DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 226

Edit: Min

Cảnh Dương mở mắt ra, trước mặt là một màu trắng xoá, sau đó những vật thể giống như sương trắng tản ra, và đập vào mắt hắn là một tia ánh sáng màu vàng.

Cảnh Dương nheo mắt rồi nhìn theo hướng ánh sáng vàng, đằng xa có một toà kiến trúc đan xem giữa hai màu vàng và trắng vô cùng nguy nga, mà ánh sáng màu vàng chính là từ phía sau toà kiến trúc kia phát ra.

Cảnh Dương nhìn xung quanh, phát hiện bản thân vậy mà đang đứng ở trên mây, mây gợn lăn tăn giống như mặt biển vậy, cảnh tượng này nhìn rất tráng lệ.

Cảnh Dương không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào, cũng không biết tại sao mình lại đến đây, càng không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Ngay lúc không biết phải làm sao, thân thể của hắn đã bắt đầu tự trôi về phía trước, không sai, chính là trôi giống như một linh hồn. Hắn cúi đầu thì phát hiện thân thể của mình là trạng thái trong suốt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút hình dạng thân thể mà thôi.

Chờ khi Cảnh Dương hoàn hồn sau nỗi khiếp sợ và ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn phát hiện mình đã bay tới trước toà kiến trúc màu trắng rồi. Hắn nhìn toà kiến trúc uy nghiêm và tráng lệ trước mặt, nghĩ thầm một toà kiến trúc như vậy ở trên trời hẳn là chỉ dành cho thần tiên có thân phận không tầm thường.

Thân thể hắn lại bắt đầu trôi về phía trước, khi trôi vào bên trong toà tiến kiến trúc, hắn nhìn thấy rất nhiều nam nữ mặc đồ cổ trang, bọn họ mặc y phục cùng màu với nhau, nhưng kiểu dáng lại khác nhau vì được phân chia thành nam và nữ. Khi những người này đi lại đều xếp thành hàng ngũ rất chỉnh tề, chứ không phải đi lại một cách tùy tiện. Hơn nữa, vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm túc và không hề có một tia cảm xúc nào khác.

Cảnh Dương nghĩ rằng mình sẽ bị ngăn lại, nhưng những người đó lại làm như không nhìn thấy hắn, mà nói đúng hơn là hoàn toàn không nhìn thấy hắn. Điều này khiến hắn càng cảm thấy kỳ quái hơn. Nơi này hẳn là Thiên giới, coi như những người này chỉ là người hầu của toà kiến trúc này đi, thì cũng nên là tiên mới đúng, tại sao lại không nhìn thấy một linh hồn như hắn chứ?

Thân thể của Cảnh Dương vẫn luôn trôi đi, hắn không biết mình sẽ bay tới đâu, bởi vì hắn không khống chế được thân thể của mình.

Hắn trôi vào trong một đại điện và nhìn thấy một nam tử mặc trường bào dài tay màu trắng thêu kim văn đang bước lên bậc thang, chỉ nhìn phần lưng của người nọ thôi đã tản ra cảm giác rất có khí thế đàn áp người khác rồi.

Cảnh Dương bay đến và đi theo sau cách người nọ khoảng mười mấy bước chân.

Người nọ đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn. Cảnh Dương giật mình, hắn chưa bao giờ gặp được người nào có khí thế mạnh mẽ như vậy. Người nọ dường như chỉ cần một ánh mắt là có thể quét sạch vạn quân, và có thể khiến tất cả chúng sinh đều thuần phục dưới chân mình. Một vẻ uy nghiêm không thể mạo phạm.

Cảnh Dương tưởng người nọ nhìn thấy mình, bởi vì hắn có cảm giác như mình và người nọ đang nhìn nhau. Nhưng người nọ lại không có phản ứng nào cả, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Cảnh Dương không hiểu tại sao vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của chính mình dù đang ở trạng thái hồn phách nữa, khí thế của người nọ thật đáng kinh ngạc.

Hắn tiếp tục bay theo sau người nọ đi về phía trước, sau đó hắn nhìn thấy người nọ đi tới mép giường bạch ngọc ngồi xuống, trên giường bạch ngọc phủ một tấm chăn gấm, hình như có một người đang nằm.

Xuất phát từ tò mò, Cảnh Dương muốn nhìn xem người đang nằm trên giường là ai. Sau đó hắn liền bay đến đầu giường, nơi có thể nhìn rõ người ngồi và người nằm.

Cảnh Dương cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đang nằm, hắn không biết nên dùng ngôn ngữ nào để diễn tả, bởi vì dường như không có ngôn từ hoa mỹ nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp của người này.

