DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Quá Tư Quân
Chương 80

Ngủ trưa một giấc không biết bao lâu, đại khái là sáng sớm bảnh mắt, Quân Thành Thu còn chưa kịp chải đầu súc miệng thì quả tạ Phương Tri Hạc đã lại lăn tới lần nữa.


Hắn vừa qua loa khoác ngoại bào cho chỉn chu vừa nghĩ: Cũng được, quả tạ này đến cũng đúng lúc lắm. Mấy ngày rồi yên tĩnh quá, không nghe ngóng được ở đâu một tí tin tức nào, vừa hay.


Lần này Phương Tri Hạc đến không rung chuông cũng không phô phang như mấy lần trước. Y phục gọn gàng đứng đắn, tóc búi một cục cài tám cái trâm. Còn đeo thêm hai cái thủ giáp bạc sáng choang ở cổ tay, xem như muốn tỉ thí lắm. Không rõ đột nhiên vì chuyện cấp bách gì mà khiến Phương cô cô phải tự mình đại giá quang lâm đến đây nhưng từ lúc vào cửa tới giờ nàng ta chỉ đứng đó, sắc mặt phức tạp quan sát Quân Thành Thu, không hề nhìn ra điểm nào nũng nịu sướt mướt.


"..."


Chậc, mưu toan gì thế gì, cô yên tĩnh thế làm ta đâm lo đấy.


Quân Thành Thu cào cào tóc, thử chọc một kích dạo đầu: "Thế, không phải hôm nay Ma tộc đem quân đi đánh Thượng Thiên Đình à? Sao giờ này cô vẫn còn ở đây?"


Quả nhiên Phương Tri Hạc nghe thế, hoa dung thất sắc, mắt trợn tròng trắng, lập tức ngoan ngoãn khai báo:


"Cái gì?! Ai nói với ngươi là hôm nay? Không phải đã nói là ngày mai sao?! Sao có thể!"


Hét xong lập tức quay lưng hấp tấp chạy đi, một lời nghi ngờ cũng không có, không hổ là đồng đội heo bền vững của Phí Thanh Trì.


Quân Thành Thu chưa bao giờ cảm nhận được sức nặng trong lời nói của mình như thế, sững sờ hồi lâu lại không nén nổi kinh ngạc.


Hê hê, xem cô kìa, ta đã nói gì đâu?


Mà khoan, miệng cô vừa phun cái ngà voi gì thế!


Sắc mặt Quân thượng đại biến.


Ngày mai là đại chiến?


Ngày, mai, là, đại, chiến!


Trong thoáng chốc, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là chạy vào Tống Lăng trận nghe ngóng.


Chết dở rồi, chuyện này hệ trọng quá, tin tình báo này đổ máu chưa chắc đã có được đâu, không biết đã ai biết chưa. Nếu không ai biết, hắn có nên mật báo không đây?


Nhưng thượng thần dặn không được làm lỡ đại sự của y!


Hắn rối ren khẽ cầm lấy ngón út của thượng thần, mươn ít pháp lực của y, mi tâm sáng lên, nhập trận.


Trong Tống Lăng trận vẫn rôm rả như ngày nào, bong bóng bảy màu bay qua bay lại sáng lóa cả một góc. Quân Thành Thu thử chọt một cái, vào hóng chuyện nghe chơi.


[Tống Lăng 7754 - Đời này có một lần châm tửu cho MMT, sống không còn gì hối tiếc]:


"Các chị em à, hôm qua Mộ Minh Thanh thượng tiên lại xuất quan đó! *e thẹn* Trời quan ta nói nó đẹp gì đâu á! *mê luyến chảy giãi x3* Hôm qua có ai bỏ lỡ yến tiệc của Phong Thủy đại nhận không? Tiếc giùm. *cười ranh mãnh*"


Phỉ nhổ hai cái, Quân Thành Thu thầm ghét bỏ, thế mà vẫn còn nói về họ Mộ chết tiệt. Còn có thời gian đi yến tiệc, rảnh quá nhỉ!


Lại nghe có người trả lời bên dưới:


[Tống Lăng 6666 - Liễu Qua Đỉnh Đỉnh]:


"Sao lại nói đến mỹ nam nữa rồi *e thẹn e thẹn* không phải đã thỏa thuận chỉ nói chuyện văn nhã hay sao? Mấy lời này mà để chúng tiên cô nghe được thì mất mặt lắm."


