DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Được Nói
Chương 22: Zahhak (1)

Khiêu khích

Edit: Rea

—————

"Zahhak! Ta sẽ cho ngươi biết một bí mật, nhưng ngươi không thể tiết lộ cho bất cứ kẻ nào."

---

"Cô nàng tuần lộc" tên là Chu Uyển, 16 tuổi, nhà ở huyện Du, cũng xem như là một nửa đồng hương với Tần Nghiên.

"Ở chỗ chúng tôi bán trẻ em là chuyện quá bình thường." Dù sao thì đồng hương gặp nhau vẫn cảm thấy thân thiết nên Chu Uyển cũng không còn đề phòng nữa, bắt đầu cùng Tần Nghiên nói chuyện đời sống, "Càng nghèo thì càng sinh, mà càng sinh thì lại càng nghèo. Tôi là chị cả trong nhà, bên dưới còn có hai đứa em trai, nên mẹ tôi bắt tôi kiếm tiền cho chúng nó đi học. Một cô bé mười tuổi thì làm gì để kiếm tiền đây? Tôi chỉ có thể làm việc này thôi."

"Thường xuyên có nữ sinh bị lừa vào đó, vừa mới bắt đầu thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng cũng đành phải nhận mệnh thôi." Chu Uyển cười lạnh một tiếng, vừa đung đưa cặp chân dài vừa nhìn Tần Nghiên, trong mắt là sự trong sáng hiếm thấy, "Tôi cũng cam chịu số phận."

"Nữ sinh?" Tần Nghiên nghe cô nói xong, không lộ dấu vết mà nhíu mày.

Chu Uyển rất thông minh, nghe giọng điệu này của hắn thì đã biết hắn muốn hỏi cái gì, cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh hỏi tôi cũng vô dụng thôi, ai mới đến cũng đều là do người phụ trách đưa tới, ngay cả tên của họ chúng tôi cũng không biết chứ đừng nói là gặp mặt."

Tần Nghiên gật đầu, hỏi tiếp: "Cô hiểu quán bar ngầm đó bao nhiêu?"

"Không biết gì." Chu Uyển thở dài, đôi tay chống cằm, thoạt nhìn như là đang thả lỏng, "Ngày đầu tiên tôi đến vẫn luôn khóc, nên đã bị nhốt trong căn phòng tối nhỏ bảy ngày, sau đó thì tôi hoàn toàn ngoan ngoãn."

Không khóc không nháo, không tranh không đoạt, ngoại trừ việc học cách quyến rũ đàn ông với người gọi là "cô giáo" ra thì chưa từng rời khỏi nhà chung. Ba bốn cô gái bị nhốt trong một căn phòng, ngày nào cũng ăn mặc đẹp đẽ lộng lẫy giống như những con búp bê xinh xắn, chỉ chờ có người đến ném tiền.

"Nhưng tôi có nghe một "cô giáo" nói khoảng thời gian trước có một con bé rất bướng bỉnh tới, cho dù là nhốt trong phòng tối hay là lấy roi đánh cũng đều chết sống không chịu nghe lệnh. Con bé đó được ông chủ mang tới, vốn dĩ 'cô giáo' còn e ngại mặt mũi của ông chủ nên không dám khi dễ nó, kết quả là sau đó ông chủ lại lên tiếng, nói mình với con bé đó không có quan hệ, nếu lại không nghe lời thì dùng biện pháp đặc biệt."

"Anh biết biện pháp đặc biệt là gì không?" Chu Uyển cười khổ một tiếng, "Là ma túy."

Một khi dùng ma túy thì sẽ thành con rối gỗ cho bọn họ giật dây.

"Vậy là cô đã nhìn thấy loại ma túy này?" Tần Nghiên lấy ma túy tìm được ở căn nhà thuê từ trong túi ra đưa tới trước mặt cô, thấy Chu Uyển nhẹ nhàng gật đầu.

"Ở nhà chung của chúng tôi có người ăn cái này, nghe nói đây là mẫu mới nhất." Ngón cái và ngón trỏ của Chu Uyển khoanh một vòng rất nhỏ, "Chỉ một chút như này thôi là có thể chết người rồi."

