Sở Mộ Vân ở điện Thiên Loan Phong thoáng cái đã ba năm. Trong thời gian này Mạc Cửu Thiều cho hắn điều kiện sinh hoạt tốt nhất, tri kỉ làm bạn với hắn, truyền thụ mọi công pháp cho hắn.
Nếu không phải sớm biết tên biến thái này bên trong đen còn hơn mè đen, chỉ sợ Sở Mộ Vân cũng động tâm với y.
Dù sao y cũng là một mỹ nhân, lại ôn nhu như nước. Sở Mộ Vân tuy chưa bao giờ tưởng tượng bạn đời của mình sẽ như thế nào, nhưng nếu là tình nhân thì Mạc Cửu Thiều phù hợp với tất cả tiêu chuẩn của hắn.
Chỉ tiếc y lại là công.
Hôm nay trời vừa tản sáng Sở Mộ Vân đã luyện kiếm ở đình viện. Từ xa Mạc Cửu Thiều đạp sương mà đến, xiêm y xanh nhạt kéo dài trên mặt đất, lụa mỏng tựa như mây, tóc đen chảy dài như thác nước, trong nắng sớm ban mai tựa như trích tiên giáng trần.
Sở Mộ Vân thấy y đến liền thu kiếm, khom mình hành lễ: "Phụ thân."
Mạc Cửu Thiều: "Tiếp tục."
Sở Mộ Vân cười một cái, thân hình vừa động, trường kiếm trong tay tiếp tục xoay chuyển.
Mạc Cửu Thiều yên lặng đứng ở một bên nhìn. Thiếu niên trước mắt chỉ mới mười lăm tuổi, mặc một thân xiêm y trắng. Cơ thể thon gầy, thẳng như trúc. Trường kiếm đâm ra, thân hình thiếu niên như hòa một với kiếm, sắc bén vô song.
Luyện xong một bộ chiêu thức thiếu niên liền thu kiếm. Giữa trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự ỷ lại cùng chờ đợi.
Hô hấp hơi nhanh, hắn khẩn trương nhẹ gọi:"Phụ thân? "
Ý cười trong đáy mắt Mạc Cửu Thiều càng tăng, y chậm rãi nói: "Con học rất nhanh. Đã luyện đến tầng thứ sáu của Thiên Nguyệt?"
Đôi mắt Sở Mộ Vân sáng ngời. Vì sự khích lệ của Mạc Cửu Thiều mà đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: "Con chỉ thử một chút thôi. Còn nhiều chỗ chưa hiểu hết, mong phụ thân chỉ dạy."
Tâm tình Mạc Cửu Thiều không tệ:"Đưa ta"
Sở Mộ Vân đưa kiếm của mình qua.
Trường bào của Mạc Cửu Thiều buông xuống, ngoại bào lụa hơi mỏng. Bộ y phục này vốn không thích hợp để múa kiếm, nhưng khi y cầm kiếm, khí thế xung quanh đột nhiên biến đổi. Tiên khí lập tức biến thành sát khí. Trường kiếm dưới ngón tay trắng nõn dần trở nên sắc bén.
Cùng là một chiêu thức, Mạc Cửu Thiều xuất ra vô cùng cường đại, kiếm khí sắc bén, xé rách trời cao. Mỗi chiêu chỉ lưu lại tàn ảnh. Bộ trường bào xanh nhạt không hề vướng víu, ngược lại còn điểm xuyết dáng người thon dài, phong thái uyển chuyển, nhẹ nhàng, điểm kiếm mà đứng, nhanh như tia chớp, như trời nổi sấm, chấn động nhân tâm!
Sở Mộ Vân không rời mắt chút nào, trên mặt hắn thể hiện sự sùng bái, nhưng trong lòng lại tràn đầy ham muốn chinh phục.
"Thật muốn làm y không xuống giường được."
Trong ba năm, Linh đã hiểu rõ tính cách của hắn, vì vậy nó lựa chọn im lặng.
Sở Mộ Vân liếm môi dưới: "Yên tâm, ta sẽ làm y yêu ta trước."
Linh cảm thấy mình nên có nghĩa vụ nhắc nhở hắn một chút: "Ngươi biết y thích dạng người gì sao?"
Sở Mộ Vân: "Tiểu bạch hoa chăm chỉ, hiếu học không ngừng vươn lên. "
Linh: "Tiểu bạch hoa sẽ không có suy nghĩ muốn áp đảo người khác."
Sở Mộ Vân cười: "Nhưng ta thì có."
Linh: "..."
