ thể chú, theo như anh biết thì chẳng mấy nữa sẽ tạo thành thương tổn cực lớn cho chú đấy.”
Phương Trường chớp chớp mắt.
Hả!!!?
Điều Phạm Văn Hiên nói, một chữ cũng không sai.
Khi vừa mới xuống xe, Phương Trường thấy nơi này âm khí dày đặc nên mượn cớ đi vệ sinh rồi cố tình ngồi xổm xuống nhằm dùng công đức mình tu luyện trấn áp chúng.
Nếu việc này từ miệng một tu sĩ nói ra thì không sao, nhưng từ miệng Phạm Văn Hiên nói ra thì khiến người ta khiếp sợ thật đấy.
Ngay chính mấy tháng trước người anh họ này của cậu có biết gì đâu.
Dường như có vị đại sư nào đó đã chỉ dạy cho anh ta. Nhưng điều đáng để tâm ở đây là, anh họ cậu có cơ hội được thỉnh giáo một vị cao nhân chân chính ư? Viển vông. Nếu có thì người ta cũng chẳng nguyện ý chỉ dạy cho anh ta.
Nguyên một con đường Phạm Văn Hiên kể cho Phương Trường nghe các đại tiên từ Nam chí Bắc, rồi thuật Cản thi Tương Tây... Phải công nhận chỉ riêng chuyện anh ta kể hôm nay đã đủ tư liệu để sáng tác luôn bộ truyện “Những ngày tháng tui chung sống cùng ma quỷ khắp muôn nơi.” Cơ bản đều vô nghĩa, không có chút chân thực nào, chỉ nghe giải trí thì được chứ tin thì dự rằng không nên.
Duy chỉ có lời khuyên này rất đúng.
Phương Trường thấy kỳ lạ: “Anh họ, làm sao anh biết?”
Phạm Văn Hiên ngơ ngác theo: “Sao lại không biết cho được. Bài học nhập môn phong thủy mà. Ầy, những điều dọc đường anh nói với chú là chú không nghe phải không? Anh đã nói với chú rồi... Tuy chưa thành công cho lắm nhưng anh sẽ cố gắng học tập. ”
Không không không, mấy lời nhảm nhí suốt dọc đường của anh có đúng quái đâu. Có học nữa thì cũng chẳng ra ngô ra khoai gì đâu anh ơi!!!
Phương Trường bất giác kéo Phạm Văn Hiên đang khoa chân múa tay lại mà gặng hỏi: “Mấy thứ anh nói cao thâm quá sao em hiểu được. Anh nói cho em mấy thứ đơn giản hơn đi? Chẳng hạn như phong thủy nhập môn gì đó ấy?”
Phạm Văn Hiên chắp tay phải lên tay trái, nhìn chằm chằm đôi tay một hồi rồi nói: “Nơi này đã từng xảy ra không ít chuyện nên oán khí rất nặng. Oán khí thêm âm khí, nếu xử lý không tốt sẽ có họa sát thân.”
Phương Trường:...
Ơ lại đúng rồi này.
Có người đứng gần đó nghe được cuộc đối thoại của hai người liền hừ lạnh một tiếng: “Nói bậy!!”
Phương Trường với Phạm Văn Hiên không ngạc nhiên cho lắm, hai người biết thời thế hiện nay ít ai tin thần phật, nếu có thầy cúng thật thì cũng chỉ là lũ đầu trâu mặt ngựa, bản lĩnh còn chẳng bằng cọp giấy. Nghe được hai người nói chuyện thế này, đương nhiên xung quanh sẽ coi là thần côn.
Tưởng rằng chỉ đến thế, nhưng người kia lại buông thêm một câu: “Mấy người đừng có phán lung tung! Đại sư ta đây đã bố trí phong thủy tụ tài bảo ở đây rồi, chưa tới lượt mấy người tới đây quơ tay múa chân phán bừa đâu nhé.”
Phương Trường:...
Phạm Văn Hiên:...
Phương Trường lẩm bẩm: “Tụ tài bảo? Nơi này ư? Hắc khí trùng thiên, ông cho ai tụ tài vậy? Sao tôi không thấy?”
Biểu tình cậu một lời khó nói hết, nhưng Phạm Văn Hiên lại sáng mắt lên, chắp tay đi về phía ông chú trọc nửa đều kia mà thưa: “Xin hỏi đại sư xưng hô thế nào?”
Dường như mở miệng nói chuyện với hai người là ông chú trọc nửa kia sẽ mất giá nên ông ta chả buồn nhúc nhích.
