DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giác Ngộ
Chương 70: Tật xấu của ca ca.



Bên cạnh sân đấu có lập lên một cái lư đồng, nội cắm vào cây nhang, làm thời gian tỷ thí, khi nhang cháy hết, thời gian thi đấu cũng hết.

Nếu như chưa phân thắng bại, cả hai sẽ rơi vào số phận làm đệ tử ngoại môn hoặc tạp dịch.

Mà nếu đấu thắng, sẽ dựa trên tuổi tác và tu vi để nhập phong. Nhưng khi thua cũng chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử, nếu không muốn, vậy thì liền xuống núi, tiêu dao một trận, năm năm sau quay lại dự thi.

Nhưng nếu ở lại, không chừng trong phái tổ chức đại hội, đi đăng ký tham gia, vận khí tốt liền được trở thành đệ tử nội môn chính thức.

Lúc này. Một đôi song sinh tỷ đệ, tu vi ngang ngửa nhau. Tính đến bây giờ, chỉ còn khoảng năm phân là hết thời gian thi đấu.

(Phân: Phút).

Mà mỗi một chưởng hai người xuất ra, tuy không thể nói là uy lực cường hãn, sắc bén, nhưng với đối phương cũng là một đòn chí mạng.


Cứ đánh thế này, kết quả thì khỏi bàn, tất nhiên sẽ không được trở thành đệ tử nội môn.

Nhưng ngay khi thời gian sắp kết thúc, hai người vẫn đang giáp chiến. Chỉ thấy, nam tử kia lại đột nhiên dừng lại động tác, bị ăn một chưởng, khụy gối, ôm ngực, phun máu, thua trận, làm ngoại môn đệ tử.

Trong ánh mắt nữ tử kia lóe lên khó chịu, cặp mày chau lại, làn da bạch ngọc trắng nõn cũng giống như đen thêm vài phần, nhìn trên người đệ đệ không rời.

Vừa kịp thời gian, nhìn nén nhang, mọi người đều âm thầm thở phào.

Thấy kết quả đã phân rõ ràng, đại đệ tử của Bát Trảm phong liền lớn tiếng hô hoán: "Ván thứ nhất, Dạ Minh thua, Dạ Tuyết Linh thắng! Số 2 lên sân đấu."

Đợi khi hai tỷ đệ Dạ Tuyết Linh và Dạ Minh đi xuống, không cần đợi lâu đã thấy hai nam tử bước vào, cúi đầu hành lễ, động thủ ta đấm ngươi đá, một chút đặc sắc cũng chẳng có.

Dạ Tuyết Linh tùy tiện đỡ lấy Dạ Minh, đưa y ra một chỗ vắng, bắt đầu tra khảo: "Tại sao đệ lại nhường cho ta? Rõ ràng đệ biết ta không cần người khác nhân nhượng, đệ là đang khinh thường ta thực lực yếu kém phải không!?"

Dạ Minh có chút không biết làm thế nào, ai bảo vị tỷ tỷ xinh xẻo của y lại có cái tính thanh cao ngạo kiều khoa trương như vậy chứ!

Cuối cùng y cũng không thể nói ra lời nào khác, liền làm thành bộ dạng ngốc nghếch, cúi đầu ủ rũ đạo: "Hì hì, dù sao thì làm đệ tử ngoại môn có mấy năm thôi mà, ca... à tỷ tỷ cần gì phải dữ dằn như vậy a! Huống chi, trở thành đệ tử nội môn ở đây là nguyện vọng lớn nhất của tỷ, chuyện này đối với tỷ là vô cùng lợi lộc còn gì."

Lúc này, Dạ Tuyết Linh cấp qua một viên đan dược, Dạ Minh khom người ôm bụng lấy nuốt xuống.

Nhưng là Dạ Tuyết Linh còn chưa hả giận, liền trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, đôi tay thon gầy còn thuận tiện vươn ra véo thật mạnh vào eo Dạ Minh.

Loại cảm giác này y từng chịu qua không ít, cứ hễ có sự việc tương tự như hôm nay, y liền được tặng miễn phí một cái nhéo cực nhẹ nhàng.

