DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy
Chương 49



Một cô gái mang theo kháng thể tìm tới.

Nghe nói tiêm kháng thể vào có chống việc bị hóa xác sống, còn có thể giúp biến xác sống trở lại thành người.

Cửa lớn Sở thực nghiệm đã rất lâu không mở cửa tiếp người.

Phía trên châm chước mãi mới quyết định đón cô gái vào.

Lúc đó không ai ngờ đây lại là ngày tàn của Sở thực nghiệm.

Kháng thể trong tay cô gái là thật, nhưng cô cũng không mang lòng tốt mà đến.

Ba ngày sau, Sở thực nghiệm chứng minh được kháng thể có khả năng cứu người, mọi người còn chưa kịp nhảy nhót hoan hô, liền nghe thấy tiếng thiên thạch nứt đổ mạnh.

Đỗ Hữu đang nằm trong căn phòng nhỏ tám mét vuông, bỗng nghe được tiếng nổ.

Mới đầu còn tưởng là nằm mơ, nhưng lúc sau chấn động này không có dấu hiệu dừng lại, cậu mới bật người ngồi dậy.

Ván giường dưới thân như sắp nứt thành từng mảnh nhỏ.

Cậu xuống đất, mở cửa, chạy tới phòng em trai.

Thấy cửa phòng không khóa, liền mở cửa.

Bày trí trong này giống phòng cậu như đúc, thấy giữa giường có một bóng người cuộn tròn, xem chừng còn chưa dậy.

Cậu chạy đến lay em trai.

Cơ thể đối phương rất nóng, gương mặt đỏ bừng, mê mang mở mắt ra.

Đỗ Hữu sờ trán: "Nhóc làm sao vậy?"
Em trai đã 12 tuổi, so với khuôn mặt nhìn như cô nhóc lúc mới gặp, thì bây giờ trông đã có dáng con trai hơn rồi.

Chỉ là tính cách vẫn như cũ, rất dính cậu, còn với các thầy lại máu lạnh vô tình.

Đầu tóc nâu của em trai nhìn hơi lộn xộn: "…… Em không biết, đầu rất đau."
Đỗ Hữu từ lúc có ý thức tới nay thì thân thể vẫn luôn khỏe mạnh.

Lúc trước đọc trong thư viện mới biết được cái này gọi là "sốt".

Tuy rằng không hiểu tại sao em trai bị bệnh, Đỗ Hữu vẫn quyết đi tìm thuốc cho em.

"Đi tìm thầy, bây giờ đi bộ được không?"
Nhóc lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Đỗ Hữu đỡ em trai xuống giường, giữ chặt tay đối phương rồi chạy ra phía ngoài.

Sàn nhà vẫn còn rung lắc, càng đi ra ngoài thì càng nghe tiếng nổ lớn hơn.

Còn có mấy nhóm người với khuôn mặt sợ hãi chạy ra ngoài.

Đột nhiên trần nhà nứt ra, một khối đá từ theo đó rơi xuống.

Đỗ Hữu liền xoay người bảo vệ em trai.

Cho đến khi nghe thấy âm thanh vỡ vụn do đá rơi xuống mới quay người lại.

Hòn đá kia rất nặng, nó nện xuống sàn nhà nên bị vỡ ra thành từng viên nhỏ.

Một khi có thứ rơi xuống thì sẽ kéo theo càng nhiều thứ rơi theo.

Đá từ trần nhà rơi ngày càng nhiều, chặn luôn lối đi của bọn họ.

"Mày, bọn mày sao lại ở đây?"
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nam quen thuộc.

Là thầy.

Đỗ Hữu quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt kinh sợ của đối phương.

Vai phải thầy bị thương, đang dùng tay trái bịt kín nơi chảy máu ồ ạt trên tay phải.

Thầy không giống thường ngày vừa gặp là ghét bọn họ, ông chạy đến nắm lấy tay Đỗ Hữu: “Mau, mau đưa tao chạy ra!"
"Thầy, em trai bị bệnh rồi."
"Cái, cái gì?" Ông ngẩn ra.

Nhìn thoáng qua đứa nhóc yếu ớt bên cạnh Đỗ Hữu, không khỏi càng thêm kích động, "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Tao kêu mày mang tao ra ngoài!"
X tuy rằng đáng sợ, nhưng thực nghiệm thể số 212 ở đây, ít nhất có thể áp chế được.

