Liên quan tới vấn đề chia ly này, ít nhiều thì Phương Trường cũng đã từng nghĩ đến.
Thế nhưng cậu không ngờ rằng nó lại tới nhanh đến vậy.
Nhanh tới mức cậu không kịp chuẩn bị, vẫn còn nhiều thứ cậu chưa sẵn sàng.
Xưa nay Phương Trường thường gửi về nhà rất nhiều dược liệu, cân nhắc tới vấn đề thân thể của cha mẹ, loại dược liệu cậu hay gửi nhất cũng chỉ tầm cấp E hoặc cấp F.
Cậu rất muốn tăng cường tố chất thân thể cho hai người, nhưng đâu dễ. Muốn hoàn toàn thay đổi tố chất của một người còn cần tẩm bổ rất nhiều.
Một tháng trước Phương Trường vẫn cho rằng cậu còn nhiều thời gian cơ đấy.
Bấy lâu nay đi làm xa nhưng cũng chỉ cách một hai thành phố, có gì thì vẫn tiện về phụng dưỡng cha mẹ, hiện tại thì sao? Phiêu lưu khắp các thế giới khác nhau...
Thời gian từ khi bước vào con đường tu luyện tới nay quá ngắn ngủi, thậm chí chưa tới một năm, vậy mà cậu đã phải rời khỏi thế giới này rồi.
Đối với Bát A Ca thì cũng thường thôi, nó chỉ biết tốc độ tăng trưởng thực lực của Phương Trường không như người thường, nó tin rằng mình sẽ đuổi kịp trong nay mai.
Nhưng với Dã Kiếm Tử thì khác, ông biết rõ tốc độ đó đâu chỉ không như người thường?
Mấy chữ không như người thường đó sao đủ để hình dung cái tốc độ yêu nghiệt này cơ chứ!
Mới vừa trở về, chưa có Lệ Minh Viễn giúp áp chế nên uy thế che ngợp đất trời trên người Phương Trường đã làm kinh động tới Hiệp hội. Người chạy tới biệt thự của Đàm tiên sinh nhanh nhất là Dã Kiếm Tử.
Dã Kiếm Tử chạy tới biệt thự, nhìn thấy Phương Trường dường như đang yếu tới mức cần Lệ Minh Viễn đỡ eo mới đứng nổi, đã thế người ngợm còn đỏ bừng như gấc. Dã Kiếm Tử tò mò nhìn Phương Trường nhiều thêm chút nữa, nhưng cái nhìn này lại khiến ông nghẹn họng, một lời khó nói hết.
Hiệp hội tới mang hai cha con Đàm tiên sinh cùng những người khác đi trị thương, riêng Phương Trường được đặc biệt dặn dò riêng, và họ cũng cần cậu hỗ trợ tới giúp kiểm tra tình trạng thân thể của Phạm Văn Hiên.
Phương Trường chạy về công ty lấy cuốn sách chủ nhân vầng sáng giao cho cậu, nhờ cậu đưa cho Phạm Văn Hiên. Đã đến lúc vật về với chủ rồi. Dã Kiếm Tử nhìn bóng lưng Phương Trường rời đi, lại quay đầu liếc Phạm Văn Hiên.
Ông ta nghiêm túc bàn chuyện với Lệ Minh Viễn rất lâu.
Sau khi Phương Trường lấy được đồ, cậu trở về nhà nghỉ ngơi. Suy nghĩ cả đêm, chưa nghĩ ra được điều gì thì Phạm Văn Hiên đã gọi tới trước.
Nhớ tới thỏa thuận với vầng sáng, Phương Trường kêu Phạm Văn Hiên khoan hẵng nói, chờ cậu tới tận nhà anh ấy rồi bàn tiếp.
Tới nơi, Phạm Văn Hiên vẫn bình tĩnh ra mở cửa cho Phương Trường. Cậu ngồi xuống sofa, chăm chú nhìn kĩ anh ta: “Anh... anh nhớ ra được gì sao?”
Những thứ liên quan tới “kiếp trước” của Phạm Văn Hiên đều là điều Phương Trường phỏng đoán và từ miệng chủ nhân vầng sáng, nhưng chắc chắn vẫn chưa hoàn thiện. Hơn nữa cậu còn bị chủ nhân vầng sáng gài bẫy nhiều lần để đổi mạng cho Phạm Văn Hiên như vậy, nói không bực mình thì là đang nói dối.