Giao tiếp giữa họ hoàn toàn là bí mật, cho dù là tu vi cao như Mạc Cửu Thiều cũng không thể phát hiện. Trong ba năm Sở Mộ Vân đã chắc chắn được điều này, vì vậy hắn thoải mái tán dóc cùng Linh.
Mạc Cửu Thiều thu kiếm, chậm rãi hạ xuống. Do gió bắt đầu thổi, tà áo lục nở rộ, vạt bào khẽ bay, tóc đen như mực. Hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Sở Mộ Vân trong lòng kinh diễm nhưng bên ngoài lại là khuôn mặt phiếm hồng, có chút hưng phấn cùng chờ mong nói: " Phụ thân thực sự rất lợi hại, Vân nhi không biết khi nào mới có thể dùng được một phần mười uy lực của người. "
Hạ mũi kiếm sắc bén xuống, hô hấp Mạc Cửu Thiều không gián đoạn chút nào. Phong thái ưu nhã, giọng điệu ôn nhu nói:"Con mới mười lăm tuổi, còn nhỏ, không cần gấp. "
Nghe hắn nói vậy trong mắt Sở Mộ Vân có chút ảm đạm. Hắn cúi đầu, nắm chặt trường kiếm gian nan nói: "Phụ thân, ta chịu được khổ. Ta nhất định phải trở nên cường đại để tự tay báo thù cho Sở gia!"
Bờ vai Sở Mộ Vân khẽ run, dáng vẻ ẩn nhẫn khiến cho thân thể thon gầy đơn bạc càng thêm động lòng người.
Mạc Cửu Thiều thể hiện sự thương tiếc, y cầm bàn tay của thiếu niên: "Chuyện này không cần gấp, con phải từ từ, căn cơ vững chắc mới có thể mạnh lên. "
Sở Mộ Vân ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập ưu thương: "Phụ thân, người biết ai là hung thủ giết hại cả nhà ta sao?"
Mạc Cửu Thiều giơ ngón tay trắng nõn vén sợi tóc rơi xuống trán hắn, nhẹ giọng nói: "Chờ khi con luyện đến tầng thứ chín của Thiên Nguyệt ta sẽ nói cho con biết."
Sở Mộ Vân dù không cam lòng nhưng cũng biết Mạc Cửu Thiều là vì mình nên tiếp tục nhẫn nhịn.
Bộ dạng này của hắn làm cho Mạc Cửu Thiều càng thêm thương tiếc. Y ôm hắn vào lồng ngực, khẽ vuốt lưng hắn, ôn nhu an ủi: "Hài tử ngoan, vi phụ biết con rất nỗ lực. Yên tâm, một ngày nào đó con sẽ được như nguyện."
Y nói lời này có hai ý nhưng Sở Mộ Vân vẫn giả vờ không hiểu gì, dựa vào lồng ngực y run nhè nhẹ.
Trong đầu lại là một diễn cảnh khác.
Sở Mộ Vân:"Y cực khổ nuôi lớn hài tử đáng thương rồi lại hủy hoại nó, thú vị lắm sao?"
Linh: "Ta thấy chuyện này ngươi không có quyền phát biểu. "
Sở Mộ Vân: "Ta không có sở thích biến thái như vậy."
Linh: "Bảy vị tôn chủ ma giới không phải do ngươi sáng tạo ra sao?"
Sở Mộ Vân:"...."
Không thể phủ nhận... Con hư do cha, hắn cũng có một phần trách nhiệm...
Mạc Cửu Thiều ở lại ăn tối cùng Sở Mộ Vân. Sở Mộ Vân đương nhiên rất vui sướng. Dù hắn không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng lại nói chuyện nhiều hơn bình thường.
Mạc Cửu Thiều kiên nhẫn bồi hắn ăn, thậm chí còn muốn tắm chung.
Chuyện này cũng không có gì lạ. Lúc vừa nhặt hắn về y luôn ôm hắn tắm rửa.
Chỉ là xưa không giống nay. Khi đó Sở Mộ Vân còn chưa phát dục, chỉ đơn thuần là ngắm mỹ nhân tắm. Bây giờ hắn đã mười lăm tuổi, nếu lại cùng y tắm chỉ sợ sẽ lộ tẩy.
Nhưng nên cự tuyệt thế nào? Tâm tư Sở Mộ Vân khẽ động, sau đó mất tự nhiên trốn tránh tầm mắt của y mà nói: "Phụ thân, Vân nhi đã trưởng thành... "
Giọng hắn rất nhỏ, gò má phiếm hồng. Tâm tư thiếu niên rõ như ban ngày.
Mạc Cửu Thiều không nói gì.
