DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay
Chương 43: Mặc kệ Lạc Thuỷ cung, ta để ý

Lời Tiêu Minh vừa buông, toàn bộ chính điện Thiên Huyền phái lâm vào một mảnh tĩnh lặng, dù là trưởng lão hay chưởng môn đều thẫn thờ nhìn Tiêu Minh, ngu ngơ giống như hoàn toàn không hiểu được hắn đang nói cái gì. 


Một lát sau, Lưu trưởng lão phản ứng lại đầu tiên, tính tình của y nóng nảy giống hệt cháu gái, chưa hiểu được đầu đuôi đã nhảy chồm lên, "Không được! Tuyệt đối không được! Triệu Hàm ngươi tuy nói là vì cứu đồ đệ, nhưng việc đã cứu cháu gái ta cũng là sự thật, mà chuyện này cũng là do tiểu nữ nhà ta không kiềm chế được mới gây ra! Chuyện vong ân phụ nghĩa đẩy ân nhân ra ngăn cản tai ương ấy lão phu làm không được! Chưởng môn!" Lưu trưởng lão chuyển sang chưởng môn Thiên Huyền phái đang ngồi ở vị trí trung tâm trên cao, nói lớn, "Loại chuyện như vậy, Thiên Huyền phái chúng ta không thể làm!"


 "Ta đâu có nói sẽ làm chuyện như vậy!"Chưởng môn có chút dở khóc dở cười, chỉ phản ứng chậm nửa nhịp thôi đã suýt biến thành "vong ân phụ nghĩa" , thật may là tính tình lão ôn hòa, nếu không chắc sẽ trừng trị vị Lưu trưởng lão này một phen. 


Nghe chưởng môn đáp lại như thế, Lưu trưởng lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiêng đầu trợn mắt nhìn Tiêu Minh một cái: "Còn tưởng rằng tiểu tử ngươi đầu óc linh hoạt, có thể nghĩ ra kế gì tốt, không nghĩ tới lại là chủ ý điên cuồng này! Ngu xuẩn!"


Tiêu Minh bị phun nước bọt vào mặt té tát: "... ... ... ..."


Dường như đây lần đầu tiên trong đời bị người ta ném câu "ngu xuẩn "này thẳng vào mặt, Tiêu Minh không biết nên cảm động hay là buồn phiền nữa. Hắn ho nhẹ một tiếng, cố gắng giải thích: "Nhưng mà, trước mắt đây là biện pháp duy nhất có thể ngăn cản lần uy hiếp này của Tuyền Cơ môn..."


"Được rồi, Triệu trưởng lão không cần nhiều lời." Chưởng môn khoát tay một cái, ngăn cản lời tiếp theo của Tiêu Minh, "Ta hiểu mục đích ngươi làm như vậy. Nhưng tránh được nhất thời, không tránh được một đời, chỉ cần Tuyền Cơ môn vẫn còn mưu đồ xấu. Dù lần này chúng ta hy sinh ngươi, tránh được một kiếp, thì nên trốn lần sau như thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần Tuyền Cơ môn làm khó dễ, chúng ta đều phải hy sinh vài tên trưởng lão và đệ tử? Nếu là như vậy —— chẳng bằng Thiên Huyền phái giải tán còn tốt hơn!"


Tiêu Minh rũ mắt —— lời chưởng môn, hắn sao có thể không biết? Thậm chí, chủ động nhận lỗi, cũng là hắn dò xét thôi. 


Nếu như Thiên Huyền phái thật sự vì áp lực củaTuyền Cơ môn chấp nhận chuyện này, thì hắn cũng không quá lưu luyến Thiên Huyền phái, ung dung ra đi, về phần sau khi hắn đi Thiên Huyền phái có thể gánh chịu các thủ đoạn sau của Tuyền Cơ môn hay không, cũng chẳng liên quan đến hắn nữa. 


Tiêu Minh chính là người như vậy, dù Thiên Huyền phái cho hắn cảm xúc ấm áp, hắn cũng vẫn bình tĩnh kiềm chế, chỉ sau khi đã xác nhận đối phương giao phó tín nhiệm và kiên trì, mới có thể giao phó mình. 


