DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay
Chương 59: Mượn đao giết người


Lẽ bình thường, với những phái nhỏ, Nguyên Anh chân quân dĩ nhiên luôn được ưu ái, hưởng thụ đãi ngộ. Có thể nói chỉ cần một người thăng cấp thành công thì phàm là những người liên quan đều có thể "Một người làm quan cả họ được nhờ" (*) — Tuyền Cơ môn tự nhiên cũng không ngoại lệ. 


(*) Nguyên văn trích từ câu 一人得道雞犬升天: Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.


Bị Tiêu Minh để mắt tới – vị" Hồ chân quân " này cũng thân thiết với một vị vãn bối có gia thế lớn đủ để thỏa sức dựa lưng, tuy nhiên, người có quan hệ, có thể dựa vào chuyện này để dụ Tuyền Cơ môn ra mặt cũng không tính là nhiều. May mắn thay kể từ sau khi gây thù kết oán với Tuyền Cơ môn, Tiêu Minh luôn cẩn thận để có thể lợi dụng nghe ngóng tin tức, hôm nay cũng nghe ra được vài ba phần. Còn việc chọn người nào để hạ thủ, chắc còn phải nhìn tình huống cụ thể.


Thảnh thơi đi dạo cùng Huyền Việt đến khu vực của Tuyền Cơ môn, Tiêu Minh đổi gương mặt, tránh việc bản mặt "Triệu Hàm" kia quá "gợi đòn" lại gây ra chuyện ngoài ý muốn. 


Sau khi thay hình đổi dạng, Tiêu Minh bắt đầu đi quanh thị phường ở Tuyền Cơ môn, quyết định tự thân thám thính xem dạo gần đây mục tiêu của mình có động tĩnh gì không. Chuyện này cũng không cấp bách nên Tiêu Minh không vội vã, chỉ là sau lưng có Huyền Việt một mực theo sát khiến hắn có chút áp lực. 


"Ngươi không thích chốn đông người nhỉ? Nếu như thấy nhàm chán, cứ tùy ý tìm nơi thanh tĩnh chờ ta ở đó." Tiêu Minh hơi nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói, " Ta cũng không biết mình còn muốn đi dạo bao lâu nữa."


Huyền Việt cũng không nói dối rằng mình thích đi dạo phố, thậm chí trong mắt y, những loại việc như thế này hoàn toàn là vô nghĩa, nhưng để cho Tiêu Minh một thân một mình đi dạo y lại càng không cam lòng. Trước đây khi kết làm đạo lữ hai người lúc nào cũng ở chung một chỗ, đến nỗi có thể đọc được ý nghĩ của đối phương, nhưng gần đây hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho dù thỉnh thoảng có gặp mặt cũng sẽ rất nhanh chóng chia tay, khó có thể gặp nhau trong thời gian dài, Huyền Việt làm sao chịu như vậy.


" Không sao. " Huyền Việt hơi cúi đầu, "Nếu như ta không thích sẽ tự rời đi." 


"...... Vậy cũng được." Tiêu Minh nhún vai một cái, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Linh Sủng các, thấy ngoài cửa có một con linh miêu màu trắng đặt trong lồng, hắn lười biếng đưa một ngón tay ra trêu chọc. 


Toàn thân linh miêu chỉ một màu tuyết trắng, không một chút tì vết pha tạp, đồng tử nó xanh thẳm, trong suốt linh động. Đây chắc chắn là hàng thượng đẳng nên mới để ra cửa để chiêu mộ khách hàng như vậy.


Linh khí tinh khiết quanh thân Tiêu Minh hiển nhiên rất được loại linh miêu này yêu thích, thấy hắn đưa tay ra, nó liền vui mừng nâng móng vuốt khoác lên ngón tay Tiêu Minh, kêu "meo meo" rồi cụp đuôi xuống. 