Lâu lắm không được phổ cập văn hóa đại chúng, Quân Thành Thu nhìn mấy gói biểu cảm của chúng tiên nga mà hoa cả mắt. Hắn lắc mình biến thân thành một bộ dạng khác, lướt đi như bay vào điện chủ trong Tống Lăng trận. Chân trước vừa đưa vào vai đã đụng trúng một tiểu tiên đồng. Nhanh chóng bắt lấy vai cậu ta, Quân Thành Thu hối hả hỏi: "Tiểu tử, cái gì xanh xanh đỏ đỏ lẫn với bụi tiên kia? Gian tặc nghe lén sao?"


Tiểu tiên đồng có đôi mắt một mí cực kì khinh bỉ. Cậu ta liếc nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, 'hư' một tiếng đầy chế nhạo, nói: "Ngài vị tiên quân nào đây, đã bao lâu rồi không ở Thiên Đình chứ? Cái này là bản mới nâng cấp của Tri Lăng cung, do Lăng chân quân thiên tân vạn khổ chế tạo ra đó! À khoan khoan ngài chậm đã đừng vội đi! Tiện giới thiệu cho ngài đây, gói biểu cảm 9888, chỉ 9888! Có ngay hơn hai ngàn biểu cảm khác nhau, sống động từng chân tơ kẽ tóc. Chỉ 9888, trò chuyện thật sinh động!"


Lúc nói chữ đầu tiên đôi mắt cậu ta vẫn còn là một mí, vậy mà lúc nói đến 9888 đã biến ngoắt thành một đôi mắt cún long lanh ngập nước, tràn đầy khát cầu nhìn hắn. Quân Thành Thu sờ sờ cằm, thầm nghĩ chỉ vì ngoại quan kém đi một chút mà đãi ngộ cũng khác biệt quá. Hắn tự tức giận trong bụng, lạnh mặt nhìn tiểu tiên đồng.


"Ngươi biết ta là ai không?"


Sau khi gói biểu cảm 9888 được ra mắt, tiên nga tiên đồng trong Tri Lăng cung thoắt cái ai cũng biến thành siêu cấp (best) tư vấn (seller) bán hàng hết. Trong tay vẫn còn dâng lên hàng mẫu của gói 9888, tiểu tiên đồng cười lộ ra hai cái răng cửa tròn như hai hạt bắp: "Hì hì, ngài khẳng định là đại gia sẽ mua gói 9888 rồi."


Quân Thành Thu: "Không."


Tiểu tiên đồng: "...?"


Quân Thành Thu phất ống tay áo: "Cho ta gói 988888!"


Bùm bùm bùm, hiệu ứng khói lửa nhân gian, vạt áo bay phần phật.


"Đại nhân, xin hãy nhận của tiểu nhân một lạy!" Mắt Một Mí quỳ dưới cơn mưa ngân phiếu của Đại gia 988888, khóc lóc như mưa, chỉ thiếu cắt thịt đưa lên.


Đại gia 988888 rải tiền xong, không nghi ngờ gì lại lần nữa gây náo loạn một trận lớn. Lớn đến nỗi chân trước hắn vừa rời khỏi chân sau Lăng Lam đã phải dùng toàn thân công lực, vừa bán gói 9888 vừa chống đỡ kết giới của Tống Lăng trận. Răng nghiến ken két:


"988888! Ngươi... Ngươi đợi đấy!"


***


Sau khi gây họa xong Quân Thành Thu lại phong thái phiêu diêu, phủi phủi gấu áo quay về chỗ cũ.


Lượn một vòng rồi mới có thể rút ra kết luận: Toàn Thiên Đình, ngoài mấy vị cấp cao không ríu rít trong Tống Lăng trận bao giờ thì không ai biết gì cả!


Làm sao đây!


Giờ này theo thường lệ đã phải sục sôi ý chí, chuẩn bị pháp bảo để hàng yêu trảm ma rồi mới phải chứ? Đám thanh niên văn nghệ tao nhã của Thiên Đình độ này không làm thơ nữa rồi à. Nhớ lần Xạ Dạ năm trăm vạn năm trước còn có không biết bao nhiêu bài thơ cổ vũ sĩ khí ra đời, đến giờ còn lưu đó cho chúng tiểu bối học tập đấy thây.