"Cô đã thử qua chưa?"

"Anh thấy tôi giống không muốn sống nữa sao?"

Chu Uyển sửa tóc mình, cười rất rạng rỡ: "Cho dù sống không có ý nghĩa, nhưng tôi vẫn rất muốn sống."

Khi Ngụy Hoài Minh chạy tới hiện trường thì bị đám người trong ba lớp ngoài ba lớp ngăn ở bên ngoài.

Hắn đã mệt mỏi ứng phó với phóng viên rồi. Nói cái gì đây? Thi thể rõ ràng mà bày ra tại đây, giống như rốt cuộc cũng vạch trần tấm màn che, đem chân tướng tàn nhẫn nhất triển lãm rõ ràng ở trước mặt mọi người.

Sát thủ liên hoàn bảy năm trước đã trở lại.

Đừng nói tới quần chúng không thể tiếp nhận, ngay cả anh cũng không có cách nào tiếp nhận được.

Những gì anh có thể làm là nhắc đi nhắc lại quần chúng vây xem đừng làm cản trở chấp pháp.

Dọn dẹp hiện trường xong thì lại đến điểm thứ ba.

Ngụy Hoài Minh liên tục hút thuốc. Anh biết rõ bao xác cuối cùng nhất định có thể tìm thấy ở điểm thứ ba, nhưng trong lòng anh có một giọng nói vẫn luôn cầu nguyện rằng đây chỉ là một sự trùng hợp.

Cảm giác bị người khác dắt mũi thật đáng sợ. Tên biếи ŧɦái này đang thị uy rất rõ ràng, gã nhìn bọn họ nhảy nhót xung quanh như thằng hề.

"Ngụy đội." Phùng Chử cầm bao thi thể được moi ra từ thùng rác, sắc mặt cũng không khá hơn Ngụy Hoài Minh là bao.

Người bị hại tên là Trương Á Phi, nam 20 tuổi, làm lễ tân cho một KTV nào đó.

Trùng hợp thay, bọn Ngụy Hoài Minh đã đến đó vào ngày ngâm suối nước nóng.

Ngụy Hoài Minh nhìn chằm chằm ảnh chụp thật lâu cũng không thể chọn người này từ trong trí nhớ ra. Nhưng mà nhiều lễ tân như vậy, chưa gặp qua cũng là chuyện bình thường. Anh đang chuẩn bị đến KTV để tìm hiểu tình huống một chút thì dư quang lại quét tới một chấm đỏ ngoài cửa phòng pháp y.

Là camera.

Người bên ngoài nhận ra mình bị phát hiện nên liền cất bước bỏ chạy, nhưng trùng hợp làm sao mà đâm vào người Tần Nghiên mới vừa chạy tới.

"Các người thật giống chuột nha, nhưng nào có lỗ để chui vào đâu." Ngụy Hoài Minh đem phóng viên ấn lên ghế, tâm tình của anh vốn đã kém mấy tiếng qua rồi, mà hiện tại lại gặp phải chuyện này nữa nên nói chuyện có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, "Muốn giật tít à? Cọ nhiệt người chết không cảm thấy ghê tởm bản thân sao?"

"Chủ biên phái tôi tới......" Phóng viên nhỏ vốn dĩ nhát gan. Hiện tại thấy bộ dáng hung thần ác sát kia của anh thì lại càng không dám thở mạnh một cái, giọng cậu ta run run, nhỏ giọng lầm bầm, "Có cái tít không phải là được rồi sao, quản hắn sống chết làm gì."

"Anh..." Tần Nghiên ngăn tay Ngụy Hoài Minh đánh xuống, rồi cầm lấy SLR* trong tay phóng viên nhỏ.

(*máy ảnh kỹ thuật số phản xạ ống kính đơn)

Bên trong tất cả đều là ảnh chụp liên quan đến thi thể, thấy rõ được cậu ta đã tham gia vào hai lần vây xem, nửa trên và nửa dưới của thi thể đều đã nằm rõ ràng trong camera, chỉ còn thiếu một cái đầu.