Nhưng chủ nhân vầng sáng làm tất cả để bảo vệ anh họ cậu là thật. Hơn nữa người đó còn chẳng có thực thế và đã tiêu tán giữa thiên địa này, cậu còn bức xúc với ai? Bụi bặm lắng xuống, tò mò nổi lên, trong tâm trí Phương Trường lúc này chỉ còn sự hiếu kỳ ở lại mà thôi.
Tiếc rằng Phạm Văn Hiên lại cau mày lắc đầu: “Trí nhớ của anh rất loạn.”
Phương Trường: “Anh có ký ức nào không thuộc về Phạm Văn Hiên không?”
Anh họ nhìn cậu như nhìn một kẻ kỳ quặc: “Thuộc với không thuộc gì chứ? Chú đang nói cái quái gì vậy? Đã thuộc về anh thì chắc chắn anh sẽ nhớ... Chú còn muốn anh nhớ ký ức của ai nữa? Hiện tại anh đang rất loạn đấy...”
Phương Trường: “...” Được rồi, chắc chắn bây giờ anh ấy chẳng nhớ gì cả.
Phạm Văn Hiên: “Sau khi anh ngất đi đã xảy ra chuyện gì vậy? Mà tại sao anh lại ngất?”
Phương Trường: “À... xảy ra nhiều chuyện lắm. Tóm lại là hiện trong cơ thể anh đang được thêm một thứ.”
Đâu chỉ nhiều hơn một thứ, mà là nhiều hơn một năng lượng vô cùng đáng sợ. Năng lượng ấy có thể khiến một thế giới tàn lụi, sao có thể dùng từ một thứ để hình dung?
Nghĩ tới đây, Phương Trường lại có điểm thắc mắc.
Nếu như vậy... sao Phạm Văn Hiên không bị thế giới này bài xích? Không chỉ không phải chịu chút bài xích nào, mà còn y như trước đây, vẫn dáng vẻ cũ, chẳng khác biệt chút nào.
Phạm Văn Hiên lại bắt đầu thắc mắc: “Hắn... đi đâu rồi?”
Phương Trường sững sờ: “Ai?”
Thần sắc anh họ có chút lúng túng: “Chính là cái tên vẫn theo hay theo anh ấy, em có thể thấy mà...”
Phương Trường chăm chú nhìn vẻ mặt của Phạm Văn Hiên, mãi chẳng thấy một cảm xúc bất thường nào hết. Cậu biết thế nào cũng phải cho anh họ một đáp án, nên dựa theo tình hình thực tế mà nói: “Hắn... biến mất rồi.”
Phạm Văn Hiên sững người: “Biến mất?”
Phương Trường: “Thời điểm thế giới đó đổ nát, hắn vì che chở cho anh nên đã tiêu hao hết năng lượng, không thể theo được nữa.”
Cho dù chủ nhân vầng sáng có mạnh tới cỡ rung chuyển trời đất thì đã vạn năm trôi qua, hiện tại thực thể cũng không kịp ngưng tụ, hắn chỉ có nguồn năng lượng từ chính linh hồn. Và hắn đã dùng chính nguồn năng lượng đó để bảo vệ cho Phạm Văn Hiên.
Phạm Văn Hiên nhìn Phương Trường.
Phương Trường nhìn người anh họ đã không hợp với mình ngay từ nhỏ này mà lòng đầy hoang mang.
Bởi lúc này, nước mắt anh ấy đã rơi.
Phương Trường nắm lấy hai vai Phạm Văn Hiên: “Anh nhớ lại điều gì rồi hả?”
Phạm Văn Hiên cũng cảm nhận được hai má mình có dòng nước ấm áp chảy qua, anh ta vươn tay quẹt mặt qua loa: “Không.”
Phương Trường: “...” Không nhớ gì mà khóc thành thế này hả?
Phạm Văn Hiên đầy lúng túng dụi mắt: “Không biết tại sao mà nước mắt anh không dừng được, anh cũng không biết nữa...”
Sao vậy?
Phương Trường nhìn người anh họ vì nước mắt không ngừng rơi mà tìm khăn giấy khắp nơi thì đột nhiên nhớ tới một vài điều. Có lẽ đây chính là nỗi nhớ khắc tận tâm khảm mà sách vở thường nói, trong đầu không có ký ức cũng không sao, hãy để linh hồn nhớ hộ, hãy để linh hồn đau đớn cho những sinh ly tử biệt này.