Tiểu đệ phía sau móc ra tấm danh thiếp vàng mù mắt chó của Phương Trường với Phạm Văn Hiên.
Phạm Văn Hiên đang muốn đưa tay ra nhận thì đối phương đã đi trước một bước, thu danh danh thiếp về.
Phương Trường thản nhiên nhìn một màn này mà sướng rơn người.
Dù sao trước đây Phạm Văn Hiên bị Ác trùng ký sinh thì không ít lần anh ta đã đùa cợt cậu cậu thế này, có nhiều trò còn quá đáng hơn.
Hiện Phạm Văn Hiên là một tên cuồng huyền học tâm linh, phòng chừng gần đây anh ta đã đi bái lạy đủ loại đại sư, và đương nhiên ăn trúng không ít bế môn canh. Quen rồi nên anh ta cũng chẳng để ý cho lắm, chỉ cố rướn cổ nhìn cái tên trên danh thiếp.
Thấy rõ cái tên trên danh thiếp, thần sắc Phạm Văn Hiên càng cung kính thêm vài độ.
Phạm Văn Hiên: “Nguyên lai là Đỗ Nguyễn Kiều, Đỗ đại sư! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nay tôi mới được diện kiến. Hôm nay tình cờ được nghe đại sư chỉ điểm cho, kẻ hèn này lấy làm phúc, quá vinh dự.”
Anh ta lại ồ lên: “Khoan, ngài là sư thúc của vị đại sư đã từng chỉ điểm cho tôi nè...”
Đỗ đại sư dương dương tự đắc chắp tay sau lưng, câng câng nhìn hai người: “Há, cảm tạ đã quan tâm...”
Nhìn trình độ này thì là lừa đảo hay thần côn đây?
Lệ Minh Viễn từng đưa Phương Trường tới Hiệp hội nên cậu đã nhớ hết toàn bộ đại sư ở đó, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe tới danh tự này.
Bố trí phong thủy thế nào mà tụ tài thành đại hung chi địa, sợ rằng chẳng đủ tư cách để làm học trò mấy vị đại sư ấy chớ. Nếu thật sự trong Hiệp hội có đại sư nhận loại đồ đệ này, khẳng định thà rằng nhốt trong nhà kín cửa đánh chết còn hơn thả ra cho gặp người khác.
Riêng trình gà mờ của Phạm Văn Hiên còn lợi hại hơn bọn họ vạn lần.
Nhưng Phạm Văn Hiên hoàn toàn bị vẻ cao thâm khó dò của họ che mắt, lập tức muốn kéo Phương Trường tới bái phỏng: “Lẹ lên! Mau tới nghe đại sư chỉ dạy.”
Thể chất Phương Trường đã sớm không như người thường, Phạm Văn Hiên sao kéo nổi cơ chứ, huống hồ cậu cũng cố ý không để anh ta kéo đi.
Phạm Văn Hiên kéo tới mức tay nổi gân xanh cũng không lôi được cậu, may rằng anh ta chẳng để ý lắm.
Đỗ đại sư chỉnh bộ âu phục chật căng sắp nứt của mình mà chỉ tay về phía Phương Trường ngồi xổm ban nãy: “Đem phất trần hàng ma của ta ra đây.”
Phương Trường ngồi nửa ngày mới tụ đủ công đức, vậy mà một lão thần côn chỉ huy tiểu tùng phất cây phất trần, chỉ một nhát đã quét bay chỗ công đức cậu vất vả tích cóp nãy giờ.
“...”
Ban đầu Phương Trường không ngăn cản bởi cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng hai người là phế vật tự tin.
Chẳng ngờ tên phế vật này tuy rằng không biết gì nhưng lại có dụng cụ vô cùng lợi hại đó nha.
Cây phất trần hàng ma này rất kỳ lạ.
Công đức Phương Trường rót vào không dễ bay chút nào, để chúng áp chế khí tức nơi này tầm năm, sáu mươi năm cũng không thành vấn đề.
Vậy mà chỉ phất cây phất trần một phát đã bay sạch.
Phương Trường lười cản, nếu đã bay thì cứ để bay đi, chờ cho đại sư này rời đi rồi lại dùng công đức áp lại là được.
Thế nhưng cố tình kịch bản lại không theo suy nghĩ của cậu, phất cây phất trần loạn lên một hồi, sau đó Đỗ đại sư lại chỉ huy đồ đệ đưa cho nhân viên công tác một lượng lớn gậy gỗ nhỏ hơn rồi dặn kỹ: “Hôm nào cũng dùng một cây đuổi tà, cứ như vậy hai tháng liên tục thì sẽ tụ tài tụ bảo.”
