TRUNG THU VUI VẺ, BÌNH AN NHÉ MỌI NGƯỜI ❤️❤️❤️
Editor: Gấu Lam
"Có một số việc không phải tôi phí thời gian phí tinh lực là có thể làm được." Tạ Nhất Hàng ủy khuất thở dốc vài tiếng, quay đầu không hề nhìn thẳng Nhiếp Gia, mà nhìn chính mình trong gương,con mắt vẫn còn đỏ au nói.
"Tựa như diện mạo trời sinh là không thể thay đổi, cậu căn bản không hiểu cảm giác vô luận nỗ lực như thế nào liều mạng như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì mấy thứ này cậu trời sinh đã có được. Cậu có biết làm thực tập sinh có bao nhiêu khổ sao? Mỗi ngày phải tốn lượng lớn thời gian luyện giọng, nhảy nhót, cả thời gian ngủ cũng không đủ, hận không thể ngâm mình ở phòng luyện tập trong công ty 24 giờ, tôi cực kỳ cố gắng mới có thể xuất đạo. Mà cậu thậm chí chưa từng làm thực tập sinh, bởi vì cậu trực tiếp ký hợp đồng rồi tiến vào, bộ dạng cùng tiếng nói của cậu đều là trời sinh. Tôi thì đang liều mạng bò lên núi, nhưng cậu sinh ra đã ở đỉnh núi, cậu không có tư cách khinh thường tôi. Nếu cậu không có thiên phú, mà cùng đứng trên vạch xuất phát như tôi, nói không chừng cậu còn kém hơn tôi!" Tạ Nhất Hàng quật cường cắn chặt răng, dùng tay áo hung hăng lau nước mắt hừ hừ,trào phúng cười cười: "Thậm chí còn có một đôi tuyệt vô cận hữu(?) ' đôi mắt thiên sứ ', một đôi thiển sắc đồng tỷ lệ một phần trăm triệu mới có cũng cho cậu, ông trời quá bất công."
Nhiếp Gia rũ mắt dùng khăn giấy tùy tiện xoa bọt nước trên tay, nhàn nhạt nói: "Người thật sự đang khinh thường chính là cậu. Cậu khinh thường tôi, khinh thường tôi có thiên phú âm nhạc, khinh thường tôi diện mạo lóa mắt, càng khinh thường tôi không cần mỗi ngày dậy sớm luyện tập, bởi vì tất cả đều không phải do tôi thông qua nỗ lực đạt được."
Tạ Nhất Hàng nghiêng nghiêng tầm mắt, hơi hơi cúi đầu, bởi vì giờ khắc này cảm xúc bùng nổ mà hô hô thở gấp gáp.
Nhiếp Gia ném khăn giấy xuống đi phía trước hai bước, trong mắt cậu vô cảm xúc, lại dùng một loại lực đạo sát phạt cường ngạnh đột nhiên nắm lấy cổ áo Tạ Nhất Hàng nhắc hắn lên. Tạ Nhất Hàng đột nhiên hoảng sợ mở to hai mắt, bị bắt nhón mũi chân, hắn không nghĩ tới đối phương sẽ động thủ, dù sao trước kia Nghê Phi có chán ghét hắn như thế nào cũng không có ý duỗi tay đánh người.
Nhiếp Gia căn bản không muốn cúi đầu nhìn hắn, trực tiếp đem người nhắc tới cùng tầm mắt, thanh âm băng liệt nói: " Cậu giống như đã quên, trước khi gia nhập nhóm D, DDD chẳng qua là một nhóm idol tuyến mười tám chỉ biết phun nước bọt. Sư Duyên cùng Thần Thiên đều có gia cảnh không tồi, giới giải trí hỗn không được vẫn có thể về nhà làm thiếu gia, mà cậu, không bằng cấp không bối cảnh cái gì cũng không, ở trong cái vòng này hỗn không nổi chỉ có thể vào tiệm ăn rửa chén. Là thiên phú cùng tài hoa của Nghê Phi tôi đẩy DDD vươn xa thế giới, cậu mới có thể giống như bây giờ tùy tiện quay một bộ phim đã có thể bắt được thù lao đóng phim trăm vạn. Cậu cho rằng cậu có ngày hôm nay là dựa vào nỗ lực? Con mẹ nó là dựa vào thiên phú của Nghê Phi này! Ai cũng có thể nói Nghê Phi tôi không có thiên phú thì chả là cái thá gì, chỉ riêng cậu không có tư cách nhất! Công ty tạo hình tượng nỗ lực dốc lòng cho cậu, cậu còn tưởng là dựa vào nỗ lực của cậu? Đến sự thật còn không phân biệt rõ, thật sự vô dụng."
