DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 194: Nghỉ phép trong núi (1)

Vệ Tây Lẫm V: Tôi có bạn gay, muốn đi thì đi.

"Đúng vậy." Trong ống điện thoại, tiếng mẹ Cố vang lên trước, giọng đầy nét thở than: "Thật trong lành! Lần này đến đây thật sự không uổng." Hôm nay, bà bỏ đi bộ đồ công sở thường ngày, thay vào đó là bộ đồ thể thao nhẹ nhàng với màu xanh nhạt, gồm áo thể thao ngắn tay, quần vận động ngang đầu gối và giày thể thao, làm bà trông trẻ ra rất nhiều. Ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ, gò má mang nét cười phủ đầy ánh sáng nhu hòa.

Cha Cố cũng một thân đồ thể thao, nhìn cảnh ngoài cửa sổ, nét mặt cũng hiếm khi lộ vẻ thoải mái.

Ngay sau đó, tiếng mẹ Vệ vang lên: "Không bằng nghỉ ở đây một chút đi? Chúng ta chụp vài tấm."

Những người khác đều cười rộ lên. Hai ngày này, tất cả mọi người đều phát hiện mẹ Vệ rất thích chụp ảnh. Theo bản thân bà nói là muốn đợi về thôn rồi thì có thể khoe khoang trong thôn. Mọi người cũng không có ý kiến gì với đam mê này của bà, vốn là đi chơi, chỉ cần chơi vui là được.

Vệ Vân Phong như sớm có dự liệu, chuẩn bị rất nhiều thẻ nhớ và pin, vừa có pin của máy ảnh, vừa có pin cho di động, đủ cho mẹ Vệ dùng chụp.

Mẹ Cố thấy mẹ Vệ đầy phấn khởi thì cũng bắt đầu hứng thú, kéo mọi người cùng chụp, chụp với cậu này một tấm, chụp với cô kia một tấm, mọi người cùng chụp một tấm tập thể... Nói tóm lại, chụp đủ loại.

Lứa trẻ đều phối hợp với hai bà.

Cha Vệ và cha Cố không quen chụp ảnh, để họ tạo dáng thì họ vẫn cứ đơ mặt mất tự nhiên. Vệ Trừng Trừng và Điền Tâm Tâm, hai cô nhóc tinh quái nghĩ trăm phương ngàn kế chọc họ cười, tiếng cười trong khe núi chưa bao giờ dứt, khiến đám chim giật mình bay đi, để lại một chuỗi tiếng kêu thanh thúy.

Dừng chân gần núi hơn nửa tiếng, mọi người lên xe, tiếp tục tiến về phía trước.

Sau vài ngã rẽ dọc theo đường núi uốn lượn, họ đến chân núi, xe dừng lại lần hai. Đường phía trước chia đôi, hướng dẫn cũng không có chỉ thị gì. Mập Mạp gọi điện cho trưởng thôn, hỏi rõ vị trí làng, ô tô lại tiếp tục khởi hành, quẹo phải.

Đi thêm gần năm phút nữa, phía trước có một người cưỡi một chiếc xe gắn máy mới tinh chạy đến nghênh đón, dừng lại gần. Thanh niên mặt đen trên xe gắn máy cười vẫy tay với bọn họ. Anh chàng tên Nhị Trụ, trưởng thôn phái anh đến dẫn đường cho bọn Vệ Tây Lẫm.

Bốn chiếc xe việt dã chạy sau xe gắn máy, tiến về phía trước.

Lần thứ hai xe vượt qua ngọn núi, trong tầm nhìn của mọi người chợt xuất hiện một mảnh ruộng xanh biếc. Giữa mảnh ruộng có một thôn trang. Thôn trang thấp thoáng trong biển cây xanh ngắt, từ xa nhìn lại, có thể ẩn hiện thấy được ở đấy có ít nhất hai trăm hộ gia đình. Phía tây thôn là một dòng sông rộng, nước sông chảy róc rách, dưới ánh mặt trời hiện lên vảy vàng lấp lánh.