Phương Trường đứng trân trân nhìn nhân viên công tác bưng chỗ gậy gỗ như báu vật.
Nỗi đau lòng tỷ lệ thuận với số gậy gỗ đó nha!!!
Công đức cần để áp chế nơi này không nhiều, nhưng vậy sẽ phải tiếp công đức thêm mỗi ngày hay sao?
Ha ha ha, chân trước Phương Trường cậu vừa tiếp công đức, chân sau đã có người thả ra!!!
Còn gì đau lòng hơn cơ chứ.
Biết rằng nơi này cách chỗ ở của Phương Trường không xa, nhưng trọn hai tháng phải chạy tới chạy lui chỉ để bổ sung công đức á hả? Cậu là máy lọc không khí chắc!!?
Ai thích làm thì làm, cậu không làm đâu.
Đột nhiên có người bước ra từ chiếc xe đen đang đậu nơi góc khuất bước tới cạnh đại sư, ôn hòa hỏi: “Tiên sinh, bố trí thế nào rồi?”
Đại sư hói nửa đầu vỗ cái bụng sắp bật tung cúc để nỗ lực hóp lại, rồi chỉnh trang cho nay ngắn và thu cái điệu bộ vênh váo kia.
Có vẻ địa vị người vừa xuống xe không thấp, bởi ngay cả đại sư vênh váo kia cũng phải nịnh nọt chân chó cơ mà.
Đại sư đầu hói cười híp tịt mắt: “Ngài yên tâm, chỉ cần hai tháng tới liên tục đổi gậy hàng ma thì đảm bảo chỗ này sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào nữa.”
Người khiến đại sư cung kính tới vậy là một người tuổi không nhỏ nhưng tướng mạo rất anh tuấn hào hoa.
Nghe đại sư nói câu này, người đó lịch lãm mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn ngài.”
Phương Trường mấy lần định lên tiếng, nhưng ông đại sư kia cứ luyên thuyên mãi nên không chen miệng vào được.
Chưa thốt ra câu nào đã bị chặn họng.
Cái vị Đỗ đại sư này thật là!
Bản lĩnh không có nhưng lắm mồm thì thừa sức.
Nếu ông ta đã không muốn cho ai lên tiếng thì người đó sẽ chẳng thể nói được dù chỉ một câu, bởi ông ta sẽ dùng đủ loại thủ đoạn nhỏ để cố tình xa lánh người đó.
Phương Trường cũng chẳng thèm cố đấm ăn xôi nữa, chỉ đứng một bên khoanh tay cười lạnh.
Phạm Văn Hiên cũng biết đại sư đó đang làm khó Phương Trường, nhưng biết sao được đây. Anh ta nghĩ mình và em trai chỉ là hạng tay mơ, người ta có thực lực thì người ta có quyền, không thể can thiệp được. Với lại dù gì Đỗ đại sư cũng là sư thúc của ân sư mình.
Chỉ mong Phương Trường có thể nhịn được, nếu có chuyện quan trọng thật thì chờ đại sư đó xong thì nói cũng được.
Phương Trường cùng Phạm Văn Hiên hoàn toàn trở thành người qua đường Giáp Ất Bính.
Cũng phải thôi, hai người cũng là người qua đường thật mà, chỉ ghé nghỉ chân đôi phút thôi.
Nhưng nhân vật Giáp – Phạm Văn Hiên này lại nỗ lực muốn kết giao với đại sư.
Nhân vật Ất – Phương Trường chẳng nói chẳng rằng mà hành động luôn. Cậu nhanh chân chạy lại chỗ nhân viên công tác cướp chỗ gậy kia rồi bẻ cho bằng sạch, sau đó thẳng tay quăng đống gỗ vụn vào thùng rác.
Động tác của nhân vật Ất này rất trôi chảy, gián tiếp khiến nhân viên công tác lầm tưởng rằng cậu cũng là người của Đỗ đại sư kia, cho nên mới không ngăn cản.
Đến khi đống gậy gỗ bị bẻ nát, đến khi Đỗ đại sư tức muốn ứa gan, nhân viên công tác mới nhận ra điều bất thường.
Nhân viên công tác: “Anh kia, anh đang làm gì thế hả!!?”
