DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ
Chương 6: Cùng ta về nhà

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xoát người xong, đồ đạc cũng không có gì khả nghi. Theo Xuân Ngô Quân phân phó, hai gã đệ tử Vân Thượng thật cẩn thận hầu hạ Luyện Chu Huyền mặc quần áo.


Lúc này ngoài điện truyền đến tiếng gõ cửa, một đệ tử tiến vào bẩm báo, nói điều tra thấy Luyện Chu Huyền khi vào núi cưỡi một con ngựa trắng, lại từng ở hồ sen phóng sinh một con cá hồng, không biết có cần mổ sát kiểm tra không.


Lời này vừa ra Luyện Chu Huyền đã kiềm nén không được.


"Có câu cửu tộc gặp nạn chó giữ nhà cũng không thoát*. Hiện giờ Vân Thương buộc khách phải thoát y loã thể còn chưa tính, giờ ngay cả một cá một ngựa cũng không tha. Xin hỏi quý phái đến tột cùng là đường đường danh môn chính phái cự phách hay là chim sợ cành cong, trông gà hoá quốc?!"


(*nguyên văn: 有道是株九族尚祸不及家犬)


Thiên điện một mảnh tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều tụ trên người Luyện Chu Huyền, kẻ này loã thân trước mặt mọi người mặt cũng không đổi sắc, hiện giờ lại vì hai cái sinh linh nhỏ bé mà lộ vẻ phẫn nộ.


Lăng Tiêu Các chủ ngữ khí khinh thường: "Chính vì Vân Thương là danh môn chính phái, nên mới phải đứng trên lập trường của đại đa số người mà suy nghĩ! Ta nghĩ các hạ phải hiểu như thế nào là lấy đại cục làm trọng.


Nói xong, liền quay đầu hướng về phía đệ tử hạ lệnh.


Nhưng lại có người nhanh hơn hắn một bước.


"Không cần thiết."


Thanh âm là của người bấy giờ vẫn yên lặng Phượng Chương Quân, "Con cá kia ta đã nhìn thấy, không có gì hiếm lạ. Con ngựa cũng cách đỉnh núi rất xa, nếu nói có độc cũng thật hoang đường."


".....Phượng Chương Quân nói có lý." Lăng Tiêu Các chủ thấy Quân chủ đạm nhiên phủ định, không thể không thay đổi thái độ, chuẩn bị đem đệ tử đuổi đi.


"Chờ một chút." Giờ đến phiên Luyện Chu Huyền gây khó dễ, "Hiện giờ đã khám xét xong, cái gì cũng không tìm được, không phải Lăng Tiêu các chủ nên cho Luyện mỗ một câu xin lỗi hợp lí sao?"


Ánh mắt toàn trường lập tức chuyển đến trên người Lăng Tiêu Các chủ.


"Ta chỉ làm theo phép tắc!" Lăng Tiêu Các chủ tự cho là đúng lý hợp tình.


Luyện Chu Huyền cười lạnh: "Xem ra ta quả thật đã ở Nam Chiếu quá lâu rồi, không biết lễ nghi bang chúng Trung Nguyên, bắt người khác trước mặt mọi người thoát y được coi là đúng 'phép tắc'. Đại Chân Nhân cùng Phượng Chương Quân thật sự 'biết cách dạy dỗ'*"


(*nguyên văn: 教育有方)


Thấy hắn bỗng nhiên quay lại đầu mâu*, Lăng Tiêu Các chủ trong lòng lộp bộp một chút, theo bản năng quan sát sắc mặt của hai vị chủ quân.


(*ý là chuyển hướng tấn công)


Xuân Ngô Quân đứng hơi xa một chút, không biết có phản ứng gì. Mà mặt Phượng Chương Quân trước sau không có cảm xúc.


Ngay thời điểm mọi người nghĩ hai vị tôn chủ sẽ không mở miệng, lại nghe thấy Phượng Chương Quân rõ ràng dứt khoát nói ra hai chữ: "Xin lỗi."


Quân chủ đã lên tiếng, Lăng Tiêu Các chủ tự nhiên không còn cách nào tiếp tục chối cãi, chỉ thấy khoé miệng hắn run rẩy hai cái, cuối cùng giơ tay ôm quyền: Luyện độc tiên... ban nãy, đã đắc tội rồi!"


Luyện Chu Huyền biết hắn chỉ bất đắc dĩ nên mới nói, tự nhiên là lười đáp lời.


Lúc này Xuân Ngô Quân cũng mở miệng nói: "Sự việc tối nay thật kỳ lạ, Vân Thương tất sẽ điều tra kĩ càng. Canh giờ không còn sớm, khách khứa ngoài cửa đi hay ở đều phải tiếp đãi tử tế, đừng để người khác nghĩ Vân Thương mất lễ nghi."