Cảnh Dương nâng tầm mắt nhìn người đang ngồi ở mép giường, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng uy nghiêm, ánh mắt dịu dàng tựa như đại dương có thể khiến người ta mê mẩn, lại ấm áp mà nhu tình.

Cảnh Dương nghĩ chắc chắn người này yêu người đang nằm lắm, sự dịu dàng cũng nhất định chỉ biểu hiện ra với người đang nằm này. Nói tới nói lui không biết vì nguyên nhân gì, Cảnh Dương nhìn hai người này, đột nhiên có cảm giác quen thuộc cùng phiền muộn.

Nam tử đang ngồi dịu dàng vuốt ve gương mặt của người đang nằm, mở miệng gọi “Cảnh Dương…….”

Cảnh Dương chấn động trong lòng, cho rằng người nọ là đang gọi mình, nhưng hắn chắc chắn đôi mắt của người nọ vẫn luôn nhìn người đang nằm. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người đang nằm này trùng tên với mình?

“Cảnh Dương…….” Nam tử nói với giọng gần như đang thở dài “Luân hồi của em đã kết thúc, em mau trở về đi, ta đã đợi em lâu lắm rồi…….”

Cảnh Dương đột nhiên trở nên bối rối, sau đó đầu óc bắt đầu choáng váng. Trong đầu giống như được trang bị một cái máy chiếu phim, chiếu lại tất cả những cảnh đã trải qua ở mỗi đời của hắn một cách nhanh chóng.

Bởi vì tốc độ chiếu quá nhanh và có quá nhiều nội dung, Cảnh Dương cảm thấy có chút không chịu nổi, đại não cảm thấy rất đau..

Nam tử ngồi bên giường cúi người hôn lên trán người nằm, Cảnh Dương lập tức hóa thành ánh sáng tiến vào trong cơ thể người nằm.

Ban đầu Cảnh Dương chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, rất khó chịu. Sau đó từ từ ổn định lại, cảm giác khó chịu lui đi, dường như có thứ gì đó đang tràn vào trong linh hồn của hắn, khiến hắn cảm giác như có được sức mạnh vô song.

Cảnh Dương vừa mở mắt đã nhìn thấy người ngồi ở mép giường. Khuôn mặt tuấn mỹ với đường nét sâu như tạc khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Quen thuộc đến mức hắn còn chưa kịp nhớ ra mình là ai đã có thể bật thốt lên tên của người nọ “Thương Vọng…….”

“Em đã trở lại rồi?” Thương Vọng nhìn hắn cười, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.

“Ta……” Cảnh Dương còn muốn hỏi y đã trở lại là có ý gì, nhưng tất cả ký ức đã hiện về trong đầu và hắn đã nhớ lại tất cả.

“Ta, hình như còn đang giận ngươi.” Cảnh Dương nói.

“Rời đi lâu vậy rồi mà em vẫn chưa nguôi giận sao?” Thương Vọng nói.1

“Có phải suýt chút nữa ta đã không thể trở về không?” Cảnh Dương hỏi.

“Phải, suýt chút nữa em đã không về được.” Thương Vọng ôm chặt hắn vào lòng, chỉ cần nghĩ đến việc suýt chút nữa mình đã mất đi người này, tim y liền đau như bị dao cắt.

“Là ai? Động tay động chân lên linh hồn của ta.” Thân thể Cảnh Dương còn chưa hoàn toàn khôi phục, yếu ớt dựa vào trong ngực Thương Vọng.

“Là Biện Khoảnh.”8

“Quả nhiên là hắn.” Đúng như mình nghĩ, Cảnh Dương cười mỉa mai, sau đó hỏi “Hắn thế nào?”

“Hắn cũng đã trở lại, ta sai người đi trông hắn rồi, đợi em cho hắn một kết thúc thôi.” Thương Vọng biết với tính cách của Cảnh Dương, nếu không cho Biện Khoảnh chịu chút tra tấn thì trong lòng hắn sẽ không thoải mái.

“Vậy cho người chăm sóc hắn tốt một chút, ta nhất định phải trả ơn hắn một cách thật xứng đáng.” Một tia hận ý loé lên trong mắt Cảnh Dương, hắn sẽ không bao giờ buông tha cho người suýt nữa đã khiến hắn không thể trở về này.

“Đã biết, thái tử điện hạ.” Thương Vọng cúi đầu hôn lên môi Cảnh Dương.

Cảnh Dương đã lấy lại một chút sức lực, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của y nói “Ta rời đi lâu như vậy, ngươi đã ngẫm lại chưa?”

“Có, ta đã rất nghiêm túc suy nghĩ về những sai lầm của mình.” Thương Vọng nghiêm túc nói.

“Vậy ngươi nói xem, ngươi sai ở đâu.” Cảnh Dương ngẩng đầu nói.

