DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 167: Tác giả nước ngoài

Vệ Tây Lẫm V: Bị hù chết.

"Nói đi, rốt cuộc làm thế nào cậu mới đồng ý rời khỏi Duyên Tranh?"

Đây là câu đầu tiên Cố Duyên Yên nói khi Vệ Tây Lẫm và cô đã ngồi xuống trong quán trà trên đỉnh núi.

Hiện tại đã vào tháng 11, thời tiết rét lạnh, đỉnh núi càng lạnh. Hai người ngồi bên ngoài, bên cạnh bàn trà là lan can, ngoài lan can là vách núi. Gió thổi từng đợt, lạnh thấu vào xương.

Mặt Cố Duyên Yên bị thổi đến phát xanh, lại cố chấp không chịu rời đi, cũng không chịu vào trong phòng trà, hai mắt hùng hổ dọa người nhìn chằm chằm Vệ Tây Lẫm, một hai phải có được đáp án. Bên ngoài chỉ có hai người bọn họ, người trong phòng trà xuyên qua cửa kính nhìn bọn họ như đồ ngốc.

Vệ Tây Lẫm bình tĩnh uống một ngụm trà: "Tôi sẽ không rời khỏi anh ấy."

"Nếu tôi nói nếu cậu không chịu tách khỏi em ấy, tôi liền nhảy xuống đây?"

Cố Duyên Yên một câu kinh người, Vệ Tây Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mi: "Chị điên rồi?" Trước đó Cố Duyên Yên đã chơi rất nhiều trò, hắn đều tha thứ, nhưng lần này hắn cảm thấy có chút chán ghét Cố Duyên Yên.

"Có lẽ tôi thật nghiêm túc." Ánh mắt Cố Duyên Yên thật sự có chút điên cuồng.

Vệ Tây Lẫm lại cười thoải mái, chậm rì rì nói: "Nếu tôi nói, chị mà tiếp tục bức tôi, tôi liền nhảy xuống đây?"

Cố Duyên Yên ngẩn ra, kiêu căng hỏi lại: "Cậu dám sao?"

Vệ Tây Lẫm rũ mắt nhấp một ngụm trà, lầm bầm lầu bầu: "Nếu tôi thật sự nhảy xuống đây, A Cố sẽ hận chị cả đời đi."

Cố Duyên Yên siết chén trà, lạnh lùng thốt lên: "Tôi không tin cậu có can đảm như vậy."

"Không phải vừa rồi chị nói muốn nhảy xuống chỗ này sao? Chị là nữ, tôi là nam, lòng can đảm của tôi luôn lớn hơn chị." Vệ Tây Lẫm không nhanh không chậm nói, lại bổ sung: "Thế nên mặc kệ có vấn đề gì, chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Chị thật sự không cần phải dùng thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ như vậy để uy hiếp tôi."

Cố Duyên Yên cực kỳ tức giận nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

"Tôi chỉ muốn sống cạnh A Cố thật tốt, có gì sai sao?" Vệ Tây Lẫm nghiêm mặt nói: "Cố phu nhân, hẳn là chị có thể hiểu được cảm giác và quyết tâm muốn ở bên người mình thích, cần gì phải làm chúng tôi khó xử? Nếu tôi và A Cố tách ra, hai chúng tôi đều sẽ thống khổ; nhưng nếu chị nguyện ý lui một bước, hai người chúng tôi thậm chí hai gia đình đều sẽ hạnh phúc."

Cố Duyên Yên không bị lay động: "Đàn ông với đàn ông sao có thể ở bên nhau? Cậu muốn em ấy, còn có cả bản thân cậu đều trở thành một trò đùa sao? Không cần nói gì hết! Cậu cứ việc đưa điều kiện ra, dù là tiền hay quyền, chỉ cần tôi có thể thực hiện được, tôi đều đồng ý." Lời cô tràn ngập sự mê hoặc cám dỗ.

Vệ Tây Lẫm hơi mỉm cười: "Kỳ thật chị đang lo bản thân sẽ trở thành một trò cười đi?"

"Vệ Tây Lẫm!" Cố Duyên Yên bỗng nhiên đứng dậy.

"Không phải sao?" Vệ Tây Lẫm lù lù bất động, nhẹ giọng nói: "Chị đúng là chị của A Cố, nhưng chị không có quyền quyết định suy nghĩ của anh ấy, cũng không có quyền phán xét cuộc sống của anh ấy. Cuộc sống của anh ấy là do chính anh ấy quyết định, không phải chị, cũng không phải tôi, không phải bất cứ ai ngoài anh ấy."

Cố Duyên Yên ngơ ngẩn nhìn hắn, cánh môi chua xót mấp máy hồi lâu không nói lời nào.