Mấy vị Các chủ Điện chủ lĩnh mệnh, dồn dập mang theo thủ hạ và đệ tử rời đi. Xuân Ngô Quân liền đi tới trước mặt Luyện Chu Huyền.


"Mới nãy thật sự nhiều chỗ đắc tội, thế nhưng vẫn mong độc tiên tạm thời lưu lại trong núi, hiệp trợ Vân Thương giải đáp nghi hoặc khó hiểu này."


Luyện Chu Huyền biết bản thân chạy không thoát, liền không nhiều chuyện, chỉ lo chỉnh trang lại y phục.


Ngay sau đó, Xuân Ngô Quân lại nói: "Trọng Hoa, ngươi thay ta chiếu cố tốt độc tiên. Cuộc sống hằng ngày, như khách quý mà chiêu đãi, chớ chậm trễ."


Luyện Chu Huyền không dự đoán được tình huống lại đi theo hướng này, Phượng Chương Quân ở một bên đã yên lặng gật đầu.


Chỉ nháy mắt đám người bên ngoài và đệ tử trong điện đã đi sạch, chỉ còn lại Luyện Chu Huyền và một đống trang sức bạc chưa mang lên người im lặng đấu tranh.


Vừa rồi đám đệ tử Vân Thương kia kiểm tra làm hỏng một cái vòng xuyến châu bạc*. Lúc này có mấy hạt tình cờ rơi xuống bên chân Phượng Chương Quân.


(*vòng mà xuyên nhiều hạt cườm nhỏ, dạng như này:



Nghĩ hắn cũng sẽ không đi nhặt giúp, Luyện Chu Huyền chuẩn bị khom lưng, lại bất thình lình thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một mũi kiếm.


Là Phượng Chương Quân rút ra bội kiếm —— chính là thanh kiếm vừa nãy chỉ bằng kiếm khí chém bay đầu con thi quỷ.


Chỉ thấy hắn đem mũi kiếm hướng về phía ngân châu trên đất, rõ ràng hạt châu nhỏ như vậy, lại giống như có lực hút đồng loạt lăn đến bám trên mũi kiếm.


Nhìn thân kiếm dựa theo Phượng Hoàng mà tạo hình, Luyện Chu Huyền đột nhiên ý thức được thanh kiếm này là "Phượng Khuyết" đại danh đỉnh đỉnh.


Theo truyền thuyết thanh sắt rèn thanh kiếm này không phải lấy ra từ quặng sắt, mà góp nhặt từ rất nhiều binh khí đã giết người trên chiến trường từ xưa tới nay. Mà chủ nhân nguyên bản của nó cũng không phải vị cao nhân chính đạo Phượng Chương Quân này.


Ba mươi lăm năm trước, trên Độ sóc sơn có một con thi vương xưng bá một phương. Hắn lệnh cho thủ hạ đi tới những nơi chí âm chí hàn trong thiên hạ, thu thập những thanh binh khí mang theo hung lệ điềm xấu, cùng luyện lại trong lò.


Từ đó về sau, bảy vị thợ rèn kiếm bị bắt tới, phí ba năm tỉ năm tỉ mỉ loại bỏ tạp chất, lại thêm mười năm thiên chuy bách luyện, cuối cùng đúc thành tuyệt thế yêu đao. Mà bảy vị kiếm sư này cùng người nhà cũng trở thành những tế phẩm đầu tiên của yêu đao.


Sau này, danh môn chính phái lấy Vân Thương cầm đầu bao vây tiễu trừ Độ sóc sơn. Hai bên ác chiến bảy ngày bảy đêm. Ngay lúc giằng co, Phượng Chương Quân một một mình đột kích, trong ngàn vạn yêu quái gỡ xuống đầu thi vương, giành chiến thắng.


Yêu kiếm của thi vương sau đó được cất giữ tại Tàng Binh sơn trang nổi danh về tinh luyện, nhưng do không áp chế được bản tính tà ám trong thân kiếm mà liên tiếp gây ra tai hoạ. Cuối cùng Tàng Binh sơn trang một lần nữa rèn lại kiếm, vì Phượng Chương Quân rèn ra một thanh Phương Khuyết kiếm.


Nói đến cũng lạ, thanh kiếm này vào tay Phượng Chương Quân liền trở nên vô cùng thuận theo, thậm chí có thể dựa theo vì tâm ý của Phượng Chương Quân mà động, làm ra rất nhiều việc đáng kinh ngạc. Cũng vì nguyên nhân này, Phượng Chương Kiếm trở thành thanh thần binh lợi khí bậc nhất trong bảng binh khí phổ.


