*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Manh đường đường chính chính cùng Yue bước và phủ Địch Đế gia làm gia nô, hắn bỗng có cảm giác, bước chân đầu tiên bước vào đây, chính là đánh dấu một bước ngoặt lớn của cuộc đời nam chính.
Địch Đế gia phủ rất rộng, nhìn như vô tận với hàng trăm đình viện lợp ngói xám đỏ uốn cong trên từng mái lầu. Xa xa là một con suối nhỏ đi ngang qua vài cái hồ sen nuôi cá vàng hay cá ngũ sắc, cầu nhỏ bắc ngang qua những cái hồ đều được sơn son thiếp vàng. Cả phủ chia làm bốn tiểu viện khác, lần lượt là Đông Viện, là nơi mà gia chủ cùng các trưởng lão có địa vị cao ở và cũng là nơi tiếp khách. Tây Viện là nơi dành cho các nữ quyến quý phủ. Nam Viện là nơi ở của gia nô hầu nữ. Đặc biệt là Bắc Viện, nơi mà Thẩm Manh nhắm đến, nơi tu luyện và học hành của các đệ tử của Địch Đế gia.
Thẩm Manh nhìn mà choáng váng, mẹ kiếp, hắn đã tưởng tiểu viện cùng lắm chỉ to bằng cái biệt thự thường mà thôi, nhưng đéo. Nó to bằng cả hai khu phố gộp lại có được không? Thổ hào a, thật sự không có tiếng nói chung được đâu.
[Tài khoản của kí chủ còn 1000.]
Thẩm Manh: "..."
Hệ thống luôn thích giả chết lại nhảy ra phá vỡ ảo tưởng của Thẩm Manh khiến hắn /_\. Thật rất không nói lên lời, không cần nhắc lại sự nghèo nàn của hắn cũng không chết ai đâu.
"Mày có thể giả chết được rồi đó."
BingBong: [Ký chủ sao có thể nói như vậy, bổn hệ thống tồn tại chính là để trợ giúp ký chủ moà :>]
Thẩm Manh: "Thật sự không cần đâu."
BingBong: [Được hoy, chúc ký chủ trải nghiệm nhân sinh vui vẻ, moa.]
Thẩm Manh nhìn cục bông gòn bắn ra trái tim màu hồng phấn khiến hắn nổi cả da gà. Rốt cuộc là tên biến thái nào đã thiết lập ra cái hệ thống này vậy.
Nhìn nhìn nam chính bên cạnh ngoan ngoãn nắm chặt tay hắn đi theo, không nhìn ngó lung tung cũng không nói năng bừa bãi gì khiến Thẩm Manh bị y manh manh không chịu được. Thừa lúc không ai để ý liền hôn chụt một phát vào cái má hơi ráp của Yue.
Yue tự nhiên bị hôn bất ngờ không khỏi ngạc nhiên mà đờ ra, 3s sau mới phản ứng lại, mặt bắt đầu hồng thấu, mặt cúi gằm. Xấu hổ không nói lên lời. Có lẽ, hắn thật sự thích mình.
Nam chính hồi nhỏ thật dễ thương, lớn lên nhất định là một cái tiểu soái ca.
Hai người được sắp xếp ở một góc nhỏ ở Nam Viện, Thẩm Manh sáng đi làm, tối lại về nhu nhu nam chính, tiện thể dạy chữ cho y. Sống thích ý không chịu được, nhưng mà bình yên chẳng bao lâu thì có tin đồn nháo quỷ ở Nam Viện, một thứ gì đó rất hung tàn, đã giết chết vài tên gia nô chỉ còn thừa một mẩu tay hay chân, có khi hẳn là một cái đầu.
Thẩm Manh nghe được mà trong lòng không khỏi phát lạnh, hắn là một con quỷ cấp cao, tự nhiên là không sao. Đông Viện và Bắc Viện toàn là Âm Dương Sư, quỷ không dám bén mảng. Còn Tây Viện thì cũng toàn là nữ, mà con quỷ này lại chỉ ăn nam nhân. Hẳn là một con quỷ cái rồi. Thẩm Manh quyết định để nam chính ngủ say rồi tối nay sẽ đi thăm dò một phen. Đêm mai các Âm Dương Sư mới trở về, nếu còn để con quỷ này tiếp tục lộng hành thì e là sẽ có người tiếp theo chết.