Hắn đưa hai tay bưng má, tròn mắt nhìn mỹ nam nhà mình. Thở dài thườn thượt mấy hơi mà vẫn phiền muộn như vậy. Hắn đi tới kéo tay trái của Ly Quang cho thoải mái một chút, giúp y xoa bóp, thi thoảng còn thò tay ra bóp mũi y rồi trộm cười ha há.


Ha há cưng à, trên đời này ai nghiêm túc hơn thì người ấy thua, rõ chưa? Lo lắng thế là đủ rồi, cũng đâu có giải quyết được vấn đề.


Bí quyết sinh tồn số một là gì? Là đừng nghĩ gì cả, chết chắc rồi, hưởng thụ nốt đi thôi!


Vậy là, thế này nhé, ngày mai Ma Quân sẽ dốc hai trăm phần trăm lực chiến ra đánh Tiên tộc. Bên này đao đã mài nhẵn, khí thế đã hừng hừng rồi còn bên kia vẫn đang giành giật nhau gói biểu cảm 9888. Nghĩ mà xem, mà cũng không cần nghĩ, kết cục muốn có bao nhiêu thê lương liền có bấy nhiêu thê lương.


Hắn có nên cứu thế giới không nhỉ?


Đại loại như mặc áo choàng vào, bay vài vòng, biến hóa bùm chíu gì đó?


...


Ha ha, may mà Mộc Thuần Sinh không có ở đây, miễn cho cậu ta tự bổ não vớ vẩn. Hắn vẫn còn được gọi là chiến thần cũng là nể lão cha lắm rồi đấy, chứ nếu không thì... ha ha, nói cũng tự thấy ngại.


Chỉ lo Hồ Mạn Bắc này tính cách quái gở, Mộc Thuần Sinh và Tần Tư Uyên lại tráng sĩ không sợ chết tự đâm đầu vào, phen này nhất định là không tránh khỏi ăn chút ít quả đắng đây. Hi vọng hai tráng sĩ có thể cứng đầu kiên trì thêm vài ngày, lúc đánh nhau hỗn loạn biết đâu còn có cơ may trốn thoát. Lão gia cũng không dám hứa sẽ cứu hai đứa vì chính lão gia bây giờ còn lo thân chưa xong đây này.


Thê lương quá, chưa đánh cũng đã thê lương rồi.


Quân Thành Thu chắp hai tay lên trán, thành tâm cầu nguyện: Đông Đông à ngươi đừng có tiết lộ gì với Mộc Thuần Sinh, xem cái tướng cậu ta không hề biết ngậm bồ hòn làm ngọt đâu!


Đại thần nhà mình thì cứ ngày một héo hon đi trông thấy. Quân Thành Thu nhìn mà lòng đau như cắt, máu chảy thành sông. Hắn vươn tay vuốt ve cơ bụng của thượng thần, miệng tặc lưỡi xót xa không ngừng.


Đừng đi nhé, cơ bụng, đừng đi nhé, hạnh phúc cả một gia đình trông chờ vào ngươi đấy.


Cơ bụng của đại thần dù trong trạng thái ngủ đông vẫn lồi lên đại khái hình dạng, không biết có phải do miệng tiện Quân Thành Thu hay không mà còn mơ hồ giật giật hai cái thị uy.


Quân Thành Thu: "..."


***


Sau đó, chuyện gì phải đến rồi vẫn cứ đến.


Một trận này viễn chinh của Ma tộc quá lớn, Quân Thành Thu ở tít tắp dưới đáy ao mà vẫn còn mơ hồ nghe được tiếng bước chân rầm rập khí thế trên mặt đất, tiếng dị thú được thả ra khò khè rít gào. Hai người quen duy nhất là Phí Thanh Trì và Phương Tri Hạc đương nhiên giờ phút này rồi cũng không còn hơi sức đến đây chòng ghẹo nữa. Bỗng chốc nơi đáy ao này lại thành ra bị bỏ bẵng đi.


Lại nói vị cô cô họ Phương này cũng thật lạ. Rõ ràng hắn không hề quen biết gì với nàng ta mà lại luôn cảm thấy cân cấn như đã từng gặp qua ở đâu đó.


Lòng rối bời vài vị bằng hữu, nào là Tần Tư Uyên hắc bạch vô minh, Mộc Thuần Sinh và Tôn Huyền sống chết chưa rõ, Đông Đản cũng không thấy hồi âm gì thêm. Lại cả, thượng thần đây nữa.


