DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Quá Tư Quân
Chương 23

Một bữa cơm này cả ba người đều ăn trong thấp thỏm lo lắng.


Hạ Huyền Chương thân là sư phụ, được ưu tiên một mảng đùi lớn, vừa gặm vừa nói: "Nếu bọn họ có tìm sang đây đòi gà, vi sư ngay cả cái lông gà cũng không có trả cho bọn họ."


Quân Thành Thu như lang như hổ càn quét khẩu phần của mình, hai má phồng to cũng hàm hồ nói: "Này, sư phụ cứ đổ hết cho ta là được. Dù sao cũng là ta chủ mưu."


Hạ Huyền Chương thở dài, cảm thấy không nhờ cậy được gì, đảo mắt liếc sang Viêm Chung Ly. Đại đồ đệ dáng ngồi cương trực, bóng lưng thẳng tắp, lượng thịt trong bát cũng ít nhất. Tướng ấn rất có quy củ.


Hạ Huyền Chương lại thở dài, buông đũa bấm đốt ngón tay. Càng bấm mặt càng nhăn, khóe môi co rút, vẻ mặt vặn vẹo.


Hạ Huyền Chương lau lau tay, ôm ấp hi vọng hỏi Viêm Chung Ly: "Tiểu Ly, ngươi nói xem, bọn họ có tới tìm không?"


Viêm Chung Ly mí mắt cũng không vén lên, trả lời chắc như đinh đóng cột: "Rất có thể."


Hạ Huyền Chương triệt để đau khổ. Mi sầu khổ kiếm, cầm đùi gà trong tay vừa cắn xé vừa nhăn nhó.


Các người đừng tưởng Tàng Thư đỉnh bọn họ văn nho hữu lễ, thực ra đều là một đám sâu cay thù dai nhớ lâu!


Ăn xong, Quân Thành Thu no bụng, ngả lưng ra sau ghế, nấc lên một tiếng vang dội. Viêm Chung Ly rất tự giác đứng dậy thu dọn bát đũa. Hạ Huyền Chương đi vào trong buồng, lấy ra một ít đồ nghề. Tự đứng bên trong lẩm nhẩm một hồi.


Quân Thành Thu múc một xô nước đầy, đổ vào trong thau. Đoạn, xắn tay áo ngồi xuống giành lấy cái bát trong tay Viêm Chung Ly.


"Đừng làm nữa, vừa nhìn đã biết huynh không biết rửa rồi. Xem! Vẫn còn bẩn!"


Viêm Chung Ly bật cười một tiếng, đi vào dưới mái hiên lấy ra một cái ghế con đặt xuống bên cạnh Quân Thành Thu. Sau đó rất phối hợp ngồi xổm bên cạnh lau bát.


Quân Thành Thu rửa đến hăng say, tâm trạng không hiểu sao tươi tốt vô cùng. Lại bắt đầu ư ử ngân nga trong miệng.


Vốn dĩ khung cảnh hài hòa khiến người ta vui lòng như vậy lại bị tiếng hát của hắn làm cho không ai muốn đến gần.


Có lẽ trên đời này, khắp tứ hải bát hoang chỉ có Viêm Chung Ly có thể bình thản ngồi bên cạnh Quân Thành Thu nghe hắn hát.


Xế chiều, Quân Thành Thu lưng đeo một gùi nặng trĩu, thư sướng bước vào trong sân. Viêm Chung Ly đang ở sân giếng, trong tay bê một chậu y phục bẩn.


Quân Thành Thu vội vã bỏ gùi xuống, chân như bôi mỡ chạy đến giành lấy chậu y phục trong tay y. Viêm Chung Ly nghiêng đầu nhìn hắn, chất vấn: "Ngươi làm gì?"


Quân Thành Thu thanh sảng nói: "Không có gì, huynh đừng giặt, để ta giặt. Bên kia ta mới thu về một ít thảo dược, huynh giúp ta lựa đi."


Viêm Chung Ly khóe môi hơi cong lên. Chiều quang đỏ ối chiếu xuống, như một tầng hào quang ấm áp bao phủ y.


"Tâm trạng tốt như vậy sao?"


Quân Thành Thu lúc này mới ý thức được bản thân đã treo nụ cười này cả ngày nay, bật cười chính mình trả lời: "Đúng vậy, có thịt ăn tâm trạng rất tốt."