Thôn này đã có hơn hai trăm năm lịch sử, ban đầu chính vì con sông này và địa thế bốn bề núi vây, mọi người mới tập trung về đây, lập thành thôn xóm. Nơi đây xa rời chiến tranh, các thôn dân được tận hưởng sự an bình, tự cung tự cấp. Nhưng khi thời đại phát triển, địa thế bốn bề toàn núi trái lại lại trở thành ràng buộc, ngăn cản sự phát triển tại địa phương, người nơi đây đều nghèo rớt mồng tơi, gặp thiên tai càng khó sống qua ngày. Nếu có người bệnh nặng còn phải bò trên núi mấy tiếng mới có thể ra ngoài cầu y, rất nhiều lần bệnh nhân đều chết giữa đường. Thậm chí còn có vài người già bị bệnh, không muốn làm phiền con cháu, liền ở nhà chờ chết, khiến người ta thổn thức. Không chỉ có vậy, bọn nhỏ đi học cũng phải leo núi hơn ba tiếng, vừa xa, vừa nguy hiểm. Mấy năm gần đây, người trẻ tuổi trong thôn vì tìm một cuộc sống tốt hơn, quá nửa đều chọn bước ra ngoài, chỉ để lại già trẻ.

Hành động sửa đường của Vệ Tây Lẫm đã cứu thôn trang này. Có con đường ấy, bọn nhỏ đi học không còn khó khăn nữa, thậm chí còn có vài người trẻ tuổi nhìn xa trông rộng vì vậy mà trở về quê hương, trồng cây ăn quả, nuôi gà, bán đặc sản trong núi... Chỉ vẻn vẹn hai năm, nơi này đã hoàn toàn thay đổi.

Bốn chiếc xe lái vào thôn trang đầy nắng, gần như tất cả mọi người trong thôn đều ra đón. Người già, trẻ nhỏ, thanh niên ai nấy đều mỉm cười, vừa vui mừng vừa vinh hạnh, nhìn kỹ còn có một chút kiêu ngạo. Đấy là do họ đã không phụ công Vệ Tây Lẫm bỏ ra khi sửa con đường này. Lúc trước sửa đường, người Vệ Tây Lẫm phái đến đã nói với họ, nếu muốn giàu, trước phải sửa đường, chỉ cần giao thông thuận tiện, muốn làm giàu không khó. Mà đúng là bọn họ đã lợi dụng con đường này để giàu lên, tuy không giàu bằng người thành phố nhưng đã không còn phải lo ăn lo uống, xem bệnh cũng dễ hơn, cũng không còn phải lo vấn đề con mình không đủ tiền đi học nữa. Trong thôn có mười mấy gia đình giàu lên trước, nhà cũng xây lại bằng gạch, xây lên hai tầng như nhà trong thị trấn.

Trưởng thôn là một bác trai hơn năm mươi tuổi, tên Tôn Thụ, cơ thể có chút gầy nhưng nhìn qua vẫn rất khỏe mạnh, khuôn mặt đầy sự từng trải nhưng hai mắt vẫn sáng láng, đầy thần thái. Vốn ông không biết gì về Vệ Tây Lẫm, chỉ là sau khi Vệ Tây Lẫm sửa đường cho họ xong, cháu ông đã tìm một bức ảnh của Vệ Tây Lẫm cho ông xem, thế nên chỉ liếc mắt một cái, ông đã nhận ra hắn, kích động tiến lên siết chặt tay hắn: "Các cậu đến rồi, chào mừng cậu và các bạn đồng hành cùng cậu! Các cậu có thể tới thật là vinh hạnh của chúng tôi! Đường xa thế này hẳn mọi người đều cực khổ rồi! Cảm ơn mọi người!"

Hiển nhiên ông muốn nói vài lời dễ nghe, nhưng vì miệng lưỡi không đủ lưu loát, hoặc có thể do quá kích động, lời ông có chút không khớp với nhau, thế nhưng, loại thuần phác này lại làm cho Vệ Tây Lẫm cảm thấy rất thân thiệt.

Tay của hai người, một thì xấu xí ố vàng như vỏ cây, bên trên đầy nếp nhăn, một thì trắng nõn sạch sẽ, hình thành sự chênh lệch rõ ràng. Người trẻ tuổi đứng cạnh trưởng thôn như chú ý tới điều này, nét mặt lúng túng, đang định nhỏ giọng nói gì đó với trưởng thôn thì Vệ Tây Lẫm hiểu rõ ngăn hắn lại, bắt tay trưởng thôn lắc lắc, cười tủm tỉm nói với ông: "Bác khách sáo quá, trước khi tới đây cháu đã nghĩ nhất định chỗ của mọi người rất đẹp. Sau khi đến, thật đúng là không thất vọng, trong thành phố tuyệt không thể thấy được phong cảnh xinh đẹp thế này đâu ạ. Là cháu phải cảm ơn bác đã mời mới đúng. Cháu còn dẫn người nhà và bạn bè đến, hi vọng sẽ không làm phiền mọi người ạ."

Lời vừa dứt, vẻ sốt sắng trên mặt các thôn dân đều tản đi, họ cười ha hả nhìn bọn Vệ Tây Lẫm, sôi nổi biểu thị không phiền gì.

Nét cười trên mặt trưởng thôn càng thêm đậm: "Không phiền, không phiền, mọi người có thể thích chốn nhỏ này là vinh hạnh của chúng tôi. Nào, nào, nắng gắt thế này, vào nhà ngồi cái đã."

Vệ Tây Lẫm nói: "Tụi cháu còn mang đến ít quà, là cho mấy đứa nhỏ, mong mọi người không chê ạ."

Các thôn dân cũng rất vui mừng. Bọn họ không quá để ý đến quà biếu này đó, chỉ là mấy món quà kia tặng cho con bọn họ, bọn họ cũng cảm thấy mình được coi trọng, lòng rất thoải mái.

Từ chối không được, trưởng thôn liền nhận quà, để mấy người đàn ông trong thôn giúp khiêng từng thùng quà vào thôn.

Quà gồm có kẹo, bánh quy và truyện thiếu nhi, mỗi thứ hai trăm phần, còn chia thế nào thì phải xem cách trưởng thôn sắp xếp. Xe họ sức chứa có hạn, cũng không mang nhiều được.

Trưởng thôn dẫn họ vào thôn, đến trước một căn nhà hai tầng. Có thể thấy rõ, căn nhà này mới được đắp lên, toàn bộ phần tường ngoài đều được lắp gạch sứ, cho thấy gia đình này có điều kiện kinh tế không tồi.

Trưởng thôn nói: "Cậu Vệ này..."

Vệ Tây Lẫm ngắt lời ông, cười nói: "Bác cứ trực tiếp gọi cháu Tây Lẫm là được rồi ạ."

Trưởng thôn càng nhìn càng cảm thấy thích cậu thanh niên này, hớn hở nói: "Được, vậy ông gọi cháu là Tây Lẫm nhé. Đây là nhà Nhị Trụ, nhà nó rộng rãi thoáng mái, cũng đã được dọn dẹp gọn gàng, buổi trưa chúng ta sẽ ăn ở đây. Đây chính là Nhị Trụ. Nhị Trụ là một đứa rất giỏi, nhà nó nuôi gà dưới chân núi, là một trong những nhà giàu lên đầu tiên trong thôn."

Nhị Trụ chính là thanh niên mặt đen đi đón bọn Vệ Tây Lẫm, chừng hai bảy hai tám tuổi, nụ cười vô cùng hiền lành, nhiệt tình nói với Vệ Tây Lẫm: "Mời mọi người mau tiến vào, cứ xem đây như nhà mình, tuyệt đừng khách sáo nhé."

Vừa vào nhà, Nhị Trụ lập tức mở quạt trần và quạt sàn trong phòng lên để thổi bớt cái nóng, sau đó hắn mời mọi người ngồi xuống, dọn trà lên.

Phòng khách đúng là rất rộng rãi, trừ mười ba người Vệ Tây Lẫm còn có vài thôn dân khác cũng vào ngồi, tổng cộng hơn hai mươi người nhưng cũng không thấy chật chội.

Lại tiếp tục trò chuyện một lúc, trưởng thôn nói: "Không biết bao giờ mấy cậu đến nên chúng tôi chỉ mới vo gạo với sơ chế thức ăn trước. Hẳn ai cũng đã đói cả rồi nhỉ? Mọi người ăn hạt dưa, đậu phộng với trái cây trước đi, tôi sẽ gọi người làm cơm. Nhiều người làm sẽ rất nhanh, tối đa một giờ nữa là sẽ xong ngay."

Ba Vệ vội nói: "Chú lo quá rồi. Trên đường tụi tôi cũng đã ăn không ít, đều chưa đói. Chú nói với mấy chị ấy một tiếng, nói không cần gấp đâu."

"A, được được." Trưởng thôn vui vẻ bảo một thôn dân bên cạnh đi chuyển lời.

Chốc lát sau, một người phụ nữ bưng khay tiến vào, trên khay có vài chiếc đĩa nhỏ, trong đó chứa nào là hạt dưa, đậu phộng rang rồi cả kẹo. Một chốc sau lại có thêm hai người phụ nữ trẻ tuổi tiến tới, một người ôm một quả dưa hấu lớn, một người khác thì cầm một chiếc chậu, trong đó là mấy chùm nho tím vừa được rửa sạch, trong veo như nước.

Người phụ nữ kia nhanh nhẹn bổ quả dưa ra, nghe tiếng vang giòn giã đã biết quả dưa này rất ngon. Cắt ra xong, nhìn vào, quả nhiên ruột bên trong đỏ rực, óng ánh nước đầy mê người.

Theo thói quen, Vệ Tây Lẫm cầm điện thoại di động lên chụp một tấm.

Trưởng thôn tự mình lấy từng miếng dưa hấu đưa tận tay cho mọi người, Mập Mạp và Hứa Hi vội tiến lên giúp.

Vệ Tây Lẫm nếm thử một miếng, dưa này hẳn đã được cho vào tủ lạnh, vừa mát vừa ngọt, vô cùng đã khát, khen: "Ngọt thật!"

Trưởng thôn có chút đắc ý nói: "Ở đây khí hậu tốt, trước đây do giao thông bất tiện nên mới nghèo vậy thôi. Nhờ có cậu giúp chúng tôi sửa đường nên giờ mấy loại dưa với cây ăn quả này nọ của chúng tôi có thể kiếm được không ít tiền."

Vệ Tây Lẫm khoát tay nói: "Ông đừng cứ khen cháu thế. Đối với mọi người, có lẽ số tiền kia rất lớn, nhưng đối với cháu, đều nằm trong khả năng cả. Nhắc nữa cháu lại thấy xấu hổ."

Hắn quyên góp số tiền kia cũng không phải để được ca ngợi, chỉ là làm một việc rất bình thường trong phạm vi mình có thể làm thôi. Hắn tự nhận mình không phải thánh, nếu không có tiền, hắn cũng sẽ không rộng rãi như vậy.

Trưởng thôn tuy không va chạm xã hội nhiều, nhưng ông cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế, biết nói nhiều trái lại sẽ khiến mọi người không được tự nhiên, thế là không nhắc nữa, chuyển qua giới thiệu những thay đổi trong thôn trong hai năm vừa qua. Mấy thôn dân bên cạnh thi thoảng bổ sung vài câu, mặt đầy vẻ thỏa mãn và hi vọng vào cuộc sống tốt hơn trong tương lai, tất cả cũng đồng thời lộ ra một vẻ chất phác giản dị.

Người nhà họ Cố quanh năm sinh hoạt trong thành phố, lúc này mới thực sự cảm nhận được cuộc sống nhà nông là thế nào, ai cũng có chút xúc động.

Nói chuyện phiếm một lúc, hai thôn dân bắt đầu chuyển hai chiếc bàn vuông ra giữa phòng khách, lại mang lên một mặt bàn tròn cực lớn, trải khăn bàn nhựa xong, lại đặt lên đó một mâm tròn thủy tinh xoay được.

Chỉ một chốc sau, những người phụ nữ bắt đầu dọn món lên bàn, một bàn có nào là trứng muối, cà chua xào trứng, măng khô xào thịt, nấm mèo xào thịt, nấm hương hầm với gà, cá kho, cá nhỏ chiên, thịt dê hầm và bò kho, tất cả mười mấy món, xếp đầy cả mâm tròn.

Trưởng thôn nhiệt tình mời mọi người vào chỗ.

Đọc truyện chữ Full