Đại sư Đỗ Nguyễn Kiều kia như muốn lao lên cắn chết Phương Trường luôn, nhưng phong độ của một đại sư không cho phép ông ta làm thế: “Láo toét! Có biết một cây đó bao nhiêu không!? Hai mươi vạn một cây đấy! Cậu đền nổi hả!!?”
Phạm Văn Hiên định kéo Phương Trường về sau mình, nhưng gắng lắm cũng không kéo nổi nên chỉ đành chạy lên đứng trước mặt cậu: “Xin lỗi, thứ lỗi cho chúng tôi, tôi sẽ tận lực bù đắp cho các ngài.”
Đồ đệ đại sưu bày ra vẻ liêm chính công minh mà nói: “Vậy mấy người tới đền đi. Hai mươi vạn một cây, đếm hết chỗ đó rồi đền nhé.”
Phạm Văn Hiên: “Hai mươi vạn một cây... Có phải hơi đắt không?”
Đồ đệ sửng cồ: “Tóm lại là có đền hay không?”
Đỗ Nguyễn Kiều bồi thêm: “Huống hồ số lượng thứ này không nhiều, hôm nay ta đã mang toàn bộ tới đây, cốt chỉ để giải quyết chuyện của Đàm tiên sinh, vậy mà mấy người —— “
Vị Đàm tiên sinh kia im lặng đứng một bên.
Đồ đệ Đỗ đại sư: “Hai mươi vạn là rẻ lắm rồi. Mấy người có biết hàng yêu phục ma khó cỡ nào không? Nếu không đền tiền được thì đền mạng đi. Nhìn hai người các anh chắc cũng chỉ là hạng nghèo kiết xác, phỏng chừng có làm cả đời cũng không kiếm nổi số tiền lớn tới vậy.”
Phương Trường giữ tay anh trai mình đang liên tục xin lỗi, lại cất lời: “Nhưng đại sư đây bố trí thế này thì không giải quyết được vấn đề gì đâu.”
Đỗ Nguyễn Kiều không lên tiếng, nhưng đồ đệ ông ta đã vội vàng cãi lại: “Cậu thì biết cái gì cơ chứ?”
Phương Trường lén nói với Phạm Văn Hiên: “Đem lời ban nãy em nói lặp lại lần nữa đi. Tăng sĩ khí!!”
Phạm Văn Hiên nuốt vài ngụm nước miếng.
Vốn định mắng em mình là vô danh tiểu tốt, sao có thể theo kịp trình độ của đại sư, nhưng chưa gì đã bị Phương Trường nhắc khéo.
Nhưng thôi, dù sao Phương Trường cũng là người nhà, mà người nhà thì nhất định phải bênh, lúc này có ra sao thì sống lưng anh ta bắt buộc phải thẳng, không được phép sợ hãi !
Phạm Văn Hiên hít sâu một hơi, lặp lại như lời Phương Trường.
Tới đây thì Đàm tiên sinh không để yên được nữa: “Vậy cậu đây đã nhìn ra tình hình chưa? Nhìn ra rồi thì có cách nào phá giải không?”
Đỗ Nguyễn Kiều in to mấy chữ trên mặt “LẼ NÀO CÓ LÝ ĐÓ”, nụ cười trên mặt cũng biến mất: “Đàm tiên sinh, ngài lại tin vào đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch này ư? Vô căn cứ hết. Nói bậy hết. Tử khí phía đông, nhưng vị trí cửa chính hoàn toàn không vấn đề gì.”
Phạm Văn Hiên: “Đúng vậy, tử khí phía đông, thế nhưng Cấn vị thiên về âm, phía Bắc lại có núi tạo thành vách ngăn. Nếu bố trí theo phong thủy như lời đại sư nói, dần về sau chắc chắn sẽ gặp hoạ diệt thân. Hơn nữa, hướng mở cửa này dễ tụ âm tà, có sườn núi phía sau chặn đứng lối thoát của cỗ âm tà đó, tạo thành vòng bao khép kín. Oán khí tích nhiều thì đen đủi cũng nhiều, chúng không dễ đuổi đi đâu.”
Đỗ Nguyễn Kiều hừ ra tiếng: “Ta đã bố trí một lỗ hổng ở phía Đông.”
Phạm Văn Hiên: “Nhưng tuyến đường này thông suốt từ Nam chí Bắc, vị trí lỗ hổng ông bố trí lại sai nên càng tăng thêm cơ hội để oán khí lui tới.”