Vệ Tây Lẫm dùng giọng hòa hoãn nói: "Hiện tại chị cảm thấy anh ấy vui vẻ không? Đối với chị, thể diện quan trọng hay hạnh phúc của anh ấy quan trọng hơn?"

Hắn đứng lên, giọng kiên định chứa sự ngoan tuyệt mơ hồ: "Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hư hạnh phúc của anh ấy, kể cả bản thân tôi."

Bước ra hai bước, hắn dừng một chút, lại trở về, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, bình thản nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi đưa chị xuống núi." Hiện tại Cố Duyên Yên không được bình tĩnh, hắn lo cô lái xe sẽ xảy ra chuyện.

Cố Duyên Yên trầm mặc một chốc, đưa chìa khóa xe cho hắn.

Xe chạy đến dưới chân núi, Vệ Tây Lẫm hỏi cô: "Chị ở đâu?"

Cố Duyên Yên lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: "Không cần, đến đây thôi."

Vệ Tây Lẫm gật đầu xuống xe, nhìn xe cô chạy xa, thoạt nhìn có vẻ vững, thả lỏng, tùy ý ghé vào một cửa hàng ven đường.

Cố Duyên Yên thấy hành động của hắn qua kính chiếu hậu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, mím môi, thu hồi tầm mắt.

Trong tiệm 'Phu nhân dừng bước' này bán đồ dùng cho đàn ông, bóp da, dây lưng, đồng hồ, qυầи ɭóŧ, mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam, Vệ Tây Lẫm lang thang không mục tiêu nhìn hàng hóa trên kệ, tâm tình bực bội, suy nghĩ miên man xem kế tiếp Cố Duyên Yên sẽ còn áp dụng thủ đoạn gì để phá hư tình cảm giữa hắn và Cố Duyên Tranh. Chỉ cần hắn cẩn thận một chút, lại có thêm 002 hỗ trợ, cơ hội cho Cố Duyên Yên động thủ không nhiều, nhưng nghĩ đến cô sẽ còn thường xuyên ra chiêu, hắn lại không thể bình tĩnh. Không biết hiện tại A Cố đang làm gì? Hắn không nhận điện thoại của A Cố cũng là sợ bản thân vô ý lộ ra sự chán ghét đối với Cố Duyên Yên. Dù sao Cố Duyên Yên cũng là chị ruột của y. Nếu A Cố biết Cố Duyên Yên tìm hắn gây phiền toái sẽ khó xử.

Trong lúc vô thức ánh mắt hắn dừng trên một chiếc khăn quàng cổ, lấy lại tinh thần nhìn kỹ, cảm thấy rất thích hợp với Cố Duyên Tranh, đang định lấy xuống nhìn kỹ, một bàn tay đã với qua lấy khăn quàng cổ xuống.

Hắn ngửi được hơi thở quen thuộc, quay đầu lại.

Một người đàn ông đứng sau hắn, tuy đang đeo kính râm nhưng hắn cũng biết người đàn ông này đang nhìn hắn; khóe môi người kia cong lên, vị cưng chiều nhè nhẹ như hương rượu mãi không tan.

"Sao anh biết em ở đây?" Tiếng nói nhẹ nhàng tiết lộ cảm xúc vui mừng của Vệ Tây Lẫm, tim đập thình thịch, tựa như lần đầu gặp gỡ.

"Anh không biết." Cố Duyên Tranh thẳng thắn tỏ thái độ, chỉnh mũ cho hắn: "Em không tiếp điện thoại của anh nên anh không yên tâm, lái xe đi bất tri bất giác tới đây. Lúc đi ngang qua cửa hàng này không biết vì sao lại có một cảm giác, như biết em nhất định ở đây. Anh liền dừng xe, tiến vào, sau đó thấy được em."

Giọng trầm thấp dễ nghe thong thả trần thuật, như tiếng nhạc êm dịu say lòng người, phiền muộn trong lòng Vệ Tây Lẫm tan thành mây khói, nhìn ra ngoài cửa kính, quả nhiên thấy xe y dừng ở ven đường, nhịn không được cười lên, giương mắt nhìn y.

Suиɠ sướиɠ của hắn lây sang Cố Duyên Tranh, y cũng cười, ánh mắt nhìn vào đôi tay không mang găng của hắn: "Lạnh không?"

Chủ tiệm ngồi sau quầy, lặng lẽ đánh giá hai người, ánh mắt hoài nghi tò mò.

"Không lạnh, em vào lâu rồi." Vệ Tây Lẫm cầm lấy khăn quàng cổ trong tay y: "Em cảm thấy khá hợp với anh, thử xem xem."