Mấy tấm ảnh mới nhất được chụp ở cửa phòng pháp y. Trên cửa phòng pháp y có một cái cửa sổ, nhón chân là có thể thấy được bố trí trong phòng, nhưng cũng chỉ có thể thấy một đống chai chai lọ lọ thôi, còn thi thể vẫn là đặt ở phòng nhỏ bên trong. Cho nên phóng viên nhỏ chụp rất nhiều ảnh cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà thấy bóng dáng vài người ở trong, còn thi thể thì hầu như không chụp được.

Tần Nghiên vừa xóa ảnh vừa hỏi: "Rốt cuộc là cậu vào đây bằng cách nào?"

"Tôi nói mình là người nhà của nạn nhân nên bọn họ cho tôi vào." Phóng viên nhỏ bối rối, "Cũng không biết làm sao mà dễ thế, tôi vốn định lẻn vào."

Vừa rồi sau khi bọn họ xác định thân phận của nạn nhân xong thì quả thật là có thông báo cho người nhà, chỉ có thể nói là cậu ta ăn may.

Tần Nghiên xóa ảnh xong rồi lại đưa camera đến tay cậu ta, cười: "Nếu đã vào được rồi thì giúp một việc đi."

Nửa giờ sau, một đoạn phỏng vấn được truyền trên mạng.

Ngụy Hoài Minh mặc cảnh phục ngồi trước màn hình, vẻ mặt nghiêm túc: "Vốn dĩ vụ án kiểu này không nên phơi bày trước mặt công chúng. Cũng không phải chúng tôi muốn giấu giếm cái gì, mà là một khi loại chuyện này bị đưa ra ánh sáng, thì khó tránh khỏi khiến cho xã hội hoảng sợ. Nhưng trên mạng thật sự là ra quá nhiều phiên bản giải thích, vì vậy để giải tỏa nghi hoặc trong lòng mọi người, và cũng vì trong sạch của người bị hại, chúng tôi quyết định trả lời."

Ngụy Hoài Minh nói xong thì nghiêng đầu, như là đang chọn lọc từ ngữ, nhưng ở nơi máy ảnh quay không tới có thể phát hiện anh đang nhìn Tần Nghiên. Tần Nghiên vẫn luôn nhìn Ngụy Hoài Minh, sau khi nhận được ánh mắt của anh thì gật đầu cổ vũ một cái.

Ngụy Hoài Minh lại lần nữa đối mặt với ống kính: "Không biết mọi người còn nhớ có một vụ án bảy năm trước hay không. Nói đúng ra thì là bắt đầu vào bảy năm trước và đã phá án xong cách đây ba năm." Hắn hắng giọng, thanh âm trầm thấp, "Hiện tại có người đang bắt chước sát thủ gây án."

"Chúng tôi tiến hành so sánh kỹ lưỡng, tuy rằng có thể nói thủ pháp gần như giống như đúc với sát thủ liên hoàn năm đó, nhưng vẫn kém hơn rất nhiều. Chỉ có thể nói đây là một màn bắt chước vụng về. Mục đích gây án của hung thủ đến nay vẫn chưa rõ, nhưng mà —— bất luận là giữa hung thủ và người bị hại  tồn tại mâu thuẫn, hay hung thủ chỉ đơn thuần là nhân cách phản xã hội, thì chúng tôi đều sẽ tăng cường điều tra, quyết không cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."

Ngụy Hoài Minh nhìn ống kính, ánh mắt sáng quắc: "Anh không chạy thoát được đâu."

Sau khi ghi hình xong, Ngụy Hoài Minh ngồi xuống bên cạnh Tần Nghiên, hữu khí vô lực hỏi hắn: "Làm vậy thật sự ổn sao?"

Tần Nghiên thở dài: "Thật ra, ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu chúng ta nói cho mọi người biết vụ án này là do sát thủ liên hoàn năm đó gây ra thì có làm hình cảnh mất đi uy tín hay không. Đáp án chắc chắn là có."

