*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười trên mặt Hoài Viễn dần dần ngưng đọng, trở thành một cái mặt nạ cứng ngắc giả tạo.
Lúc đầu, hắn chỉ đơn giản coi đây là lời nói của một người say rượu, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, Tằng Thiện căn bản không hề say.
Nàng chỉ mượn rượu nói ra lời vẫn luôn không dám nói.
Hoài Viễn bắt đầu khẩn trương.
Hắn một lần lại một lần xác nhận lại ý của Tằng Thiện, lôi sư môn, lôi sư phụ ra ý đồ muốn gợi lên cảm giác áy náy của nàng.
Thế nhưng Tằng Thiện trước sau như một không hề thay đổi.
Khi hơi rượu cũng không còn mãnh liệt, nàng ngẩng đầu nói cho hắn biết, dù chỉ có mấy năm ngắn ngủi, thế nhưng bản thân đã thật lòng thật dạ yêu thích tòa sơn cốc nho nhỏ dưới chân núi tuyết kia. Sự yêu thích này không phải do chán ghét hay thất vọng với Vân Thương —— nàng vẫn như trước cảm nhớ sư ân, chỉ là giống như những nhi nữ bình thường khác, đến lúc tự nhiên cần phải rời nhà.
"Nhưng vì sao lại là Ngũ Tiên Giáo? !"
Hoài Viễn vẫn cứ căm giận bất bình: "Thiên địa rộng rãi như vậy, ngươi chỉ tình cờ vào Ngũ Tiên, làm sao liền quyết định muốn ở lại? Nếu không, chúng ta không trở lại Vân Thương cũng được, đi du ngoạn khắp giang hồ, nói không chừng có thể tìm được nơi khác so với nơi này càng thêm..."
"Sẽ không có!"
Tằng Thiện lớn tiếng đánh gãy lời hắn, "Tâm ý ta đã quyết!"
Ngay vào lúc này, Luyện Chu Huyền làm một động tác kì quái —— hắn tiến lên phía trước, đưa tay chạm vào thái dương Tằng Thiện. Tuy rằng một kẻ là ảo một kẻ là thật có vẻ không thể thật sự tiếp xúc, thế nhưng Luyện Chu Huyền nhanh chóng lộ ra thần sắc hiểu rõ.
"Nàng cảm thấy Nặc Tạc Mã rời đi, mình có trách nhiệm rất lớn."
Hắn truyền đạt cho Phượng Chương Quân suy nghĩ lúc này của Tằng Thiện: "Lúc Nặc Tạc Mã giao phó Huyền Đồng cho nàng, hình ảnh trong quá khứ cùng hiện tại chồng chéo lên nhau."
Phượng Chương Quân suy tư: "Huyền Đồng làm nàng nhớ lại Hoài Viễn khi còn bé?"
"Cũng không hoàn toàn chỉ do có sư huynh, có chút không rõ ràng, rất khó để hình dung."
Luyện Chu Huyền tận lực giải thích cảm xúc hắn cảm nhận được từ Tằng Thiện: "Tuy rằng việc làm của Nặc Tạc Mã quá nửa là vô tâm, nhưng rõ ràng đã tạo ra gông xiềng trói buộc Tằng Thiện. Dù là xuất phát từ hảo cảm hay cảm giác áy náy, Tằng Thiện đều cam tâm tình nguyện bị trói lại, đây là bản tính của nàng, không thể trách ai."
Trước mắt, Hoài Viễn vẫn cùng Tằng Thiện dây dưa đứt quãng, sử dụng tất cả thủ đoạn huy vọng sư tỷ duy nhất của mình có thể hồi tâm chuyển ý.
Đáng tiếc tất cả đều là phí công.
Ánh mắt hắn từng chút một dần ảm đạm, thậm chí trở nên âm lãnh.
"Sư tỷ...... Ngươi cũng không nên bức ta."