Đỗ Nguyễn Kiều bị Phạm Văn Hiên nói cho tức đến điên người: “Cậu thì biết cái gì mà nói chứ! Trò con nít. Đàm tiên sinh, là sư môn bất hạnh, thằng nhãi này từng bị sư điệt vô dụng nhà ta chỉ điểm vài câu nên tinh vi tinh tướng đó.”
Dùng địa vị đè chết lời Phạm Văn Hiên.
Tay mơ được sư điệt ông ta chỉ điểm vài câu.
Phạm Văn Hiên tưởng đối phương sẽ luận đạo để phản bác anh ta, nhưng không, Đỗ đại sư trực tiếp dùng bối phận đè chết người. Chưa bỏ cuộc, anh mạnh miệng nói tiếp: “Đúng là tôi được Ngôn tiên sinh chỉ điểm, nhưng ngài ấy rất tốt, và không thể khẳng định lời tôi nói là sai hoàn toàn.”
Đồ đệ Đỗ Nguyền Kiều còn muốn nói chêm vào, nhưng bị Phương Trường nãy giờ thản nhiên đứng xem kịch đạp cho một cước. Tốc độ của cậu rất nhanh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà người ta chưa kịp chớp mắt, Đỗ Nguyễn KIều cùng độ đệ đã văng xa ra ngoài.
Đá người xong, Phương Trường lại bận rộn kéo Đàm tiên sinh cùng Phạm Văn Hiên nhanh chóng lùi lại.
Trong chốc lát, rào chắn đường cao tốc bị một chiếc xe tải chuyên chở hàng hóa húc tung.
Xe tải lao nhanh từ sườn dốc xuống, nhắm trúng khu vực mà mấy người bọn họ vừa đứng.
Đỗ Nguyễn Kiều và đồ đệ bị đá văng, thế nhưng cũng không bị thương tổn nhiều, chỉ có chút tức ngực. Hai người đang định hùng hổ đứng lên tìm Phương Trường tính sổ thì nghe thấy tiếng nổ vang.
Chiếc xe nổ tung ngay tại chỗ bọn họ vừa đứng.
Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.
Người bị Phương Trường xách trong tay là Phạm Văn Hiên cũng sợ tới nhũn cả chân. Nhưng nén nỗi sợ lại thì anh ta cảm thấy hình ảnh này rất quen: “Phương Trường... Từ khi nào mà chú em có khí lực lớn tới vậy?”
Phương Trường không để ý tới câu nói của Phạm Văn Hiên, bây giờ điều cậu chú ý nhất là chiếc xe tải kia.
Từ cửa kính nát vụn, dòng máu tươi chậm rãi chảy ra.
Trong xe chỉ có một người ở buồng lái.
Phương Trường không chạy lại cứu là bởi thời điểm người đó lái xe tới đây thì vốn đã chết.
Chết trước khi bị tai nạn.
Một cái xác lái xe ư? Đã vậy còn lao xuống tận đây, thiếu chút nữa đâm chết người luôn rồi?
Vũng máu đỏ thấm ướt mặt đất, vô tình trúng đống gỗ vụn vương vãi cậu vứt ban nãy.
Mặt đất rung chấn, sau lại lặng như tờ.
Phạm Văn Hiên định thần lại, rồi hốt hoảng chạy tới: “Cứu người đi!!!”
Phương Trường kéo tay Phạm Văn Hiên, tay kia cũng giữ chặt Đàm tiên sinh, không để cho hai người manh động: “Không nên đi, người kia đã chết rồi.”
Phạm Văn Hiên: “... Đã chết? Làm sao chú biết?”
Phương Trường: “Có thể nói người trong xe đã chết trước khi tai nạn xảy ra.”
Phạm Văn Hiên: “Chú có ý gì chứ? Người đó mệt nhọc quá độ nên đột tử hả? Sao chú biết hay vậy?”
Phương Trường: “Sao em biết không quan trọng, quan trọng là... Hiện tại năm người chúng ta đang không còn ở thế giới cũ, nếu không muốn gặp chuyện bất trắc thì đừng có chạy lung tung.”
Đàm tiên sinh nghe vậy liền mất bình tĩnh, kéo ngược lại Phương Trường hỏi cho rõ, “Ngài đây có ý gì?”
Phương Trường chưa kịp lên tiếng đã bị một tiếng hét thất thanh chặn họng: “A a a a a!! Các người là ai?!!”
Đột nhiên có mấy “người” hung hăng xông tới chỗ Đỗ Nguyễn Kiều và đồ đệ của ông ta.