Thấy cảnh Phạm Văn Hiên không ngừng lau nước mắt, Phương Trường rất vô nhân tính mà có một ý nghĩ: Có lẽ đây mới chính là kết cục tốt nhất.
Sau phút sinh ly tử biệt, những ký ức thống khổ sẽ lưu lại mãi mãi trong tâm trí những người ở lại. Anh họ không có ký ức về vầng sáng kia, nhưng anh ấy còn tương lai, còn rất nhiều điều chờ anh ấy tới khám phá, không đáng vĩnh viễn chìm trong vũng bùn quá khứ. Cứ để cho vầng sáng mang theo ký ức từng thuộc về hai người biến mất vào đất trời.
Phương Trường nhìn dáng vẻ quẫn bách của Phạm Văn Hiên mà mừng thầm vì anh họ không có ký ức về chuyện này. Phạm Văn Hiên đau khổ khóc lóc vì ký ức vẫn còn trong linh hồn, nếu thật sự nhớ lại, cậu không dám đảm bảo anh ấy không làm ra điều gì quá khích. Phương Trường thật tâm không muốn nhìn thấy người vừa thành công loại bỏ được Ác trùng, chưa bình thường được bao lâu đã sống dở chết dở, muốn hóa kiếp theo người mình yêu.
Phương Trường gãi chóp mũi, lúng túng đưa mấy cuốn sách kia cho Phạm Văn Hiên.
Anh họ vừa lau nước mắt, vừa mở cuốn sách ra: “Đây là gì vậy?”
Mới giở vài tờ, đột nhiên hai mắt Phạm Văn Hiên nhắm nghiền, ngã chổng vó ra sofa.
Ngay tức khắc, từ trong thân thể anh họ tuôn ra một đám khói đen lít nha lít nhít vây quanh.
Da đầu Phương Trường lập tức tê dại.
Lại làm sao nữa đây?
Tưởng rằng để lại sách là đi được rồi, chẳng ngờ giữa đường lại có biến cố...
Vậy là không rời đi ngay được rồi. Phương Trường nhanh chóng gọi điện thoại cho boss đại nhân và Hiệp hội, sau đó chọn một vị trí không xa không gần Phạm Văn Hiên mà yên lặng quan sát.
Cậu vẫn chưa quên được sức mạnh khủng khiếp của nguyên tố “Thế” đó đâu.
Tưởng rằng chúng sẽ làm bé ngoan trong thân thể anh họ, không dám quậy nữa chứ. Chẳng ngờ bây giờ lại như ong vỡ tổ ào ra, thực sự Phương Trường rất sợ chúng.
Đây là thế giới của cậu, là nhà của cậu, là nơi có người nhà và bạn bè của cậu. Chưa nói tới người quen của Phương Trường, thậm chí tất cả người dân ở đây đều không có khả năng tự bảo vệ bản thân trước sức mạnh khủng khiếp đó. Nếu nguyên tố bùng nổ ngay tại đây, mọi thành thị sẽ không chống chọi nổi mà tàn rụi. Không được bạo phát. Cậu không cho phép nguyên tố này bạo phát ở đây.
Chùm sáng màu đen dần rộng ra, nó lan tới cửa chính thì nổ tung, ngay chính Phương Trường cũng bị chùm sáng nuốt chửng.
Trước mắt chỉ toàn một màu đen kịt. Chờ thích ứng được với bóng tối, Phương Trường thấy được bóng dáng Phạm Văn Hiên phía xa.
Bóng dáng đí tới gần cậu, bấy giờ Phương Trường mới biết đó là anh họ, cũng không hẳn là anh họ mình.
Người trước mắt vẫn là Phạm Văn Hiên, vẫn là bộ quần áo ngủ đó, vẫn là điệu bộ nhướn mày quen thuộc nhưng trong mắt lại ẩn giấu quá nhiều điều sâu thẳm. Rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng người này không cần làm gì cũng đã đủ mang tới một khí thế. Khí thế bê nghễ thiên hạ.
Phương Trường: “Anh nhớ ra rồi hả?”
Căn bản không cần hỏi, chỉ cần cảm nhận khí thế thì Phương Trường đã biết người này không thể nào là anh họ của cậu được.
Người đối diện nghe câu hỏi của cậu, dịu dàng hơn đôi chút: “Không, mãi mãi về sau hắn cũng không nhớ được, vì đó là ký ức của ta, không phải của hắn.”
Phương Trường:??
Người kia khẽ cười: “Bị Chính đạo tiêu diệt, bản nguyên còn dư lại của ta cũng bị thời gian cùng vận hạn của thế giới này bào cho mòn rồi. Tuân dùng cấm thuật tìm tới ta mà tiêu vong, trong đất trời này, một tàn hồn nỏ hết đà như ta còn tiếc gì với thế giới này nữa chứ?”
Phương Trường dựa vào trình độ Ngữ văn nát bét của mình mà ngẫm, có vẻ lượng thông tin không ổn từ câu nói này hơi nhiều.
Nghe ý tứ cùng thái độ của vị Đại ma vương kia thì Phương Trường thấy ải này không dễ qua rồi đấy.
Phương Trường cẩn thận hỏi lại: “Vậy ý của ngài đây là?”
Phạm Văn Hiên cười lớn, giữa mi tâm tràn đầy sát khí: “Ý của ta? Ta muốn khống chế cơ thể này, một lần nữa bước lên con đường Tu ma, vương giả trở về. Ta sẽ tìm tông chi họ hàng, các đời con cháu của mấy lão khọm già mà giết cho bằng sạch. Chỉ cần dính dáng tới chuyện tàn sát môn phái ta năm đó, ta sẽ lùng ra mà tiêu diệt cả nhà hắn!!”
Phương Trường!!!!!!!!
ĐM.
Phạm Văn Hiên nhìn cái bộ dáng đầy đề phòng của Phương Trường, lại cười lạnh: “Ngẫm lại thì thôi. Nếu Tuân vẫn còn ở đây, ta sẽ làm như vậy. Nhưng bây giờ Tuân đã... ta nên đi theo Tuân.”
Phương Trường nhìn Đại ma đầu đang đằng đằng sát khí lại đổi sang nhu tình như nước ngay thì ngỡ ngàng, đổi xoành xoạch thế này làm khó cậu quá, sao tìm được biểu tình phù hợp mà phối diễn cho kịp cơ chứ!
Cậu lùi vài bước về sau, mặt không cảm xúc xem vị này diễn.
Âm thầm đề phòng, kẻo vị này điên lên mà tấn công cậu thì khổ.
Sau một hồi điên cuồng, hiện tại “Phạm Văn Hiên” rõ ràng đã tỉnh táo trở lại: “Đại thế giới thật nhàm chán. Vạn ngàn thế giới, vô số chủng tộc, đi tới đi lui cũng chỉ có vậy. Đạt tới chí tôn vô thượng nhưng người ở bên lại biến mất, có đáng để đánh đổi thêm một lần nữa không?”
Phương Trường thấy trên khuôn mặt Đại ma đầu bây giờ chỉ còn là sự hoài niệm, và có vẻ hắn chẳng còn gì để luyến tiếc với thế giới này nữa rồi.
“Phạm Văn Hiên” nói đến đây thì dừng, hắn nhìn Phương Trường một lúc lâu, sau đó khẽ điểm thứ gì đó vào giữa trán cậu: “Hãy coi đây là lời xin lỗi của Tuân nhé.”
Nhìn bàn tay mình đang bị bao bọc bởi thứ nguyên tố đen kịt, “Phạm Văn Hiên” đột nhiên bất lực mà cười khổ: “Ở thời đại Chính – Tà không phân này, nếu mà là Tuân, hẳn là hắn sẽ chọn một con đường dễ bước tới bên ta hơn. Cứ cho là thế, dù ta vẫn bước trên con đường cũ, thì chữ “Tình” này sẽ không gặp trở ngại vì ranh giới Chính – Tà nữa. Thời đại này thực sự rất tốt. Nhưng đáng tiếc, thực đáng tiếc...” hắn lẩm nhẩm vài chữ cuối, rồi biến mất ngay trước mắt Phương Trường.
Bỗng từ đâu xuất hiện một bàn tay khớp xương tinh tế, bàn tay đó kéo Phương Trường từ trong không gian xám xịt này ra ngoài.
Phương Trường vừa ra ngoài đã ngã thẳng vào lồng ngực Lệ Minh Viễn.
Nguyên tố vốn bành trướng ngang một căn phòng lúc này đang dần nhỏ lại, sau đó vọt vào thân thể Phạm Văn Hiên.
Dã Kiếm Tử cũng tới, đi cùng với ông ta là một đám người mà Phương Trường không quen.
Tất cả đã dàn trận, sẵn sàng đón đầu quân địch.