Viêm Chung Ly không nói nữa, quay người ra sân, vác cái gùi của Quân Thành Thu ra giữa sân mới đổ ra. Quân Thành Thu đứng nhìn y một mạch, bàn tay thon dài tinh tế đang chọn thảo dược. Hắn bỗng cảm thấy rất thư thái, trong lòng viên mãn không nói lên lời. Y phục giặt cũng rất chuyên tâm, giặt sạch vô cùng.


Hạ Huyền Chương bước ra sân nhìn đến một màn hài hòa ấm áp này trong lòng có chút phức tạp. Xong lại bị không khí thanh bình này làm cho ấm áp đến tận tâm can. Y mỉm cười, trong tâm bình định. Sau này bất kể biến cố hoạn nạn gì, vi sư nhất định ở bên bảo hộ hai tiểu tử này.


Quân Thành Thu thấy Hạ Huyền Chương, tay vẫn không ngừng giặt, ngoái cổ gọi: "Sư phụ, người dậy rồi à?"


Hạ Huyền Chương tâm xuân ấm áp, giả vờ hừ lạnh: "Có ai ngủ trưa tới xế chiều như ngươi!"


Viêm Chung Ly đang cúi đầu nhặt thảo quả, lặng lẽ giương lên một nụ cười.


Tháng tư mưa xuân đã dứt, trời xanh nước trong. Một núi ba người tiếng cười đùa cả ngày không ngớt.


***


Phổ Minh Lẫm đặt chén trà xuống bàn, phất tay: "Chuyện này ta không để tâm, đệ cũng không cần canh cánh trong lòng."


Vu Thừa Văn một thân kim y hoàng sắc, tư thái ôn văn nho nhã tản qua từng hơi thở. Đôi mắt hẹp dài sắc lạnh.


"Tuy rằng chuyện này nhìn qua đơn giản, nhưng con gà đó là ân tình huynh đệ chúng ta. Cho dù huynh có nói vậy, ta cũng không cách nào thôi hổ thẹn với lòng mình."


Phổ Minh Lẫm nghe lời chân tình tha thiết này ngược lại có chút khó xử, nhíu mày: "Vậy đệ muốn xử trí thế nào?"


Vu Thừa Văn lập tức đáp: "Ta muốn tra ra xem xem, là ai giở trò."


Phổ Minh Lẫm gật gật đầu, tùy tiện đồng ý: "Được được, tùy ý đệ."


Vu Thừa Văn dường như không bằng lòng sự qua quýt của Phổ Minh Lẫm, ánh mắt thâm thúy còn liếc nhìn hồi lâu mới cúi người nói cảm tạ.


Lúc y ra cửa chợt nghe Phổ Minh Lẫm gọi: "Thừa Văn." Vu Thừa Văn dừng bước, nghiêng mặt ngoảnh lại nhìn.


Phổ Minh Lẫm từ trên tọa cao nói vọng xuống: "Dù sao cũng chỉ là con gà. Nếu qua ba ngày không tra ra manh mối gì thì cũng đừng kinh động huynh đệ bên kia." Dừng lại một chút hắn lại nói tiếp: "Nếu đệ thích, ta sẽ nuôi con khác tặng đệ."


Vu Thừa Văn không bày tỏ đã nghe thấy hay chưa, bước chân lưu loát bước thẳng ra ngoài điện. Bóng dáng xa mờ nhạt dần rồi mất hẳn.


***


Đêm, trăng sao vằng vặc.


Hạ Huyền Chương trầm ngâm đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn trời. Quân Thành Thu từ gian trái bước ra, thấy Hạ Huyền Chương đứng một mình hồi lâu lại định đùa giỡn vài câu. Bất quá vừa đi tới sau lưng y, theo tầm mắt y hướng lên trời, cợt nhả trong mắt lập tức tan sạch.


Quân Thành Thu thấp giọng gọi: "Sư phụ."


Hạ Huyền Chương gật đầu, nhìn hắn: "Thấy thế nào?"


Quân Thành Thu cũng gật gật đầu: "Ta thấy rồi." Dừng lại một chút lại rầu rĩ nói: "Người có muốn tắm rửa không? Ta đi nấu nước."


