DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giác Ngộ
Chương 28: quá khứ tiền kiếp!



Vân Tuân Vũ nhìn bóng lưng nhiễm cô độc của Vân Ngạo Phong, hắn ngồi xuống tựa bên gốc cây Lan Tùng, ánh mắt chứa đầy bi thương nhìn chằm chằm mặt nước trước mặt.

Hôm nay có quá nhiều chuyện không lường trước được, đặc biệt là cái chết của Bạch Thường Trạch làm hắn nhớ đến cha mẹ ở kiếp trước.

Trong thâm tâm hắn không một chút gợn sóng, mọi ràng buộc ai oán đều tụ tập trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Nhưng cứ cố tình... như vậy, cơn nghẹn thắt lại càng dữ dội, đến nỗi hắn gần như không thể thở nổi.

Hắn nhớ lúc đó hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, mẹ hắn mắc phải bệnh tim, còn cha hắn thì bị ung thư dạ dày, một gia đình không mấy hạnh phúc đúng không?

Nhưng họ vẫn sống lạc quan vui vẻ, ngụy trang cho sự ghẻ lạnh và bất công của ông trời. Dần dần Tô Viêm học cách tự lập, năm hắn vừa tròn mười một tuổi thì mẹ mất, cái chết đau đớn của bệnh tật khiến hắn triệt để ghét cay ghét đắng, thậm chí là hận từ chết.

Những đứa trẻ bất hạnh luôn luôn trưởng thành trước tuổi, sự cô đơn khiến họ càng trở nên mạnh mẽ, quyết đoán hơn.

Hôm đó là sinh nhật của Tô Viêm, mẹ hắn còn chuẩn bị thật nhiều quà, nhưng sau ngày hôm đó, hắn mới biết được căn bệnh quái ác của mẹ. Đồng thời, hắn biết...sinh nhật của mình là một bữa tiệc chia tay cùng mẹ, kể từ thời khắc đó, trong gia đình ấm áp hạnh phúc ngày nào chỉ còn lại hai cha con hắn, một căn nhà nhỏ thôi, nhưng không có nổi hơi ấm của loài người, chỉ là một mảnh hoang vắng... im lặng đến khiến nhân tâm sinh ra thù oán, uất nghẹn.


Ba năm sau, khi Tô Viêm sắp bước lên mười lăm tuổi, ung thư dạ dày của cha hắn tái phát, nhưng lại nhất định không muốn đi bệnh viện, lý do chỉ đơn giản là tốn quá nhiều tiền.

Đến cuối cùng... hắn quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin cha nhất định phải đi chữa bệnh. Nếu cha đi rồi, trên đời này cũng chỉ còn một mình hắn đối mặt với cô đơn vô tận, đối mặt với mọi khó khăn trắc trở sau này!

Ừ, cha hắn đi, nhưng không có tiền viện phí, hắn bắn nhà để trả tiền viện phí cho cha.

Nhưng vào hôm đó, Tô Viêm đang trên lớp học, bất ngờ nhận được cuộc gọi của bệnh viện, nói bệnh tình cha hắn chuyển biến nghiêm trọng, không còn cách nào để có thể giữ được mạng sống của ông ấy.

Hắn không quản đang giữa giờ học mà chạy về, nhưng khi đến bệnh viện, cha hắn chỉ còn chút hơi thở mỏng manh yếu ớt.

Tô Viêm ngồi bên giường bệnh, nức nở nắm chặt tay cha, tâm thắt lại không thể nói ra bất cứ lời nào, chỉ có thể run rẩy nghe từng tiếng nói thì thào của cha.

"Sau này con nhất định phải sống... thật tốt, thay cha và mẹ sống hết quãng... đời còn lại, con nhất... định... sẽ sống đến trăm tuổi, cả đời... hạnh phúc..."

Tô Viêm nhớ tới lời mẹ hắn nói trước khi chết, cũng là như vậy...! Còn thật trùng hợp, cha mẹ đều ra đi chung một ngày...

