DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Được Nói
Chương 9: Manticore (2)

Đứa bé

Edit: Rea

—————

Tần Nghiên còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên sau lưng lại bị người khác đụng trúng, vốn là hắn đứng tư thế dựa tường giống Ngụy Hoài Minh nên lúc này đã trượt thẳng vào lồng ngực anh. Đối phương còn quay lại ôm lấy hắn theo bản năng, cả hô hấp và nhịp tim của hai người đan xen vào nhau khiến trong giây lát không thể phân biệt được là tiếng tim ai đập lớn hơn.

Đụng trúng hắn là một người đàn ông béo đến mức giống như một núi thịt, có thể anh ta tưởng ở đây không có người nên lúc này bị dọa sợ tới mức ngồi bệt xuống đất. Anh ta gục đầu một hồi lâu mới mở di động lên, sau đó nương theo ánh sáng yếu ớt từ nó nhìn thấy được hai dáng người, máu nóng anh ta dồn lên não, mồm miệng không rõ mà quát: "Ai... tên đéo nào cho phép các người tới đây? Không... Không biết đây là... là địa bàn của Tứ gia sao?"

Cho dù đang ở bên ngoài nhưng khi tên béo kia mở miệng, hai người vẫn ngửi được mùi rượu gay mũi. Tinh thần của Ngụy Hoài Minh hiện tại vô cùng căng thẳng, anh sợ nhất là gặp rắc rối nên hoàn toàn không có tâm trạng dây dưa với con ma men này, sau khi bình tĩnh nhét gói ma túy vào trong túi xong liền liên tục xin lỗi rồi nói sẽ đi ngay bây giờ. Thấy người đàn ông kia vẫn còn nheo mắt nhìn chằm chằm bọn họ nên anh vô thức ấn đầu Tần Nghiên vào ngực mình rồi dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với hắn: "Cục cưng, chúng ta đổi chỗ khác."

Tần Nghiên phản ứng cũng nhanh, hắn chui thẳng vào trong ngực anh, tay ôm lấy eo anh mềm mại kêu "Anh ơi" khiến trái tim Ngụy Hoài Minh run lên.

Con ma men kia thấy bọn họ như vậy cũng đoán được họ đến đây để làm gì, trong lòng cảm thấy buồn nôn nên kêu bọn họ nhanh chóng cút đi. Ngụy Hoài Minh đáp lại một tiếng rồi khom lưng bế Tần Nghiên lên, đối phương tự nhiên vòng tay qua cổ anh trong tư thế bế công chúa, đầu thì vẫn gục xuống.

Nhưng thật ra cả hai đều có chút cứng đờ.

Ngụy Hoài Minh bị tiếng "anh ơi" kia làm cho lay động, lúc ôm Tần Nghiên sợ hắn cảm giác được cái gì đó lại sợ mình diễn không giống khiến người ta nhìn ra sơ hở nên anh cũng phải kiên trì mà bế kiểu công chúa. Tần Nghiên dựa sát vào anh, tầm mắt thỉnh thoảng lướt qua cái cổ xinh đẹp và đường nét quai hàm của anh, cả người hắn đều bị bức điên luôn rồi.

Sau khi đi qua góc cua, Ngụy Hoài Minh lập tức thả Tần Nghiên xuống rồi vội vàng giải thích vừa rồi làm vậy là do tình thế bức bách, nhưng sau khi Tần Nghiên tỏ vẻ đã hiểu thì anh lại không biết nên nói gì tiếp theo nên theo thói quen muốn lấy thuốc lá trong túi, sau đó lại nghĩ đến việc hắn trong thích ngửi mùi thuốc nên liền rút tay ra, trông anh lúng túng như học sinh tiểu học làm điều sai.

Tần Nghiên cảm thấy buồn cười khi thấy anh như vậy, hắn nói: "Không phải bình thường Ngụy đội hay đi chọc ghẹo lắm sao? Tôi còn tưởng anh rất có kinh nghiệm đó."