Mấy “người” rách rách rưới rưới, trông thảm hại vô cùng đó bước ra từ sau chiếc xe tải kia.
Đỗ Nguyễn Kiều ba chân bốn cẳng chạy lại núp phía sau Phương Trường, lại đẩy cậu: “Lên đi! Không phải cậu rất biết đánh nhau hay sao?”
Phương Trường thản nhiên: “Đánh cái gì chứ? Đánh không chết thì đánh làm gì, phí thời gian.”
Đỗ Nguyễn Kiều: “Cậu có ý gì?”
Phương Trường: “Dù gì cũng là một đại sư phong thủy mà ông không nhìn ra được sao? Thứ đối diện không phải người đâu, chỉ là mấy cỗ hoạt thi thôi. Đồ chơi này đánh mãi không chết, cho dù ông có chém đứt hai chân nó thì nó vẫn tiếp tục ngọ nguậy tới gần. Hoạt thi chỉ yêu thích sinh khí người sống, rất thích luôn ấy.”
Phạm Văn Hiên giật mình thảng thốt, túm chặt cánh tay Phương Trường không buông: “Chú nói gì cơ!!?”
Phương Trường sờ cằm: “Những thứ này là hoạt thi, trừ khi băm vằm chúng nó ra thì không diệt tận gốc được đâu. Chỉ cần một cánh tay thì cánh tay đó cũng phải bò tới nơi có người sống.”
Thứ này hình dung ra thì có chút đáng sợ.
Đỗ Nguyễn Kiều nhất quyết không tin, chỉnh trang lại y phục: “Hừ, bọn bịp bợm giang hồ này đừng nói lung tung nữa. Cậu cho rằng cậu nói gì là tôi phải tin ư? Buồn cười!”
Nói rồi bạo gan bước tới: “Đại sư ta đây sẽ vạch trần trò vặt của mấy người!! “
Đang định tới vỗ vai một hoạt thi thì bị nó mạnh mẽ nào tới, cắn một miếng.
Tất cả mọi người đều chứng kiến tận mắt: Trong miệng con hoạt thi chứa đầy giòi bọ!!
Không có ai vì giả quỷ mà có người làm đến mức tự nhét thịt rữa cùng giòi bọ vào miệng mình được.
Đỗ Nguyễn Kiều rú lên như lợn chọc tiết mà giãy dụa.
Phương Trường đi tới, nhắm ngay cái gáy của hoạt thi mà chặt xuống, sau nắm cằm nó rồi gỡ Đỗ Nguyễn Kiều ra.
Má trái của Đỗ Nguyễn Kiều bị con hoạt thi kia cắn nát. Ông ta xụi lơ trên đất, thở hổn hển.
Đồ đệ ông ta sắp khóc tới nơi rồi: “Sư phụ, tại sao người lại thảm vậy cơ chứ? Người có bị biến thành zombie không? Con thấy trên phim khi bị cắn là sẽ bị lây bệnh đó!”
Đỗ đại sư cố trấn tĩnh, thảm thiết bụm mặt: “Không thể nào —— “
Chưa nói xong, Đỗ đại sư đã phải nghẹn lại khi nhìn thấy trong tay Phương Trường vẫn còn nguyên một cái sọ rữa nát, và gần đó có một “người” mất đầu đang quờ quạng tìm đầu gắn lại.
Phương Trường quơ quơ cái sọ trong tay: “Thứ nhất, đồ chơi này là hoạt thi, không phải zombie nên nó không mang bệnh độc, không thể truyền nhiễm được. Hơn nữa sư phụ nhà cậu đang rất khỏe mạnh, chỉ hơi mùi với xấu đi tý thôi. Không phải sợ đâu, nhưng nếu nó có đặc thù truyền nhiễm bệnh tật thì không nói trước được, bằng không sư phụ cậu sẽ an toàn.”
Nói xong, Phương Trường coi cái sọ như quả bóng mà quăng thẳng về sau.
Đầu người khép miệng, bay một vòng parabol tuyệt đẹp rồi đáp đất.
Đại sư không hổ là đại sư, Đỗ Nguyễn Kiều đã mập tới mức này mà thân thủ vẫn rất nhanh. Ông ta trở mình đứng dậy, nhanh chóng muốn lăn khỏi chỗ này ngay lập tức.
Phương Trường biết được, túm ông ta trở lại: “Ông muốn đi đâu?”
