Ban ngày náo loạn như vậy, buổi tối Tô Sương ăn một bữa đầy đủ mỹ vị mới thả lỏng tinh thần.
Nàng ta đã ở Thiên Lâm điện suốt hai năm nay, có thể xem như là đám người bị đưa đến đây sớm nhất.
Mới đầu nàng ta vì mình có thể được hầu hạ Sở Mộ Vân mà đắc chí, thế nhưng suốt hai năm chiêu thức dùng vô số, chỉ thiếu nước dùng dược, kết quả nam nhân anh tuấn như thần kia vẫn không chịu chạm vào nàng.
Tô Sương tâm phiền ý loạn, tuy nhiên vẫn không thể nói ra. Dù sao Sở Mộ Vân cũng từng nghỉ mấy đêm ở chỗ nàng ta, tuy chưa làm cái gì nhưng phần hư vinh này đã đủ khiến kim chủ sau lưng nàng ta phải lau mắt mà nhìn. Nếu nàng ta nói hai người chưa làm cái gì không phải là tự vả mặt mình sao?
Hôm nay gặp được tôn giả ở phía sau hoa viên là đã vô cùng may mắn. Tôn giả cực kỳ nghiêm khắc, đừng nói là thu mua hối lộ, cho dù chỉ cần hơi lộ ra suy nghĩ như vậy cũng đã đủ để bị đuổi khỏi Thiên Lâm điện.
Tô Sương không muốn rời khỏi nơi tốt đẹp này, cho nên nàng ta rất biết thân biết phận. Hằng ngày cũng chỉ dám đi quanh quẩn nhìn nhiều một chút, không chừng một ngày nào đó lại gặp được vận may từ trên trời rơi xuống.
Giống như hôm nay vậy......
Chỉ tiếc là nàng ta còn chưa kịp làm gì đã bị vị tiểu điện hạ kia đoạt mất người.
Tô Sương nhớ lại thiếu niên xinh đẹp đến kì lạ kia liền cảm thấy lạnh lẽo.
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác! Tiểu điện hạ cao quý như vậy sao lại mang đến cảm giác đáng sợ? Không có khả năng.
Tô Sương dùng xong bữa tối liền chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, thế nhưng đột nhiên lại có một bất ngờ.
Giọng nói của hạ nhân đang cúi người hành lễ đầy quy củ: "Tô tiểu thư, tôn thượng cho mời người."
Trong mắt Tô Sương tràn đầy kinh ngạc: "Tôn thượng...... "
"Thỉnh tiểu thư đi thay y phục, nhanh chóng đi theo tiểu nhân."
Tô Sương nghe vậy liền lập tức đứng dậy: "Chờ chút, ta đi tắm..... "
"Tôn thượng đang đợi người, tắm rửa có thể đến chính điện."
Lời này đầy ám chỉ, từ nhỏ Tô Sương đã được dạy dỗ làm sao lại không hiểu? Nàng ta hưng phấn vào trong buồng, chọn lấy bộ y phục phong tình vạn chủng. Lúc đi ra đã đầy phong tư chậm rãi, đa tình mà vũ mị.
Vẻ mặt hạ nhân kia từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, nhìn nàng ta đi ra liền nói: "Tô tiểu thư, mời."
Tô Sương theo sát phía sau người nọ.
Nàng ta ở phía cuối Thiên Lâm Cung, muốn đến trước điện thì phải đi xuyên qua hoa viên.
Ban ngày hoa viên sáng sủa, muôn hoa nở rộ, mỹ lệ không nói hết, nhưng ban đêm lại hoàn toàn không còn chút cảnh sắc ban ngày. Những đóa hoa diễm lệ trong bóng đêm càng trở nên quỷ dị, màu đỏ hòa trộn với đêm tối lộ ra sắc vẻ dữ tợn. Giống như ác ma khát máu khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Sương không hiểu sao có chút hoảng hốt. Mà đến khi nàng ta đi trên cầu, nhìn thấy thiếu niên mặc quần áo hoa lệ kia thì trái tim gần như bị đông cứng.
Dưới ánh trăng xám xịt, y mặc một bộ hoa phục, trang sức trên người đều có giá trị liên thành, tạo nên cảm giác vừa mỹ lệ vừa mê hoặc. Giống như loài hoa khát máu nơi địa ngục, xinh đẹp khiến nhân tâm đều mê say, nhưng mấy ai biết được phía sau những cánh hoa kia là bụi gai chứa độc. Toàn thân người bị đâm trúng sẽ tê mỏi, mà sau khi ngã vào bụi hoa sẽ hoàn toàn bị hút khô máu.
Nuôi dưỡng như vậy mới tạo ra đóa hoa kiều diễm, đại diện cho sinh mệnh đỏ tươi như máu.
Tô Sương muốn trốn nhưng lại bị hạ nhân phía sau lưng chặn lại.
Tô Sương cũng là tu giả cho nên nàng ta biết đó là cái gì.
Chỉ cần lui lại một bước, bụng của nàng ta sẽ lập tức bị xuyên qua.
Sắc mặt Tô Sương trắng bệch, hơi há miệng nhưng lại vì hoảng sợ mà không nói nên lời.