Nhưng những quái vật chen chúc dưới kia lại không cách nào ngăn.

Bởi vì con đàn bà chết tiệt kia mà Sở thực nghiệm mới thành ra thế này, bây giờ bọn họ chỉ còn cách chạy đi chỗ khác thôi.

Nghiên cứu ra hai thằng dị năng này không phải vì mục đích bảo hộ loài người sao?!
Đỗ Hữu phát hiện quần áo ông có vết máu: "Thầy bị thương."
Vẻ mặt ông hiện lên nét kinh hoảng, hấp tấp nói: "Tao không sao.

Đừng nói nữa, mau mang tao ra ngoài!"
Nghe yêu cầu của ông, Đỗ Hữu đành phải đi lên trước, đến chỗ tảng đá bị đổ xuống —— tay phải nắm lại, xuất ra một quyền.

Không lâu sau hòn đá bị vỡ ra thành từng mảnh, chừa ra một lối đi.

Nhưng trên mặt đất phía trước có một cái hố sâu, bán kính chừng hơn hai mét, con người không thể nhảy qua cái hố này được.

Đỗ Hữu duỗi tay về phía ông: "Tôi mang thầy qua."
"Được, được." Ông nâng tay qua, nhưng chưa kịp nắm tay Đỗ Hữu, thân thể bỗng dừng lại.

Khuôn mặt trở ông nên thống khổ vặn vẹo, như có bầy trùng sống bên dưới lớp da, da mặt tức khắc trở nên chập trùng.

Ngay sau đó, chỗ sâu trong yết hầu trào ra máu huyết.

Đỗ Hữu nghiêng người, tránh khỏi chất lỏng.

Lúc này, ông trông như một con quái vật gớm ghiếc, tay còn chấp nhất duỗi về phía Đỗ Hữu, tiếng nói nghẹn ngào: "Mang, mang tao ra ngoài……"
Sau đó phun ra một ngụm máu tươi rồi té xuống.


Đỗ Hữu ngồi xổm xuống, nhìn người trên mặt đất, "Thầy?"
Ông vẫn không động đậy.

Lúc này, bả vai của Đỗ Hữu bị chọt một cái, "Anh, đừng đụng ông ta."
Không cảm giác được dấu hiệu của sinh mệnh, chắc chết rồi.

Đỗ Hữu đứng lên, chuẩn bị đi tiếp.

Còn có các thầy khác nữa, cậu muốn mang em trai đi chỗ bọn họ.

Mới vừa xoay người, đi chưa được mấy bước, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng gào rống trầm đục.

Đỗ Hữu dừng bước chân.

Phía sau là một hơi thở dính nhớp, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy thầy đã đứng lên rồi, nhưng khuôn mặt đó đã không còn là người.

Làn da xám ngắt, hốc mắt muốn nứt ra, khóe miệng chảy nước miếng.

Nháy mắt gần trong gang tấc thứ đó há cái miệng tanh tưởi —— liền cắn xuống.

Giây tiếp theo Đỗ Hữu nắm được đầu nó.

Thứ kia nửa bước cũng không đi được, chỉ biết đứng đó kêu to, nhìn con mồi trước mắt.

Lực tay của Đỗ Hữu càng lúc càng lớn, mặt của "thầy" đã biến dạng.

Ngay sau đó, như một quả dưa hấu bị đập vỡ, đầu của "thầy" bắn ra từng sóng nước đỏ.

Đỏ trắng kỳ dị bay ra, dính lên vách tường, tô hồng mặt đất.

Đỗ Hữu dùng thêm chút lực, thân mình "thầy" liền ngã xuống.

Lần này rốt cuộc cũng không nhúc nhích nữa.

Đỗ Hữu rũ tay, máu tươi dọc theo khớp xương năm chảy xuống.

"Đây là xác sống, con người sau khi bị cắn thì biến thành thứ này."
Đỗ Hữu trước nay chưa từng rời khỏi Sở thực nghiệm, tri thức từ trước đến nay đều do các thầy dạy cho.

Mà cái gọi là "Xác sống" cũng là lần đầu tiên cậu nghe được.

Tuy rằng không biết tại sao thầy ấy bị nhiễm.

Nhưng có một điều chắc chắn rằng nơi này đã không còn an toàn như trước nữa.