Ngụy Hoài Minh đang suy nghĩ chủ đề tiếp theo để nói thì nghe thấy những lời này nên anh vội vàng giải thích: "Không phải vậy... Đúng là... Người xuất thân từ trường cảnh sát giọng điệu không khác nhau lắm, nhưng thực ra tôi rất hướng nội..." Nói xong câu đó chính anh nghe cũng thấy không ổn nên lại bổ sung thêm một câu, "Tôi chỉ thích nói đùa thôi, nhưng nói chuyện với cậu thì không thể như vậy được."

"Tại sao?" Tần Nghiên khó hiểu.

"Bởi vì tôi cảm thấy cậu là kiểu người rất nghiêm túc nên tôi phải chịu trách nhiệm cho những gì tôi nói với cậu." Ngụy Hoài Minh thật sự nghĩ như vậy, mỗi lần anh nói chuyện với Tần Nghiên, đối phương đều nhìn vào mắt anh nghiêm túc lắng nghe làm cho anh cảm thấy nói dối đứa nhỏ này sẽ khiến lương tâm anh bất an, anh vẫn luôn quy kết đây là ma pháp gì đó của mấy nhà tâm lý học, nhưng anh lại thấy hắn vẫn có chút đặc biệt, chính là cảm giác ở chung rất thoải mái.

Tần Nghe nghe anh nói xong cũng không tỏ ý gì, tình cảnh lại lần nữa rơi vào xấu hổ.

Ngụy Hoài Minh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời định nói trời sao hôm nay không tệ lắm, nhưng khi dời tầm mắt xuống lại đột nhiên im lặng, sau đó anh kéo tay Tần Nghiên.

Anh thấy có một cô bé đi ngang qua.

Đi đến góc có con ma men kia.

Tần Nghiên quay đầu nương theo ánh mắt của anh nhưng không thấy gì cả, vì thế hắn nghi hoặc nhìn anh.

"Có một cô bé đi qua đó." Ngụy Hoài Minh nói xong lại có chút thiếu tự tin, "Chợt lướt qua trong nháy mắt thôi nên tôi nhìn không rõ, nhưng tôi đoán là một cô bé, dáng người rất thấp." Ngụy Hoài Minh khoa tay múa chân miêu tả một chút rồi đặt tay ở bên eo, "Cao tầm này, còn có tóc dài nữa."

Vào ban đêm có một đứa trẻ xuất hiện ở gần KTV?

Nhưng không đợi bọn họ có hành động gì tiếp theo thì cô bé kia lại xuất hiện, có điều lần này là cùng với người đàn ông nọ.

Cô bé cưỡi trên vai anh ta cười khanh khách, núi thịt di động kia nâng tay lên đùa giỡn với cô bé, trông hai người chơi rất vui vẻ, cũng không chú ý đến bọn Ngụy Hoài Minh bên này mà đi thẳng về phía đại sảnh.

Là cha con sao?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không thể không thừa nhận là tinh thần mình căng thẳng.

Ngụy Hoài Minh cười nói phá án nhiều quá nên nhìn ai cũng giống người xấu, Tần Nghiên an ủi nói đây cũng không hẳn là chuyện không tốt, sau đó lại hỏi anh cái gói kia phải làm sao bây giờ. Ngụy Hoài Minh đưa tay vào túi rồi nhìn về hướng KTV, nghĩ đến đám người Triệu Chính sợ là muốn thâu đêm, nhưng hiện tại anh đặt toàn tâm mình vào cái gói đồ này nên không có tâm tư chơi với bọn họ, vậy nên anh gọi cho Triệu Chính nói mình đi trước.