Hắn trên mặt tràn đầy mồ hôi, thân mình run rẩy đến lợi hại, chỉ có thể thống khổ lắc đầu, nước mắt lăn xuống cằm, từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay hai người, ướt đẫm một mảnh.

Bác sĩ và y tá xung quanh phòng cũng không kìm chế được mà nước mắt trực trào, nhìn đứa trẻ mười lăm tuổi trước mắt dâng lên lòng thương xót mãnh liệt. Nhưng họ không hề biết, hắn tuyệt đối không cần người khác thương hại.

Cho đến khi cha hắn hoàn toàn mất đi hơi thở cuối cùng, hắn cũng không buông tay, hắn không muốn chấp nhận sự thật này!

Cho dù bác sĩ có khuyên nhủ an ủi bao nhiêu câu, có bao nhiêu đồng cảm thì vẫn trở về con số không.

Tô Viêm ngồi trước giường bệnh, lảm nhảm nói chuyện với thân thể đã nguội lạnh trước mặt liền hai ngày hai đêm, khoảng thời gian đó hắn cứ giống như một cái xác không hồn...

"Cha, con nhất định sẽ sống thật tốt, tuyệt đối không phụ công sinh công dưỡng của cha mẹ!"

...


"Cha, con là học sinh xuất sắc của trường đấy, cha mau tỉnh lại đi, cha còn phải tự hào vì con nữa."

...

"Cha, con người tại sao lại phải chịu nhiều đau khổ và áp lực như vậy? Con thật muốn giống như một hòn đá dưới chân, vô tri vô giác mà tồn tại!"

...

Cha, con có lẽ đã trưởng thành rồi, sau này con sẽ không khiến cha phải đau đầu lo nghĩ cho con nữa đâu! Con có thể tự làm tất cả mọi thứ, chỉ cần cha tỉnh lại thôi!"

...

"Cha,...

...

"Cha,..."

...

"Cha,..."

...

"Cha, có phải ông trời luôn đối xử với loài người bất công như vậy, khinh bỉ như vậy hay không?"

.

.


.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, hai ngày sau đó Tô Viêm lo liệu hậu sự cho cha. Trong tâm triệt để chết lặng, một chút tàn dư của hơi ấm cũng không có.

Hắn học xong cấp hai liền đi làm kiếm tiền, lúc đó ở trọ trong một khu nhà nhỏ, bà chủ cho thuê thật sự thu tiền nhà rất rẻ.

Tuy chỉ là một căn phòng nhỏ hẹp, nhưng rất gọn gàng, hơn nữa còn làm cho hắn cảm nhận được những hơi ấm dịu dàng.

Một thời gian sau, Tô Viêm quen được hai người bạn rất tốt, bọn họ cùng ở chung một căn phòng, cùng nói cùng cười, cùng vui cùng buồn, nụ cười vốn dĩ đã bị dập tắt của hắn... thế nhưng được họ nuôi dưỡng thật tốt.

Du Tử Mộc và Quân Thi chính là những người bạn chân chính của Tô Viêm, những người bạn không bao giờ lùi bước, vấp ngã sẽ biết đứng dậy, không bao giờ làm hắn thất vọng.

Nhưng... Hắn lại vô tình chết trong một vụ tai nạn giao thông, cả người tràn ngập trong máu tươi, huyết nhục mơ hồ, trước khi hơi thở tắt, trong đầu hắn chỉ biết hận bản thân mình không thực hiện được lời hứa kia, để cho cha mẹ thất vọng rồi...!

Và cho đến cuối cùng, người ở bên hắn giây phút cuối cùng cũng chỉ có Du Tử Mộc và Quân Thi...

Cả đời gia đình hắn bị hàng xóm xa lánh, ghét bỏ, không có nổi một người chịu đồng cảm với họ.

Chung quy mọi người cũng chỉ quan tâm danh lợi trước mắt, những con người được cho là dơ dáy bẩn thỉu như họ... thì ai quan tâm...






Đọc truyện chữ Full