DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Quá Tư Quân
Chương 41

Quân Thành Thu xuống nước ngụp lặn với Đông Đản ba vòng mới bị hắn túm cổ áo cùng phi lên bờ.


Đông Đản y phục tuy không bị thấm nước giống Quân Thành Thu bất quá bộ dáng cũng đã chật vật hơn ban nãy rất nhiều. Hắn nằm vật trên bờ cát, tay trái vẫn nắm cổ áo Quân Thành Thu, thở hổn hển nói: "Ngươi!. . Còn muốn gì nữa?"


Quân Thành Thu cả người ướt nhẹp dính bết đầy cát cũng nằm thở không ra hơi, bất giác bật cười lớn tiếng. Hắn vùng dậy, cúi đầu nhìn Đông Đản, nhe răng cười nói: "Ta họ Quân, gọi Thành Thu. Ngươi tên là gì?"


Ngươi tên là gì?


Đông Đản bỗng chốc đuôi mày giãn ra không ít, có chút thất thần, không biết đáp như thế nào. 


Đông Đản là con cá vàng đầu tiên trong thiên hạ, tuổi chỉ kém trời không kém đất. Bất quá từ lúc sinh ra đến nay hắn vẫn là lặng lẽ trầm mình dưới đáy nước thâm u lạnh lẽo. Mấy ngàn mấy vạn năm chưa từng nói chuyện với ai chứ đừng nói gặp gỡ người mới. Hắn suýt nữa cũng quên mất tên mình.


Đông Đản một khuôn mặt vuông đơ cứng, chậm mất một lúc lâu mới phun ra được vài chữ: "Đông. . Đông Đản." Bàn tay nắm cổ áo Quân Thành Thu cũng đã bất giác buông ra từ lúc nào không hay.


Tần Tư Uyên đứng bên cạnh, cũng nghe rõ cao danh quý tính của Đông Đản, hơi nhướng mày lên. Quân Thành Thu kéo Đông Đản ngồi dậy lại bá cổ Tần Tư Uyên, kéo y ngồi xuống bên cạnh. 


Quân Thành Thu cao giọng, sang sảng nói: "Ba chúng ta đều là ở dưới ánh trăng sáng hôm nay, định mệnh gặp nhau. Vừa gặp tâm đã chạm, vừa gặp đã thấy tri kỉ. Xin kết giao bằng hữu, có được không?"


Đông Đản vẫn là một bộ dáng ngơ ngác vô thần như vừa rồi, ngây ngô nhìn Quân Thành Thu. Nhưng thực ra trong lòng hắn đang xem ý Tần Tư Uyên. Tần Tư Uyên vén một vạt áo quỳ xuống trước thềm cát, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên. Y giơ ba ngón tay lên, nhìn minh nguyệt như ngọc trước mắt, lại quay sang liếc Quân Thành Thu và Đông Đản.


Quân Thành Thu và Đông Đản cũng ngầm hiểu, rất nhanh cũng đã quỳ thành hàng trước mép nước, nhất tề nhìn lên ánh trăng minh bạch trên cao.


". . .kết làm bằng hữu, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"


Này, một đoạn trường duyên của bọn hắn cũng bắt đầu từ đây. Mở đầu tuy rằng sơ sài, thậm chí có chút tùy tiện nhưng nhất định là tình sâu nghĩa nặng. Cho đến rất nhiều năm sau này, đúng là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.


Câu chuyện đó cũng chính là cách hiện thời không lâu lắm, lúc Quân Thành Thu đã rời Mai Phong sơn, ở bên cái hồ lớn ở Bắc Miên dựng một căn nhà gỗ, sống những tháng ngày vô tâm vô tính nhất cuộc đời hắn.


Khi đó, Đông Đản đang vừa mới chớm tương tư Phí Thanh Trì.