Lúc Tần Nghiên tới không có lái xe, Ngụy Hoài Minh lại có uống chút rượu nên họ tìm một người lái thay, nhưng sau khi hỏi chỗ ở của Tần Nghiên thì anh lại bắt đầu khó xử: "Chỗ cậu ở xa quá." Thật ra chỗ Tần Nghiên ở cũng không tính là xa, lúc ấy hắn tìm phòng có ý muốn thuê đại một căn nào đó gần cục cảnh sát một chút, còn Ngụy Hoài Minh lại là loại phú nhị đại độc ác không biết nỗi khổ của nhân gian mà ở trong một căn biệt thự lớn của gia đình, đi làm đều phải lái xe cả tiếng đồng hồ, mà lần này tìm KTV còn xa hơn nhà anh nữa nên nếu muốn đưa Tần Nghiên về nhà thì lại phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Ngụy Hoài Minh tính toán thời gian, đợi đến lúc Tần Nghiên về nhà cũng hơn một giờ rồi, sau đó anh lại trở về nhà mình nữa...

"Giáo sư Tần, nếu không thì tối nay cậu ở nhà tôi đi, tôi sống một mình nên phòng trống còn nhiều lắm."

Tần Nghiên cũng không tiện từ chối nên đành đồng ý.

Sau khi Ngụy Hoài Minh tốt nghiệp cấp ba liền dọn ra ngoài ở riêng, vốn nghĩ rằng cuối cùng thì mình cũng tự lập được nên ở nhà mở tiệc ba ngày liền, nhưng sau khi quậy xong rồi anh lại bắt đầu thấy rầu rĩ, không ai nấu cơm cũng không có người giặt quần áo chứ đừng nói đến chuyện quét dọn vệ sinh. Tay chân anh không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, ăn cơm thì gọi đồ ăn bên ngoài, quần áo bẩn thì đưa đến tiệm giặt khô, nhưng quét dọn vệ sinh thì vẫn không có cách nào, một chút tiền lương anh kiếm được cũng không mời nổi người giúp việc nên trực tiếp dẫn đến việc toàn bộ ngôi nhà ngoài phòng khách và phòng ngủ của anh là còn có chút hơi người ra thì những nơi khác phủ đầy bụi, ai không biết còn tưởng là đi vào lâu đài cổ bỏ hoang của ma cà rồng.

Sau khi hai người thu dọn qua loa một gian phòng rồi thì đi ra lại phòng khách nói chính sự. Ngụy Hoài Minh lấy cái gói nhỏ kia ra xem xét nửa ngày thì thấy nhìn thế nào cũng chỉ là gói đựng mấy viên thuốc nhỏ bình thường mà thôi, anh hỏi Tần Nghiên: "Hôm qua cậu đến phòng giám định chính là xem thứ này sao?"

Tần Nghiên lắc đầu: "Không phải. Vốn định đi thôi nhưng đi một vòng lại quay về."

"Sao vậy?"

"Tôi cảm thấy chuyện này quá phức tạp." Tần Nghiên duỗi ba ngón tay ra, "Thứ nhất, tôi thôi miên Lý Cẩn, từ trong miệng cô ta nghe được 'Tam Giác Vàng'. Thứ hai, tôi tìm thấy ma túy trong phòng phân thây nhưng không tìm thấy thông tin gì liên quan đến nó, tôi chỉ có thể xác định rằng đây là một loại thuốc phiện mới có độ tinh khiết rất cao. Thứ ba, cũng chính là điều mà Ngụy đội đã nói, Lục cục vô cùng kiêng dè vụ án này. Vậy thì chúng ta có thể nhận được gì từ ba manh mối này?"

"Tôi có thể trả lời điều thứ ba." Ngụy Hoài Minh thở dài, "Vụ án 'Tam Giác Vàng' nhất định là có vấn đề. Thật ra tôi đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, nhưng Lục Bạch không hề cho tôi tư liệu, tất cả những gì tôi biết chỉ là phương thức gây án của hung thủ mà thôi, thậm chí tôi còn không biết thông tin cơ bản về hung thủ ghi trên hồ sơ mà tôi xem có phải là chính xác không nữa. Có đôi khi tôi nghi ngờ cựu cục trưởng muốn thăng chức nhưng không phá được án nên tìm kẻ chết thay để kết án... Tuy là điều đó không có khả năng... Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ma túy? Còn Lý Cẩn làm thế nào lại dính dáng đến Tam Giác Vàng?"