Đỗ Hữu lau khô tay rồi nhìn về phía em trai, "Những người khác có lẽ cũng bị nhiễm rồi, chúng ta không thể đi tìm họ được."
Em trai tất nhiên không có ý kiến.

Nhóc cũng không muốn đi gặp mấy tên quỷ đáng ghét đó đâu.

Lúc này Đỗ Hữu ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía sau: "Lên đi."
?
"Nơi này không thể ở lâu được, chúng ta mau chạy thôi." Đỗ Hữu quay đầu lại, "Còn phải chạy nữa, chi bằng anh cõng nhóc."
Bệnh nhưng có phải không cử động được đâu.

Nhưng cậu nhóc thấy chiếc cổ trắng nõn, bả vai hữu lực của anh trai thì tay không tự chủ được đặt lên.

Đỗ Hữu cảm thấy người sau lưng mình như cái bếp lò.

Bình thường nhiệt độ cơ thể của em trai rất thấp, đây là lần đầu tiên chạm vào như muốn phỏng tay.

Cậu đứng lên, lướt qua hố sâu, lần thứ hai chạy vội trên hành lang dài.

Mặt đất lay động, cách đó không xa còn có đèn bị cháy điện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu cực kỳ bi thảm.

Em trai: "Chúng ta đi đâu?"
Đỗ Hữu: "Ra ngoài."
"Ra ngoài?" Giọng cậu nhóc có chút hưng phấn, "Chúng ta rốt cuộc có thể rời khỏi nơi này?"
"Đúng vậy."
Tuy nói như thế, lòng Đỗ Hữu lại không lạc quan nỗi.

Cậu đã 17 tuổi, qua nhiều năm như vậy, cũng đại khái hiểu được thế giới bên ngoài là như thế nào.

Nó không giống như trong sách —— lầu cao san sát, cây xanh nối đuôi.

Cảnh sắc an tường mỹ mãn, vui vẻ.

Từ 50 năm trước thiên tai bắt đầu, con người chỉ có thể trốn ở một góc nơm nớp lo sợ, từng ngày trôi qua bọn họ chỉ có thể tìm cách sinh tồn.

Hơn nữa cậu cũng biết, thời gian của bản thân còn chưa đến một năm.

Các thầy không đề cập đến nó, nhưng cậu cũng mơ hồ đoán được mệnh số của mình.

Cậu không thể ở bên em trai lâu được.

Nhưng ít nhất muốn trong một năm này dạy đối phương cách thức sinh tồn bên ngoài.

Tốc độ chạy của Đỗ Hữu rất nhanh.

Càng gần bên ngoài, xác sống trào vào cũng càng nhiều.

Sức mạnh của em trai không quá ổn định, bây giờ thân còn mang bệnh.

Tuy rằng mạnh đó, nhưng sử dụng năng lực mãi cũng kiệt sức chứ.

Cho nên Đỗ Hữu cố gắng tránh né hết mức có thể.

Rốt cuộc chỉ còn một bức tường cuối cùng nữa thôi, chỉ cần lướt qua cửa lớn phía trước thôi, là có thể chạy ra bên ngoài.

Nhưng mà khi thấy cảnh tượng trước mắt, Đỗ Hữu không khỏi ngừng lại.

Cửa lớn thông ra ngoài đã bị chiếm mất, khắp nơi trong đại sảnh là tiếng quái vật kêu rên.

Nói vậy, bọn họ không phải là nhóm đầu tiên chạy ra đây.

Bởi vì trong đám xác sống đó có một số gương mặt quen thuộc.


Mặc áo blouse trắng, bình thường luôn ít nói cười.

Giờ này bọn họ mất đi hình người, hoàn toàn biến thành đám quái vật dị dạng.

Nhưng mà bây giờ muốn chạy về tìm cửa khác thì không được, không còn kịp nữa rồi.

Đỗ Hữu cảm thấy người trên lưng giãy giụa một chút, sau đó liền nhảy xuống.

Đỗ Hữu bắt lấy nhóc, "Đi đâu?"
"Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đúng không?" Em trai quay đầu lại nhìn, "Em muốn đi dẹp đám xác sống đó."
Gương mặt vì phát sốt mà phiếm hồng, khóe miệng còn mang theo ý cười, trong mắt lập loè sự khát khao đối với tương lai.

