DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan
Chương 69: C69:

Hiệu suất của thị vệ tương đối khá, chưa tới hai tiếng đã tập trung hết tất cả thôn dân bên dưới chân núi.


Về vấn đề sắp xếp các thôn dân này như thế nào, Đường Tô Mộc khá do dự.

Tất nhiên, biện pháp đơn giản nhất chính là đưa những người này đến Lận thành, dù sao thì Lận thành cách đây cũng rất gần, mà giờ mèo cổ cũng đã rời đi, tất cả thôn dân đã thoát khỏi trạng thái bị khống chế, việc còn lại chỉ chờ tất cả sương mù trong thôn tản ra là có thể trở về một lần nữa.

Nhưng Đường Tô Mộc cứ cảm thấy biện pháp này không thỏa đáng lắm.

"Ngươi muốn làm gì?" Dường như Kỳ Ninh lập tức nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y: "Muốn đưa những người này về kinh thành hết à?"

Mặt Đường Tô Mộc đầy khó xử: "Tốt nhất là như vậy. Mặc dù mèo cổ đã chạy rồi, nhưng trước mắt không biết khi nào sẽ trở lại, những người này đã từng bị cổ trùng khống chế, tóm lại là một tai họa ngầm."

"Và nếu có thể để mấy người này ở phụ cận kinh thành, dù gì thì cách vài ngày ta cũng có thể qua liếc xem thử, dù xảy ra vấn đề gì cũng có thể xử lý ngay lập tức, chỉ là..."

Chỉ là rất phiền.

Với thân phận hiện giờ của Kỳ Ninh, theo lý mà nói giúp toàn thể thôn dân một thôn di cư cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng nếu di cư tất cả mọi người đến Lận thành hay là di cư tất cả mọi người đến kế cận kinh thành, nghĩ tôi cũng biết độ khó không phải dạng vừa.

"Được rồi, tới kinh thành quá phiền, trước hết cứ đưa mấy người này tới Lận thành đi." Đường Tô Mộc lắc đầu nói.

"Không cần, ngươi chỉ cần làm theo dự tính của mình là được, không cần suy tính đến việc ta khó xử." Kỳ Ninh cười: "Ta đã nói rồi, chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, cho dù có khó khăn đến mấy ta cũng có thể làm giúp ngươi được."

"Đã từng nói rồi à?" Đường Tô Mộc nhịn không được hơi nóng mặt.

"Nếu chưa nói, vậy thì nói lại một lần nữa." Kỳ Ninh vươn tay ôm y vào trong lòng: "Dạo này ta đột nhiên cảm thấy cần phải đối xử với ngươi tốt hơn một chút nữa, như vậy ngươi mới không tùy tùy tiện tiện đã biến mất không thấy."

"Không mà, ta đâu phải người thiếu trách nhiệm đến vậy, cho dù bỗng nhiên phải chạy tới nơi này đó, ta cũng sẽ nói trước một tiếng với ngươi." Tim Đường Tô Mộc mềm nhũn, bỗng nhiên biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ trước đó khi vừa vào thôn Vân Linh, chuyện mình đột nhiên biến mất quả thật đã hù đến đối phương. Kỳ Ninh vốn là một người không quá có cảm giác an toàn, cho nên hôm nay mới lo được lo mất như thế.

Tim Đường Tô Mộc ấm áp, giương mắt nhìn bốn phía, hình như không có ai, nhanh chóng tiến lên hôn gò má đối phương một cái.


"Vậy đưa người tới kinh thành đi, phiền ngươi."

"Khụ..."

Bỗng sau lưng vang lên một tiếng ho khan cực kỳ khó xử, Đường Tô Mộc vội vàng lùi về sau một bước, giả vờ nhìn sang vô cùng bình tĩnh.

"Sao thế?"

"Điện hạ, Đường công tử, đã chắc chắn trong thôn Vân Linh không còn thôn dân nào khác, tiếp theo nên làm gì ạ? Đưa những người này ra khỏi thôn hết ạ?
" Người tới chính là thị vệ thống lĩnh Thẩm Thu Không, lúc nói chuyện cúi đầu rất thấp, rất sợ mình nhìn thấy thứ gì không nên thấy.

"Ừm." Đường Tô Mộc cũng không nhịn được ho khan hai tiếng: "Không cần chuyển ra ngoài thôn, để các thôn dân chuẩn bị xong, chúng ta sẽ ngồi thuyền bay trực tiếp về ngoại ô kinh thành."

"Vâng." Thẩm Thu Không vội gật đầu.

Có lẽ là trước đó bị kinh sợ quá nhiều, hành động của các thôn dân cực kỳ ngay ngắn có trật tự, đi theo thị vệ dẫn đường, mang theo đồ đạc đã chuẩn bị xong tiến vào trong thuyền bay đậu ở dưới chân núi theo thứ tự.