Nhiếp Gia ném Tạ Nhất Hàng qua một bên, lười liếc nhìn hắn xoay người đi ra ngoài.
Biểu tình Tạ Nhất Hàng hoảng sợ, lảo đảo hai bước thiếu chút nữa té ngã, phòng rửa mặt im ắng, hắn hậu tri hậu giác phản ứng lại, mặt đỏ lên an tĩnh rơi vào khuất nhục.
Khi Nhiếp Gia trở lại phòng nghỉ thì Box đã biểu diễn xong rồi, vừa lúc tới Galaxy, tám người phối hợp ăn ý, hoàn mỹ khống chế sân khấu. Nhiếp Gia nhìn Vu Tĩnh Vi trong màn hình tận tình hát âm cao, khinh thường trong lòng đối với Tạ Nhất Hàng càng tăng.
DDD cùng Galaxy cạnh tranh bốn năm, Vu Tĩnh Vi cũng giống như Tạ Nhất Hàng, đem Nghê Phi trở thành địch giả tưởng, Vu Tĩnh Vi thậm chí ác cảm với Nghê Phi hơn cả Tạ Nhất Hàng, hắn hận Nghê Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng Vu Tĩnh Vi chỉ dốc hết sức lực rèn luyện bản thân, hắn biết Nghê Phi có thiên phú cùng tài hoa cực cao, cho nên nhiều năm qua không ngừng đề cao chính mình, hy vọng một ngày kia có thể sử dụng thực lực của mình nghiền áp Nghê Phi. Mặc dù hắn hiện tại vẫn chưa làm được, nhưng hắn nỗ lực luôn tiến tới cũng làm Galaxy an ổn trên ngai vàng rock and roll, danh vọng chỉ ít hơn DDD một chút thôi.
Tạ Nhất Hàng thì sao, một lòng một dạ ghen ghét, cảm thấy giữa mình cùng Nghê Phi chỉ kém nhau hai chữ thiên phú, chỉ nhìn thấy mồ hôi của mình mà không nhìn thấy Nghê Phi bởi vì luyện nhảy từng chút một "tích luỹ" vết thương, vĩnh viễn tự mình cảm động mình. Đừng nói so sánh với Nghê Phi, Tạ Nhất Hàng thậm chí không bằng phân nửa Vu Tĩnh Vi.
"Galaxy rất có thực lực, Nghê Phi, trận chung kết cậu có ý tưởng gì không?" Thần Thiên lần đầu tìn cậu nói chuyện, thậm chí ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Nhiếp Gia một bộ muốn bàn chuyện thật lâu với cậu.
"Không có ý tưởng gì, tôi chỉ muốn nhanh nhanh quay hình xong thì về nhà ăn cơm chiều." Nhiếp Gia chán đến chết mà vặn chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm.
Vốn dĩ Sư Duyên cùng Thần Thiên đã sớm thương nghị rằng trận chung kết sẽ dùng 《 Chiến Ca 》, hiện tại bài tẩy đã bị lật, Galaxy lại không phải kẻ đầu đường xó chợ, không bao lâu đã trận chung kết bọn họ cần làm tốt chuẩn bị vẹn toàn. Cuộc chiến vinh dự hiện tại mới chân chính bắt đầu.
Thần Thiên gật gật đầu không nói thêm nữa, rốt cuộc hiện tại chương trình vẫn còn đang quay, thật sự không phải thời điểm thương nghị trận chung kết.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Tạ Nhất Hàng đã trở lại, hắn không nói một lời trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Sư Duyên nhìn hắn một cái, đột nhiên ngẩn người. Tạ Nhất Hàng rửa mặt, trang dung tẩy hết, lộ ra mặt mộc cũng đem hốc mắt đỏ bừng đáng thương của hắn bại lộ, cặp mắt kia tựa hồ như đã khóc một hồi......