"Nhưng làm vậy có thể tranh thủ một phần thời gian."Ánh mắt Tiêu Minh bình tĩnh liếc qua mặt những người trong điện, phán đoán suy nghĩ ẩn dấu trong lòng mỗi người, "Trải qua ba năm, sự đề phòng của Thiên Huyền phái đối với Tuyền Cơ môn đã sớm phai nhạt. Lần này Tuyền Cơ môn đột nhiên làm khó dễ, chúng ta không có chuẩn bị, mà nếu như có đầy đủ thời gian, có lẽ sau này sẽ nghĩ ra hướng giải quyết."


Thanh âm Tiêu Minh vững vàng, mang theo lực thuyết phục có thể dao động lòng người, có vài người bị lời nói của hắn dao động, ánh mắt lóe lên, tựa hồ đang chần chờ —— Phần dao động này cũng không có ác ý, chẳng qua vì tâm tính mềm yếu mà thôi. Nhưng dù dao động thế nào, vẫn không có ai đứng ra phụ họa theo Tiêu Minh. 


"Huống chi, nếu như không trục xuất ta và Thiên Vũ ra khỏi Thiên Huyền phái, chúng ta sẽ đối phó với Tuyền Cơ môn thế nào đây? Tuyền Cơ môn có hai vị Nguyên Anh chân quân, Kim Đan chân nhân lại càng đếm không xuể, chúng ta hoàn toàn không có khả năng thắng... "


"Đủ rồi, Triệu trưởng lão, ngươi không cần nói nữa!" Chưởng môn lớn tiếng cắt đứt lời Tiêu Minh, sau đó lại nói chậm lại, "Thiên Huyền phái chúng ta, chắc chắn không vì ngoại giới ép buộc mà ủy khuất đệ tử nội môn!" Nói xong, lão quay sang trưởng lão quản lý thứ vụ, giọng nói kiên nghị, "Trong môn phái có bao nhiêu linh thạch? Lấy hết ra đi, chúng ta mở ra đại trận hộ sơn, có thể ngăn cản mấy ngày thì cứ ngăn, đồng thời, ta sẽ đưa tin cho Lạc Thủy cung, xin bọn họ chủ trì công đạo."


"Không tệ! Lạc Thủy cung!" Ánh mắt một vị trưởng lão khác sáng lên, "Lạc Thủy cung xưa nay công bằng, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta bị khi dễ!"


"Nhưng Lạc Thủy cung... "Tiêu Minh mới vừa mở lời, đã bị Lưu trưởng lão trừng mắt, quát lại: "Im miệng!"


Tiêu Minh... đành lặng lẽ ngậm miệng, đem những lời Lạc Thủy cung có lẽ sẽ không quản loại chuyện này, thậm chí nghiêng về phía Tuyền Cơ môn nuốt trở về. 


Không giống với chuyện lần trước Tuyền Cơ môn chủ động bịa chuyện trên lôi đài ở tỷ thí tông môn, lần này, rõ ràng cho thấy Tuyền Cơ môn chiếm đạo lý. Đầu tiên là Lục Thiên Vũ giết một tên đệ tử Trúc Cơ của đối phương, mà Tuyền Cơ môn mặc dù lùng bắt bọn họ, cũng không đả thương tính mạng, sau đó, lại là Tiêu Minh vì cứu đệ tử mà giết năm tên trưởng lão Kim Đan của Tuyền Cơ môn, dù thế nào, Tuyền Cơ môn cũng bị thua thiệt nhiều, mà Thiên Huyền phái thì đứng ở phe phản diện.


Thế nhưng... thôi, cứ để cho đám người ngây thơ này ảo tưởng một chút đi, nói không chừng cũng có thể che dấu hai phân những chuyện hắn sắp làm sau đó. 


Nghe được chưởng môn phân phó, trưởng lão thứ vụ vội vàng đáp ứng, rời đi chính điện đi kiểm tra linh thạch, mà các trưởng lão còn lại dưới sự hướng dẫn của chưởng môn đến chỗ bí các sau chính điện, chuẩn bị liên thủ tụ tập linh lực, mở đại trận hộ sơn. 