Hắn ngữ khí chậm rãi kéo dài, quyết định được ăn cả ngã về không: "Ngươi nếu cứ khăng khăng lưu lại Ngũ Tiên Giáo, ta cũng chỉ có thể tố giác thân phận thật ngươi, xem đến lúc đó đám mọi rợ Ngũ Tiên Giáo kia có thật sự rộng lượng như vậy hay không, tiếp tục coi ngươi như người nhà của bọn họ."
Lời này vừa ra, Tằng Thiện tức khắc ngẩng đầu lên, nhưng trong mắt lại không hề có sợ hãi.
"Nếu ngươi muốn phá hoại quan hệ giữa Vân Thương và Ngũ Tiên Giáo, vậy thì tùy ngươi! Bất quá từ đấy về sau sẽ không có ai che chắn phía trước cho ngươi, cút khỏi Vân Thương... Ngươi còn có thể đi đâu!"
Sắc mặt tối tăm của Hoài Viễn nháy mắt trở nên tái nhợt, như kẻ bị người siết lấy cổ họng.
"Sư tỷ...... ngươi thật sự không cần ta nữa sao?"
Thanh âm của hắn bỗng mềm giống như một tiểu nam hài bốn, năm tuổi, "Tâm ta, thật sự đau quá..."
Đây chỉ sợ cũng là lần duy nhất trong đời này hắn cảm nhận được đau khổ.
Bởi vì không có, nên một khi xuất hiện thì không cách nào chịu đựng nổi.
Nhưng hắn không biết rằng, cơn đau này đối với người khác mà nói, có lẽ căn bản không tính là cái gì.
——
Cảnh tượng trong Túy Tiên cuối cùng tan rã trong không vui. Cảnh tượng thay đổi, thành bên ngoài buổi tối.
Thời gian hẳn là mùa đông. Phóng tầm mắt, mặt đất rộng lớn bằng phẳng bị che lấp bởi những lớp tuyết đọng loang lổ. Dưới cánh đồng tuyết trong đêm tối mơ hồ lộ ra những vệt tanh đỏ, giống như vệt máu đọng lại đã lâu.
"Đây là thôn Hoài Viễn."
Đang lúc Luyện Chu Huyền còn đang cố xác định địa điểm, Phượng Chương Quân đã chỉ vào một gốc cây cổ thụ méo mó nói ra đáp án.
Bọn họ trở lại khởi điểm khi mới bắt đầu Hương Khuy, cất quá cảnh sắc xung quanh đã thay đổi ——
Thôn trang phế tích đã biến mất, thay vào đó chính là một đám lớn phần mộ quần tụ, trùng điệp kéo dài như những hòn núi tuyết nhỏ, cô tịch ngàn năm vạn năm.
Gió lạnh thổi qua, mang đến tiếng người lẩm bẩm.
Bọn họ theo âm thanh đi tới, nhìn thấy thân thể gầy ốm của Hoài Viễn quỳ sát một phần mộ thật lớn. Trên mồ không có bia, nhưng cũng không khó để đoán đây chính là mộ hợp táng của những phụ nữ và trẻ em chết năm đó.
Hoài Viễn có lẽ đi thẳng từ Nam Chiếu đến đây, trên người vẫn xuyên áo kép* đơn bạc như trước. Giữa không trung hoa tuyết từ từ rơi xuống mái đầu rối bù của hắn, làm cho hắn thoạt nhìn như một lão nhân.
(*áo kép hình như là cái này. Nói chung là có 2 lớp)
"Các ngươi tại sao không mang ta theo?"
Ánh mắt hắn vô thần, thanh âm khàn khàn nói với phần mộ, "Ta sao muốn bỏ lại ta một người lẻ loi trên thế giới này?"
Phần mộ không một tiếng động, nhưng hắn tựa như từ trong gió bấc gào thét nghe được cái gì.
"Vân Thương sơn rất tốt? Đưa ta giao phó cho họ rất an tâm? Ha... Ha ha..."