Luyện Chu Huyền tuy ở Nam Chiếu nhưng cũng nghe không ít truyền kỳ của Phượng Khuyết kiếm. Lại không nghĩ Phượng Chương Quân sẽ dùng nó để tiện làm mấy việc vặt này.


Phượng Chương Quân đem mũi kiếm nâng lên, mấy viên hạt châu bạc liền dọc theo thân kiếm lăn xuống, không nghiêng không lệch rơi xuống lòng bàn tay hắn.


Hắn vươn tay về phía Luyện Chu Huyền.


Luyện Chu Huyền giờ mới phát hiện Phượng Chương Quân cũng mang bao tay màu đen. Hắn tiếp lấy hạt châu cất vào ám túi, tiếp tục sửa lại t quan.


Lại nghe thấy Phượng Chương Quân hỏi: "Người Ngũ Tiên Giáo, vô luận là nam hay nữ, trang phục đều long trọng như vậy sao?"


Dứoi tình huống thường ngày đương nhiên là không, cũng là Ngũ Tiên Giáo chúng ta qua mức thuần khiết chất phác, mới ăn mặc trang phục lộng lẫy đi thi dự trận Hồng Môn Yến* này —— Luyện Chu Huyền chửi thầm, cũng không có ý lao lực giải thích, chỉ tuỳ tiện gật đầu.


Chờ trang phục sẵn sàng xong, hắn đi theo Phượng Chương Quân ra ngoài thiên điện.


Trên đỉnh núi ban nãy còn náo nhiệt, giờ này một mảnh tĩnh lặng. Chỉ có đệ tử Vân Thương đi thành  tốp năm tốp ba tuần tra xung quanh, xa gần một mảnh ánh sáng từ lồng đèn.


Phượng Chương Quân mang theo Luyện Chu Huyền đi về phía sau núi. Dọc đường hai người trầm mặc vô ngữ, ven đường chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu, ếch xướng, nước suối chảy róc rách, ngược lại càng thêm u tĩnh.


Bọn họ cuối cùng đến một toà biệt viện, cách rất xa các toà nhà khác. Cũng không phải cũ kỹ hay sập xệ gì, nhưng vị trí này giống như nơi dành cho đệ tử tư quá*.


*tức là không phải đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền mà chỉ là đệ tử kí danh.


Luyện Chu Huyền cũng không hỏi nhiều, đi theo Phượng Chương Quân vào tiểu viện. Bước qua thềm cửa, hắn rõ ràng cảm thấy bản thân giống như đi qua một tầng kết giới.


Trong sân cũng không lớn, bố trí lịch sự tao nhã. Phía Tây Nam là hồ nước, trên dựng núi giả, trên núi bám một cây tuyết tùng rủ xuống, tán cây tựa như cái bàn lơ lửng giữa đình viện.


Trên cái bàn đó đặt một ấm trà, một bộ trà cụ, hóa ra thật là có người ngồi ở đây thưởng trà.


Phương Chương Quân dẫn Luyện Chu Huyền đi ngang qua đình viện, xốc lên màn trúc dưới mái hiên, đem cửa đẩy ra, trước mặt là gian chính, bàn ghế bằng gỗ mun, trên tường treo tranh tứ bình khắc đá, trong không khí lan tỏa mùi trầm hương.


Bên phải gian nhà chính cửa đạo là bình phong họa hoa mai, vòng ra sau là phòng ngủ. Phòng ngủ cũng không lớn, nhưng sắp xếp nhã trí an tĩnh. Trên giường đặt chăn gối gấm màu xanh nhạt, trên gối còn phóng mấy quyển sách.


Luyện Chu Huyền tuy không quen thuộc đạo đãi khách của Trung Nguyên, nhưng cũng cảm thấy nơi này không giống phòng cho khách, ngược lại giống nơi có người thường trụ lại.


Hắn đang chuẩn bị dò hỏi đã thấy Phượng Chương Quân mở miệng:


"Trong tay ngươi có ngọc bội của ta."


.....Hắn ban nãy quả nhiên là nhìn thấy!


Luyện Chu Huyền trong lòng máy động, lại không biết thái độ Phượng Chương Quân như thế nào, vì thế dứt khoát không rên một tiếng.


Phượng Chương Quân tạm dừng một lát, thình lình nói: "Khối ngọc bội này ta đã đưa cho một nữ hài tên A Diên."


Luyện Chu Huyền giật giật lông mày, không tin nổi năm đó hắn nam nữ cũng không phân biết được, biểu tình trên mặt lại vẫn ổn định: "Ta không phải nữ nhân."


Phượng Chương Quân chỉ "Ân" một tiếng không rõ ý: "Đã lâu như vậy, quả thật nhớ không rõ. Ta chỉ nhớ A Diên có một đôi mắt màu lục rất đẹp."


Nghe thấy chữ "Đẹp", Luyện Chu Huyền mất tự nhiên quay đầu. Bởi vậy Phượng Chương Quân không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ có thể nghe thấy âm thâm từ từ truyền đến:


".....Ít nhất, nếu ta thao túng thi quỷ, sẽ không chọn thời điểm này cùng ngươi ôn chuyện xưa."


Lời này rất có lí, thế nhưng Phượng Chương Quân lại nói: "Có lẽ là không, lại có lẽ ngươi thực hiện nhiệm vụ mà bản thân còn không tự biết."


Đây rõ ràng là ly gián hắn và Ngũ Tiên Giáo. Luyện Chu Huyền cười nhạo: "Ta nhập giáo thời gian còn lâu hơn ngài vào Vân Thương, nếu nói ta không hiểu Ngũ Tiên Giáo, vậy Tiên Quân có đủ hiểu Vân Thương?"


Phượng Chương Quân hỏi ngược lại: "Ngươi vẫn luôn theo dõi ta?"


Luyện Chu Huyền đáp đến hợp tình hợp lí*: "Ngũ Tiên Giáo tuy rằng ở Nam Chiếu xa xôi, những vẫn là trong giang hồ. Lấy thân phận của ngài và địa vị của Vân Thương, muốn không chú ý cũng khó."


(*nguyên văn là Tích thủy bất lậu: tức là kín kẽ, không có chỗ hở)


Phượng Chương Quân "nga" một tiếng: "Cho nên ngươi đã sớm biết ta đang ở đây, lại cố tình chọn thời điểm này tới tìm ta."


Nói đến nói đi, vẫn là hoài nghi hắn.


Luyện Chu Huyền đã còn muốn lao lực đi giải thích. Hắn quay mặt về phía bức tường phía đông phòng, bên trên treo một bức thủy tựa hồ là vẽ phong cảnh Vân Thương.


Hắn nhìn họa, khẽ thở dài: "..... Vân Thương sơn cao như vậy, ngài cả ngày đứng trên đỉnh núi, có phải hay không cảm thấy người dưới chân núi cùng con kiến không khác gì nhau? Cuộc sống của một con kiến thì có gì thú vị, chúng nó vì sao không bỏ tất cả, cố gắng bò lên trên núi?"


"Ta cũng không coi thường suy nghĩ của ngươi." Thanh âm Phượng Chương Quân nghiêm túc như cũ, thậm chí có chút không thú vị. Hơn nữa, hắn dùng cặp mắt ảm đạm, sâu thẳm như đầm lầy nhìn Luyện Chu Huyền.


Luyện Chu Huyền không chút yếu thế nhìn lại.


Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Phượng Chương Quân đột nhiên hỏi: "Có muốn đi xem thi thể của thi quỷ ban nãy không?"


Luyện Chu Huyền sửng sốt, có chút tâm động lại nhịn không được ngờ vực: "Nếu ta muốn, ngươi có thể mang ta đi xem?"


"Có thể." Phượng Chương Quân dứt khoát trả lời giống như đã sớm quyết định, nhưng sau đó lại bồi thêm một câu ——


"Sau khi ra khỏi tòa viện này, đừng lại đề cập chuyện năm xưa. Trên ngọn núi này phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều."


_________________(Byakuman)


Tác giả có lời muốn nói:


Luyện Chu Huyền: Ta không tin năm đó ngươi coi ta thành nữ hài!


Phượng Chương Quân: .....


Luyện Chu Huyền: Nếu đã nhớ rõ ta, vì sao ban ngày ta và ngươi nói chuyện ngươi lại không nhận?


Phượng Chương Quân: Không phải ta không nhận, chỉ là lúc đó không thích hợp.


Luyện Chu Huyền: Ý ngươi là tai vách mạch rừng? Trách không được, ta thả một con cá bọn họ cũng biết!


Phượng Chương Quân: Vân Thương sơn cũng không an bình như bề ngoài.


Luyện Chu Huyền: Quả nhiên vẫn là Ngũ Tiên Giáo hảo.


Editor than khổ:
Wattpad hỏng rồi, không cập nhật bằng máy tính được nữa =.= Toàn bộ đống này, tui GÕ BO, BẰNG ĐIỆN THOẠI!!!

Đọc truyện chữ Full