DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh
Chương 5

Hai tháng sau, hôn lễ được diễn ra.

Thẩm Vy mặc lên người bộ váy cưới tinh sảo, Hạo Thần khoắc lên mình bộ vest đen sang trọng.

Cả hai sánh bước cùng nhau tiến vào lễ đường.

Hai chiếc nhẫn cưới trao vào tay đối phương khiến cả hai không khỏi nhếch mép.

Chỉ sau khi hoàn tất nghi lễ, chủ hôn mới lên tiếng.

ngôn tình sủng

- Bây giờ cô dâu, chủ rể có thể trao cho nhau một nụ hôn!!

Tiếng la hét cùng cổ vũ bên dưới khiến anh đành kéo cô sát lại minh, cúi xuống khẽ nói nhỏ tai cô

- Nhắm mắt lại!!

Thẩm Vy biết cũng chẳng còn đường lui nên đành miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Hạo Thần hít sâu khẽ nhắm mắt lại cúi xuống đặt môi mình lên môi cô, bất chợt khoảng khắc môi chạm môi khiến anh mở mắt, cái cảm giác lạ lạ này là gì?

Hạo Thần nhíu mày, mắt nhắm lại, tay đặt eo cô kéo đến gần mình hơn rồi hôn sâu.

Thẩm Vy ngạc nhiên dự đẩy anh ra nhưng lại không thể mà cố nương theo nụ hôn của anh.

Dứt nụ hôn, anh vẫn chưa thể thoát ra được sự ngọt ngào kia mà đứng ngơ ra đấy.

Thẩm Vy nhìn anh chán ghét rồi khoác tay anh cùng bước xuống sảnh tiếp rượu.

Mệt mỏi trở về nhà cô ngã người xuống giường.

Cũng may là ông bà Vũ quyết định cho cả hai sống riêng vì thế cứ chia phòng cho lành.

Ngủ một lát, tỉnh dậy cô tắm rửa xong xuôi liền trở xuống nhà.

Nhìn vào căn bếp, bóng lưng anh đang loay hoay liền khiến cô chau mày

- Nụ hôn ban sáng là anh có ý gì?

- Chẳng có ý gì cả!! Chỉ là không muốn bị người khác nghi ngờ!!

Đặt con dao xuống, anh nhìn cô khinh bỉ

- Hay cô nghĩ tôi thích cô?

- Thần kinh!!

Thẩm Vy bỏ ra khỏi bếp, ra tới phòng khách cô ngã người xuống sofa, chân bắt chéo lên bàn, lấy điện thoại lướt lướt một chút rồi cho lên tai

- Tất cả dự án sắp tới của Lục Thị gửi hết qua mail cho tôi!!

"Dạ vâng"

Tắt máy, ánh mắt cô sắc lạnh khiến anh đứng trong bếp không khỏi nhíu mày.

Khẽ chép miệng anh quay lại với bếp núc, một bàn ăn ngay ngắn, đẹp đẽ được bày ra ngay sau đó.

Thẩm Vy nhìn vào bếp chớp chớp mắt, quay lại lướt điện thoại nhưng miệng vẫn lẩm bẩm

- Mau gọi tôi vào ăn....nhanh lên nào....

Hạo Thần dọn ra bàn, nhìn qua một lát rồi ngồi xuống bàn tự nhiên ăn như thể nhà có một người.

Thẩm Vy vẫn đang lẩm bẩm trong miệng, không có tiếng động nào vang lên khiến cô liền quay lại, thấy anh đang ung dung ăn uống mà cô muốn bốc hỏa.

Cái bụng đói meo sáng giờ khiến cô chẳng muốn giữ cái liêm sỉ gì cả, sỉ diện gì đó cứ ném sau đầu là được.

Thẩm Vy tiến vào bếp, tự nhiên ngồi xuống bàn đưa chén bới cơm rồi cầm đũa lên.

Dự gắp miếng thịt thì bị đũa anh ngăn lại

- Tự nấu mà ăn!!

- Không biết nấu!!

- Vậy thì nhịn!!

Cô hạ đũa xuống, hai tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo lại nhìn anh

- Cưới anh tôi còn cưới được, cái bàn ăn này thì có là gì?

Vừa dứt câu, cô đã đưa điện thoại tới trước mặt anh.

Danh bạ "mẹ chồng" hiện lên, chỉ sau giây lát liền nghe giọng bà Vũ bên kia

"Alo, con dâu gọi mẹ có gì không đấy?"

Hạo Thần mặt mày xanh méc, chấp tay van xin cô rồi đẩy tất thảy các món trên bàn qua chỗ cô khiến cô hài lòng

- Dạ mẹ, con gọi hỏi thử mai mẹ có rảnh hay không con rất muốn đi mua sắm cùng mẹ nha!!

"Được, được chứ!! Mà hai đứa còn đang trong thời gian nghỉ ngơi, ngày mai kéo cả Hạo Thần đi nha!!"

Anh trợn tròn mắt nhìn cô khiến cô hơi ái ngại, việc này thật sự chẳng nằm trong kế hoạch của cô đâu.

Nhưng đâu có cách nào từ chối khi bây giờ là khoảng thời gian nghỉ ngơi sau lễ cưới.

Thẩm Vy đành nhẹ giọng

- Vâng.....mẹ.....

Nói thêm một lát với mẹ anh, cô tắt máy nhìn qua anh cười cười

- Xin lỗi!!

- Bỏ đi, sáng giờ mệt rồi!! Ăn nhiều vào!!

- Ừm...

Cô cúi xuống mà ăn lấy ăn để, quả thật hình ảnh ngày đầu gặp mặt và hình ảnh bây giờ rất khác nhau.

Anh không khỏi có chút buồn cười nhưng cũng cúi xuống ăn phần cơm của mình.

Hạo Thần ăn xong liền đặt đũa xuống chén, tay anh đan trước ngực, mắt nhìn đăm đăm vào cô

- Cô có muốn tới Vũ Thị làm việc hay không?

- Không!! Tôi chẳng cần thứ gì từ anh cả.

Tôi chỉ cần cái danh phận phu nhân của anh thôi!!

- Tại sao?

- Anh nói về cái gì cơ?

- Lục Thị đấy!!

Cô bất chợt khựng lại, đũa đặt xuống chén.

Ánh mắt sắc lạnh nhìn anh

- Muốn biết thì tự điều tra!!

Cô đứng bật dậy khiến chiếc ghế bị đẩy ra sau mà vang lên tiếng chói tai

- Còn nữa, đừng can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi!!.

Đọc truyện chữ Full