“Chỉ cần em tức giận thì chính là ta sai, em phạt ta thế nào cũng được hết, nhưng không được phép lấy sống chết của mình ra đùa giỡn.” Thương Vọng nói.

“Ta lấy chuyện sống chết của mình ra đùa giỡn khi nào? Làm sao ta biết được Biện Khoảnh hắn…….” Cảnh Dương lại không vui, hắn trừng Thương Vọng nói “Xem ra ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu.”

“Ta thật sự biết sai rồi. Em nói ta sai ở đâu, ta liền sai ở đó. Em nói cái gì cũng đúng hết.” Thương Vọng là thật sự sợ hắn, nhưng tính khí của người này là chính y nuông chiều ra, y chỉ có thể tự làm tự chịu thôi. Dỗ dành hắn nhiều năm như vậy, nỗi sợ hãi khi suýt chút nữa mất đi người này khiến y càng hạ mình hơn. Người mà y đã mất đi và vất vả tìm lại được, chỉ cần sau này vẫn ở trong vòng tay y tùy hứng làm càn giống như bây giờ, y thật sự không còn cầu mong gì hơn.1

Cảnh Dương đặt ngón trỏ vào giữa mày y nói “Thật sự nên để đám thần tiên bên ngoài nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi, xem sau này ngươi sẽ giả vờ nghiêm túc trước mặt bọn họ như thế nào.”

Thương Vọng nắm tay hắn đưa lên miệng hôn, sau đó nhìn vào đôi mắt của hắn và nói một cách nghiêm túc “Em phải hứa với ta rằng mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, thì cũng không được phép làm chuyện như vậy nữa.”

“Ta không!” Cảnh Dương được nuông chiều đến hư hỏng nên rất thích đối đầu và chống đối y “Nếu ngươi còn dám làm ta giận, ta vĩnh viễn cũng sẽ không gặp ngươi nữa.”

Sắc mặt của Thương Vọng lập tức thay đổi, y đè Cảnh Dương ở dưới thân, lại dùng dây Trói Tiên trói hai tay của hắn qua đỉnh đầu, rất nghiêm túc nhìn hắn rồi nói “Vậy thì ta sẽ trói em ở trên chiếc giường này vĩnh viễn để em không làm gì được.”

“Ngươi thả ta ra!” Cảnh Dương không thể nhúc nhích tay, chỉ có thể dùng chân đá y “Bổn Thái Tử không sợ uy hiếp của ngươi, có bản lĩnh thì thả ta ra!”

“Thả em ra để em lại chạy trốn và làm những việc ngu ngốc sao?” Thương Vọng vừa cởi quần của hắn vừa nói “Em có biết ta đã vất vả như thế nào để đưa linh hồn em trở lại không? Không cho em chịu một chút giáo huấn, em vĩnh viễn cũng không biết nặng nhẹ.”

Thương Vọng vỗ một cái chát vào cặp mông trắng nõn lại có độ đàn hồi của Cảnh Dương.

“Ngươi, ngươi dám đánh bổn Thái Tử…….” Cảnh Dương tức muốn khóc, hắn làm Thái Tử Thiên giới mấy vạn năm, từ nhỏ đến lớn đều được người này nâng niu trong lòng bàn tay, đây chính là lần đầu tiên bị đánh, hơn nữa còn đánh vào chỗ xấu hổ như mông nữa.

Thương Vọng chỉ đánh hắn một cái, cũng không có dùng lực, nhìn đôi mắt của hắn đỏ lên liền cảm thấy đau lòng, giúp hắn xoa mông hỏi “Sau này em còn dám không?”

Cảnh Dương trừng y không nói lời nào, sau khi cảm nhận được ngón tay y từ phía sau tiến vào cơ thể mình, lập tức lại giãy giụa “Đừng…….”

Thương Vọng đè lên người hắn, vòng tay ôm eo hắn rồi nâng lên, sau đó từ từ tiến vào cơ thể hắn.

“Bảo Bối,” Thương Vọng nói bên tai Cảnh Dương “Nâng lên một chút.”

“Đồ chết tiệt…….” mặc dù miệng Cảnh Dương mắng, nhưng vẫn ngoãn ngoan nâng mông lên để y tiến vào sâu hơn.

Hai người tôn quý và uy nghiêm nhất hiện nay trên Thiên Giới lại lén lút ở chung với nhau như một đôi tiểu tình lữ, nếu để chúng tiên trên Thiên giới biết được……, cho dù biết thì bọn họ cũng sẽ vờ như không biết. Bởi vì hiện tại trên Thiên giới không có ai dám đắc tội hai vị này cả, mà đã đắc tội vị kia thì kiểu gì cũng gặp xui xẻo.

Đọc truyện chữ Full