Bên trong bí các đơn sơ giản dị, bốn vách tường điêu khắc 《 Đạo Đức kinh 》, trên đất có Thái Cực bát quái đồ, ngay chính giữa bát quái đồ là một quả cầu màu lam u ám, bên trong dường như có sương mù lưu động, lộ ra vẻ thần bí khó lường. 


Đây là lần đầu tiên Tiêu Minh thấy đại trận hộ sơn, dù sao đây là bí mật lớn liên quan đến tồn vong của môn phái, bình thường sẽ không cho người khác biết. 


Mỗi một môn phái đều có trận pháp hộ sơn, trừ Lạc Thủy cung tài nguyên dồi dào ra, các tông môn còn lại phần lớn chỉ ở thời điểm đối mặt với nguy cơ tồn vong của môn phái mới mở ra. Bởi vì trận pháp có uy lực rất cường đại, linh lực cần tiêu hao càng khiến người ta líu lưỡi, không thể tuỳ tiện tiêu phí. 


Dĩ nhiên, dù là Lạc Thủy cung, khi mở trận pháp hộ sơn cũng chỉ vì mục đích quan trọng mà thôi, trừ việc có thể bộc lộ khí thế danh môn đại phái, quan trọng hơn chính là duy trì ổn định tông môn, đề phòng ngoại nhân tùy ý ra vào. 


"Đại trận hộ sơn này, không biết đã mấy ngàn năm chưa dùng, mà cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới, vẫn có một ngày mình tự tay mở nó ra." Chưởng môn cảm khái nói, giơ tay đặt lên lam cầu, sau đó ý bảo các vị trưởng lão làm theo lão, "Một hồi, chỉ cần chậm rãi đưa linh lực vào là được."


Các vị trưởng lão thận trọng gật đầu đáp ứng, đặt lòng bàn tay lên quả cầu. Mắt thấy mọi người vào vị trí, chưởng môn hơi chợp mắt, im lặng khẽ đọc pháp quyết, sau đó, Tiêu Minh liền cảm thấy một lực hút từ quả cầu tác động lên bàn tay.


Cơ hồ không cần Tiêu Minh thúc giục, linh lực đều tự nhiên chảy vào quả cầu, mà quả cầu vốn đang ảm đạm cũng theo linh lực tích lũy dần mà từ từ sáng lên, sau đó lóe lên mấy cái, sương bên trong phả ra ngoài, tạo thành một màn che màu lam nhạt. 


Linh lực tiếp tục bị hút, mà màn che càng lúc càng lớn, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ bí các, cuối cùng khuếch trương khắp Thiên Huyền phái, bao vào bên trong.


"Như vậy là được rồi." Chưởng môn thở ra, bỏ tay xuống, nhẹ giọng gật đầu với các trưởng lão, "Chư vị cực khổ."


Các trưởng lão liên tiếp khoát tay, sắc mặt vì thiếu hụt linh lực mà tái nhợt —— Bây giờ, bọn họ nhất định phải mau chóng tĩnh tọa để khôi phục chân nguyên, đề phòng việc linh lực thua thiệt Tuyền Cơ môn mà không thể ứng chiến. 


Mọi người vội vã ra khỏi bí các, thì thấy trưởng lão thứ vụ ở bên ngoài. Chưởng môn vội vàng tiến lên hai bước: "Thế nào? Cinh thạch có thể duy trì mấy ngày?"


"Nhiều lắm là mười ngày." Sắc mặt rưởng lão thứ vụ nghiêm trọng. 


"Mười ngày..." Chưởng môn than nhẹ một tiếng, "Thôi, mười ngày, cũng đủ để Lạc Thủy cung đáp lại."


Không có ai nhắc lại chuyện này, mọi người rối rít tản đi, tranh thủ nghỉ ngơi, còn Tiêu Minh cũng trở về nhà mình, cũng không vội vã tiến vào Lăng Tiêu cung hấp thu linh lực. 