Tu vi Tiêu Minh cao thâm, trang phục sang trọng, Huyền Việt đi theo phía sau lại càng cao quý, tu sĩ đón khách ở Linh Sủng các mặc dù tu vi không cao nhưng vì chuyên nghênh đón khách đã lâu nên cũng sớm luyện được đôi mắt tinh tường, vừa nhìn qua một cái liền phát hiện hai người mới đến không phải tầm thường, hắn vội vàng tiến lên tươi cười, khen linh miêu trên trời dưới đất có một không hai.


Linh miêu trông rất đáng yêu, linh khí bức người khiến Tiêu Minh để mắt đến vài phần, nhưng nhiêu đó chỉ đủ để hắn dừng chân lại trêu đùa không hơn không kém. Loại vật nhỏ này cưng chiều lắm dễ hư, thỉnh thoảng ngắm nghía một chút thì được chứ nuôi nó lớn thì thật là phiền phức. Tiêu Minh đang định cự tuyệt không muốn mua liền nghe được một giọng nói trong trẻo : " Con mèo này thật đáng yêu, ta muốn có nó! " 


Tiêu Minh ngừng cười, nghiêng đầu nhìn về phía nữ tu đi vào, đôi mắt thoáng lóe sáng. 


Nữ tu kia mặc phục sức của đệ tử trong Tuyền Cơ môn, tu vi cũng không quá sơ kỳ Trúc Cơ, gương mặt nàng sắc sảo, xinh đẹp tuyệt trần, vầng trán mang theo vài phần kiêu ngạo, chắc chắn rất được người sủng ái. Rõ ràng ngoài miệng khen linh miêu khả ái, thế nhưng ánh mắt nàng lại đang hướng về Huyền Việt tựa như có dụng ý gì khác. 


"Vị đạo hữu này, việc trên đời luôn có người tới trước tới sau." Tiêu Minh chợt đổi giọng nén lại lời cự tuyệt, không những thế còn đưa tay vào lồng ôm linh miêu ra, vuốt ve bộ lông bóng loáng mềm mại của nó – ừm, cảm giác thật không tệ. 


Huyền Việt lúc trước thấy Tiêu Minh không có vẻ hứng thú với linh miêu, tuy không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên đổi ý, nhưng y cũng không phá đám, ngược lại còn trực tiếp lấy từ trong trữ vật ra một khối thượng phẩm linh thạch, ném về phía tu giả Linh Sủng các. 


Tiêu Minh trời sinh đã luôn tiết kiệm, hơi bất mãn liếc Huyền Việt một cái tựa như trách y tiêu tiền phung phí, nhưng hắn cũng không nhiều lời, chỉ ôm linh miêu xoay người đi. 


Nữ tu Tuyền Cơ môn thấy Tiêu Minh cùng Huyền Việt rời đi thì vội vàng tiến lên một bước ngăn hai người lại, mặt nén giận, thu tay thi lễ một cái : " Tiểu nữ tử vô cùng yêu thích con linh miêu này, không biết hai vị có thể nhượng lại hay không?" 


Nữ tu hiển nhiên rất biết cách ứng xử, tư thế hành lễ vô cùng duyên dáng, mắt lại thầm lướt quanh người Huyền Việt. 


"Không được, ta cũng rất thích con vật nhỏ!" Tiêu Minh mỉm cười khinh miệt, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy chiếc cằm thanh tú của nữ tu, "Huống hồ thủ đoạn dụ dỗ của ngươi thật quá kém cỏi, người khác nhìn lại thấy ngứa mắt. " 


Nữ tu không ngờ rằng lời nói của Tiêu Minh lại chẳng chút khách khí như vậy, chợt trợn to hai mắt, hơi thở hơi chậm lại như muốn nổi giận lôi đình, trong nháy mắt sắc mặt trắng nhợt lại, thân hình lảo đảo tựa hồ như muốn ngã, mồ hôi từng giọt lớn thấm ra từ trán. 


"Đây là dạy cho ngươi biết cách ngoan ngoãn, biết được người nào không thể đụng chạm, người nào không thể dụ dỗ, khỏi để sau này làm hoa hạ chi quỷ." Tiêu Minh hất người nữ tu, ngạo nghễ nhìn thân hình đối phương chật vật trên đất, sau đó một bên ôm linh miêu, một bên phất ống tay áo liếc Huyền Việt một cái, "Đi thôi. " 


Huyền Việt khẽ run, khóe miệng hơi nâng lên, không thèm nhìn nữ tu kia, cất bước đi theo sau Tiêu Minh. 