Phí Thanh Trì là một tiểu yêu mới có vài trăm năm tu luyện. Vốn không đáng nói nhưng không rõ vì gì mà năm đó lại trôi dạt đến cái hồ lớn ở Bắc Miên, đúng lúc Đông Đản ở dưới đáy hồ vớt được. 


Nhất kiến chung tình, Quân Thành Thu nhớ lại, lúc đó Đông Đản còn theo đuổi Phí Thanh Trì mấy chục năm liền.


Quân Thành Thu ngồi trước cửa nhà, quần áo lấm lem xắn lên cao, đang nhào nặn đống đất sét chơi. Đông Đản như thường ngày ngồi bên cái bàn đá, mặt đơ luyện công. Bất quá hôm nay có rất nhiều điểm khác thường, Quân Thành Thu có thể nhận ra điểm này. Hắn trong tay vừa nhào đất vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt Đông Đản.


Đần độn hơn thường ngày, không tập trung.


Có vấn đề.


Đang lúc Quân Thành Thu nghĩ lại mấy hôm nay có chuyện gì đặc biệt khiến Đông Đản cả đời ru rú ở Bắc Miên ngẩn người thì cái tên mặt người dạ thú Tần Tư Uyên lại đến. Y vận một bộ tử y phong tình, trong tay phe phẩy một cái quạt lông, chưa thấy người đã thấy tiếng: 


"Ha, hôm nay tiết trời thật đẹp, rất thích hợp để tương tư."


Cả Quân Thành Thu và Đông Đản nghe được câu này thì đều giật nảy người một cái.


Quân Thành Thu nghĩ, có lí, trông Đông Đản thế này rất giống tương tư. Còn Đông Đản thì lại chột dạ không thôi nghĩ, y làm sao biết?


Đông Đản không phản ứng gì mấy, trầm mặc ngồi dịch qua một bên, tỏ ý không muốn nói chuyện. Quân Thành Thu cả người vẫn đầy đất, chạy lại chỗ Tần Tư Uyên đang xòe quạt đọc thơ đầy ẩn ý, xun xoe hỏi: "Ngươi, sao ngươi biết tiểu tư kia đang tương tư?"


Nào ngờ Tần Tư Uyên lại làm rớt quạt lông xuống đất, quác một tiếng nhảy dựng lên: "Cái gì?! Đông Đông biết tương tư?! Là ai?!"


Quân Thành Thu khịt mũi khinh thường. Còn Đông Đông ở bên kia lặng lẽ giật mình đổ một chén trà lên vạt áo.


Sau đó mấy hôm, đang lúc Quân Thành Thu và Tần Tư Uyên ép cung Đông Đản đại danh của tiểu cô nương kia không được thì "tiểu cô nương" nọ đã tự mình tìm đến.


Thân cao thước bảy, một bộ hắc y bụi bặm. Một lưỡi đao to bằng năm ngón tay, dài bằng nửa thân người y cắm trên mặt đất. Phí Thanh Trì ngồi trên một phiến đá, một chân gác trên chuôi đao, trong miệng ngậm nhành cỏ đuôi chó. Ánh mắt thập phần cuồng dã, hoàn toàn không ăn nhập với khuôn mặt phúng phính trắng trẻo.


"Đông Đản, lão tử cho ngươi ba giây, lập tức ra đây nghênh chiến!"


Quân  Thành Thu và Tần Tư Uyên đứng một bên hóng hớt không dám thở mạnh, chờ Đông Đông lên ứng phó. Nào ngờ Đông Đông lại lặn dưới đáy hồ cả ngày, một cái sủi tăm cũng không nổi lên.


Kết quả vẫn là Phí Thanh Trì nóng giận trước, tự lao xuống nước.


Quân Thành Thu và Tần Tư Uyên mới nhân lúc này thở một hơi. Những tưởng sẽ có một màn vì tình mà đánh đến điên long đảo phượng trước rồi mới chính thức ân ân ái ái. Bất quá chưa đến nửa canh giờ sau đã thấy Đông Đản rẽ nước đi lên, trong tay còn ôm một Phí Thanh Trì ướt nhẹp đang bất tỉnh, đôi môi trắng bệch.


Tần Tư Uyên và Quân Thành Thu  đều không thể tin nổi, vội vã chạy ra xem. 


Chỉ thấy Đông Đản thở dài nói: "Y vốn là một con hồng hồ, tu luyện mới có vài trăm năm. Sao có thể ở dưới nước đánh với ta được?"


Quân Thành Thu ngộ ra, quả nhiên là hồ ly cho nên mới yêu nghiệt như vậy, khiến cho cả Đông Đản trì độn cảm xúc còn biết tương tư.


Sau đó hai cẩu nam nam là Tần Tư Uyên và Quân Thành Thu lại tức anh ách nhìn Đông Đản tha tiểu tình nhân về hang ổ của hắn, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà chăm sóc thêm mấy ngày.


Đông Đản lót một tấm khăn lông lấy ở chỗ Quân Thành Thu về cho Phí Thanh Trì nằm dưỡng thương. Bản thân thì ở một bên vừa truyền tu vi vừa tự trách mình ra tay hơi nặng với y. Ánh mắt đều là trìu mến yêu thương vô điều kiện. Đến mức Quân Thành Thu cũng không thể tin được đây là Đông Đông mà hắn biết.


Mặc cho tấm chân tình cùng ôn nhu của Đông Đông có vô biên bao nhiêu thì lúc tỉnh lại, Phí Thanh Trì vẫn không ngần ngại đạp hắn một cước sau đó xách đao bốc hỏa mà rời đi.


Con mẹ nó, mất mặt!


Phí Thanh Trì nghĩ, y đã thua dưới tay con cá vàng còn để hắn trị thương cho mình. Phí Thanh Trì y còn mặt mũi sống trên đời nữa hay không?!


Trong lúc đại hỏa bốc lên, Phí Thanh Trì liền một đường phi xuống nhân giới, toan hạ hỏa một phen. Mà một lần này hạ hỏa, lại nháo đến thành chuyện lớn.


Đông Đản đứng đứng ngồi ngồi không yên, đi ra lại đi vào, nhìn đến Tần Tư Uyên và Quân Thành Thu đang thản nhiên đánh cờ mà phiền cả người, không nhịn được tiến lại gần.


"Các ngươi. . giúp ta đi một chuyến, xem xem y có xảy ra chuyện gì không. Vạn nhất không hay, ta thật sự. ."


Quân Thành Thu tu một ngụm trà, lấy tay áo lau miệng, hời hợt trả lời: "Thì đã có làm sao? Y ít nhiều cũng là yêu quái, lại sợ một đám phàm nhân bắt nạt à?"


Đông Đản không chịu nổi, nhíu mày phất tay, "Không phải chuyện này, mà là. ."


***


Tần Tư Uyên cùng Quân Thành Thu đứng giữa không trung, mở ra quang nhãn, dò xem tên tiểu tử Phí Thanh Trì rốt cục là đang làm bậy ở đâu.


Đông Đản là con cá chấn thủy ở Bắc Miên, từ khi sinh ra đã có huyết thệ rằng sẽ không rời đi nửa bước. Nếu có đại sự, di dịch cũng tốt nhất là đến vùng sông nước. Bằng không, đã đặt chân lên cạn sẽ chẳng mấy chốc có chuyện. Cho nên qua mấy trăm vạn năm nay, chưa ai từng thấy Đông Đản rời khỏi Bắc Miên.


Mà lần này Đông Đản sợ Phí Thanh Trì đi hạ giới gây chuyện, không phải là sợ y quậy nháo gì cho kham. Chẳng qua là Phí Thanh Trì này, có tình ý với một tiểu sinh nhân giới.


Tần Tư Uyên phe phẩy quạt, thở dài một hơi: "Oan nghiệt, hừ! Bát hoang thiếu gì nam nhân, há gì lại chỉ yêu một người? Hừ, oan nghiệt!" 


Quân Thành Thu căng mắt nhìn quang nhãn, thấy được một cái đuôi xù bông màu đỏ của ai kia, liền túm cổ áo Tần Tư Uyên bay đi.


Lúc Quân Thành Thu và Tần Tư Uyên đến, Phí Thanh Trì đang ngồi trong một góc tường, vẻ mặt hằn học. Một đôi má bánh bao phồng lên, nhìn thế nào cũng không thấy cuồng dã. Thấy bóng dáng hai vị trưởng bối, y không những không lo sợ mà còn hậm hực hỏi: "Các người tới đây làm gì? Không phải là con cá đó bảo các người tới đó chứ?"


Tần Tư Uyên máu nóng dồn lên cũng nhanh mà rút đi cũng nhanh, trong thoáng chốc liền gập quạt, vỗ vào miệng Phí Thanh Trì ba cái, còn rất tiên phong đạo cốt thả ra hai chữ: "Láo xược."


Quân Thành Thu bị dọa cho tròn mắt, rất hiểu Tần Tư Uyên mà vuốt lưng hạ hỏa cho y. Hắn ghé vào tai Tần Tư Uyên thầm thì: "Nào nào, em dâu nhỏ của chúng ta đấy, đừng nóng giận mà làm hỏng chuyện trăm năm của huynh đệ."


Tần Tư Uyên không nói gì, quay lưng lại, vạt áo bay bay. Quân Thành Thu không dỗ y nữa, quay sang dỗ ngọt tiểu hồ ly mới vào đời không hiểu chuyện là Phí Thanh Trì. Hắn cười hềnh hệch, dáng vẻ chân thành đến ngốc nghếch: "Tiểu Thanh Thanh này. ."


Bất quá chưa nói hết câu đã ăn một đấm của Phí Thanh Trì từ dưới lên. Một đấm này đấm đến nghiêng ngả khí chất tiên phong đạo cốt của Quân Thành Thu.


Con mẹ nó tiểu tử này vậy mà cũng khỏe quá!


Phí Thanh Trì từ dưới đất đứng lên, đại đao nắm trong tay, hung hãn mắng: "Ngươi dám gọi ta là Tiểu Thanh Thanh?! Còn dám coi ta như tiểu tử mà dỗ dành bằng cái dáng vẻ nọ?! Ta mới không cần!"


Tần Tư Uyên vốn quay lưng đi, nghe được câu này máu nóng lần nữa lại dồn lên đầu, toan quay lưng lại, cho Phí Thanh Trì một chưởng. Hai bên sát khí đằng đằng. Bốn mắt nhìn nhau còn như tóe ra lửa.


Chỉ có Quân Thành Thu ở giữa là chật vật. Hắn khổ sở ôm cái cằm vừa bị đấm lệch ngăn ở giữa hai lồng ngực hừng hực sát khí, nhăn nhó nói: "Hạ hỏa, nhị vị đương gia hạ hỏa hạ hỏa. .Phí Thanh Thanh, à không, Phí đại hiệp đây chẳng phải đang có chuyện khúc mắc sao? Chúng ta tới vừa hay là giúp ngươi hái thanh trúc đây."


Phí Thanh Trì vừa nghe được câu này sát khí lập tức thu lại, ủ rủ lảo đảo lui lại phía sau, ngồi phịch xuống đất. Một cái đầu tóc đen chải gọn gàng rũ xuống. Quân Thành Thu chỉ nghe tiếng y: "Ngươi. .làm sao biết được? Cũng làm sao giúp được ta."


Quân Thành Thu hơi cả kinh vì sự thay đổi chớp nhoáng của Phí Thanh Trì nhưng cũng rất nắm bắt cơ hội, hào sảng nói: "Được chứ! Không có chuyện gì mà lão gia không làm được cho ngươi hết!" 

Đọc truyện chữ Full