"Sư phụ." Thấy Tiêu Minh trở lại, Lục Thiên Vũ vội vàng nghênh đón, "Màn hào quang màu lam vừa rồi là...? "


 "Trận pháp hộ sơn." Tiêu Minh nhẹ giọng đáp. 


"... Chuyện đã nguy đến vậy? "Sắc mặt Lục Thiên Vũ biến đổi —— hắn đã nghe nói qua về trận pháp hộ sơn, bây giờ Thiên Huyền phái lựa chọn mở trận pháp hộ sơn, có lẽ không còn phương pháp khác. 


"Đúng." Tiêu Minh vuốt tay, "Hỏng nhất chính là, dù mở đại trận hộ sơn, Thiên Huyền phái cũng khó thoát được kiếp nạn này —— nếu không có lực lượng bên ngoài trợ giúp."


"Lực lượng bên ngoài? Tỷ như Lạc Thủy cung?" Đầu óc Lục Thiên Vũ xoay chuyển rất nhanh, ngay sau đó nhíu mi, "Nhưng là... Lạc Thủy cung có thể nghiêng về phía Tuyền Cơ môn không? Tuyền Cơ môn đối với Lạc Thủy cung mà nói càng quan trọng Thiên Huyền phái chúng ta, hơn nữa lần này... dù chúng ta Tuyền Cơ môn tính toán, ngoài mặt cũng là chúng ta không đúng... "


Đồ đệ nhỏ của mình còn thông suốt hơn mấy trưởng lão Kim Đan khiến Tiêu Minh rất vui mừng, tối thiểu đối phương ba năm này không bị Thiên Huyền phái biến ngốc đi.


"Đúng là, nếu chỉ lấy danh nghĩa Thiên Huyền phái nhờ Lạc Thủy cung giúp đỡ, khả năng chúng ta thành công vô cùng thấp." Tiêu Minh thở dài, "Ta vốn định thay Thiên Huyền phái cản tai họa lần này, sau đó cùng ngươi cao chạy xa bay, chỉ tiếc nếu Thiên Huyền phái đặt nhân nghĩa lên trên, chúng ta cũng không có thể không theo."


"... Cho nên, sư phụ hi vọng Huyền Việt trợ giúp sao?" Lục Thiên Vũ nhấp hé môi, trong giọng nói mang theo mấy phần không cam lòng. 


"Nếu chỉ để bảo toàn một thân ta, ta tự nhiên có phương pháp. Nhưng thêm cả Thiên Huyền phái nữa..." Tiêu Minh xoa xoa tóc, cười khổ một tiếng, "Ta không đủ khả năng gánh vác." Dứt lời, Tiêu Minh đưa tay vỗ đầu Lục Thiên Vũ, "Được rồi, đây không phải chuyện ngươi có thể nhúng tay, đừng suy nghĩ nhiều, vi sư sẽ tự giải quyết."


"... Vâng, sư phụ." Lục Thiên Vũ âm thầm cắn răng, vẫn cúi đầu đáp ứng, sau đó, hắn nhìn bóng lưng Tiêu Minh, nắm thật chặt hai tay—— thật không cam lòng. Tại sao mình lại nhỏ tuổi như vậy, thời gian tu luyện lại ngắn như vậy, tới bây giờ vẫn chỉ có thể nấp dưới cánh tay sự phụ, không thể giúp sư phụ vào lúc khó khăn. 


Sư phụ xưa nay kiêu ngạo, bình thường sẽ không nhờ người khác giúp đỡ, hôm nay lại cần cúi đầu với Huyền Việt... Lục Thiên Vũ đưa tay xoa ánh mắt có chút chúa—— Dù sao, thật may là có Huyền Việt, sư phụ không cần một mình chống chịu, thân vùi hiểm cảnh không thể giãy dụa. 


Tiêu Minh đương nhiên không biết đồ đệ nhỏ của mình suy diễn thành chuyện đau khổ như vậy, nói thật, Tiêu Minh đối với việc nhờ Huyền Việt giúp đỡ, cũng không thấy mâu thuẫn quá lớn. Hắn không thích dựa vào người khác, nhưng cũng không có nghĩa lúc gặp chuyện không thể giải quyết, sẽ không chịu thay đổi. Hòa đồng với mọi người, xây dựng quan hệ tốt, chẳng phải là vì giờ phút này sao? 