Từ trên đài xuống cảm xúc Tạ Nhất Hàng đã ổn định nhiều, nghĩ đến hắn cùng Nghê Phi một trước một sau trở về từ toilet, trong tiềm thức Sư Duyên lại bị kích phát cảm xúc bênh vực người mình, hoàn toàn không đầu óc nhìn Nhiếp Gia chất vấn nói: "Nghê Phi, cậu vừa rồi lại khi dễ Tiểu Hàng có phải hay không?"
Lời vừa nói ra, Sư Duyên đã xấu hổ, độ ấm trong nhà cũng tựa hồ đột nhiên hạ xuống.
Nhiếp Gia nằm ở trên sô pha cùng Sư Tư nhắn tin đưa tình, cẳng chân nhàn nhã, phảng phất không nghe thấy Sư Duyên đang nói chuyện.
Thần Thiên quay đầu nhìn Tạ Nhất Hàng một cái, không kiên nhẫn nhăn nhăn mày: "Tạ Nhất Hàng, cậu muốn khóc tới khi nào? Tuyến lệ của cậu vô hạn vô biên à?"
Tạ Nhất Hàng vội hít hít cái mũi lôi kéo tay áo Sư Duyên nói: "Không phải, Sư Duyên cậu đừng hiểu lầm, thật sự không có gì, các cậu đừng cãi nhau."
Tựa hồ như sợ hai người lại như ngày thường một lời không hợp pháo lửa văng khắp nơi, Tạ Nhất Hàng gấp đến độ lại muốn rớt nước mắt, chương trình còn đang quay, nếu lộ ra ảnh hưởng không tốt. Nhưng mà hắn cứ như vậy một bộ muốn khóc lại không được khóc cực kỳ ủy khuất, quả thực càng khiến Sư Duyên hoài nghi.
Nhiếp Gia hờ hững ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Ai muốn cãi nhau với cậu ta."
Trên mặt Sư Duyên đỏ lên, hắn hôm nay bị Trần Hoán Doãn phê bình trước mặt 4000 người đến thương tích đầy mình, lòng tự trọng cực lớn đã làm tâm tình tự do của hắn bạo nộ. Hiện tại mặc dù biết chính mình có lẽ đã hiểu lầm Nghê Phi, nhưng cũng không chịu hạ mặt mũi, ho khan một tiếng tìm lý do cho mình: " Cậu trước kia cũng không phải chưa từng khi dễ Tiểu Hàng."
"Tạ Nhất Hàng, cậu dây dưa dây cà cái gì? Không thấy Sư Duyên hiểu lầm tôi sao, cậu còn không giải thích một chút!" Nhiếp Gia bỗng nhiên cả giận nói.
Loại tình huống này trước kia thường xuyên phát sinh, mỗi lần hai người bởi vì Tạ Nhất Hàng mà cãi nhau, Tạ Nhất Hàng có tâm giải thích nhưng hai người hoàn toàn nghe không vào.
Tạ Nhất Hàng bị rống đến hoàn hồn, con mắt ửng đỏ nói với Sư Duyên: "Sư Duyên...... Sự tình không phải như cậu tưởng."
Nhiếp Gia ở trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên, bảo Tạ Nhất Hàng đem ngọn nguồn sự tình nói rõ ràng còn khó hơn lên trời.
"Đó là loại nào?" Thần Thiên bỗng nhiên nói: "Nghê Phi vừa rồi rốt cuộc có khi dễ cậu hay không?"
Tạ Nhất Hàng không biết vì cái gì hiện tại bỗng nhiên quay chung quanh cái đề tài này, ánh mắt hắn có chút hoảng loạn, chân tay luống cuống mà nắm chặt tay áo Sư Duyên, sau đó lắc lắc đầu, "Không có."
Thần Thiên hiển nhiên tâm tình không tốt, ha ha lớn tiếng cười lạnh, nhất châm kiến huyết công kích Tạ Nhất Hàng, "Vậy cậu vừa rồi nói lung tung làm gì? Nói thẳng một câu Nghê Phi không có khi dễ cậu, khó như vậy sao? Một hai phải bày ra một bộ bị khi dễ, sau đó lại nói mơ hồ không rõ để cho người khác hiểu lầm, nhìn hai đồng đội bởi vì cậu cãi tới cãi lui, cậu có phải rất vui sướng hay không hả?!"
Tạ Nhất Hàng ngốc, lẩm bẩm: "Tôi không có......"