Ngay cả khi hai người đã đi xa, Tiêu Minh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt oán độc của nữ tu đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn chẳng quan tâm. 


Sau đó, Tiêu Minh cũng không rảnh rỗi đi dạo quanh thị phường nữa, hắn cùng Huyền Việt vào một tửu lâu, gọi vài món ăn để giết thời gian, còn linh miêu thì bị chủ nhân mới vứt bỏ không ngó ngàng đến.


"Vì sao ngươi lại mua con mèo kia? " Huyền Việt thử giữ lấy tay Tiêu Minh thăm dò, lấy tay áo lau ngón tay hắn nơi vừa mới nắm cằm nữ tu, khi nhận được ánh nhìn ngạc nhiên của Tiêu Minh thì hơi dời mắt, " Dơ bẩn. " 


Thấy hành động như vậy có chút thái quá, Tiêu Minh lúng túng rút tay ra, đưa lên chóp mũi ngửi một cái rồi ra vẻ cười nói : " Đúng là ngửi thấy mùi son phấn. " vừa nói, hắn vừa tùy tiện lau ngón tay vào y phục một cái tựa như muốn xóa đi cảm giác mập mờ vừa rồi, " Về chuyện con mèo... đương nhiên là để gây thù hận." 


Nuối tiếc nhìn Tiêu Minh thu tay, Huyền Việt dời mắt, cầm lấy đũa ngọc trước mặt: "Thù hận? " 


" Ừ, ta biết nữ tu kia, đó là chị ruột của Hồ chân quân ở Tuyền Cơ môn... cô ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu. " Tiêu Minh yếu ớt nháy mắt cười một cái, gương mặt tràn đầy ác ý — mặc dù chuyện yêu hận tình cừu của những tên tiểu nhân này cũng chẳng đẹp mắt gì, nhưng thi thoảng lợi dụng cũng có thể nhận kết quả tốt. 


"... Cho nên ngươi cố ý chọc giận nàng, để nàng đưa tới em ruột gì đó? " Huyền Việt đang gắp thức ăn chợt dừng lại, giọng nói thoáng hụt hẫng. 


"Dĩ nhiên. " Tiêu Minh lặng lẽ xoa đầu của linh miêu, tùy tiện lên tiếng, " Nếu không thì còn có thể vì sao được nữa? Ta chẳng lẽ lại cùng đám tiểu bối đó tính toán so đo sao? " 


Huyền Việt lặng lẽ trầm mặc, vừa rồi tự mình đa tình nửa ngày, y cảm giác mặt mình có chút — sưng lên. Tiêu Minh cũng có phần lúng túng, hắn hiểu ý của Huyền Việt vừa rồi. Ngoài ra, vì nữ tu kia trước đó không thèm che giấu sự ham muốn đối với Huyền Việt, hắn cũng cảm thấy không vừa lòng. 


Chỉ là, bọn họ không nói rõ với nhau chuyện đó.


May mắn thay cánh tay của Tiêu Minh đang lặng lẽ vuốt ve linh miêu cũng khiến không khí yên lặng giữa hai người không quá mức căng thẳng. Tiêu Minh đối với những thứ cơm bình thường này thực chất cũng không hứng thú, hắn chỉ giơ đũa đút cho linh miêu. Huyền Việt cũng không có tâm trạng ăn uống gì, im lặng ngước mắt nhìn Tiêu Minh chơi đùa cùng linh miêu : " Tiếp theo ngươi muốn làm gì? " 


" Dĩ nhiên là chờ nữ tu kia dẫn người đến báo thù. " Tiêu Minh nhìn Huyền Việt một chút, bất đắc dĩ nói, " Về phần ngươi ...... ngươi cứ tạm lánh một chút đi. " 


"Vì sao? " Huyền Việt cau mày không vui. 