Đám quái vật dũng mãnh đó chưa tới một ngàn, nhưng cũng tới một trăm.

Đỗ Hữu chỉ nhìn thoáng qua, liền lắc đầu phủ định, "Nhóc không làm được."
"Em có thể." Nhóc giữ chặt tay anh mình, vội vàng nói: "Chúng ta đi từ đây ra ngoài.

Từ nay về sau, không có mấy kẻ đáng ghét kia nữa, chỉ có em và anh."
"……"
Đỗ Hữu không nói gì.

Cho dù không đi qua cửa kia, bằng vào năng lực nhóc cũng có thể cắt vỡ tường ngoài.

Vậy nên bây giờ cần phải mở một con đường.

Mà người mở con đường này, chỉ có thể là Đỗ Hữu.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Là mấy nghiên cứu viên trong Sở đang đỡ nhau chạy ra.

Sở thực nghiệm là nơi nghiên cứu trọng yếu, luôn có nhân viên bảo vệ canh giữ phòng bất trắc.

Chỉ là nguy cơ lần này trở tay không kịp, đám nhân viên chết vô số.

Ngay cả võ cảnh bảo vệ nhân viên nghiên cứu cũng vào miệng xác sống gần hết.

Hiện tại đám nghiên cứu viên còn sống đều là thành viên chủ chốt.

Lúc bọn họ chạy đến cửa ra —— thì thấy đám quái vật nhấp nhô như sóng, trên mặt ai nấy đều toát ra sự tuyệt vọng.

Mà rất nhanh sau đó, bọn họ đã phát hiện hai thực nghiệm thể đang đứng gần đây.

Nhân viên nghiên cứu vui mừng khôn xiết, "Mày, bọn mày còn sống!? Mau tới đây!"
Nếu có hai tên dị năng ở đây, nói không chừng có thể phá vòng vây ra ngoài.

X cần phải bảo vệ tốt —— đây là lợi thế để bọn họ trao đổi với nơi ẩn núp tiếp theo.

Còn đứa kia dù sao mạng cũng chưa đến một năm, vừa vặn làm đứa chết thay.

Nhưng mà hai thực nghiệm thể đó giống như hiểu được suy nghĩ của bọn họ, chỉ im lặng nhìn sang.

Một nghiên cứu viên bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm thì trở nên sợ sệt.

Nhưng vừa thấy những xác sống đó, cảm thấy hai thực nghiệm thể này cũng không có gì đáng sợ lắm.

Vẫy tay nói: "Lại đây, chúng tao sẽ bảo vệ bọn mày."
"Cẩn thận!" Bỗng nhiên võ cảnh ngăn giữa đám nhân viên và hai người Đỗ Hữu.

Chỉ thấy thằng nhóc tương đối nhỏ kia, trong mắt nó hiện ra ký hiệu X.

"Y!" Nhân viên nghiên cứu kinh hô một tiếng, bỗng chốc lùi về.

Lúc dị năng sắp kích hoạt, đôi mắt nhóc bị một đôi tay che lại.

"Đừng dùng loạn."
Mặt em trai rất nóng.

Đỗ Hữu đỡ bả vai nhóc, liền chuyển hướng thân thể, "Cái nhóc phải đối phó, là mấy thứ này."
Bởi vì thời gian dừng lại quá lâu, các xác sống đã phát hiện sự tồn tại của bọn họ, giương nanh múa vuốt muốn xông tới.

Sau đó bị hai cái dao sắt cắt thành hai mảnh.

Năm sáu xác sống đồng thời ngã xuống đất.

Nhưng vì chưa trúng chỗ hiểm nên bọn nó đang cố bò lại đây.

"Càng ở thì càng nhiều, cần phải mau chóng chạy ra!"
Một võ cảnh bắn chết mấy xác sống lao tới, thủ thế, "Toàn đội nghe lệnh, đi!"
Sử dụng một phần năng lực, hô hấp của em trai lại càng dồn dập.

Đỗ Hữu không nhìn nữa.

"Chúng ta cũng nên đi." Cậu nói, "Nhóc theo sau anh.

Tới tường ngoài thì sử dụng năng lực."
Trong tình trạng này thì không thể sử dụng nhiều, nên dùng dao chém thôi.

Cậu nhóc gật đầu.