"Vậy nếu chúng ta nói đây chỉ là một vụ gϊếŧ người bình thường thì sao? Cũng không được. Tất cả nơi vứt xác lần này đều là khu vực sầm uất, ba điểm đều không che giấu mà hiện ra trước mặt mọi người, tin tức đều đã suy đoán ra ' Tam Giác Vàng ' rồi, cho nên nếu hiện tại chúng ta nói hết thảy chỉ là án gϊếŧ người bình thường thì căn bản là không đáng tin."

Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có "Bắt chước gây án" là lý do tốt nhất.

Tuy rằng không loại trừ khả năng sẽ có người bởi vì xem đoạn video này mà thật sự đi bắt chước gây án, nhưng với tình hình điều tra nghiêm ngặt và chặt chẽ như hiện tại thì xem như xác suất đã giảm xuống mức thấp nhất rồi. Hơn nữa thủ pháp gây án của hung thủ mà cảnh sát công bố ra vô cùng hạn chế, nên rất khó để có thể bắt chước hoàn chỉnh.

Tính không thể khống chế của tên hung thủ này quá lớn, nên gã rất có khả năng sẽ tiếp tục gϊếŧ người, nếu hiện tại bọn họ không đáp lại thì một khi chuyện này tái diễn trong tương lai, tình cảnh chỉ càng khuấy càng đục.

Vậy thì hoàn toàn bị dắt mũi đi rồi.

"Thật ra là còn một điểm nữa." Tần Nghiên liếc mắt nhìn phóng viên nhỏ một cái. Cậu ta vốn ngồi cách bọn họ rất xa, chỉ có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ là nói cái gì, hiện tại đột nhiên bị Tần Nghiên nhìn lướt qua, lập tức ngầm hiểu mà đi ra ngoài.

Tần Nghiên thấy cậu ta ra ngoài đóng cửa lại rồi mới nói tiếp: "Thông thường sát thủ liên hoàn đều là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hoặc là nói mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng. Trùng hợp chính là, vị ' Tam Giác Vàng ' này của chúng ta cũng như vậy." Tần Nghiên đứng dậy đi đến bên cạnh thi thể, rồi cầm lấy một khúc đùi cho Ngụy Hoài Minh xem, "Vết dao, lực đạo, tỉ lệ, đều rất hoàn mỹ."

"Nhưng anh vừa nói thủ pháp của hắn vụng về." Tần Nghiên cười đến giống như hồ ly, "Anh chọc giận hắn."

Đã ba năm trôi qua kể từ khi vụ án được khép lại, trong ba năm này hung thủ đều không gϊếŧ ai nên khó tránh khỏi sẽ có mới lạ. Trong lòng gã cũng biết đây không phải là tác phẩm mà gã hài lòng nhất, nếu không thì sẽ không có khả năng ngâm thi thể trong máu đến mức nhìn không ra bộ dáng ban đầu như vậy.

Tuy rằng trong lòng hiểu tác phẩm lần này không hoàn hảo, nhưng gã cũng không nguyện ý thừa nhận nó, một khi bị người khác chỉ ra thì nhất định sẽ bị chọc giận.

"Sau khi bị chọc giận thì hắn sẽ làm gì?" Ngụy Hoài Minh khó hiểu.

"Hắn sẽ có sơ hở."

Đầu tiên là Lý Cẩn dùng thủ pháp vụng về bắt chước cách thức trước đó của ' Tam Giác Vàng ', thành công thu hút sự chú ý của kẻ khởi xướng, đồng thời gã cũng bị chủ nghĩa hoàn mỹ của chính mình thúc đẩy phạm tội ác mới. Thật ra là gã muốn nói cho cảnh sát biết người kia bắt chước mình, gã mới là hoàn mỹ.

Nhưng hiện tại cảnh sát nói gã cũng đang bắt chước.

Một người đàn ông nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn mở điện thoại lên, sau khi xem xong một đoạn video thì hung hăng đập điện thoại xuống đất.

Điện thoại vỡ nát.

Đây là đang công khai khiêu khích gã.

Hết chương 22.

Đọc truyện chữ Full