" Ta sợ gương mặt của ngươi quá đặc biệt, ngộ nhỡ bị nhận ra thì chẳng phải sẽ thất bại trong gang tất sao. " Tiêu Minh cười nói, giơ tay lên ngăn Huyền Việt phản bác, "Huống chi để cho Hồ chân quân đích thân đến trấn thủ, ta không thể không bày trò diễn kịch một phen, nói không chừng còn rất chật vật, ngươi không có khả năng diễn xuất, lộ là cái chắc." 


Đối với lý do thứ hai của Tiêu Minh, Huyền Việt hoàn toàn không còn gì để phản bác, không khỏi có mấy phần bực mình : " Chỉ cần giết chết một tên Nguyên Anh thôi, đâu cần phải lao lực như vậy. " 


"Cho dù là ngươi đi nữa thì cũng làm sao có thể trực tiếp nhảy vào Tuyền Cơ môn, không lý không rằng chém chết chân quân của người ta được? " Tiêu Minh bật cười, nhét linh miêu – nay đã ăn uống no nê – vào trong ngực Huyền Việt, "Chuyện này lúc trước ta đã nói rồi, cứ nghe lời ta, ngoan, đừng nóng vội." 


Huyền Việt ôm linh miêu mềm mại, khí tức toàn thân lạnh lùng: "... ... ..."


Rốt cục khuyên can mãi Huyền Việt mới tạm chịu rời đi, không còn "người cản trở", kế hoạch kế tiếp của Tiêu Minh tiến hành vô cùng thuận lợi. 


Người bị hắn để mắt tới có tên là Hồ Đức Anh, mặc dù thân phận là em ruột của Hồ chân quân, nhưng vì tuổi tác quá chênh lệch nên trông hai người cứ như cha con, tuy vậy cho dù là thân phận nào, cả hai cũng cực kì thân thiết. Linh căn của Hồ Đức Anh cũng ở mức bình thường, tâm tính cũng một loại, Hồ chân quân dù lao tâm lao lực dùng các loại thiên tài địa bảo cho hắn nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở Trúc Cơ, trừ phi có sự bất ngờ, sợ rằng cả đời này hắn khó mà thăng đến Kim Đan. Vì vậy, đối với người em ruột có tuổi thọ kém mình rất nhiều, Hồ chân quân cực kỳ cưng chiều, sợ hắn có chỗ nào không thoải mái. Mà Hồ Đức Anh cũng chỉ lộng hành ở trước mặt người ngoài, còn đối với Hồ chân quân, hắn lại vô cùng ngoan ngoãn thuần phục.


Hồ chân quân biết gần đây Tuyền Cơ môn đang vùi trong phiền toái, luôn nhắc nhở Hồ Đức Anh phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, Hồ Đức Anh tự nhiên cũng thuận theo phân phó của ca ca, cho nên ban đầu, mặc dù là con mồi thích hợp nhất, Tiêu Minh cũng không thế đánh vào hắn.


Chỉ tiếc xưa nay "anh hùng khó qua ải mĩ nhân", Hồ Đức Anh vốn được cưng chiều, hướng hắn khóc lóc kể lể lại là người trong lòng quan trọng chỉ đứng sau anh trai mình, thêm nữa quanh đây là địa bàn của Tuyền Cơ môn, Hồ Đức Anh cũng không cân nhắc kĩ, đồng ý xuất thủ dạy dỗ Tiêu Minh, tự thân trút giận cho nàng.


Tiêu Minh dùng bảo vật che giấu tu vi Kim Đan, bề ngoài biểu hiện là Trúc Cơ, chật vật một đường vừa đánh vừa lui, rồi lại âm thầm dẫn dụ Hồ Đức Anh tìm cớ gây sự trước cùng đám để tử hắn dẫn theo từng bước rời xa phạm vi của Tuyền Cơ môn.