Dù làm thế nào, Tiêu Minh đều chừa cho mình con đường lui, dù là lựa chọn đeo oan uổng rời khỏi Thiên Huyền phái, hay ở lại Thiên Huyền phái cùng chết cùng sống, hắn đều đặt hết an nguy của mình lên trước, đầu tiên phải bảo vệ bản thân, tiếp theo mới là Thiên Huyền phái. 


Từ đầu, Tiêu Minh đã tính nếu như Thiên Huyền phái từ chối đổ tội cho hắn, hắn sẽ xin Huyền Việt viện trợ, giúp Thiên Huyền phái diệt trừ tai hoạ Tuyền Cơ môn này—— Dù sao, trải qua nhiều chuyện, Thiên Huyền phái đối với Tiêu Minh chính là gia đình, hắn tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ nhà của mình vì người ngoài mà lung lay sắp đổ, tràn ngập nguy hiểm. 


—— Huống chi, hắn cũng đã ba năm chưa gặp Huyền Việt. 


Tuy nói tu chân không kể năm tháng, đối với tu giả mà nói, ba năm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng trong lúc rảnh rỗi, Tiêu Minh cũng sẽ nhớ tới Huyền Việt, mỗi lần xuất quan sau kiểm tra phù đưa tin, đều mang theo một phần mong ngóng. 


Ngay cả Tô Du Tranh cách một đoạn thời gian đều nhắn nhủ một ít kiến thức du lịch bên ngoài với hắn, mà Huyền Việt ba năm này lại chưa từng liên lạc, trừ chính sự, Tiêu Minh chưa từng thấy Huyền Việt sử dụng phù đưa tin, quả thật hắn có chút tò mò đối phương ba năm nay sống thế nào. 


Liệu có hay không... y đã thoát khỏi phần tình ý còn sót lại kia, không còn ôm mộng tưởng với hắn nữa. 


Tiêu Minh không giống Tô Du Tranh nhiều chuyện hay quấy rầy người khác, mà hắn cũng không hy vọng mình quá mức ân cần, gây ra tín hiệu sai lầm nào với Huyền Việt . Lần này đưa tin, cũng coi như mượn "chính sự" để duy trì quan hệ "hữu nghị" giữa hai người một phen, đồng thời đề phòng việc Huyền Việt quên đi sự tồn tại của mình. 


Dĩ nhiên, dù Huyền Việt còn tình cảm với mình hay không, Tiêu Minh cũng không lo lắng đối phương sẽ cự tuyệt hắn. Dù sao Huyền Việt mặc dù mặt lãnh, đối nhân xử thế xưa nay trượng nghĩa, chỉ cần có y đến, khiến Lạc Thủy cung ủng hộ Thiên Huyền phái trong sự kiện lần này cũng không phải việc khó gì, còn phần báo đáp, Tiêu Minh tự nhiên sẽ không keo kiệt. 


Tâm niệm hơi đổi, Tiêu Minh nhanh chóng viết xong một tờ phù đưa tin. Bởi vì chuyện khẩn cấp, Tiêu Minh trầm tư chốc lát, lại viết thêm một phần, lấy danh nghĩa Tiêu Minh truyền tin cho chưởng môn Lạc Thủy cung, để ngừa tình huống tin phù đưa đến đúng lúc Huyền Việt đang bế quan, bỏ lỡ thời cơ. 


Mặc dù lúc trước từng hạ thấp mặt mũi của Lạc Thủy cung, nhưng nếu Huyền Việt không nói rõ chuyện giữa bọn họ, vậy hắn và Lạc Thủy cung vẫn còn một phần tình nghĩa. Nếu chưởng môn Lạc Thủy cung chưa có chủ ý, tự nhiên sẽ tạm thời giữ lại Thiên Huyền phái, sau đó chứng thực với Huyền Việt, mà không phải bỏ đá xuống giếng, trợ giúp Tuyền Cơ môn đối phó Thiên Huyền phái. 