" Cậu gào cái gì!" Sư Duyên cả giận nói: " Cậu cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức Tiểu Hàng, cậu ấy nhát gan như thế cậu không biết sao!"
Thần Thiên hừ lạnh lên: " Đúng, tôi nhận thức Tạ Nhất Hàng 6 năm, nói đúng hơn là hôm nay mới nhận rõ cậu ta là dạng người gì. Trước kia Tạ Nhất Hàng cứ như vậy, gặp chuyện chỉ biết khóc, cũng không nói rõ ràng, làm cho tôi còn tưởng cậu ta bị người khác khi dễ, còn giúp cậu ta nói chuyện, làm tôi cảm thấy cậu ta thiện lương. Mẹ nó tôi đúng là có mắt như mù!"
"Cậu!" Sư Duyên hùng hổ đứng lên, đôi mắt trợn tròn, hô hô thở hổn hển.
Tạ Nhất Hàng vô thố chớp chớp mắt, bị Thần Thiên mắng đến mặt trắng bệch.
"Tạ Nhất Hàng, không nói xa xôi đâu, trận thi đấu này này, chúng ta lẽ bởi vì cậu mà bị loại rồi? Cậu biết rõ ngày hôm sau thi đấu còn thức đêm chơi game, kết quả bị cảm khiến công sức của tôi cùng Sư Duyên chảy về biển đông, chúng tôi chưa trách cậu, cậu cũng không nói xin lỗi với chúng tôi. Hôm nay thì sao? Eo Nghê Phi bị thương đã phải xuất viện vãn hồi danh dự cho nhóm D, kết quả cậu té một cái thiếu chút nữa khiến chúng ta bị loại! Cậu kiếp trước là Lâm Đại Ngọc (?) sao!" Thần Thiên càng nói càng kích động, như điên đi tới đi lui trong phòng nghỉ, chỉ vào mũi Tạ Nhất Hàng mắng không ngừng: " Tôi không hiểu nổi trên sân khấu làm gì có vật gì mà cậu lại ngã được? Buổi biểu diễn 20 vạn người chúng ta cũng từng mở, hôm nay chỉ 4000 người cậu đã khó thở? Thầy Trần Hoán Doãn nói xong cậu vẫn luôn khóc đến bây giờ, cậu cảm thấy ủy khuất có phải không? Mẹ mày buổi biểu diễu của tao bị phá tao còn chưa khóc đây này!"
(?):Lâm Đại Ngọc, tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. ( Cô ả này hay khóc nên ai mà mít ước là lấy hình ảnh cô này ra so sánh.)
"Tôi không có......" Tạ Nhất Hàng nơm nớp lo sợ nói.
"Mày không có cái gì! Mày có thể đừng bày ra bộ dạng đáng thương không, trừ bỏ khóc mày còn biết cái gì, mày là nữ sinh thất tình chưa cai sữa à!" Thần Thiên tức muốn hộc máu rống giận lên.
Tạ Nhất Hàng bị hắn đột nhiên đề cao âm lượng sợ tới mức run run như cầy sấy.
" Cậu bớt cãi lộn đi!" Sư Duyên cả giận nói.
"Vừa rồi thầy Trần Hoán Doãn nói cái gì tôi thấy cậu xoay mặt đã quên mất rồi." Thần Thiên nói: " Cậu cứ che chở cậu ta đi, dù sao cậu thích như vậy mà."
Thần Thiên cùng Sư Duyên cơ hồ muốn đánh nhau, Tạ Nhất Hàng hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, Nhiếp Gia không coi ai ra gì chơi di động.
Tổng đạo diễn cùng với nhóm biên tập ở hậu đài đã hoàn toàn ngỡ ngàng, mấy người thấy tổ tiết mục nhất định cắt đoạn này nên mới không kiêng nể gì nói cho thoả thích à? A? Mấy người có biết Sư đổng tập đoàn Vạn Khải ở chỗ này hơn nữa còn yêu cầu một phân đoạn cũng không được cắt không! Mấy cậu thật sự muốn tiết mục của chúng ta thoát ly địa cầu phóng ra vũ trụ à!
Nhóm biên tập cảm thấy sau khi phát sóng tiết mục kỳ này, phỏng chừng thứ cộng đồng mạng chú ý không phải chương trình, mà là nội chiến của nhóm D.