 Chỉ tiếc, đợi đến khi Tiêu Minh tính toán được hướng hạ sát Hồ Đức Anh, hắn lại phát hiện có khách không mời mà đến. Hai người, một người nhìn mặt thành thật đàng hoàng, tu vi ở tầm trung kỳ Trúc Cơ, căn cơ đặc biệt vững chắc, người còn lại không ai khác chính là đồ đệ nhỏ của hắn vốn ra ngoài tìm thân thế đã lâu vẫn chưa về. 


Tiêu Minh trong lòng "Chậc" một tiếng, ẩn thân vào phụ cận, Huyền Việt vẫn theo sát hắn cũng lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh: "Là đồ đệ của ngươi?" 


" Ai biết làm thế nào mà nó chạy được đến đây. " Tiêu Minh bất đắc dĩ thở dài, tạm thời nhẫn nại, yên lặng theo dõi kỳ biến. 


Dĩ nhiên, Lục Thiên Vũ không biết sư phụ đang thầm xem mình, không biết được kế hoạch của sư phụ, lại càng không biết tên Hồ Đức Anh này. Nhưng mà, chỉ bằng một thân phục sức Tuyền Cơ môn cũng đủ kéo cừu hận, ánh mắt Lục Thiên Vũ đảo quanh lườm một cái, lửa nóng trong bụng lập tức cuồn cuộn sôi sục, nhưng hắn chưa kịp có động tĩnh gì thì Trịnh Quỳnh bên cạnh đã tức giận quát lên: "Hồ Đức Anh?!"


Hiển nhiên, ân oán giữa Hồ Đức Anh và Trịnh Quỳnh khá thâm sâu, nghe được tên mình, Hồ Đức Anh ngạo nghễ nhìn đối phương đầy khinh bỉ giễu cợt : " Trịnh Đạo hữu, vốn lúc trước ta đã cho ngươi may mắn trốn thoát, hôm nay ngươi lại chủ động tự tới tìm chỗ chết sao? " 


"Ngươi... ngươi... tên độc ác máu lạnh này! " Vành mắt Trịnh Quỳnh như muốn rách ra, không tự chủ được nắm chặt tay lại, ngón tay trắng bệch. 


Tên Trịnh Quỳnh kia mặc phục sức của Ngự Thú môn, so với trang phục tán tu của Lục Thiên Vũ thì dễ dàng để lộ thân phận hơn, Ngự Thú môn cũng miễn cưỡng được coi như là một môn phái trung đẳng, dùng đối phó với môn phái mà Nguyên Anh đã bị tiêu diệt gần hết như Tuyền Cơ môn cũng rất thích hợp. Tiêu Minh liền đổi ý, cầm song nguyệt hoàn trong tay, nhẹ nhàng tế xuất huyễn âm linh (chuông) đã  được lông vũ chim Cấn tế luyện qua. Huyễn âm linh không phát ra bất kỳ tiếng động nào, song sóng âm tản ra lại đủ để ảnh hưởng đến thần trí của mục tiêu, chưa kể đến việc đối phương chỉ là mấy tên vãn bối Trúc Cơ.


Đám người Hồ Đức Anh và Trịnh Quỳnh đều không phát hiện ra ngọn lửa vốn đang thiêu đốt trong lòng mình đang bị vẩy thêm dầu, dần dần bùng lên thiêu hủy lý trí, chỉ có Lục Thiên Vũ thoáng nhận ra, cố gắng khắc chế tâm tình lui về phía sau một bước, hàng lông mày thanh tú không nhịn được hơi nhíu lại. 


Thấy được sự cảnh giác của đồ đệ mình, Tiêu Minh rất hài lòng, chỉ tiếc rằng dưới bàn tay của hắn, Lục Thiên Vũ dù có cảnh giác cũng không thể ngăn cản được xung đột kế tiếp. 


Trịnh Quỳnh là thể tu, hắn không lấy ra vũ khí gì, chỉ giơ đôi nhục quyền lên xông thẳng tới hướng Hồ Đức Anh. Hồ Đức Anh cười lạnh một tiếng, đưa tay rút ra trường kiếm bên hông. 