Đêm.
Từ lúc vào phủ, Thẩm Manh luôn luôn thu liễm quỷ khí để bản thân trông giống hệt một người bình thường. Thắp đèn lồng lờ mờ đi đi lại lại trên hành lang tối tăm, lạnh buốt. Nói không sợ thì chính là giả, nhưng mà hắn xem nhiều phim ma kinh dị như thế, lại còn sợ một con quỷ thôi sao, hơn nữa chính hắn cũng là quỷ. Thẩm Manh hiện là ở dạng con người, tất nhiên các loại mắt tinh tai thính là không có, hơn nữa còn có hào quang nhân vật chính bảo vệ, hoàn toàn không phát hiện ra nam chính đại đại đi theo sau mình.
Yue vốn đang ngủ say, nhưng bản năng đề phòng vẫn luôn tồn tại sau những ngày tháng là ăn xin phải giành giật từng miếng ăn. Thẩm Manh vừa dậy đi ra ngoài y liền tỉnh giấc. Y ghét cảm giác phải xa Thẩm Manh, dù chỉ một giây, ban ngày y có thể nhịn nhưng ban đêm thì không. Y không thể chịu đựng được việc phải cách xa hắn. Vì thế liền lẳng lặng đi theo sau.
Đi được một đoạn Thẩm Manh liền nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ phía cuối hành lang trong một căn phòng không người. Quỷ khí nhạt cực kỳ nhưng không khó để nhận ra trong đó có quỷ. Càng lại gần Thẩm Manh càng cảm giác được quỷ khí càng ngày càng dày đặc khiến hắn biến sắc. Hắn đánh không lại con quỷ này. Có lẽ là một con quỷ cấp trung thượng
(Quỷ chia thành: Hạ hạ, hạ, trung, trung thượng, thượng, thượng thượng, tuyệt. Thẩm Manh là cấp thượng thượng). Huyết thống cùng lắm chỉ áp được một phần khí lực và khiến bản thân con quỷ đó tu luyện nhanh chóng như tư chất của Âm Dương Sư, nhưng mà chân chính đánh nhau chính là dựa vào thực lực.
Một con quỷ ăn hết máu và nội tạng sẽ tăng nửa phần công lực, nhưng một con quỷ ăn hoàn toàn một con người sẽ có hẳn một phần công lực. Bản thân nguyên chủ không ăn thịt người, không giết người mà làm việc để mua máu, tất nhiên công lực sẽ chẳng cao bao nhiêu, cùng lắm đem huyết thống ra doạ nhau thì vui. Còn con quỷ cái này, có lẽ nó đã có 300 năm công lực. Trong suốt 300 năm đó, nó đã ăn bao nhiêu người không thể đếm, hắn chỉ có 270 năm, công lực còn yếu, hoàn toàn đánh không lại đi. Chết là cái chắc, nhưng cũng phải xem bộ dáng nó như thế nào.
Thẩm Manh nhẹ nhàng ngó qua vết rách ở trên cửa, nhìn vào bên trong. Một người phụ nữ dáng người thướt tha như liễu, mái tóc đen tuyền dài chấm đất, mặc kimono hoa lệ. Sẽ là một người phụ nữ rất xinh đẹp nếu không có bàn tay gồ ghề, sần sùi cùng móng vuốt đen nhọn đang cầm lược và khuôn mặt khủng bố trong gương.
Hắn không rõ con quỷ này là loại gì, liền gõ gõ hệ thống giả chết lâu ngày hỏi hỏi:
"Hệ thống, BingBong, có đó không?"
[Đinh, hệ thống luôn online 24/24 sẵn sàng phục vụ ký chủ.]
"Đây là con quỷ gì?"
[Đinh, xin chờ một chút hệ thống thu thập dữ liệu.]
[Quỷ Ao Nyobo, tàn tích của một hoàng cung cũ, một cái xác sống của một người phụ nữ, đó là hồn ma của một vương phi già với hàm răng đen và cạo lông mày.Người ta đồn rằng bà ta sẽ ngấu nghiếng những người đàn ông trẻ nào vô tình ghé thăm bà ta. ]
Hình ảnh Ao Nyobo