Đỗ Nguyễn Kiều che đôi má bị thương, hét ầm lên: “Cậu điên à! Túm ta làm gì cơ chứ! Hoạt thi cũng tới rồi, cậu muốn ở lại chơi với nó thì cứ ở lại, mắc gì bắt ông đây ở lại cùng cơ chứ!!”
Phương Trường vừa túm ông ta, vừa đạp cho đám hoạt thi kia vài nhát cho chúng tránh xa: “Ông ở lại mới sống được, ông mà chạy thì không tìm được đường về đâu, họa hoằn phải bầu bạn với đám hoạt thi kia thì khổ.”
Đỗ đại sư: “Cậu đang nói cái gì?”
Phương Trường: “Không phải chứ, lẽ nào mọi người chưa phát hiện ra điều bất thường hả?”
Phạm Văn Hiên: “Chú nói gì khó hiểu thế? Nói rõ ra cho anh nghe xem nào? Chú phát hiện ra điều gì?”
Phương Trường: “Thế giới này... Mọi người không thấy nó im lặng một cách quá đáng sao?”
Năm người chết trân nhìn nhau.
Tiếng cười nói ở WC gần đó không còn. Tiếng lá cây, chim chóc xào xạc cũng chẳng thế đâu. Tiếng động cơ gầm rú trên đường cao tốc cũng câm bặt.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có âm thanh gầm gừ từ đám hoạt thi kia, hòa lẫn tiếng hít thở cùng tiếng tim đập loạn vì sợ hãi của người sống ở đây.
Phạm Văn Hiên: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Phương Trường: “Rất đơn giản thôi, nơi đây là gọi là Kẽ hở thời không. Còn hoạt thi ấy hả? Chắc là đặc sản nơi đây đó.”
Đàm tiên sinh: “Này vị Phương tiên sinh, ý của ngài là nơi mà chúng ta đang đứng không phải thế giới ban đầu?”
Phương Trường vỗ tay cái độp, gật đầu: “Gần giống vậy. Nơi này ấy à, nói dễ hiểu thì là khe nứt của thế giới, tất cả sẽ giống y đúc thế giới thật, chỉ khác ở chỗ không có người sống mà thôi.”
Đỗ Nguyễn Kiều móc la bàn ra mân mê nửa ngày, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, tuyệt vọng bưng mặt: “Trời ạ! Nơi này là Kẽ hở thời không!!?”
Phương Trường không ngờ con gà mờ này lại biết Kẽ hở thời không, liền hứng thú: “Ông biết nơi này?”
Hai chân Đỗ Nguyễn Kiều như nhũn ra, “Đúng... Đúng vậy. Ta từng được tổ tiên kể lại. Chúng ta xong đời rồi. Một khi tiến vào nơi này, trừ phi tu tiên, luyện khí tới Trúc cơ trở lên, bằng không thì căn bản không có khả năng trở ra.”
Tốt xấu gì Phạm Văn Hiên cũng đã quen thuộc với tính cách Phương Trường, nhìn thấy bộ dáng tự tin của cậu thì hỏi: “Chú có thể ra ngoài?”
Cơ hồ mở miệng cùng lúc với Phạm Văn Hiên là Đàm tiên sinh: “Vị tiên sinh này, chúng ta vào nơi này bằng cách nào vậy?”
Phương Trường gật đầu với Phạm Văn Hiên, sau lại đáp lời Đàm tiên sinh: “Nguyên nhân vào được đây có rất nhiều, trong đó có một điều là nhờ vị Đỗ đại sư đây. Gậy gỗ của Đỗ đại sư lợi hại thật đó, vừa chuẩn cạy luôn ra một Kẽ hở thời không. Ngay khi bị máu hoạt thi làm vật dẫn, chúng ta sẽ lọt trúng Kẽ hở thời không.”
Đàm tiên sinh: “Ý của ngài... là tài xế gây tai nạn kia vốn không phải người?”
Phương Trường: “Là hoạt thi, tài xế đó đã sớm tắc thở rồi.”
Đỗ Nguyễn Kiều lại chú ý tới điều khác, ông ta được đồ đệ đỡ dậy: “Cậu nói cậu có biện pháp đi ra ngoài?”
Phương Trường gật đầu: “Có”.
Đỗ Nguyễn Kiều: “Vậy nhanh đưa chúng ta ra ngoài đi!!! “
Phương Trường: “Cắt không gian ra ngoài rất đơn giản, nhưng mọi người không muốn gặp kẻ phí hết tâm tư đem chúng ta tới đây sao?”
Đàm tiên sinh nắm chặt tay Phương Trường: “Ngài có ý gì?”