Sư Tư ở hậu đài cau mày, tựa hồ nhìn ra một ít manh mối. Tuy rằng em trai ở trong một nhóm nhạc, nhưng Sư Tư cũng không quá hiểu biết với nhóm D, hắn thấp giọng phân phó thư ký cái gì đó.
Sau khi Thần Thiên phát hỏa một hồi thì cảm xúc mới ổn định điểm, biên tập tiến vào hoà giải mới đi ra ngoài. Thần Thiên cùng Sư Duyên một lần nữa ngồi xuống trước nhìn màn hình, Tạ Nhất Hàng đem nửa khuôn mặt đều vùi vào ôm gối, Nhiếp Gia thì an tĩnh mà chơi di động ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn xem cảnh thi đấu. Hết thảy tựa hồ khôi phục như bình thường.
Sau khi nhóm D chiến thắng, kết quả vòng bán kết đã không có bất luận thứ gì có thể can thiệp.
Cuối cùng Box cùng Herzt bị đào thải, Galaxy thắng, thăng cấp trận chung kết.
Sau khi kết thúc thi đấu Sư Duyên là người đầu tiên đen mặt đi mất, nổi giận đùng đùng, cũng không chờ Tạ Nhất Hàng, phỏng vấn cũng không trực tiếp bỏ chạy lấy người.
Bầu không khí nhóm D hôm nay thực cứng đờ, ai cũng có lý của họ, trong không khí tràn ngập một tầng xấu hổ nhàn nhạt.
Nhiếp Gia dẫn đầu hoàn thành phỏng vấn sau đó từ cửa sau đài truyền hình đi đến xe Sư Tư rời đi, Thần Thiên cùng Tạ Nhất Hàng vẫn chưa phỏng vấn xong, Thần Thiên là có quá nhiều thứ muốn nói, Tạ Nhất Hàng thì nói cái gì cũng nói rất chậm, cảm xúc lại không tốt, dây dưa dây cà cuối cùng mới xong.
"Mệt à? Cơm chiều muốn đi chỗ nào ăn?" Nhiếp Gia lên xe liền ngã xuống gối lên trên đùi Sư Tư chợp mắt, ánh mắt Sư Tư ôn nhu cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu.
"Tôi không muốn ăn đâu, về nhà đi." Nhiếp Gia tối hôm qua không ngủ đủ, tiết mục hôm nay vì sự cố mà kéo dài thời gian ước chừng quay tận bốn tiếng mới kết thúc, cậu thật ra cũng không mệt, chỉ là nhàn đến hoảng, nhàn đến mệt.
" Được." Sư Tư nhẹ nhàng đáp lại.
Về nhà đương nhiên là điều quân trở về Tư gia, chung cư ở trung tâm thành phố khách sạn, mở cửa thang máy chính là phòng khách, Nhiếp Gia đỡ Sư Tư ngồi xuống sô pha. Cậu đem chân Sư Tư đặt lên đầu gối mình, xốc ống quần hắn lên nhìn nhìn, miệng vết thương vì được cậu lén trị liệu đã khôi phục không sai biệt lắm, nếu không phải sợ ngày hôm qua mới bị tai nạn hôm nay đã có thể xuống đất đi đường, tốc độ khôi phục quá kinh tủng, Nhiếp Gia cũng không muốn dây dưa dây cà trị liệu lâu như vậy làm Sư Tư chịu tội thêm mấy ngày.
Sư Tư sợ cậu lo lắng, nói: "Thật sự rất nhanh, phỏng chừng mấy ngày là có thể đi rồi."
" Ừm." Nhiếp Gia thả ống quần hắn xuống.
Sư Tư câu môi cười cười, nhéo cằm Nhiếp Gia hôn môi cậu một cái, sau đó đứng lên nói: "Tôi đi nấu cơm cho em."
"Anh còn biết nấu cơm?" Nhiếp Gia ngạc nhiên cười rộ lên.
" Lúc đọc sách, cái gì cũng muốn làm, nên muốn ăn cái gì thì tùy tiện." Sư Tư đem người từ trên sô pha kéo kéo tới, nhịn không được lại ôm ở trong ngực,cúi đầu hôn hôn.
"Tôi muốn ăn anh nha." Nhiếp Gia ôm eo Sư Tư dụi dụi đầu.