Đỗ Hữu chậm rãi thở ra một hơi, lại nhìn về phía những quái vật có khuôn mặt đáng sợ đó, ánh mắt liền tối đi.

Cậu đi phía trước, như muốn từ cơn sóng này chẻ ra một con đường chạy thoát.

Rốt cuộc lúc đột phá vòng vây, đi đến bên cạnh tường ngoài, không chờ cậu mở miệng em trai liền sử dụng dị năng.

Tường ngoài sụp đổ.

Ánh sáng bên ngoài rất lóe mắt, Đỗ Hữu bất giác híp mắt lại.

Mà chờ thích ứng ánh sáng xong, lại chào đón thêm một đống xác sống che trời lấp đất ào tới.


"Mày làm chuyện ngu ngốc gì vậy?!"
Những nhân viên nghiên cứu dẫm lên con đường cậu mở, khó khăn đi ra bên ngoài, lại phát hiện đây là điều càng tuyệt vọng.

Bọn họ phải nghĩ đến rồi chứ.

Đối với các xác sống mà nói, Sở thực nghiệm này của bọn họ như một món thịt hộp.

Khua chiêng gõ trống mở nắp thịt ra, tất nhiên bọn chúng sẽ theo mùi mà lần vào.

Hiện tại phá hủy tường ngoài, chỉ là khiến xác sống vào càng nhiều mà thôi.

Đỗ Hữu mắt điếc tai ngơ, kéo em trai lên.

Nhóc bắt được tay cậu, như cảm giác được gì, "Từ từ, để em xuống!"
"Lúc rơi xuống, nhớ bảo vệ đầu.

Sau đó……" Đỗ Hữu nghĩ, "Không có gì."
Cho dù bề ngoài không khác gì, nhưng bọn cậu đều là thực nghiệm thể, thân thể so với con người bình thường cường tráng hơn rất nhiều.

Đỗ Hữu đẩy tay em trai ra, nhấc nhóc lên cao hơn.

"——!"
Sau đó dùng hết toàn lực, đột nhiên ném ra ngoài.

Tay còn chưa bỏ xuống, phía sau đã bị một họng súng dí vào.

Võ cảnh cảnh giác nhìn thực nghiệm thể này, "Mày sức lớn như vậy, cũng có thể dùng cách đó đưa tụi tao ra ngoài phải không?"
Đạn hết thức ăn sạch, bọn họ cố cũng không được bao lâu.

Mà chưa đợi Đỗ Hữu trả lời, một nhân viên nghiên cứu ôm mặt, "Không được, không được đâu.

Cơ thể con người không thể chịu được lực ném đó!"
Kết quả rơi xuống đất, chắc là giống như ngã xuống tầng mười tám, chỉ còn một bãi thịt nát.

Nghe vậy, binh lính bỏ súng ống xuống, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Đỗ Hữu: "Tiếp tục đi lên trước thôi, đưa mấy người đến chỗ xa nhất."
Nói xong câu đó, anh chờ những người khác phản ứng lại, mới tiếp tục đi.

Sức lực của Đỗ Hữu rất lớn, dễ như trở bàn tay xử lý một xác sống.

Nhưng mà đây là giới hạn rồi.

Lúc cậu phát hiện một đấm của mình không thể làm vỡ đầu xác sống, ngược lại mu bàn tay bị cắn thương, liền ý thức được mình đã đến giới hạn.

Thịt trên tay bị xé rách.

Đỗ Hữu đấm về phía xác sống, khiến nó ngã xuống đất.

Cậu đã sớm mình đầy thương tích.

Biến thành quái vật chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng có lẽ vì cấu trúc cơ thể cậu và con người khác nhau nên nó không đến quá nhanh.

"Mau, bên này!"
Rốt cuộc cũng mở ra một con đường.

Nhưng lúc này, chỉ còn lại có ba bốn người còn sống.

Võ cảnh duy nhất còn sót lại khi chạy ra bên ngoài, đã quay đầu nhìn phía sau —— Thực nghiệm thể mang bọn họ chạy ra không đuổi theo, chỉ không nói một lời mà nhìn theo bọn họ.

Khi đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, võ cảnh không khỏi sửng sốt.