Hắn ngửa mặt lên trời phát ra những tiếng cười đứt quãng.
"Các ngươi có biết rằng, không phải người nào cũng xứng với Vân Thương phái cao quý. Các ngươi có biết rằng, từ nhỏ bọn họ đã nói ta ngu xuẩn, nói ta dốt nát, nói ta vô dụng, căn bản không thích hợp tu tiên, càng không nên trở thành đệ tử Vân Thương ... Ha ha, ha ha ha..."
Hắn cười đến thở không ra hơi, bên trong khí quản phun ra tạp âm chói tai giống như thanh âm tiếng huýt, lại giống như tiếng khóc.
"Ta rõ ràng xuẩn như vậy, đần như vậy, thế nhưng hơn mười năm bọn họ ai cũng không nhìn ra, thật ra ta vẫn luôn diễn kịch... Diễn một người bình thường vừa xuẩn vừa đần..."
Hắn ngồi xổm trong tuyết, từ đầu gối trở xuống đã bị tuyết đọng lạnh thành băng. Giá lạnh làm cho sắc mặt hắn xanh tím, nhưng hắn lại không hề hay biết gì.
"Hiện giờ cả sư tỷ cũng không cần ta nữa... Ta không nên ở lại Vân Thương... Cũng không nên ở lại Nam Chiếu... Ta không có tiên cốt, ta không thành tiên được..."
Hoài Viễn như kẻ điên tự mình lầm bầm. Mà Luyện Chu Huyền từ trong câu chữ nói mớ của hắn nghe được một chữ đặc biệt ——
"Tiên cốt".
Xuẩn vật không có tiên cốt, dù may mắn lên được tiên sơn, cũng là gỗ mục khó điêu. Chẳng bằng tìm một hồ nước dưới chân núi, dù là một đời ngắn ngủi, cũng có thể trải qua vui vẻ khoái hoạt.
Đây là những lời trước đây không lâu Phượng Chương Quân nói với Luyện Chu Huyền.
Hồi tưởng lại, không phải giống như đang nói Hoài Viễn?
Luyện Chu Huyền nội tâm máy động, rồi lại tự phủ nhận —— nếu như Phượng Chương Quân đã sớm biết chuyện của Hoài Viễn, thì sao có khả năng mặc kệ hắn náo loạn trong ngày tế điển.
Hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên trong tiếng khóc thê lương của Hoài Viễn xuất hiện một âm thanh khác.
Két, két, là âm thanh bước chân đạp trên tuyết.
Luyện Chu Huyền nhìn về phái âm thanh, ngạc nhiên phát hiện đằng xa chẳng biết từ bao giờ đã cuất hiện một kẻ lạ mặt.
——
Nói là "Người lạ mặt thật ra cũng không chính xác —— bởi vì người đến toàn thân khoác áo chòng đen, mũ chùm buông xuống che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể thấy mấy sợi tóc dài lộ ra phía dưới mũ chùm, màu tóc nhìn qua cũng tuyết trắng giống Nặc Tạc Mã, nhưng lại lẫn một chút sắc vàng.
Này hiển nhiên không phải màu tóc vủa người Trung Nguyên, nếu không phải người Hồ ở Tây Vực, thì e rằng cũng là sơn tinh thủy quái.
Luyện Chu Huyền lục lọi trong trí nhớ không tìm được người nào như vậy, vì vậy đưa ánh mắt dò hỏi về phía Phượng Chương Quân.
Mà vừa nhìn, hắn đã phát hiện ra ánh mắt Phượng Chương Quân thay đổi.
Đó là một loại thay đổi vô cùng vi diệu, giống như mặt hồ bình lặng đột nhiên bị gió lớn thổi gợn sóng, có nơi lóe lên ánh sáng, cũng có nơi trở nên càng tối tăm.
Không thể nghi ngờ, Phượng Chương Quân chắc chắn biết người này.