Trừ lúc mới đầu bước vào thuyền bay khá kinh ngạc, sau đó họ không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Sau khi thuyền bay bay lên giữa không trung, Tiền Đống lặng lẽ đi tìm Đường Tô Mộc, dè dặt mở miệng hỏi: "Đường công tử, ta có một chuyện muốn hỏi ngài một chút, sẽ không quấy rầy đến ngài nghỉ ngơi đâu."

Đang kiểm tra lợi nhuận từ nhiệm vụ lần này, Đường Tô Mộc lắc đầu: "Không sao, thuyền bay sẽ đến kinh thành nhanh thôi. Các ngươi có chuyện gì không?"

Mặt Tiền Đống hơi đỏ lên, chà xát hai tay không quá tự nhiên: "À ừm, không phải chuyện lớn gì, chỉ là trong thôn chúng ta có mấy người muốn hỏi sau khi đến nơi nghỉ ngơi có thể dán bức họa của ngài trong nhà không?"

Dán tranh?

Tại sao?

Đầu Đường Tô Mộc đầy khó hiểu, gần như cho rằng mình nghe làm: "Thật ra thì cũng không có gì là không được, chỉ là tại sao lại dán hình của ta? Đây là phong tục nào đó trong thôn của các ngươi sao?"

"Đúng đúng." Thấy đối phương đã gật đầu, Tiền Đống nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở nói: "Đúng là phong tục của thế hệ trước, sau mỗi năm tai ương đều dán tượng thần ở bốn góc nhà mình, để cầu cho năm sau mưa thuận gió hòa... Ngài đồng ý là tốt rồi, đồng ý là tốt rồi."


Không phải chứ.

Kiểu này là muốn dán y như thần gác cửa đúng không?

Đường Tô Mộc không hiểu nổi, chẳng lẽ nhìn mặt y giống trừ tà được lắm à?

"Ngươi chờ một chút đã." Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Đường Tô Mộc vội ngăn người lại.

Đáng tiếc còn chưa kịp nói xong đã thấy Tiền Đống chạy nhanh ra khỏi cửa phòng, nói với những thôn dân mặt đầy vẻ hân hoan chờ ở bên ngoài: "Hay rồi hay rồi, thần tiên đồng ý cho chúng ta dán bức họa trong phòng rồi, đến lúc đó chúng ta dán nhiều thêm mấy tờ, từ nay về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện giống như vậy nữa."

Một ông lão khá lớn tuổi ở đối diện gật đầu: "Không sai, đến lúc đó cứ để ta vẽ cho. Lúc ta còn trẻ từng học công bút họa với người ta, chắc chắn có thể vẽ tiên nhân giống y như đúc, không lệch một li nào."

"Thúc gia, ta nghe nói bút mực vẽ tranh thần phải chuẩn bị sớm, phải rửa sạch thật cẩn thận, dâng hương bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể linh nghiệm được." Thanh niên đứng bên cạnh ông lão nói.

"Đúng thế." Ông lão gật đầu một cái, mặt đầy vẻ trịnh trọng: "Vậy chuyện chuẩn bị bút mực cứ giao cho ngươi làm, trong đó không thể để xảy ra chuyện rắc rối nào."

"Vâng." Thanh niên vội càng nói.

Đường Tô Mộc ở trong phòng nghe từ đầu tới đuôi vô lực vịn tường.

Ngồi thuyền bay tới kinh thành mất hơn nửa ngày, sau mấy lần thử ra ngoài bị các thôn dân vây xem như thần tiên, Đường Tô Mộc không dám tùy tiện ra khỏi phòng nữa, mà là trốn trong một căn phòng trên tầng bốn, yên tĩnh nghiên cứu kỹ năng mới được thưởng trong nhiệm vụ lần này.

"Tứ chẩn: Vấn" hẳn là cùng cặp với kỹ năng trước đó Đường Tô Mộc nhận được, chỉ là thuyết minh kỹ năng lần này rất ngắn, vẫn là bóng người mặc xiêm y màu xanh đó.

Song lần này người nọ cũng không nói gì, chỉ đưa ngón tay ra đặt lên môi, làm một động tác "chớ lên tiếng."

Sau đó không có gì nữa.

Không còn gì nữa!

Đường Tô Mộc mặt đầy khó hiểu, đây là ý gì? Ý là y im miệng không cần nói nữa sao?


Cho nên rốt cuộc kỹ năng này dùng để làm gì?

Đường Tô Mộc không nhịn được đi gọi khí linh của đỉnh Vô Uyên, đáng tiếc bên khí linh cũng không đưa ra câu trả lời, chỉ bảo y tự mình nghiên cứu.

Nghiên cứu cái con khỉ gì chứ!

Cái này ngay cả thuyết minh cơ bản nhất cũng không có, ngươi bảo ta phải tự mình nghiên cứu như thế nào đây?

Bị kỹ năng mới nhận được làm cho nhức đầu, Đường Tô Mộc vừa quay đầu lại đã thấy Kỳ Ninh mặt tối sầm đứng ở sau cửa.

Trong chớp mắt sau đó, tất cả như chỉ là ảo giác của y, đối phương lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa ngày xưa, vươn tay ra nắm lấy y cực kỳ tự nhiên.

"Sao, sao thế?"

"Không sao." Kỳ Ninh lắc đầu một cái: "Chỉ là vừa rồi mãi mà không tìm được ngươi, cho nên qua bên này xem thử."

Kỳ Ninh cười nói: "Đi thôi. Dưới lầu đã chuẩn bị trà bánh, cứ ăn chút gì đó lót dạ trước đi."

"Ừ." Đường Tô Mộc nghi ngờ gật đầu.

Bởi vì thời gian lên đường tương đối trễ, nên khi tới ngoại ô kinh thành đã là gần nửa đêm, tạm thời thôn dân đều ở hai thôn nhỏ ở ngoại ô, rồi lại kiểm tra thân thể qua cho các thôn dân, xác nhận không có cổ trùng dư thừa còn lưu lại.

Đến khi đã làm xong tất cả mọi chuyện, Đường Tô Mộc ngáp một cái, cũng lười về lại phủ Tấn Vương, dứt khoát ở lại trong một trang tử ở ngoại ô, chuẩn bị chờ trời sáng rồi nói tiếp.

Ban đêm Đường Tô Mộc nằm ngủ mơ màng, bỗng cảm thấy có người đụng vào gò má mình.

Hình như đầu ngón tay của người kia hơi lạnh, Đường Tô Mộc giật mình, lập tức mở mắt ra.

"Ngươi sao thế?" Đường Tô Mộc hé mắt nửa mê nửa tỉnh, cảm giác mình vẫn hơi mơ màng: "Đã sáng rồi à? Ngủ thêm chút nữa đi."

"Ta vừa mơ một cơn ác mộng." Kỳ Ninh nhẹ giọng nói.

"Hả?" Đường Tô Mộc nghe không hiểu là ý gì.

"Ta mơ thấy ngươi rời đi rồi không về nữa."

Gì cơ gì cơ?


Đường Tô Mộc dùng đầu óc không tỉnh táo lắm của mình suy nghĩ cẩn thận một chút, đoán có lẽ là đối phương lại bị bệnh nhức đầu, cho nên nửa đêm mới lại không ngủ được, gặp ác mộng.

Vấn đề nhức đầu rất dễ.

Cứ cách dăm hôm ba bữa Kỳ Ninh lại bị nhức đầu, đã coi như bệnh cũ. Đường Tô Mộc lục lọi mở kho hàng nông trại ra, lấy một viên đan an thần từ bên trong ra.

"Nào, uống thuốc đi, lát nữa sẽ ngủ được ngay thôi." Đường Tô Mộc chịu đựng cơn buồn ngủ, đáng tiếc còn chưa nói xong vạt áo bỗng nhiên bị người ta kéo.

Đường Tô Mộc: "...???"

Hành động của Kỳ Ninh rất nhanh, Đường Tô Mộc không dám do dự nữa, vội vàng đè lại lớp vạt áo cuối cùng của mình: "Ngươi làm gì đó?"

"Ta mơ thấy ác mộng."

Không biết có phải do Đường Tô Mộc nghe lầm hay không, y cứ cảm thấy trong giọng nói của đối phương mang theo chút tủi thân.

Đúng, ta biết ngươi gặp ác mộng rồi, nhưng mà liên quan gì đến chuyện này chứ.

"Đừng đừng, gặp ác mộng thì uống thuốc đi! Đan an thần, bảo đảm ngươi ăn một viên thôi sẽ lập tức có hiệu lực, ngủ thẳng một mạch đến tận khi trời sáng!"

"Ta không có bệnh, không muốn uống thuốc." Kỳ Ninh ngôn từ chính nghĩa, tiếp tục động tác vừa rồi."

"Hơn nữa nếu ta uống thuốc ngủ, có khi nào ngươi lại lập tức rời đi, biến mất không thấy không."

Đường Tô Mộc: Sau đề tài lại vòng trở về nữa vậy.

"Ngươi yên tâm, thật đó, ta khẳng định sẽ không đi." Cơn buồn ngủ đã bay biến từ lâu, Đường Tô Mộc chỉ hận không thể chỉ tay lên trời mà thề: "Nếu thật sự đi, ta là con cún đã được chưa?"

"Nhưng mà ta không tin." Kỳ Ninh lại gần.

Ánh trăng ở ngoại ô kinh thành rất sáng, xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, tà tà chiếu lên gương mặt Kỳ Ninh, càng làm nổi bật màu da trắng nõn và gương mặt tinh xảo của hắn.

Đường Tô Mộc ngây ra một cách khó hiểu, còn chưa kịp mở miệng phản bác, đã thấy người đối diện nghiêng người về phía trước, chặn hết tất cả những lời y chưa kịp nói lại.

--------------------

Zl lúc dịch chương này tui đang ở trên lớp, lúc đến đoạn kéo vạt áo kiểu :> đm giảm ngay độ phóng to word xuống 90% :


Đọc truyện chữ Full