Dẫn đầu là Dã Kiếm Tử, ông ta nghiêm túc nhìn Phạm Văn Hiên ngất đi trên sofa: “Tinh lực Huyết khí rất nặng, cái loại Huyết khí này không tàn sát mười triệu người là không chịu được đâu. Tất cả mọi người hãy cẩn thận đề phòng!”
Phương Trường: “Huyết khi?”
Dã Kiếm Tử: “Ngày hôm qua tôi đã cảm nhận được Huyết khí trên người cậu ấy rồi. Vốn chúng tôi về để chuẩn bị, chẳng ngờ tốc độ bạo phát của Huyết khí lại nhanh tới vậy. Phương Trường à, cậu phải cẩn thận, có lẽ lần tới tỉnh lại không phải người thân cậu nữa đâu, mà là một Ma đầu khát máu đấy!!”
Như để chứng thực cho lời Dã Kiếm Tử nói, người trên sofa khẽ cựa mình, rồi mở mắt ra.
Cả đám lại càng thêm cẩn trọng.
Phạm Văn Hiên xoa xoa trán, mơ màng hỏi: “Sao đột nhiên anh ngất đi... Vô lý!!”
Tỉnh táo đôi chút, Phạm Văn Hiên thấy người đứng kín nhà mình thì tỉnh hắn, kêu lên đầy sợ hãi:”Các người là ai!? Ở đây làm gì??”
Sau hai câu hỏi này, Tinh lực lượn lờ quanh thân đã tản đi trong nháy mắt.
Anh họ vẫn là anh họ, tất cả đều không thay đổi.
Dã Kiếm Tử thật sự không hiểu.
Đại ma đầu kia sao có thể dễ nói chuyện vậy được? Hắn tình nguyện bỏ qua cơ hội sống lại sao?
Câu trả lời rõ ràng nhất là Phạm Văn Hiên. Anh ta tỉnh ngủ xong lại lẩm bẩm lải nhải gì đó, cứ đi quanh quanh trong nhà như vậy đấy.
Phương Trường nhìn Phạm Văn Hiên là lại nhớ tới ánh mắt cuối cùng của vị đó. Một ánh mắt bất lực tới cùng tận.
Phương Trường: “Có lẽ trên thế gian này không còn người đáng giá để hắn tỉnh lại nữa.”
Dã Kiếm Tử nghe không hiểu: “Cái gì?”
Phương Trường quay đầu là sẽ thấy Lệ Minh Viễn. Xưa nay boss đại nhân vẫn luôn có dáng vẻ đó, vẫn luôn có ánh mắt lạnh lùng đó, nhưng cậu biết anh ấy sẽ trở nên dịu dàng khi nhìn cậu.
Phương Trường day nhẹ mi tâm, cậu biết món quà xin lỗi của vị kia là gì rồi. Các phương pháp rèn luyện thân thể cùng bí kíp tu luyện phù hợp với cậu nhất.
Đột nhiên cái tay đang day trán của cậu bị nắm chặt.
Lệ Minh Viễn cau mày: “Em khó chịu sao? Trong không gian kia đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Trường lắc đầu, nhìn Lệ Minh Viễn, bỗng nhiên cậu được ý nghĩ của vị Ma vương kia. Thế gian này thú vị bởi vì có anh ở đó. Nếu có được sinh mệnh dài dằng dặc, thậm chí trường sinh bất lão mà chẳng ai ở bên để sẻ chia, thì cuộc sống này sẽ trở nên tẻ nhạt biết bao. Sống vậy có khác gì chết đâu?
Phương Trường tự thấy rùng mình, cậu mau chóng xua hình tượng thanh niên văn nghệ ra khỏi đầu, ngoắc ngoắc ngón tay mình với ngón út của Lệ Minh Viễn: “Nếu tới thế giới cao cấp hơn thì có thể liên tục mở livestream hai người phải không?”
“Ừm” Lệ Minh Viễn xoa đầu cậu.
“Còn công ty thì sao? Phải đăng ký quyền hạn mở livestream ở các thế giới nữa?”
Lệ Minh Viễn dịu dàng nhìn Phương Trường: “Công ty cũng sẽ chuyển tới đó, tất cả thủ tục tôi cũng đã lo liệu xong xuôi rồi.”
Cho dù có đi tới đâu thì cuộc sống vẫn tốt đẹp như bây giờ
———-oOo———-
– TOÀN VĂN HOÀN –
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phòng Livestream Cá Mắm
Chương 117
Chương 117