"Đừng nhìn!" Một người nhân viên nghiên cứu thúc giục, "Nó bị cắn rồi, qua không bao lâu liền sẽ biến đổi, đến lúc đó càng khó đối phó."
"Mất X thật đáng tiếc, nhưng ít ra cầm được kháng thể."
Trả giá bằng một Sở thực nghiệm, bọn họ đã có được thuốc giải có thể cứu vớt con người.

Cô gái kia không rõ danh tính, không biết là từ nơi nào có được kháng thể này.

Bởi vì khi tiếng nổ thứ nhất xuất hiện, người nọ đã biến mất.

Bóng dáng chạy trốn khuất sau đống đổ nát.

Đỗ Hữu không nhìn tiếp, cậu ngẩng đầu.

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy bầu trời.

Trong sách miêu tả rất đẹp.

Trời xanh không mây, phía chân trời vô tận, phảng phất như muốn hút hồn người.

Như mưa to tẩy uế, không khí tươi mát trong sạch.

Lá xanh theo gió lắc lư.

Gió thổi man mát, mang đến cho lòng người mê say.

Đẹp như thế, khiến người ta vui như thế.

Đỗ Hữu vô số lần mơ thấy khung cảnh đó.

Nhưng mà hiện thực lại cách biệt một trời một vực.

Bầu trời xám xịt, một tầng rồi một tầng áp xuống, như thể muốn ép chết người.

Trong không khí tràn ngập mùi máu và mùi dầu hỏa, còn có không ít xác sống xấu xí.

Mảnh đất hoang vu, không một ngọn cỏ.

Dưới chân là bờ cát cứng rắn, trong mắt là phong cảnh tối tăm.

Đỗ Hữu sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn cất giấu chút ảo tưởng.

Cho đến khi hiện thực đánh vỡ mộng đẹp.

Nhưng mà, ít nhất cậu đã hoàn thành trách nhiệm của mình.

Là một người anh, cậu bảo vệ em mình.

Là một thực nghiệm thể được ký thác kỳ vọng, cậu bảo vệ tương lai con người.

Mà cậu, cũng thực hiện được giấc mộng của mình.

Đó là ra ngoài ngắm nhìn trời cao.

Đến lúc kết thúc rồi
Đỗ Hữu nâng tay lên.

Để tránh bị biến thành một trong đám quái vật ghê tởm, cậu tự chấm dứt sinh mệnh của mình.

……
Trong đầu Tần Qua lặp lại ký ức lúc trước.

Cậu không muốn tin tưởng cái chết của Đỗ Hữu, chấp nhất đi tìm bóng dáng mờ mịt hư vô kia, nhưng không được gì cả.


Cho đến khi ngẫu nhiên đi vào thế giới này, mới phát hiện bóng dáng đối phương.

Nhưng mà hiện tại lại có một người xa lạ, mặt dày vô sỉ ôm anh ấy.

Cậu chuyển đầu, ánh mắt đen tối khó lường.

Không được.

Bây giờ còn chưa được.

Nếu hiện tại đi vào, cậu có khả năng sẽ nhịn không được ở trước mặt Đỗ Hữu xử lý người kia.

Không thể làm như vậy, sẽ khiến anh ấy giận mất.

Năm ngón tay nắm chặt rồi buông ra, cuối cùng xoay người, rời khỏi công trường.

Mây đen thổi qua, che đậy bóng hình xinh đẹp của ánh trăng.

Không có đèn đường, đường phố trở nên thật tối tăm.

Lúc này, có ba bốn người đàn ông đang vây lấy một cô gái.

"Đi uống một chén rượu thôi mà, cần gì ra vẻ thế chứ!"
"Đúng đó.

Buổi tối còn ăn mặc mát mẻ thế này không phải là làm gái sao!"
Đám đó ước chừng ba bốn mươi tuổi, trong miệng nói toàn lời bậy bạ.

Cô gái bị chúng bắt lấy run bần bật, không có cách nào để chạy.

Tần Qua cũng không tính để ý, lúc đi ngang qua bị sượt trúng.

Đầu vai bị bắt lấy.

"Đi đường không có mắt à?" Trong miệng người nọ toàn mùi rượu, "Một câu xin lỗi cũng không nói, mày câm phải không?!"
Tần Qua hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu nâu toát khí lạnh.

Bị đôi mắt đó nhìn, người đàn ông trở nên luống cuống.

Nhưng nghĩ đến mình có nhiều anh em, còn có một đứa con gái ở bên cạnh nhìn, dù ra sao cũng không thể rơi xuống thế yếu được.

Cho nên ưỡn ngực ra, "Nhìn cái gì mà nhìn, nói cho mày biết, tao là ——!"
Lời còn chưa dứt, cả người liền bay ra ngoài.

Cảnh tượng này y đúc phim điện ảnh thế kỷ cũ.

Người đàn ông tám mươi tới một trăm ký dễ dàng bị đánh bay, làm tất cả mọi người ở đây ngỡ ngàng.

Khi nghe tiếng vải áo cọ xát nhau, bọn họ mới chú ý thanh niên kia đang nhìn lại mình.

Anh em của bọn họ chẳng qua mới ăn một đấm đã nằm liệt như chết thế kia.

Cho nên lần này không ai dám đi lên.

Mà người nọ cũng chưa cho bọn họ nhiều thời gian phản ứng lại.

Bóng đen hiện lên, từng cú đấm đều đụng đến xương.

Ngắn ngủn vài giây, cả đám hoặc che bụng hoặc ôm đầu, thảm thiết kêu rên dưới đất.

Tần Qua nhìn xuống những người này, mặt không đổi sắc, ngay cả hô hấp cũng không loạn.

"Cái, cái đó…… Cảm ơn anh cứu tôi!"
Vừa rồi bị đám sâu rượu đó cuốn lấy.

Tuy rằng người này đánh họ nhìn rất khủng bố, nhưng cô cảm thấy vẫn nên nói cảm ơn.

Tần Qua dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái.

Lúc này cô mới thấy rõ khuôn mặt đẹp trai của người nọ, không khỏi ngừng thở.

Người này có thể là coi người đẹp nhất từ lúc cô sinh ra đến giờ, ngay cả thần tượng trên TV còn kém cậu ta ba phần.

Cô bất giác khẩn trương nói không ra lời, trơ mắt nhìn thanh niên tới gần mình.

Đây, đây chẳng lẽ là người định mệnh?!
Một giây trước còn ão não đường hoang vắng còn gặp sâu rượu, bây giờ cô lại cảm thấy may mắn.

Nhưng mà, đối phương càng tới gần, cô càng cảm thấy không đúng.

Ánh mắt kia vô cùng lạnh băng.

Không khác gì nhìn mấy tên súc sinh dưới đất.

Cô không khỏi cảm thấy mình lập tức cũng sẽ bị đánh.

Cô nắm chặt bao tay bằng da của mình.

Chỉ cảm thấy mình mới ra hang sói thì trúng miệng cọp.

Lúc cô gái đang run bần bật, lại nghe thấy người nọ nói: "Muộn rồi, nơi này rất hẻo lánh, đừng ở đây lâu."
Giọng nói ôn nhu như gió xuân, người nói còn đang cười rất ôn hòa.

Cô gái đột nhiên hoàn hồn.

Mình suy nghĩ gì vậy, người đẹp như vậy sao có thể đánh mình được!
"Được, được tôi biết rồi!" Cô khom người chào, "Tôi, tôi đi trước!"
Cô đỏ bừng mặt chạy đi.

Người nằm trên đất do không bị đánh vào đầu nên mấy phút sau đã tỉnh lại.

Theo bản năng nhìn lên trên, thì thấy người đánh mình đang nhìn ra chỗ nào đó.

Hình như cảm giác được cái gì, con ngươi màu nâu chuyển xuống nhìn thẳng hắn.

Người đàn ông cảm thấy như bị rắn dữ theo dõi.

Nháy mắt lông tơ sau lưng dựng đứng, vội nhắm mắt giả bộ bất tỉnh.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đi xa, mới trộm mở một con mắt, trong lòng còn sợ hãi.

Tên kia là con người thật sao?
Mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau, Đỗ Hữu bất giác nhìn ra bên ngoài.

Mây đen xẹt qua, ánh trăng chiếu rọi, chiếu vào công trường.

Tiếng đánh nhau biến mất.

Đỗ Hữu cảm thấy chắc là nghe lầm, anh quay đầu lại.

Vưu Hạo Vũ còn ôm anh, anh do dự một lát, giơ tay đỡ lấy vai đối phương, "Cậu sợ à? Không sao nữa rồi.".


Đọc truyện chữ Full