Mặc dù Lục Thiên Vũ và Trịnh Quỳnh chỉ có hai người, không so được với đám Hồ Đức Anh người đông thế mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Trịnh Quỳnh vô cùng phong phú, Lục Thiên Vũ có tu vi cao, lại thêm lòng dạ đầy thủ đoạn ác độc, cho dù không xuất ra toàn lực cũng không rơi xuống thế hạ phong, chớ nói chi là ở trong góc tối vẫn còn có Tiêu Minh đang ẩn nấp.


Nghĩ đến lần Tuyền Cơ môn cố ý dụ tiểu đồ đệ của mình ra tay, chủ động dùng kiếm đánh tới, Tiêu Minh hơi nheo mắt lại, quyết định tiếp tục thành toàn cho bọn người muốn làm hoàng hậu này, để trẫm vì ngươi trang điểm đi. Ngón trỏ bắn ra mấy đạo linh khí, vốn là ỷ thế trong tay đang nắm giữ rất nhiều pháp bảo, Hồ Đức Anh giống như mèo vờn chuột đang dương dương đắc ý trêu đùa Trịnh Quỳnh không tự chủ được lệch sang một bên, bị thiết quyền vững chắc của Trịnh Quỳnh đập vào đan điền. 


Hồ Đức Anh từ nhỏ đã được nuông chiều, đâu thể chịu nổi trọng thương như vậy, tấm trí hắn lập tức hốt hoảng, định xoay người bỏ trốn. Vốn đã muốn báo thù rửa hận, Trịnh Quỳnh làm sao cứ thế bỏ qua được, hắn nhảy thêm mấy bước đuổi theo, nắm đấm càng ngày càng hạ xuống như mưa, đánh cho Hồ Đức Anh không còn hình người. 


Mắt thấy tử thù đã kết thành, Lục Thiên Vũ cũng tự nhiên không hề nương tay, trường kiếm cháy hỏa diễm chém một phát xuống đối thủ của mình, phi thân đuổi theo đến cùng, tên đệ tử Tuyền Cơ môn kia mắt thấy sự tình không ổn, cắp mông bỏ trốn mất dạng. 


Vốn dĩ Lục Thiên Vũ tính toán không sai, có thể đúng lúc dùng kiếm chém chết đối phương, nhưng Tiêu Minh sao có thể cho Lục Thiên Vũ thành công giết người diệt khẩu, hắn bắn ra vài đường linh khí cản trở đồ đệ nhỏ. 


Lục Thiên Vũ vốn đã hoài nghi xung quanh có người giấu đầu lòi đuôi, khống chế lòng người, nhưng vì tình huống khẩn cấp vẫn chưa thể dò xét. Hôm nay đối phương đầu tiên là khơi mào tranh đấu giữa bọn họ, sau đó lại cố ý để người của Tuyền Cơ môn rời đi, khiến Lục Thiên Vũ và Trịnh Quỳnh lập tức trở thành vũ khí giết người trong tay vị nhân sĩ giấu mặt kia. 


Lục Thiên Vũ đâu chịu thua thiệt như vậy, lửa giận trong đôi mắt đen của hắn bùng lên hừng hực, vừa định mở miệng chất vấn, hắn liền nghe được một tia truyền âm: " Thiên Vũ, chuyện này đã được vi sư sắp đặt sẵn, ngươi không cần quan tâm nhiều." 


Trong khoảnh khắc, căm giận ngút trời chuyển thành phong mang vui sướng, Lục Thiên Vũ vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng sư phụ mình đâu, hắn cảm thấy có chút tủi thân — chẳng lẽ chỉ có hắn muốn sư phụ nghĩ đến mình, mà sư phụ rõ ràng đang ở bên cạnh hắn, lại không muốn gặp hắn sao? 


Dĩ nhiên, Lục Thiên Vũ cũng biết điều, đầu óc lại linh hoạt, hắn suy đoán về kế hoạch của Tiêu Minh, đi đến phía Trịnh Quỳnh đang ra sức nện vào thi thể Hồ Đức Anh, kéo lấy cánh tay người này : " Đủ rồi, hắn đã chết. "


Đọc truyện chữ Full