Lúc ra cửa, Vệ Tây Lẫm cứ thấy vật gì thích hợp với Cố Duyên Tranh là sẽ mua, Cố Duyên Tranh đã quen, cũng rất hưởng thụ sự chăm sóc của hắn. Kỳ thật Cố Duyên Tranh cũng khác gì? Trước kia ra cửa luôn là xong việc liền trở về, hiện tại lại không, lúc đi ngang qua vài cửa hàng, chỉ cần thời gian cho phép đều sẽ vào dạo một vòng, dù là sách vở hay trang sức, quần áo, món ăn, thậm chí là tách chén, bộ đồ ăn Vệ Tây Lẫm thích, chỉ cần thấy thích hợp, y đều sẽ mua cho Vệ Tây Lẫm, làm không biết mệt. Tình cảm của hai người chẳng những không phai màu theo thời gian, trái lại còn như rượu càng ủ càng nồng. Ngay cả Khâu Tử Tấn và Đỗ Minh Thành cũng thường xuyên lộ vẻ ghen ghét với bọn họ.

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh tựa như một bộ cốc hoàn mỹ, nắp và ly khớp kín với nhau, chỉ hợp lẫn nhau.

Cố Duyên Tranh tháo khăn quàng cổ cũ xuống, mang cái mới lên, Vệ Tây Lẫm giúp y chỉnh sửa lại, chải chuốt một phen, gật gật đầu khen, nói với nhân viên đang ngây người: "Giúp tôi gói lại, cảm ơn."

Chờ hai người rời đi, mấy nhân viên tiêu thụ lập tức không nhịn được túm lại bàn tán.

"Nhất định hai người vừa rồi là một đôi!"

"Tôi cũng thấy vậy, đừng nói, còn rất xứng đôi đó."

"Bong bóng màu hồng giữa hai người thiếu chút nữa say chết tôi."

"......"

Vệ Tây Lẫm vừa vào xe ổn định chỗ ngồi, trên má nóng lên, vừa xoay đầu, môi lại bị đánh lén.

"Có đói bụng không?" Cố Duyên Tranh tiếc hận lúc này bên ngoài có quá nhiều người đi đường.

"Đói, tìm một chỗ ăn cơm đi." Vệ Tây Lẫm giật giật thân thể ngồi xiêu vẹo, oán giận: "Thuận tiện mượn cái toilet luôn ―― uống nhiều trà quá."

Cố Duyên Tranh cười khẽ, khởi động xe.

"Chuyện giải quyết xong chưa?"

Y biết nhất định Vệ Tây Lẫm có lý do không nhận điện thoại.

Vệ Tây Lẫm nhún vai: "Có lẽ."

Hắn không có ý nói chi tiết, nhìn vẻ mặt của hắn, hẳn là còn chưa tới nỗi nào, Cố Duyên Tranh cũng không truy hỏi. Hai người ở bên nhau cũng cần không gian, không cần làm rõ mọi thứ. Nhìn tư thế người yêu có chút mất tự nhiên, y âm thầm buồn cười, cố ý duỗi tay đè lên bụng nhỏ của người yêu: "Còn nhịn được không?"

Thân hình Vệ Tây Lẫm chợt cứng đờ, đã sắp khóc, hung hăng trừng y: "Xấu xa, đừng nhiều lời!"

Cố Duyên Tranh cười vang, đạp ga tăng tốc.

Tới nhà hàng rồi, Vệ Tây Lẫm liền hỏi chỗ toilet, lết sang hướng bên kia. Cố Duyên Tranh nhìn dáng hắn, lại không nhịn được cười, sau khi cười xong nói với phục vụ: "Hai người."

Không lâu sau, Vệ Tây Lẫm vẻ mặt thoải mái bước ra, ngồi kế bên Cố Duyên Tranh, dùng thân thể ngăn những ánh mắt của người khác, dùng sức nhéo nơi nào đó giữa hai đùa y.

Cố Duyên Tranh 'úi' một tiếng hít hà một hơi.

Vệ Tây Lẫm cười đắc ý, nghiêm túc xem thực đơn: "Ăn gì?"

Cố Duyên Tranh cười khổ lắc đầu, nhìn về phía thực đơn: "Một nồi thủy sản hẳn không tồi......"

Buổi chiều hai người cũng không làm việc, đi dạo một vòng, ăn cơm tối bên ngoài rồi về nhà, vừa lúc bắt kịp bài hát mở đầu của [Thiên Long Bát Bộ].

"Nuốt gió hôn mưa chôn cất mặt trời lặn......"

Lúc này, di động Vệ Tây Lẫm vang lên.

Âm thanh Mập Mạp nóng nảy truyền qua: "Tây Lẫm, đã xảy ra chuyện, có một vị tác giả nước ngoài khiêu chiến cậu!"

Vệ Tây Lẫm nhổm dậy khỏi đùi Cố Duyên Tranh, bình tĩnh nói: "Chuyện là thế nào, anh chậm rãi nói, gấp cái gì?"

Cố Duyên Tranh cầm lấy điều khiển từ xa, giảm nhỏ âm lượng TV.

............

Đọc truyện chữ Full