Phương Trường thu cái vẻ cợt nhả lại, nghiêm túc nói với Đàm tiên sinh: “Xe kia vì ngài mà chạy tới đây. Kẻ đứng sau mọi chuyện tính rất chuẩn, cho dù tôi không kéo ngài sang một bên thì ngài cũng chẳng hề hấn gì cả. Có người đã thiết kế một trận pháp rất tinh vi, bố trí hết thảy cũng là vì muốn ngài tới đây một chuyến.”
Đàm tiên sinh: “… Có người muốn tôi đến đây?”
Phương Trường: “Hơn nữa ngài xem, vừa xuất hiện là đám hoạt thi này đã liều mạng đuổi theo cắn xé Đỗ đại sư, tấn công tôi đủ kiểu. Thế nhưng giờ đây chúng nó đứng bất động. Hẳn là đám hoạt thi này đã sớm bị hạ một loại mệnh lệnh nào đó, nếu tôi đoán không sai thì nội dung mệnh lệnh là bảo vệ ngài, không được làm ngài sợ cũng như tổn thương tới ngài.”
Rất thú vị.
Đầu tiên là mượn tay Đỗ Nguyễn Kiều thiết kế trận pháp tụ âm khí bổ túc lỗ hổng, sau từ lỗ hổng xé ra một Kẽ hở thời không, lại để hoạt thi kéo người tới đây. Phí hết tâm tư để đưa người đến nhưng lại không phải vì báo thù thì là gì đây?
Đột nhiên biểu tình Đàm tiên sinh hòa lẫn mờ mịt cùng mong đợi: “… Chẳng lẽ là thật?”
Phương Trường: “Cố nhân của ngài?”
Đàm tiên sinh lắc đầu: “Không, tôi không biết nữa.”
Phương Trường: “Ngay từ đầu tôi đã thắc mắc rồi. Cớ sao một tinh anh như ngài lại tới một nơi không tính là phồn hoa như chỗ này, đã vậy còn muốn tu sửa nó? Có vẻ như trong lòng ngài cũng đã có đáp án là ai đã đưa ngài tới đây rồi nhỉ.”
Đàm tiên sinh: “Tôi mua nơi này, và hầu như năm nào cũng ghé qua. Bởi con gái lớn của tôi mất tính ngay tại chính nơi đây... Nó mất tích hơn chục năm rồi...”
Phương Trường dò hỏi Đàm tiên sinh: “Ngài có nguyện ý kể tường tận cho tôi nghe không?”
- Tương Tây cản thi: Ở Tương Tây (phía tây tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) có 3 tà thuật vô cùng dị thường: Cản Thi, Cổ Trùng, Lạc Hoa Động Nữ. Chính 3 tà thuật này đã biến Tương Tây trở thành vùng đất thần bí, mà thuật Cản Thi là một tà thuật đáng sợ và được biết đến rộng rãi nhất. Thuật Cản Thi ở Tương Tây có lịch sử hình thành lâu đời, người cản thi dùng cổ thuật để mang thi thể của người chết tha hương trở về quê nhà, để họ có thể yên nghỉ ở nơi thân thuộc.
- Bế môn canh (闭门羹): Đóng cửa không tiếp
Tương truyền vào thời Đường, có một kỹ nữ ở Tuyên Thành họ Sử tên Phụng rất xinh đẹp, cầm. kỳ, thi, hoạ đều tinh thông, nên rất nhiều chàng trai nghe tiếng tìm đến, hi vọng được kết bạn với nàng. Nhưng không ít người vì khó gặp nên không được như nguyện. Vì sao lại khó gặp Sử Phụng? Bởi Sử Phụng tiếp khách có một quy củ không thành văn: Trước tiên nàng yêu cầu khách phải đưa ra một bài thơ, nếu sau khi thấy hay mới bằng lòng gặp, sau đó mới nói đến chuyện kết giao. Nếu khách không biết làm thơ, hoặc giả bài thơ làm không hay, nàng sẽ bảo người nhà đem một bát canh đãi nơi cửa, khéo từ chối gặp khách. Lâu dần, khách đến thăm thấy có bát canh, biết được ý, liền chủ động cáo từ.
Lấy canh đãi khách mang ý nghĩa cự tuyệt không tiếp, cho nên canh này được gọi là “bế môn canh”.
Sau khi câu chuyện được lưu truyền, mọi người dùng “bế môn canh” làm đại danh từ mang ý nghĩa cự tuyệt.