Tần Nghiên nghe anh nói xong thì như có điều gì đó suy tư mà gật đầu nói: "Thật ra tôi cũng không nghĩ ra rốt cuộc là có quan hệ gì, theo lý mà nói thì ma túy và Tam Giác Vàng có mổ xẻ ra xem cũng không phải là vấn đề gì, chẳng qua là hung thủ cũng hít thuốc phiện mà thôi. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có mối liên hệ nào đó giữa những chuyện này, hơn nữa—-" Tần Nghiên ngừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Ngụy Hoài Minh, "Tôi luôn cảm thấy nếu chúng ta không làm rõ mối liên hệ này thì còn có người sẽ chết."

Thật ra sau khi Tần Nghiên tìm được những manh mối này vốn là muốn cho Ngụy Hoài Minh biết trước nhất, nhưng hắn lại nghi ngờ Lục Bạch có vấn đề, sau đó nghĩ đến việc nếu cấp cao có vấn đề thì người dưới tay cũng không chắc chắn trong sạch, cho nên hắn vẫn muốn chọn thời điểm để nói chuyện riêng với Ngụy Hoài Minh, tuy là sau khi trò chuyện cũng không có tiến triển gì thêm, chỉ là hắn không muốn giấu diếm anh mà thôi.

Ngụy Hoài Minh không có truy hỏi Tần Nghiên lý do hắn không báo.

Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt đều rơi vào gói thuốc nhỏ màu trắng kia nhưng không nghĩ ra được trong đó rốt cuộc là có quan hệ gì đến nhau, cuối cùng vẫn là Tần Nghiên thấy mệt mỏi nên bọn họ bàn bạc một chút rồi quyết định trước hãy giấu thứ đồ này đi đã, sau đó chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng của mình.

Đêm ở khu biệt thự rất yên tĩnh, Ngụy Hoài Minh nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến câu nói vừa rồi "Còn có người sẽ chết" của Tần Nghiên, ước gì bây giờ anh có thể xông tới nhà Lục Bạch đánh cho ông một trận để ông nôn ra tất cả những gì mình biết, nhưng anh lại không thể làm điều đó được.

Tần Nghiên nằm trên chiếc giường đã được dọn dẹp tạm thời cùng với chăn bông mà Ngụy Hoài Minh mang từ phòng mình đến đắp ở trên người. Hắn bọc bản thân mình kín mít trong chăn, sau đó lại vùi đầu vào gối hít sâu một hơi, ánh mắt dịu dàng như muốn đem người ta chết chìm trong đó.

Bên ngoài có tiếng lá cây kêu xào xạc, gió khẽ đưa như một khúc hát ru.

Chân cô gái như đeo đầy chì nhưng cô vẫn không ngừng chạy trốn. Cỏ dại đâm vào chân cô, cắt rách làm da trên đùi cô, cành cây tứ phía cào vào mặt cô, vướn vào quần áo nhưng dường như cô không để ý đến những điều đó. Sau lưng cô là một đám ma quỷ, trên tay từng kẻ đều vung lên vũ khí, bọn chúng chỉ chờ đến khoảnh khắc khi cô kiệt sức.

Cuối cùng thì cô cũng gặp được một ngôi nhà, cô khản cổ cầu xin chủ nhà mở cửa cho mình, mắt thấy đám ma quỷ phía sau sắp đuổi kịp tới, nhưng giờ cô đã mất hết sức lực nên chỉ đành dựa vào cửa tuyệt vọng chờ đợi phán quyết cuối cùng của bản thân.

Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi nhắm mắt là một bàn tay vươn ra từ bên trong, sau đó đóng lại cánh cửa ngăn cách thiên đường và địa ngục.

An toàn rồi.

Nhưng vào giây phút nhắm mắt ấy, cô đã không nhận ra rằng ngôi nhà này mới chính là địa ngục trần gian thật sự.

Hết chương 09.

Đọc truyện chữ Full