Bị đau, Dạ Minh la ré lên, nước mắt lưng tròng, mặt nhăn mày nhíu, biểu tình mếu máo nói: "Ca ca, huynh thật hung dữ! Đệ..."


Dạ Tuyết Linh ngay tức khắc vươn đôi tay bịt kín miệng Dạ Minh, hâm dọa ngữ điệu rít lên: "Tỷ tỷ! Đệ còn dám gọi một tiếng ca ca, đừng trách ta vô tình!"

Một tiếng tỷ tỷ kia, giống như là phát ra từ kẽ răng, trầm thấp mà tràn đầy lãnh ý, khiến cho sống lưng Dạ Minh bất giác chảy ra mồ hôi lạnh.

Dạ Minh phát ra thanh âm ưm ưm, khuôn mặt thập phần thống khổ, cố gắng nhịn xuống gật gật đầu.

Dạ Tuyết Linh ngó đông ngó tây, phát hiện không có người nào, mới yên tâm buông tay ra.

Sau khi khuôn miệng được giải khai, Dạ Minh lại là ngựa quen đường cũ, lớn giọng kêu la: "Ca ca là... Oái, á á..."

Trên tai truyền đến cảm giác đau đớn không tả nổi, y thầm nghĩ, chắc chắn tai sẽ bị tỷ tỷ tốt tính này kéo rách, y kêu đến lợi hại.

"Tỷ tỷ, là tỷ tỷ! Tha cho đệ đi, a a, tỷ có thể nhẹ nhàng một chút không?! Áu..."

Sự cầu xin này rơi vào quên lãng, Dạ Tuyết Linh hoàn toàn không để ý, trên tay vẫn không từ bỏ công việc cao cả của chính mình.

Nàng trợn tròn mắt, biểu cảm dữ tợn cướp mất hy vọng của Dạ Minh: "Nếu đệ còn dám hé nửa lời về thân phận của ta, cái tai của đệ coi như được tự do, cũng không phải đệ không biết tính của ta, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời thì hơn, đừng khiến ta tức càng thêm tức."

Dạ Minh bó tay rồi!

Vị ca ca này của y bất quá chỉ lớn y vài phân, hai người giống nhau hoàn toàn, nhưng Dạ Tuyết Linh hắn lại có ba thói quen không mấy tốt đẹp.

Thứ nhất là thích động tay động chân với đệ đệ của mình.

Thứ hai là thích rủ đệ đệ trốn nhà đi bụi!


Thứ ba là thích cải trang thành nữ nhân, đơn giản là muốn gần gũi hơn với các mỹ nữ, ngày ngày được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt sắc của các nàng.

Nhưng phải công nhận rằng, Dạ Tuyết Linh cải trang cực kỳ giống, từ dung mạo đến thân hình, từ biểu cảm đến hành động, hết thảy đều không có sự khác biệt so với nữ nhân thật sự.

Đặc biệt là giọng nói của Dạ Tuyết Linh, muốn giọng nam liền có thể, muốn giọng nữ cũng không thành vấn đề.

Giọng nữ của hắn do luyện tập nhiều mà trở nên rất thánh thót, trong veo, trên cơ bản đều không thể tìm ra sự đối lập với nữ nhân.

Sau một khắc tụng kinh rèn luyện thói xấu của đệ đệ, Dạ Tuyết Linh hai người rốt cuộc quay trở lại trận so tài.

Lúc này, trong sân đấu đã không phải là hai nam tử trước đó, mà là hai nữ tử mang theo vẻ ma mị khó cưỡng.

Thấy vậy, trong mắt còn hàm chứa âm khí của Dạ Tuyết Linh liền sáng lên, miệng cười toe toét, khiến mấy cái nam tử đứng xung quanh nhìn thấy mà động lòng không thôi, chỉ hận không thể rước nàngvề làm dâu nhà mình.

Dạ Tuyết Linh tuy dung mạo khá bình thường, nhưng đặc biệt có một đôi mắt mười phần câu nhân. Khi cười, hình thành một độ cung mê người.

Trên má còn ẩn ẩn chứa một cái lúm đồng tiền, vừa dụ hoặc vừa sắc sảo.






Đọc truyện chữ Full