Tiếc nuối duy nhất chính là ngụy trang của mình hẳn đã bị phơi bày ở Lạc Thủy cung bên kia, bất quá đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì, dù sao thân phận Tiêu Minh hiện tại cũng không phải không có người nhận ra, nhân cơ hội khôi phục diện mạo như trước cũng không có tổn thất lớn. 


Liên tiếp xuất đi hai lá phù đưa tin, Tiêu Minh rốt cục buông lỏng , lắc mình tiến vào Lăng Tiêu cung bổ sung chân nguyên, cũng để khí linh chú ý bên ngoài, nếu có động tĩnh thì lập tức đánh thức hắn. 


Hiển nhiên, an bài của Tiêu Minh rất cần thiết, trước khi chân nguyên hắn hồi phục hoàn toàn, thanh âm lo lắng của khí linh đã phát ra: "Tỉnh lại! Mau tỉnh lại! Tuyền Cơ môn kia phái người tới!"


Tiêu Minh chợt thanh tỉnh, chưa kịp nói chuyện với khí linh đã ra khỏi Lăng Tiêu cung, lập tức nghe thấy Thiên Huyền phái đang gõ chuông trên quảng trường.


Ra khỏi phòng, Lục Thiên Vũ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, tay cầm pháp khí chờ đợi hắn. Tiêu Minh nhìn lướt qua, khẽ gật đầu, cũng không vì nguy hiểm mà bắt thiếu niên đợi ở phía sau, ngược lại dắt tay hắn bay về phía quảng trường: "Lát nữa, hãy dẫn dắt các đệ tử Trúc Cơ, trấn an tâm tình bọn họ, hiểu chưa? "


"Đệ tử hiểu!" Khuôn mặt xinh đẹp Lục Thiên Vũ căng cứng như lâm đại địch, "Huyền Việt... y có đến không?"


"... Sau này khi gọi y, phải xưng hô cung kính." Tiêu Minh nhìn đồ đệ nhỏ quật cường của mình, có chút bất đắc dĩ, "Ta cũng không nhờ y đến đây, chỉ cầu y có thể nói tốt một câu trước mặt chưởng môn Lạc Thủy cung."


Lục Thiên Vũ bĩu môi, vừa định mở miệng, nhưng không ngờ đã bị Tiêu Minh đẩy xuống dưới. 


Vội vàng thúc giục chân nguyên ổn định thân thể, tác phong nhanh nhẹn rơi vào giữa đám đệ tử Trúc Cơ đang kinh hoảng thất thố, Lục Thiên Vũ tức giận trợn mắt nhìn bóng lưng lãnh khốc của sư phụ mình, sau đó nhìn sang bên nở nụ cười trấn an đệ tử Thiên Huyền phái. 


Lập tức, đám đệ tử này giống như tìm được thủ lĩnh, từ từ yên tĩnh lại. 


Ở đây, Lục Thiên Vũ lợi dụng uy tín của mình thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó. Bên kia, Tiêu Minh cũng gia nhập vào nhóm trưởng lão Kim Đan, đứng giằng co với chúng tu giả Tuyền Cơ môn. 


Rõ ràng, lần này Tuyền Cơ môn tính toán rất âm hiểm. Đầu tiên là Chu Ngô sắp sửa tiến cấp Nguyên Anh bị ngã xuống, sau đó lại là mấy tên trưởng lão Kim Đan —— trong đó còn có một đỉnh cấp Kim Đan, tổn thất to lớn như vậy, dù là Tuyền Cơ môn cũng không khỏi vô cùng đau đớn.


Vì để sáu Kim Đan chân nhân không bỏ mạng vô ích, Tuyền Cơ môn lần này kiên quyết không thắng không về, trực tiếp phái hai tên Nguyên Anh chân quân tới đây, cùng Kim Đan chân nhân bày ra ưu thế áp đảo. 


Thấy Tiêu Minh, tên tu giả trung cấp Nguyên Anh cầm đầu

Đọc truyện chữ Full