Thẩm Thủy Yên đứng từ xa nhìn nàng ta, bỗng nhiên cong môi cười. Y vô cùng đẹp, cho nên cười lên cũng rất ngọt ngào, giống như kẹo bông gòn mềm mại, lại mang theo chút ngây thơ của trẻ con. Nhưng lời nói ra lại khiến da đầu người ta tê dại: "Thất vọng sao? Vì người tìm ngươi không phải là hắn?"
Tô Sương cuối cùng cũng phản ứng lại: "Không phải tôn thượng muốn gặp ta mà là... là ngươi."
Thẩm Thủy Yên mỉm cười, nhìn nàng ta chằm chằm: "Đã muộn như thế này thì ngươi nghĩ hắn muốn làm gì?"
Tô Sương không đáp được, trên thực tế não nàng ta đã hoàn toàn trống rỗng. Giờ phút này lại giống như bị bụi hoa khát máu kia đâm trúng, cảm giác tê dại lan truyền khắp toàn thân. Chỉ có thể trơ mắt nhìn tử thần càng ngày càng đến gần.
Thanh tuyến của thiếu niên vốn không có định tính, bị đè thấp lại tạo ra cảm giác uể oải khó giải thích: "Ăn mặc xinh đẹp như vậy là muốn để hắn cởi ra sao? Trang điểm mỹ lệ như vậy là muốn hắn ôm sao? Là hôn môi, hay....nhiều hơn nữa......"
Tô Sương nói không nên lời, nàng ta chỉ có thể không ngừng lắc đầu, ý đồ dùng dáng vẻ vụng về như vậy tranh thủ đường sống cuối cùng.
Thế nhưng dáng vẻ rưng rưng của nàng ta lại kích thích Thẩm Thủy Yên.
A Vân dễ mềm lòng, nhìn nàng ta khóc như vậy chắc hẳn sẽ đau lòng đi?
Hắn sẽ an ủi nàng ta sao? Sẽ ôn nhu dỗ dành nàng ta sao? Sẽ dùng đôi tay ấm áp kia chạm vào nàng ta sao? Thậm chí... sẽ làm nhiều chuyện hơn sao?
Những thứ thuộc về y cũng sẽ cho người khác sao?
Không được.... Sao có thể được!
Thẩm Thủy Yên ngừng cười, ngón tay run nhè nhẹ, y đến gần Tô Sương.
"Đồng ý với ta, đừng chạm hắn, đừng nhìn hắn, đừng nghĩ đến hắn..... "
Y nhẹ giọng nỉ non. Hai mắt Tô Sương trợn lên, giọng nói run rẩy không nên câu: "Thả ta đi, ta sẽ rời khỏi Thiên Lâm Cung, ta tuyệt đối sẽ không cùng tôn thượng......."
"Nhưng ngươi đã làm rồi nha." Giọng thiếu niên giống như mật ngọt, thậm chí còn tỏa ra hương khí quỷ dị: "Đôi tay dơ bẩn của ngươi đã chạm vào hắn, đôi mắt cá chết của ngươi đã nhìn thấy hắn, bộ óc rác rưởi của ngươi đã nghĩ đến hắn......"
Tô Sương bị dọa đến phát ngốc: "Ta không dám, về sau chắc chắn sẽ không làm vậy nữa."
Thẩm Thủy Yên mỉm cười, độ cong của khóe môi thể hiện sự cố chấp: "Chỉ có lời hứa của người chết mới đáng tin."
Y dứt lời, khuôn mặt tinh xảo chỉ còn sự lạnh nhạt.
Tô Sương bỗng nhiên trợn to mắt, nàng ta muốn động cũng không động được, chỉ cảm thấy cơ thể đang dần rơi xuống. Khi nước hồ lạnh băng chui vào tai mũi miệng, nàng ta liền hít thở không thông. Đáng tiếc tự cứu lấy mình cũng không làm được, tầm mắt ngày càng trở nên mơ hồ, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong não chính là màu đỏ tươi.
Giống như máu, nhưng lại vô cùng kiều diễm.
Đó là ác ma ra đời cùng với địa ngục, đóa hoa xinh đẹp mang tên 'khát máu'
Thẩm Thủy Yên đứng ở trên cầu, mất rất lâu mới bình ổn cảm xúc của mình.
Cái chết như vậy là quá nhẹ nhàng, y rõ ràng muốn chém đứt đôi tay đê tiện kia, móc xuống đôi mắt xấu xí kia, khiến nàng ta hoàn toàn phát điên, khiến nàng ta vĩnh viễn không nhớ đến người kia.....
Nhưng lại không được, không thể làm như vậy.
Sẽ..... bị phát hiện.
Thẩm Thủy Yên hít sâu, xoay người trở về phòng.
Đêm khuya, phía sau hoa viên giống như khu mộ tĩnh mịch.
Sở Mộ Vân hiện ra thân hình, hắn nâng tay, khiến nữ nhân chìm dưới đáy hồ kia nổi lên mặt nước.
Sở Mộ Vân cũng không nhìn nhiều, chỉ phân phó ám vệ phía sau: "Tiễn nàng đi, Tô Sương người này vĩnh viễn không thể xuất hiện lại. "
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 62: Loài hoa mang tên "khát máu"
Chương 62: Loài hoa mang tên "khát máu"