Sở Mộ Vân không được tự nhiên, tai cũng đỏ bừng:"Con...Con có thể tự tắm... "
Dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của hắn Mạc Cửu Thiều làm sao lại không hiểu. Y khẽ cười, đầy thâm ý nói:"Vân nhi thật sự đã lớn rồi."
Sở Mộ Vân cũng không biết có nghe hiểu hay không mà cơ thể càng thêm run rẩy, cúi thấp đầu.
Mạc Cửu Thiều nhẹ nhàng vỗ vai hắn, đứng dậy nói:"Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta lại đến."
Sở Mộ Vân vội đáp:"...Phụ thân đi thong thả. "
Mạc Cửu Thiều đi rồi, Sở Mộ Vân vào thẳng phòng tắm, ngâm mình trong nước suối ấm áp:"Ngươi nói xem Mạc Cửu Thiều có hiểu ám chỉ của ta không? "
Linh: "Ta cảm thấy.... Hắn tuy biến thái nhưng cũng sẽ không ra tay với thiếu niên mới mười lăm tuổi. "
Sở Mộ Vân dựa người vào cạnh hồ, mái tóc đen như lụa nổi trên mặt nước, vòng quanh thân thể thon gầy, tô điểm lên làn da mê người. Khóe miệng hắn hàm ý tươi cười: "Cũng đúng, mười lăm tuổi quả thật quá non, ăn vào chỉ sợ đau răng "
Linh muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nhắc nhở hắn.
Sở Mộ Vân đợi một lát vẫn không thấy Mạc Cửu Thiều đến đành tiếc nuối đứng dậy, lau khô người trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau Mạc Cửu Thiều phái người đưa đến một tiểu cô nương làm thị nữ của hắn.
Sở Mộ Vân giật mình, nửa ngày khó hiểu đây là ý gì.
Cô nương kia cũng khoảng mười sáu tuổi, một thân váy dài vàng nhạt, làn da trắng nõn, đôi mắt to ẩn nước, chớp mắt vô cùng động lòng người. Nàng ta khẽ cắn môi dưới, có chút xấu hổ nói:"Nô tỳ Thanh Tuyết xin bái kiến công tử."
Sở Mộ Vân từ trước đến nay chưa bao giờ cự tuyệt sắp xếp của Mạc Cửu Thiều, vì thế liền thu nhận nàng ta.
Hắn cân nhắc một chút, hỏi Linh: "Mạc Cửu Thiều chuẩn bị hành động sao? Cho người đến cạnh ta để ta và nàng bồi dưỡng tình cảm, sau đó lại giết?"
Lúc trước Mạc Cửu Thiều luôn cố tình không cho Sở Mộ Vân tiếp xúc với người khác, chăm sóc hắn cũng đều tự tay làm. Cái này Sở Mộ Vân có thể hiểu, muốn có được tâm người khác, phương pháp đơn giản mà thô bạo nhất là khiến không gian của hắn nhỏ lại. Khiến cho hắn chỉ có thể nhìn, ỷ lại và tín nhiệm một mình y.
Nhưng bây giờ lại đưa đến một thiếu nữ cho hắn, Sở Mộ Vân cảm thấy mình đã sai ở đâu đó:"Chẳng lẽ sau khi thân thiết thì làm cho ta tự tay giết nàng? Sau đó lại phát hiện là giết oan...". Mẹ nó, thật ngược. Hài tử được Mạc Cửu Thiều nuôi dưỡng thật là khổ.
Từ đầu đến cuối Linh vẫn không nói lời nào.
Rất nhanh, Sở Mộ Vân liền ý thức của mình hoàn toàn sai lầm.
Trong bóng đêm màn sa khẽ động. Thiếu nữ với xiêm y trong suốt hoàn toàn không che được dáng người quyến rũ. Gò má nàng phiếm hồng, giọng nói mềm mại như nước: "Thiếu cung chủ, để Thanh Tuyết hầu hạ người."
Mạc Cửu Thiều quả thật đã hiểu ám chỉ của hắn nhưng lại không tự mình ra trận!
Sở Mộ Vân nổi giận:"Mạc Cửu Thiều làm gì vậy? Chẳng lẽ y không phải là gay?"
Linh nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói ra sự thật:"Nhắc nhở nhẹ: ((Ma giới)) là tiểu thuyết có tính hướng bình thường.
Sở Mộ Vân:"..."
Cho nên đáng lẽ hắn không nên phân vân vấn đề ai công ai thụ mà là nan đề bẻ cong thẳng nam sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 3: Ám chỉ
Chương 3: Ám chỉ