Có phải có chuyện gì mọi người đều biết chỉ hắn không biết thôi không?


Thân là trụ cột tinh thần của Tiên giới, Quân Thành Thu đứng trước viễn cảnh diệt tộc không thể nói là không thấy phát điên.


Hắn rõ ràng là có trách nhiệm mà lại bất lực, tiến thoái đều nan. Hắn rõ ràng phải làm được nhiều hơn như thế này, đáng lẽ phải khiến cha già tự hào, khiến chúng hậu bối yên tâm mới phải.


Vậy mà hắn đã làm gì đây? Ngoài chạy loạn, rước thêm rắc rối?


Thời gian gần đây chuyện rối ren khó chịu không ít nhưng hắn cùng lắm cũng chỉ vò đầu bứt tai để thể hiện sự khó chịu. Vậy mà đến hôm nay...


Quân Thành Thu quay lưng lại phía thượng thần, không muốn để cho y thấy bộ dáng khóc lóc khó coi của bản thân.


Hai năm tay siết chặt, móng tay bấm vào gan bàn tay cơ hồ chảy máu. Một quyền đấm lên tường gạch đá vỡ vụn cũng làm cho da tay nứt toác.


Trán đụng vào tường lạnh như băng, thủy lệ pha lẫn bất lực cùng bi thương tí tách trượt khỏi chóp mũi.


Quân Thành Thu khóc một trận lớn lại tát cho bản thân hai cái để tỉnh lại. Khóc cũng không được ích gì nhưng khóc xong thông suốt và nghĩ thoáng hơn không ít. Hắn lê sang túm vạt áo của Ly Quang lau nước mũi, thầm nghĩ: Ngài tốt nhất là nên an bài được mọi chuyện tốt đẹp, nếu không đừng trách em!


Vì vị trí đặc biệt của điển lao hỏa ngục, Quân Thành Thu cố lắm cũng mới nghe được chút ít động tĩnh bên ngoài. Nhưng chỉ bấy nhiêu động tĩnh thế thôi cũng đủ làm hắn bồn chồn đứng ngồi không yên.


Tối hôm trước ngày xuất quân, Hồ Mạn Bắc lại đến một lần, theo sau còn có Phương Tri Hạc cùng Phí Thanh Trì như thường lệ. Khác ở chỗ hôm nay hai vị đó đều đã đổi ngoại quan, một thân giắt đầy đao thương sáng loáng, cổ tay đầu gối cũng chú ý đeo thêm hộ giáp, toàn thân đều đã sẵn sàng.


Ngược lại Hồ Mạn Bắc thì lại có vẻ thong thả. Gã vẫn mặc thường phục hàng ngày bất quá hôm nay khuôn mặt đã không còn khói đen dày đặc bao phủ nữa, có thể nhìn ra đại khái dung mạo: Mắt hai mí tròng đỏ tròng trắng rõ ràng, lông mày rậm, mọc lộn xộn, mũi ưng, cằm nhô.


Đấy, đúng là vừa nhìn đã thấy xấu xa rồi.


Ma Quân bước vào trong, để Phương Tri Hạc hiếm khi câm như hến và Phí Thanh Trì đứng ngoài. Quân Thành Thu làm vẻ dửng dưng chẳng buồn nhìn gã. Ma Quân giơ tay vẫy mấy lần mà không thu hút được sự chú ý thì ra chiều buồn bực, phất tay biến ra một cái ghế dựa ngồi xuống.


Gã thở dài: "Thật thương tâm quá, ngày mai huyết chiến rồi mà hai vị thượng đây vẫn chưa được về nhìn lại nơi cũ lần cuối."


Quân Thành Thu giả vờ hừ lạnh: "Loại người chuyên uy hiếp giá họa, mượn đao giết người như ngươi thì có tư cách gì đặt chân lên đất thiêng Tiên tộc? Đừng có xàm ngôn."


Hồ Mạn Bắc hơi nghiêng đầu, tròn mắt: "Sao cơ? Ta chẳng uy hiếp ai, chẳng mượn đao giết ai bao giờ." Gã mỉm cười: "Người mà ta muốn giết, một đao cắt đầu không phải xong sao? Sao phải bày mưu hèn kế bẩn để làm gì chứ?"


Quân Thành Thu thuận nước đẩy thuyền: "Còn không hỏi đám thuộc hạ của ngươi? Có cái thói ấy ắt là do nhiễm từ ngươi."


Hơi đảo mắt lại phía sau, Hồ Mạn Bắc ra vẻ thú vị hỏi: "Thôi đừng úp mở, bản tôn kị nhất loại này, ý thượng tiên đây không biết là đang ám chỉ thuộc hạ nào của ta?"


Quân Thành Thu nắm bắt cơ hội, tỏ vẻ bất bình: "Còn không phải lão Mộng Ma của ngươi? Y làm những chuyện gì, đừng bảo ta ngươi không biết nhé?"


Nghe đến hai chữ Mộng Ma, đầu tai Hồ Mạn Bắc giật giật hai cái, môi mím thành một đường. Quân Thành Thu nhìn y mà hơi khó đoán, vẫn phải kiên trì bộ dáng lạnh nhạt dửng dưng.


Nào ngờ Hồ Mạn Bắc lại ôm bụng phá lên cười, gã đứng dậy, đi đến vịn vai Quân Thành Thu mới không cười ngất: "Ôi chao ôi chao, xem ánh mắt ngây thơ này mà xem, ha ha ha ha, phải rồi, Mộng Ma y ngậm máu phun người, tiểu nhân chuyên uy hiếp người khác, ha ha ha ha, ta thay y, xin lỗi ngài nhé, thượng tiên."


Hơi thở như lưỡi rắn của Hồ Mạn Bắc quẩn quanh bên tai: "Tiên giả các ngươi đúng là một đám hề, tự cho mình là giỏi, tự cho mình cái quyền đứng trên đầu chúng sinh mà cũng không tự nhìn lại bản thân xem."


"Ha ha, nếu ta không nhầm thì Quân thượng đây cũng là một chiến thần đúng không? Con trai của Quần Triết Minh, gia thế hiển hách lắm. Nhưng mà cũng thường thôi, chiến thần này, đúng là có gương mặt đẹp." Ngón tay của gã bò trên vai hắn gây nên một cơn nổi da gà không thể ngăn nổi.


Quân Thành Thu thầm ghét bỏ, vươn tay tát rơi đại móng heo.


Muốn khích tướng ông đây à, còn lâu nhá cháu nội họ Hồ! Ở Tiên giới người ta còn mắng ác hơn ngươi nữa cơ, một tí mánh khóe này mà đòi lừa ai?


Nhưng để cho địch càng khinh địch, Quân Thành Thu vẫn diễn sâu bặm môi, trán nổi gân xanh, ra chiều nin nhịn ghê lắm


Hồ Mạn Bắc: "Bốn vị thượng tiên? Hừ, e rằng bây giờ muốn hai còn khó."


"Đấy, ta gợi ý thế rồi đấy, Quân thượng xem suy đoán thế nào thì suy. Giờ ta phải về ngủ sớm thôi, mai chắc còn bận. Ha ha, chúc ngủ ngon nhé, thượng tiên."


Gã nói rồi nhân lúc Quân Thành Thu còn đang đơ mặt, phất tay áo cùng hai thuộc hạ định rời đi.


Quân Thành Thu nhanh hơn giơ tay ra níu: "Ngươi đến, chỉ để nói thế thôi?"


Hồ Mạn Bắc quay đầu, nhíu nhíu mày, làm bộ ngẫm nghĩ: "Không, lúc đầu đến ta định nói chuyện gì khác cơ nhưng ngươi lại gợi ý chủ đề này làm ta quên mất. Thôi vậy nhé, về đây." Gã quay lưng lại, phất phất tay như bái bai người sau lưng.


Lần này là đi thật.


Quân Thành Thu nhìn xung quanh lại rơi vào im lặng tuyệt đối mà đơ mặt, lòng chìm tận đáy. Mới ban đầu hắn còn chưa suy đoán gì nhiều, chỉ  tận lực moi thông tin. Nhưng nghe đến thế này, đầu nảy số xoành xoạch, trước mắt thoáng lướt qua một số chuyện, hắn lại như đột nhiên bị ai rút hết khí lực, ngồi bệt xuống đất.


Bởi vì nói: "Bỏ qua hết các giả thuyết có khả năng thì điều còn lại cuối cùng, dù có vô lí đến đâu, cũng là sự thật."


Và nếu bỏ qua hết các giả thuyết không được thành lập đi, thì sự thật còn lại...


Quá khó chấp nhận.


Hắn thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến.

Đọc truyện chữ Full