Tuy rằng hỏi trực tiếp chắc chắn sẽ bị phủ nhận, nhưng Luyện Chu Huyền lại không định nhẫn nại.
"Ngươi nhận ra hắn?"
"...... Không."
Quả nhiên Phượng Chương Quân lắc đầu, "Chưa từng gặp qua."
Luyện Chu Huyền càng thêm không hài lòng, dứt khoát hai ba bước tiến lên, chuẩn bị tìm kiếm gương mặt dưới áo choàng. Nhưng lúc hắn tới gần mới phát hiện, hóa ra dưới áo choàng là một tấm mặt nạ màu bạc lạnh như băng, chỉ lộ ra đôi con ngươi màu đỏ quỷ dị.
"Chẳng lã là Pháp tông?"
Hắn không khỏi liên tưởng đến cái tổ chức không làm người vui nổi kia, sau đó lập tức lại tự phản bác —— người Pháp tông chỉ mang mặt nạ sắt màu đen, hàng năm giáp trụ quanh thân, chẳng thể nào văn nhã tựa như người trước mặt.
Người này rốt cuộc là ai, vì sao mặc trang phục như vậy vẫn có thể làm Phượng Chương Quân nhận ra?
Luyện Chu Huyền càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, vì vật càng tiến sát lại gần tỉ mỉ quan sát. Thế nhưng hắn vừa tới trước mặt người kia, chỉ thấy con ngươi đỏ dưới lớp mặt nạ xoay một cái, nhìn chằm chằm vào hắn!
Làm sao có thể? !
Sử dụng Hương Khuy thuật đã mấy chục năm qua, Luyện Chu Huyền chưa bao giờ gặp tình huống như này, huống hồ chuyện này là bất hợp lí —— nơi này chỉ là hóa thạch ký ức từ trăm năm về trước, nhân vật ở đây làm sao có thể phản ứng với người xem của trăm năm sau? !
Luyện Chu Huyền đột nhiên có chút rợn tóc gáy, nhưng hắn còn chưa kịp suy ngẫm đã bị Phượng Chương Quân túm về bên người.
"Đừng chạy lung tung."
Rõ ràng là người lần đầu tiên tham dự Hương Khuy, lúc này lại đảo khách khách thành chủ.
Luyện Chu Huyền bị Phượng Chương Quân lôi kéo lảo đảo một cái, nghiêng ngả đụng vào trong ngực hắn.
"Ngươi kia vừa rồi giống như liếc ta một cái!" Luyện Chu Huyền nhỏ giọng thầm thì.
Phượng Chương Quân không tiếp lời, chỉ yên lặng đưa hắn ra phía sau mình che chắn.
Ở một bên khác, kẻ mặc áo choàng chậm rãi đi tới hai bước, cuối cùng dừng bước bên phần mộ.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Hoài Viễn ngẩng đầu, trong đôi mắt ửng đỏ ngập tràn cảnh giác.
"Ngươi là ai? !"
"Người hái hoa."
Âm thanh của kẻ mặc áo choàng thanh lãnh dễ nghe, bên trong như có kim thạch*.
(*ý chỉ sự sắc bén)
Hoài Viễn trên dưới đánh giá hắn, nội tâm hiển nhiên tràn đầy đề phòng: "Trời lạnh đất băng, chỗ nào có hoa để hái?"
Khách nhân mặc áo choàng không trả lời, trái lại đưa tay phải về phía phần mộ.
Chỉ thấy trong trước lòng bàn tay hắn, tuyết đọng trên phần mộ nhanh chóng tan ra, lộ ra một đóa hoa nhỏ trắng đến gần như trong suốt.
"A!" Đứng phía sau Phượng Chương Quân, Luyện Chu Huyền nhớ ra, "Đây không phải bông hoa bên cạnh thi quỷ... à không, Tằng Thiện sao?
"......Sao lại như vậy?" Hoài Viễn lúc này hẳn nhiên là chưa biết loại hoa này, toát ra thần sắc kinh ngạc.