Hạ Huyền Chương nhăn nhó, vỗ vai Quân Thành Thu: "Thôi không cần, chòm sao đại hung chỉ thẳng bắc như thế kia chúng ta chỉ sợ có chết cũng không toàn thây. Tắm rửa làm gì chứ."


Quân Thành Thu bỗng chốc cảm thấy đắng lòng vô cùng. Đắng, đắng như nuốt phải hoàng liên, đắng như ăn phải mật mè.


Quân Thành Thu thở dài: "Sư phụ, có lẽ nào con gà ấy thật sự là của Vu Thừa Văn?" Lẽ nào vì một con gà mà lại phải trả đại giới lớn như vậy?


Hạ Huyền Chương sầu mi khổ kiếm, đáp: "Nhìn quần mây loạn vũ kia xem, nói con gà ấy là của Phổ Minh Lẫm nuôi làm kiểng cũng không ngoa!"


Quân Thành Thu lặng lẽ vào nhà, cầm ra một cái đèn dầu, dò dẫm bước qua sân. Hạ Huyền Chương trong lòng đang loạn thất bát tao nhìn thấy hắn như vậy, lập tức dựng ngược ria mép, phát hỏa rống một tiếng: "Tiểu tử ngươi làm gì?!"


Quân Thành Thu đang chổng mông đào bới, ngẩng đầu lên chân tình đáp: "Tìm lại chút ít lông gà để lỡ Vu Thừa Văn có qua đây đòi gà người chí ít cũng có cái trả lại."


Quân Thành Thu lại tha thiết: "Sư phụ người xem, ta có hiếu biết bao."


Hạ Huyền Chương dằn lòng, nhịn đến trên trán gân xanh nổi cuồn cuộn. Còn không phải do tiểu tử ngươi trộm gà về!


Hạ Huyền Chương thoắt cái xoay người vào phòng, đóng sập cửa, dứt khoát ngủ.


Thấy y đi vào rồi, Quân Thành Thu cũng không đào nữa, chùi chùi tay vào ống quần, xách đèn đi về. Hắn xoay người vào gian buồng trúc, nhưng không rẽ hướng trái mà thẳng hướng phải đi một mạch.


Viêm Chung Ly quả nhiên ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, hô hấp đều đều. Có lẽ đang tĩnh tọa. Quân Thành Thu không làm phiền y, rầu rĩ ngồi xuống bên cạnh. Qua hồi lâu mới rề rà mở miệng: "Đồng môn sư huynh."


Viêm Chung Ly biểu cảm vẫn bất động thanh sắc nhưng lỗ tai đều đã dựng đứng. Quân Thành Thu đã quen với vẻ lạnh nhạt lãnh đạm của y, vẫn nói tiếp: "Vừa rồi ta với sư phụ gieo một quẻ."


"Là quẻ đại hung."


Viêm Chung Ly mí mắt hơi động. Quân Thành Thu càng được đà, sầu muộn nói: "Xem ra lần này, ta thật sự vì con gà kia mà phải trả một đại giới. Còn kéo huynh và sư phụ theo cùng, lòng ta áy náy vô cùng."


"Trước mắt chưa biết là đại họa gì, ta liền nhân lúc còn toàn thây nói với huynh mấy lời."


Quân Thành Thu nằm vật ra giường y, hàm hồ nói: "Đại sư huynh, tiểu đệ bấy lâu nay cảm mến huynh vô cùng!" Xong liền ngủ.


Qua nửa nén hương, Viêm Chung Ly mới vén mí mắt lên. Mắt thấy giường đơn đơn sơ đã bị chiếm lĩnh, Viêm Chung Ly không đành đánh thức hắn, lặng lẽ ngủ ngồi.


Một đêm cứ thế vô sự trôi qua.


Tảng sáng, Quân Thành Thu đang ngủ đến nghiêng trời lệch đất, nước miếng chảy thành sông chợt nghe một trận rùm beng nơi đầu giường.


Hạ Huyền Chương ở cách vách đang đang sốt ruột đập tường, vừa đập vừa hống: "Tiểu Ly, Tiểu Thu, mau dậy!"


Viêm Chung Ly cũng bị đập tỉnh, lập tức phóng sang gian bên. Quân Thành Thu sáng sớm chậm chạp, lơ mơ nửa ngày mới xỏ được giày chạy sang.


Lúc ra đến của còn tự phun tào một câu.


Con mẹ nó hắn thế mà đêm qua chiếm cứ hang ổ của Viêm Chung Ly!


Hạ Huyền Chương đứng quay lưng ra cửa, tay đang không ngừng bận rộn vơ vét.


Viêm Chung Ly: "Sư phụ?"


Hạ Huyền Chương lập tức quay đầu lại, trên vai đã đeo lên tay nải, quả quyết nói: "Mau, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!"


Quân Thành Thu vào đến cửa vừa hay nghe được câu này, bất ngờ một phen: "Đi? Chúng ta đi đâu?"


Hạ Huyền Chương qua một đêm cằm đã mọc lên râu xanh lún phún. Vốn đã như ma đói nay lại càng hốc hác hơn. Quả nhiên xứng danh với tên gọi 'Khất Cái đỉnh chủ'. Y tựa hồ hơi gấp, nói: "Còn đi đâu nữa! Tiểu Thu, cả đêm qua vi sư không ngủ. Ở trong phòng tự mình gieo thêm mấy quẻ. Tất thảy bảy lần đều là đại hung đại hãn. Nhân lúc Tinh Vượng chưa chiếu xuống đầu lập tức đi mau thôi."


Quân Thành Thu vừa nghe xong cũng gấp đến dậm chân, hô lên một tiếng 'không xong rồi' liền vội vã về gian trái thu thập hành lí. Bỏ lại Viêm Chung Ly vẫn đang có chút không theo kịp.


Cái gì. . Bảy quẻ đại hung? Tinh Vượng? Đã đắc tội đến ai?


Cũng không thể trách Viêm Chung Ly. Y vốn cũng được nhặt về theo truyền thống thu nạp đồ đệ của Côn Liêu đỉnh chứ không phải thành tâm muốn học mấy thứ dị thuật mê tín này. Biết rõ điểm này, Hạ Huyền Chương cũng không thượng đài lên lớp dạy nghệ gì. Chỉ có Quân Thành Thu, theo Hạ Huyền Chương đã lâu lại vô công rồi nghề, nên thường nghe y chỉ điểm. Dần dần kiến thức về mấy thứ bói toán nhân tướng như thế này rất am tường.


Trở nên đặc biệt tin vào mấy quẻ bói của bản thân.


Còn Viêm Chung Ly, y tuyệt đối là người theo chủ trương siêu thực. Viêm Chung Ly phân tích lại lời vừa rồi của Hạ Huyền Chương lại nghĩ đến mấy lời của Quân Thành Thu đêm qua, trầm ngâm hỏi: "Sư phụ, con gà làm nên chuyện rồi?"


Hạ Huyền Chương tay chân dài ngoẵng không biết để đâu cho hết, lộn xộn ngồi trên cái ghế gỗ đau khổ đáp: "Đúng vậy, là con gà."


Viêm Chung Ly lại hỏi: "Có khi nào là người gieo quẻ sai? Những loại chuyện bói toán này ta thấy chưa chắc đã là thực. Không cần gấp như vậy."


Hạ đại thầy bói chưa kịp lên tiếng, Quân tiểu thầy bói ở cách vách đã lên tiếng phản bác: "Sư huynh, điều này ta đảm bảo với huynh! Xem cho người khác thì đúng là quá nửa là nói bừa nhưng xem cho chính mình tuyệt đối không sai! Mười phần nhất định đúng bảy tám phần!"


Viêm Chung Ly: "......."


Thấy sư phụ cùng sư đệ đã muốn gấp rút lên đường, tự tin vào nhân số quẻ bói của mình vô cùng Viêm Chung Ly cũng lặng lẽ trở về gian hữu trúc thu xếp một ít đồ đạc. Gian phòng đơn giản không có mấy đồ vật. Viêm Chung Ly đứng nhìn một lúc, chỉ lẳng lặng lôi ra một chiếc hộp trung cỡ từ giưới gầm giường. Bên trong có một chiếc lược bằng ngà voi trắng. Y cất vào trong ngực, tay không trở lại gian chính.


Ba người cùng nhau nấu một bữa cơm đạm mạc lần cuối ở Côn Liêu đỉnh lót dạ đôi chút. Thu dọn quét tước sạch sẽ một hồi.


Sẩm tối, mặt trời vừa lặn, sư đồ ba người Côn Liêu đỉnh lén lút xách tay nải, dò dẫm hạ sơn.

Đọc truyện chữ Full