Tròng mắt Sư Tư trợn lên, thật sự nhịn không được sủng ái, ôm người yêu không buông tay, không ngừng hôn, "Hôm nay nhìn thấy bệnh án của em, eo của em bị thương rất nghiêm trọng,phải thật chú ý, tối hôm qua có phải lại không ngủ không? Đôi mắt đều đỏ, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi."
Nhiếp Gia đem cằm đặt ở trên vai Sư Tư, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người thân thiết xong sau đó Nhiếp Gia đỡ Sư Tư đến phòng bếp, ở bên cạnh giúp hắn, nhìn Sư Tư kỹ thuật xắt nguyên liệu nấu ăn, cậu vỗ tay vui vẻ giống như đứa trẻ được cho kẹo.
Sư Tư làm cái chút thức ăn thanh đạm, sau khi ăn xong hai người nằm ườn trên sô pha ở phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, Sư Tư từng chút từng chút mát xa eo cho cậu. Vết thương ở eo Nghê Phi là vết thương cũ, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng lúc tái phát đau như mất nửa cái mạng, Nhiếp Gia cũng không dùng dị năng để trị liệu cho mình, dù sao cũng là thế giới bình thường, dị năng cậu có thể sử dụng hữu hạn, cậu đang tích cóp dị năng trị liệu cẳng chân cho Sư Tư, eo đau thì chịu đựng, để Sư Tư mát xa một hồi thoải mái hẳn ra.
Hôm sau Nhiếp Gia tỉnh lại ở bên người Sư Tư, Sư Tư tựa hồ đã sớm tỉnh, lại không rời đi, lúc này đang nửa nằm ở trên giường lật văn kiện thư ký sáng sớm đưa tới.
Nhiếp Gia ủn vào trong lòng ngực hắn,ngồi quỳ ở trên giường hôn cái bẹp trên môi Sư Tư, cười nói: "Chào buổi sáng."
Sư Tư ôn nhu xoa xoa đầu cún con, "Đêm qua sau khi em ngủ, người của giám đốc Sennheiser có liên hệ em, hôm nay có muốn gặp không?"
Nhiếp Gia đi vào phòng thay quần áo tùy tiện chọn áo sơmi của Sư Tư mặc vào, cúi đầu cài nút, khó hiểu nói: " Người của giám đốc Sennheiser? Gặp em làm gì?"
"Bọn họ muốn em tự thân điều chỉnh micro, ngày hôm qua có lẽ có nhân viên công tác ở gần đó." Sư Tư nhìn cậu mặc áo sơmi của mình công khai lủi vào bên người mình, chỉ lộ ra một đôi chân thẳng tắp thon dài dưới nắng sớm, tim đập bỗng nhanh hơn.
" Thật phiền toái mà." Nhiếp Gia kiêu ngạo nói: "Tôi dùng micro ở KTV cũng có thể hát như nuốt đĩa." Điều chỉnh micro xong lại phải đợi ghi âm, cậu muốn trước khi vào trận chung kết ở bên Sư Tư cơ, thật là một chút tiền đồ cũng không có.
Sư Tư đặt văn kiện trong tay xuống, cười cười ôm cậu vào trong lòng ngực, "Đổi micro không phải càng khiến thanh âm của em hay hơn sao, là vì xuất ra trăm phần trăm thanh âm của em. Trận chung kết có lẽ không còn kịp rồi......" Sư Tư dừng một chút không biết nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói: " Để xưởng ở bên nước Đức đẩy nhanh tiến độ, hẳn là có thể đưa tới trước trận chung kết."
" Cần em phối hợp làm gì sao?" Nhiếp Gia lười biếng nói.
" Cần." Sư Tư nhìn ra cậu không thích phiền toái, cười nhẹ nắm đầu ngón tay cậu thân mật cắn cắn, "Em phối hợp với tôi, vẫn luôn ở bên tôi là được."
Nhiếp Gia cười cười bỗng nhiên xoay người quỳ lên, nói: "Tôi cũng cần anh phối hợp."
"Hửm?" Sư Tư ôn nhu nhìn cậu.
Nhiếp Gia nói: " Tôi muốn làm tình với anh."
Editor: Con giai mất liêm sĩ quá phải nàm thao??? Online chờ gấp ????????????
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 37: Solo nói cho mi ai mới là ba ba (11)
Chương 37: Solo nói cho mi ai mới là ba ba (11)