Chỉ thấy khách nhân mặc áo choàng duỗi tay hái đóa hoa xuống, dùng ngón tay vuốt ve.
"Loại hoa này tên là "Ngã chấp*". Người chết đi nếu còn vướng bận, trên thi cốt có thể nở ra loại hoa trắng này. "Ngã chấp" không điêu tàn, không khô héo, chỉ sau khi vướng bận được giải bỏ, mới tự thành tro bụi."
(*ngã chấp-我执: "ngã"- ý chỉ bản thân, cái tôi. "chấp" là sự cố chấp, chấp nhất)
Hoài Viễn ngửa đầu nhìn hoa, cũng nhìn kẻ mặc áo choàng, vẫn nửa tin nửa ngờ: "Đã là chấp niệm biến thành, vậy ngươi hái loại hoa này có tác dụng gì?"
Khách nhân áo choàng không nói lời nào, chỉ đưa bông hoa nhỏ đến bên môi. Chỉ thấy một luồn sáng nhạt chui vào khe môi của mặt nạ, ngay sau đó cánh hoa liền hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.
"Hắn ăn hoa? !" Luyện Chu Huyền ngạc nhiên: "Hay là hút chấp niệm của người chết?"
"Hai cái đều đúng." Phượng Chương Quân nói: "Ân tình ái hận, các loại chấp niệm cũng là một loại tinh hoa do hồn phách ngưng tụ. Như tằm phun tơ, ong nhưỡng mật. Không chỉ yêu ma quỷ quái, ngay cả trong Tu chân chính đạo cũng không thiếu kẻ thích ăn thứ này, chỉ là giữ kín không nói mà thôi."
Chỉ thấy khách nhân áo choàng đã hút xong tinh hoa chấp niệm, chậm rãi ngửa đầu phun ra một hơi. Chỉ một lát, lại hướng về phái Hoài Viễn.
"A... Hóa ra đối tượng của chấp niệm này là ngươi, ngươi chính là tiểu tử khiến người đã chết rồi cũng không thể an tâm được."
Trong bất giác, Hoài Viễn đã ngừng rơi nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Khách nhân mặc áo choàng đưa tay ra, thế mà nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Hoài Viễn.
"Chúng muốn ta nói cho ngươi biết: Cõi đời này không có người nào sinh sai vị trí, mỗi người đều có ý nghĩa tồn tại của mình... Thôi vậy, cắn người miệng mềm*, ngươi nếu có điều gì không rõ, cứ hỏi ta là được."
(*cắn người miệng mềm: nguyên văn là "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn; đã lấy thứ gì của người khác thì cũng nên rụt tay lại với người ta)
Hoài Viễn vẫn ngẩn ngơ như cũ hỏi: "...... Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
"Ta là —— "
Khách nhân áo choàng tựa hồ chuẩn bị nói ra câu trả lời. Đột nhiên bình địa bỗng nổi lên một trận gió lớn, đem tuyết đọng trên mặt đất cuốn lên giữa không trung, lấp đất che trời đánh về phía hai người!
Là thật hay ảo lúc này khó có thể phân biệt. Phượng Chương Quân nhanh chóng xoay người bảo vệ Luyện Chu Huyền, hai người đồng thời nhào xuống mặt đất!
Tác giả có lời muốn nói:
Luyện Chu Huyền: Hôm nay Phượng Chương Quân có gì đó rất không ổn!
Phượng Chương Quân: ... Ta không có.
Luyện Chu Huyền: Ta hoài nghi hắn hắn là Boss cuối, hung thủ sau màn! ! !
Phượng Chương Quân: ... Ta không biết.
Luyện Chu Huyền: Ngươi và tên mặc áo choàng kia vừa nhìn là thấy mờ ám!
Phượng Chương Quân: Hắn là —— của ta, không đúng, ta là —— của hắn, không đúng, hắn là —— của chúng ta.
Luyện Chu Huyền: